Đừng Rung Động Vì Anh

Chương 43

Tiểu Mạch vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu, cậu ta xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mơ màng nhìn cô.

“Vậy cuối cùng là sao?”

Nhạc Thiên Linh im lặng một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên cười, “Không sao hết, tôi tưởng cậu ấy về rồi. Ngày mai cậu còn phải bay sớm đúng không? Vậy mau đi ngủ đi.”

Tiểu Mạch mơ mơ màng màng gật đầu, còn nói: “À… Vậy điện thoại của cậu tính sao, hay là để tôi gọi bảo Cố Tầm đem về cho cậu nha?”

“Thôi khỏi khỏi, không cần đâu.”

Nhạc Thiên Linh từ chối xong rồi mới nhận thấy là mình hơi kích động quá, lại nhỏ giọng bổ sung: “Vậy phiền lắm… Cậu vào ngủ đi, tôi không làm phiền cậu nữa há.”

Sáng mai phải dậy sớm nên tiểu Mạch đã vào ngủ được một lúc, đang ngủ thì bị tiếng chuông cửa đánh thức. Bây giờ cậu ta vẫn còn mộng mị lắm, đầu óc không hoạt động hiệu quả, chỉ mơ mơ màng màng gật đầu. Khi ngả lưng lên giường lần nữa, cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh, tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ giống như một cơn mộng du.

Nhạc Thiên Linh về đến nhà, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa một hồi rồi mới từ từ đi về phòng.

Dường như cô quên mất việc tắm rửa, chỉ ngã xuống giường và ôm gối lăn hai vòng. Cô nhìn trần nhà, thở ra một hơi thật dài.

Ra là cảm giác của mình không có sai.

Cố Tầm là quản lý, ngày nào cũng đi về sớm nhất mà sao không bị mấy đồng nghiệp khác nói này nói kia cho được chứ? Ra là mỗi tối khi đưa Nhạc Thiên Linh về nhà rồi, nhìn cánh cửa nhà cô đóng lại thì anh mới về công ty.

Nghĩ đến việc này, Nhạc Thiên Linh chợt cảm thấy cả người tê dại, há miệng cắn một góc của cái gối.

Làm sao bây giờ? Cô tự thấy mình không tiêu hóa nổi những tâm tư trong lòng, mãnh liệt muốn bày tỏ ra hết. Cô muốn kể cho Ấn Tuyết nghe, nhưng điện thoại lại không có ở đây.

À đúng rồi, điện thoại.

Bởi vì điện thoại có kèm cả chức năng báo thức nên từ lúc vào đại học tơi giờ, cô không mua đồng hồ báo thức nữa.

Bây giờ có một chuyện còn quan trọng hơn cả Cố Tầm, đó là không biết ngày mai cô có thể thức dậy đúng giờ không đây nè.

Nhạc Thiên Linh ngồi bần thần trên giường một lúc lâu, lúc sắp tuyệt vọng thì chợt nhớ ra hình như mình chưa quăng mất cái điện thoại cũ. Cô lập tức lục tung mọi thứ, cuối cùng cũng tìm được cái di động cũ nằm trong góc của thùng đựng đồ lặt vặt.

Hồi đó cô đổi điện thoại mới là vì dung lượng không đủ, vậy nên bây giờ chỉ cần cắm sạc thì có thể sử dụng chức năng báo thức, chỉ là không tải được app nhắn tin thôi.

Xong hết mọi chuyện, Nhạc Thiên Linh đi tắm, sau đó lại nằm dài ra giường, muốn đi ngủ sớm. Nhưng chỉ vừa nhắm mắt thôi là trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Cố Tầm.

Những chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây cứ không ngừng hiện lên trong đầu cô như một thước phim, xua đi mà vẫn không tan biến.

Cứ như trở về mấy tháng trước vậy, cô cũng từng như thế, chỉ cần nhắm mắt thì sẽ lại nhớ về anh, những tâm tư khác cũng đồng thời cuồn cuộn lên trong lòng.

Vui mừng, lo lắng, mơ mộng…

Điều khiến Nhạc Thiên Linh cảm thấy chuyện bắt đầu không ổn là khi cô cứ nhớ lại quá khứ, và cả một cảm giác mà bản thân chưa bao giờ có. Đó là …. đau lòng.

Sáng hôm sau, chiếc điện thoại cũ vẫn báo thức ngon lành. Nhạc Thiên Linh không biết tối qua mình ngủ lúc mấy giờ, cô chỉ biết là khi thức dậy, mí mắt như bị đổ chì, mở không lên.

Cô nhìn gương một hồi, phát hiện trên trán nổi một nốt mụn nhỏ. Chẳng biết có phải dạo này mệt mỏi quá không mà nhìn bản thân hơi tiều tụy. Rõ ràng Cố Tầm còn ngủ ít hơn mình mà sao không thấy mọc mụn, da mặt còn đẹp hơn khối đứa con gái.

Nhạc Thiên Linh lèm bèm mấy câu, quét mắt nhìn mớ đồ trang điểm, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Sau đó, cô cầm hộp phấn nền lâu rồi chưa dùng, lấy ra quét một lớp mỏng, định tô thêm chút son màu bưởi chín cho có sức sống.

Cô vừa vặn thỏi son thì tiếng chuông cửa chợt vang lên. Ngón tay cô chợt run rẩy khó hiểu, cô khựng lại chốc lát rồi thoa đại lớp son lên môi.

Mở cửa ra thì thấy quả nhiên là Cố Tầm đứng bên ngoài. Anh đút tay vào túi, nghiêng đầu dựa tường, thấy cô mở cửa thì miễn cưỡng ngước mắt.

“Sao lề mề thế?”

Anh nói xong thì chợt cố định ánh mắt lên khuôn mặt cô. Nhạc Thiên Linh thấy Cố Tầm nhìn mình thì hơi mất tự nhiên quay đi chỗ khác, sải bước đi ra, muốn vượt lên. Nhưng ánh mắt anh thì vẫn cứ thản nhiên nhìn vào cô từ đầu đến cuối.

“Hôm nay là ngày gì vậy?”

Lúc cửa đóng lại, Nhạc Thiên Linh chợt nghe anh hỏi, “Tự nhiên trang điểm?”

Chỉ dặm có xíu phấn với tô miếng son đã bị để ý, chẳng lẽ mình làm đậm quá? Nhạc Thiên Linh đưa tay sờ má.

“Vậy mà cũng thấy, cậu có phải thẳng nam không vậy?”

“Tôi thẳng hay không thẳng,” Cố Tầm khẽ cười, nhìn chăm chú vào cô, kéo dài âm cuối, “Cậu không biết hả?”

Lời nói của anh quá rõ ràng, đương nhiên là Nhạc Thiên Linh cảm nhận được. Nhưng vì để che giấu sự hốt hoảng của mình, cô chỉ nhếch môi một cái rồi thôi.

“Tôi biết chứ.”

Cô bước vượt qua Cố Tầm, đi tới thang máy, “Dù sao thì cậu và tiểu Mạch cũng chung chăn gối nhiều ngày như thế, chỉ số hợp cạ lại còn cao tới 90 điểm.”

“…”

Lúc lên xe, Nhạc Thiên Linh quét mắt một vòng ghế phụ, không thấy điện thoại của mình đâu thì lại nghiêng đầu nhìn phần buồng lái, bên trong chỉ có hai chai nước suối, ngoài ra thì không còn gì nữa.

“Cậu tìm gì à?”

Cố Tầm đột nhiên hỏi.

Ra là anh chưa biết, Nhạc Thiên Linh giả bộ bình tĩnh, “Không có gì.”

Ngồi xuống rồi, cô lại lặng lẽ đưa tay sờ cái khe giữa cửa và ghế, đúng thật tìm được điện thoại của mình ở đó. Sau khi thản nhiên lấy nó ra, Nhạc Thiên Linh ấn màn hình, phát hiện điện thoại hết pin tự sập nguồn. Thế là cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, đồng thời cũng nhìn qua Cố Tầm.

“Cơ mà… Tiểu Mạch về rồi hả?”

“Ừ.”

Cố Tầm gật đầu, “Đi hồi 6 giờ sáng.”

“Sáu giờ?!” Nhạc Thiên Linh mở to hai mắt, “Vậy cậu cũng dậy lúc sáu giờ à?”

Có lẽ là nghe giọng cô quá thảng thốt, Cố Tầm hơi nhướng mày, quay người qua nhìn cô.

“Sáu giờ sớm lắm hả?”

Nhạc Thiên Linh há miệng, cuối cùng không nói gì.

Trước khi nổ máy xe, Cố Tầm có liếc nhìn điện thoại, hai mươi phút trước tiểu Mạch vừa nhắn tin cho anh.

Tiểu Mạch: À đúng rồi, sáng này đi gấp tôi quên nói, tối qua Bánh Quai Chèo có tìm cậu, bảo là để quên điện thoại trong xe.

“…”

Cố Tầm lập tức nghiêng đầu nhìn Nhạc Thiên Linh. Không biết cô đang suy nghĩ gì mà cúi đầu nhìn ngón tay, hơi mất hồn. Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng Cố Tầm vẫn im lặng, lái xe ra khỏi bãi đậu.

Trên đường đi tới công ty, trong lòng Nhạc Thiên Linh cứ xoắn xuýt, nghĩ mãi về một việc.

Chuyện cô bị theo dõi đã trôi qua lâu rồi, mà cũng không có gì bất thường diễn ra trong khoảng thời gian này. Người cảnh sát từng lập án cho cô còn gọi điện thoại hỏi thăm, bảo vệ tiểu khu lâu lâu sẽ chào hỏi, trò chuyện với cô mấy câu.

Chỉ là Nhạc Thiên Linh vẫn còn thấy sợ, tới tối là lại không yên tâm. Tuy nhiên, cô đâu thể nào cứ phòng bị, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, vậy thì làm sao sống bình thường được?

Hai luồng suy nghĩ cứ giao chiến rất lâu trong lòng cô, cuối cùng vẫn không đưa ra được kết quả.

Tới tối hôm qua, khi biết Cố Tầm đưa cô về nhà rồi lại về công ty, trong lòng cô đã đưa ra quyết định.

“Cố Tầm, tôi nói cái này với cậu nha.”

“Hả?”

“Tôi biết dạo này tổ của cậu đang đẩy nhanh tiến độ, bận bịu lắm, mà tôi cũng thấy là giờ không có nguy hiểm gì, nên từ nay cậu khỏi…”

Lúc nói chuyện, đầu ngón tay cô không ngừng gõ đầu gối, “Chờ tôi nữa, tôi có thể về nhà một mình.”

Cố Tầm không trả lời ngay, tới lúc ngừng đèn đỏ, anh mới từ từ nghiêng đầu qua, âm trầm nhìn cô.

“Cậu —— ”

“Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Nhạc Thiên Linh thấy ánh mắt anh có vẻ hơi ảm đạm nên vội vàng nói, “Tại tôi thấy cậu bận bịu nhiều chuyện, vậy thì cực lắm.”

Cố Tầm chăm chú nhìn vào mắt cô, dường như đang đợi cô tiếp. Một lát sau, thấy cô không định nói nữa, anh mới từ từ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, môi cong cong.

“Ừ, tôi biết rồi. Vậy tối cậu về tới nhà thì báo tôi một tiếng.”

“Ừm.”

“Còn nữa.”

“Hả?”

Nhạc Thiên Linh đang thở phào nhẹ nhõm, nghe anh lên tiếng thì trái tim chợt thắt lại.

“Sao thế?”

Cố Tầm vẫn nhìn thẳng phía trước, nói một câu thản nhiên như khen thời tiết tốt vậy: “Hôm nay cậu tô son đỏ rất đẹp.”

Cuối cùng việc thiết kế nhân vật Sigrid cũng bước vào giai đoạn kết thúc. Ngay cả bản thiết kế tốt nghiệp mà Nhạc Thiên Linh cũng chưa từng bỏ ra nhiều thời gian và sức lực như vậy.

Các tiền bối trong tổ mỹ thuật của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 còn bảo là cô làm rất nhanh. Trong khi làm phần hậu kỳ của thiết kế nhân vật Sigrid lúc trước, chỉ thị giác hóa bản vẽ sơ thảo thôi mà họ cũng mất nhiều thời gian.

Cũng bởi vì vậy nên Nhạc Thiên Linh không dám ỷ lại, làm xong hết công đoạn lúc 3 giờ chiều nhưng không vội nộp mà xem đi xem lại các chi tiết.

Một mình cô ngồi trong phòng họp nhỏ, kẹp bút, kiểm tra độ tin cậy và tính chân thật của sáu hình dạng nhân vật Sigrid, cô cũng tự suy luận ra vô số kiểu chuyển động trong đầu mình.

Ba tiếng sau, khi chắc chắn đây là phiên bản tốt nhất trong phạm vi năng lực mà bản thân có thể làm được, lúc này Nhạc Thiên Linh mới trình thành phẩm cho người kiểm duyệt.

Cô vừa gửi kết quả đi thì lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa qua lớp kính thủy tinh. Nhạc Thiên Linh quay đầu lại, thấy Túc Chính đứng bên ngoài, khuôn miệng đang mấp máy hai chữ “xong chưa”.

Cô gật đầu, ý bảo anh ta vào đi.

“Em vừa gửi kết quả đi rồi, không biết khi nào trưởng phòng mỹ thuật mới rảnh để xem. Anh có muốn xem trước không?”

“Có.”

Túc Chính đi tới, không ngồi xuống mà chỉ đưa tay quàng qua ghế của cô, tay kia chống mặt bàn.

Sau một hồi quan sát tỉ mỉ, Túc Chính chắc chắn bản vẻ của cô không bị lạc đề với ý tưởng của tổ, anh ta gật đầu liên tục, “Bản vẽ này được anh thông qua rồi đó, để hôm sau họp nghe ý kiến của Vệ Hàn sao đã, không có vấn đề gì thì có thể tiến hành cho ra bản trực quan rồi.”

Nói xong, anh ta lại khẽ gõ vào mặt bàn.

“Em cực khổ rồi, mấy hôm nay ngày nào em cũng về nhà trễ, hôm nay về sớm, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi.”

“Vâng!”

Nhạc Thiên Linh cầu còn không được, cô lập tức đóng laptop, ôm đồ chuẩn bị xuống lầu.

“Khoan đã!”

Lúc đẩy cửa phòng họp bước ra ngoài, Túc Chính đột nhiên gọi cô lại, “Em ăn bánh đã rồi hãy về.”

Nhạc Thiên Linh nhìn ra ngoài, chợt thấy có một cái bánh rất lớn để trên bàn, có mấy người đàn ông đang đứng tháo đĩa nhựa.

“Ơ?” Nhạc Thiên Linh ôm laptop, không thể tin nhìn cái bánh kem to, “Chỉ hoàn thành phần bản vẽ sơ bộ thôi mà, tổ của anh còn làm nghi thức lớn vậy hả?”

Túc Chính nghĩ ngợi một lúc mới hiểu ý của cô, anh ta lập tức cười híp mắt.

“Không phải đâu, em nghĩ gì vậy, hôm nay là sinh nhật anh.”

“… Ồ, sinh nhật anh à.”

Nhạc Thiên Linh á khẩu không trả lời được, gãi gãi mũi, đi theo Túc Chính ra ngoài. Mọi người bày bánh kem ra, Túc Chính cầm dao nhựa, quơ quơ giữa không khí, la lớn: “Ai rảnh thì lại ăn bánh nào!”

Anh ta nói xong thì toàn bộ khu làm việc ồn ào hẳn lên, có mười mấy hai mươi người lục tục đi qua.

Túc Chính là nhân vật chính, bắt đầu cắt bánh ngọt trong tiếng hoan hô của mọi người. Anh ta nhìn chằm chằm chữ trên bánh rồi cắt hai nhát lưu loát, để chữ “lạc”* nguyên vẹn vào đĩa, xoay người đưa cho Nhạc Thiên Linh.

* 生日快乐: sinh nhật vui vẻ, chữ “lạc” là chữ thứ 4, có cùng âm Hán Việt với chữ “Nhạc” (Họ của nữ chính)

“Đây, em đầu tiên.”

Cô đang hơi đói, thấy bánh kem đẹp, chảy nước miếng, cười nói chúc Túc Chính “sinh nhật vui vẻ” rồi nhận lấy bánh kem, chuẩn bị tìm chỗ nào đó ngồi xuống từ từ ăn.

Cô vừa lùi một bước thì cảm giác như lưng đụng vào ai đó. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu, Nhạc Thiên Linh lập tức quay đầu, phát hiện đúng là mình đụng trúng Cố Tầm. Mà anh lại đang rũ mắt nhìn cô.

“Từ từ thôi nào.”

Nhạc Thiên Linh quên mất việc cử động, cứ tựa vào ngực anh như thế.

Trong đám người ồn ào, ánh mắt hai người cứ cố định nhìn nhau, tim cô bất chợt đập thịch một cái.

Khoảng tầm gần hai giây sau, cô lập tức bước qua, bưng bánh kem đi lại gần đó. Một lúc sau, khi chia xong bánh kem, Túc Chính lại bưng phần bánh của anh ta đi tới chỗ cô.

“Tối nay anh —— ”

Nhạc Thiên Linh đang ăn bánh kem, nghe tiếng thì ngẩng đầu, lúc này Túc Chính lại ngưng bặt. Anh ta nhìn cô rồi chợt bật cười, sau đó xoay người quét mắt nhìn một vòng, thấy Cố Tầm đứng gần đó nên nhanh chóng nói: “Cố Tầm, nhờ cậu cầm hộp khăn giấy ở sau lại đây nha.”

Nhạc Thiên Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Cố Tầm cũng nhìn qua cô, khóe môi nở nụ cười, rút một tờ giấy đi tới.

“Lau mặt cậu đi này.”

“… Ờ.”

Lần này không cần nói Nhạc Thiên Linh cũng biết có chuyện gì. Cô cầm khăn giấy, lau mép sơ sịa rồi vò thành một cục.

Cố Tầm nhìn chằm chằm mặt cô, định nói gì đó thì đã thấy Túc Chính đưa tay ra, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn qua cằm của cô.

“Ở đây còn này.”

Sự đụng chạm bất thình lình khiến đôi mắt Nhạc Thiên Linh cứng đờ trong chốc lát. Ngay sau đó cô lập tức nói cám ơn, cũng chợt nhìn Cố Tầm một cái theo bản năng.

Anh cũng đang nhìn cô. Mặc dù Cố Tầm không bày ra biểu cảm gì, nhưng chẳng hiểu sao mà cô lại thấy hơi giật mình.

Cô hắng giọng định lên tiếng thì Túc Chính đã nói tiếp đề tài khi nãy: “Tối nay anh sẽ gửi cho em bản hướng dẫn của thiết kế và cả chú thích nữa, em cứ xem phần cách thức là được, còn mấy việc khác thì không cần quan tâm.”

“Ừm ừm.” Nhạc Thiên Linh gật đầu liên tục, “Em biết rồi.”

Hai người nói chuyện, Cố Tầm bưng bánh kem xoay người đi. Nhạc Thiên Linh nhìn bóng lưng của anh, liếm vết bơ dính trên khóe môi, chợt thấy bơ không ngọt lắm.

Bình thường cô không ăn nhiều, cộng thêm hôm nay cũng chẳng bận mấy, thế nên một miếng bánh ngọt đã đủ để cô bỏ đi ý định ăn cơm tối.

Nhạc Thiên Linh quét dọn nhà cửa một hơi, rồi đi giặt một ít quần áo, tới hơn chín giờ cô mới thấy đói. Thấy trời chưa tối lắm, cô quyết định mua đồ bữa ăn khuya.

Lúc mở app đặt đồ ăn cô chợt nghĩ đến chuyện gì đó. Nhạc Thiên Linh bấm bấm, chuyển qua WeChat, mở phần tin nhắn với Cố Tầm ra.

Bánh Quai Chèo: Tối nay cậu ăn gì vậy?

Hotboy Trường:?

Bánh Quai Chèo: Cho tôi tham khảo một chút.

Mấy giây sau anh mới trả lời.

Hotboy Trường: Cá chua ngọt Tây Hồ. (Tây Hồ giấm cá)

Bánh Quai Chèo:?

Bánh Quai Chèo: Cậu không ăn cá mà?

Hotboy Trường: Đúng vậy.

Hotboy Trường: Bây giờ tôi cũng chẳng ở Tây hồ.
Bình Luận (0)
Comment