Dung Sắc

Chương 2

Phần 2: Chương 4+5

_______

4.

Hiện tại, Dung Trạch là thiên tử, hắn không phải khom lưng cúi người với ai nữa, càng không có ai dám ở sau đạp chân hắn quỳ xuống nữa, nhưng dù sao thì ở trên giường hắn cũng vẫn thích cong người, ôm ta vào lòng.

“Chuyện cỏn con của Dao mỹ nhân cũng đáng làm nàng tức giận đến vậy sao? Hôm nay khắp thân thể ta bị nàng cào không xót chỗ nào.”

“Bệ hạ đây là đang đau lòng sao? Nếu như đau lòng thì hãy đến bãi tha ma, có thể sẽ tìm được xác nàng ta.” Ta cười nhạt một tiếng, làm ra dáng vẻ như muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn.

Hắn kiên quyết kéo ta lại, vòng tay ôm càng xiết chặt hơn nữa, vùi đầu vào mái tóc ta: “Ta đau lòng gì chứ. Có điều mẫu gia nàng ta tham ô công quỹ, ta còn chưa trị tội thì nữ nhi nhà người ta đã bị nàng đánh chết rồi.”

“Ta và mẫu gia nàng ta thì liên quan gì? Ta là thấy nàng ta nhiều lời nên muốn cho nàng ta im miệng lại. Làm sao? Ta ngày ngày bị nhốt trong tẩm cung đổ nát này cũng thôi đi, giờ đến cả được sống yên tĩnh một chút cũng không được sao?”

Hắn hất cằm ta ra, cười rồi cắn ta một cái: “Ta thấy nàng hôm nay cũng rất ồn ào, xem ra vừa rồi ta đã không dùng hết sức.” Nói rồi hắn bèn lật người lại đè lên ta, không ngừng làm chuyện đó.

Dung Trạch chính là tên cẩu nam nhân như vậy, phần lớn thời gian hắn đến tìm ta đều trôi qua ở trên giường. Phàm là khi nào ta có ý nghĩ muốn đi ra ngoài, hắn sẽ lại đè ra xuống, khiến ta không thể nói gì được nữa.

Ta vô cùng căm phẫn, hai chân kẹp chặt lấy hắn, bộ móng tay đỏ cào trên lưng hắn ta hằn rõ vết máu. Hắn đau nhưng lại cười toe toét, kéo tay ta lại, từng ngón từng ngón một, li3m sạch máu trên đó.

Tên bi3n thái này!

Cuối cùng hai chúng ta đều mình đầy thương tích. Hắn cúi xuống nhẹ nhàng lau đi nhưng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán ta, cười nói: “Từ nay, cả hoàng cung này, nàng muốn đến đâu cũng được.”

Dung Trạch tâm tình tốt, hắn cho rằng ta vì mấy hôm trước hắn đến tẩm cung của Dao mỹ nhân mà ghen tuông. Thật ra không phải vậy, ta vốn dĩ không quan tâm hắn đã đến những đâu, chỉ là ta cảm thấy một số người miệng rộng cũng chẳng có tác dụng gì, vậy chi bằng cả đời cứ ngậm miệng lại thì sẽ tốt hơn.

Nhưng một số người có trí nhớ tốt nhưng lại không được dùng đúng chỗ, vài ngày đã quên mất vết xe đổ của Dao mỹ nhân. Đã hơn ba tháng qua đi vậy mà vẫn ghi nhớ chuyển lụa Vân Cẩm, ở trong ngự hoa viên vừa cho cá ăn vừa nguyền rủa ta.

Ta nghe thấy nàng ta nói, một câu “hồ li mê hoặc”, hai câu “lòng dạ rắn rết”, chửi rủa một cách vô tội vạ nhưng lại có chút đáng yêu. Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng, doạ đàn cá bơi đi mất, còn doạ đến cả vị nương nương nào đó đang đứng cho cá ăn kia làm đổ hết thức ăn.

“Ngươi!” Nàng ta được cung nữ bên cạnh đỡ, quay đầu lại nhìn thấy ta, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.

Ta thong thả phe phẩy chiếc quạt trong tay, “Quý phi nương nương phải cẩn thận một chút chứ. Trời mưa nhiều, mặt đất trơn trượt, nếu không đi đứng cẩn thận lại ngã xuống hồ làm mồi cho lũ cá.”

Nàng ta biết không nói lại ta liền mím môi quay người rời đi. Nhưng khi đi ngang qua ta lại kéo tay áo ta nói: “Công chúa liệu có biết, hậu cung của chúng ta sắp có một vị hoàng hậu rồi không?”

Ta dừng bước nhìn nàng ta, khuôn mặt nàng ta lộ rõ vẻ đắc ý nói tiếp: “Là muội muội của Tần tướng quân, Tần Nhàn.”

Tần tướng quân à, cũng là bằng hữu cũ mà.

“Lợi hại như vậy sao.” Ta lấy quạt che đi nửa khuôn mặt thở phào nhẹ nhõm, rồi khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới ta, ta lại không ở trong hậu cung của bệ hạ, dù có hoàng hậu hay không đều không quản được ta, ngược lại là quý phi nên tự nghĩ đường lui cho mình mới phải.”

Nàng ta tức giận nhảy ngược lên.

Phi tần trong hậu cung của Dung Trạch rất ít, cộng tất cả lại không quá ba, bốn người, hơn nữa gia thế bọn họ cũng không có gì hiển hách.

Tiền triều còn lo lắng hơn hắn, đỏ mắt mong chờ được đưa con của mình nhập cung nhưng đều bị Dung Trạch một mực từ chối.

Trên triều đường hắn còn nghiêm nghị nói rằng: “Tay của các ngươi dài quá rồi, tiền triều chưa đủ, còn muốn vươn đến cả hậu cung của trẫm sao?”

Từ đó không ai dám nhắc tới chuyện này nữa.

Thực tế, hầu hết các quân vương triều đại trước luôn có quan hệ mật thiết đối với các hậu cung tiền triều. Muốn dùng người của gia tộc nào thì sủng ái nữ nhi của gia tộc đó. Muốn khai trừ gia tộc nào thì bới ra lỗi lầm của nữ nhi gia tộc đó. Phụ hoàng ta chính là cao thủ trong chuyện này, phần vị thăng giáng của các phi tử trong hậu cung và sự điều chức của tiền triều là gần như có thể ăn khớp với nhau.

Dung Trạch lại không thích như vậy, ngay đến cả những người được tiến cung cũng là hắn bị ép, hết cách mới giả vờ như đã tiếp nhận.

Dung Trạch nói hắn luôn đợi ta đến.

Nằm mơ ta mới tin hắn.

Xương quốc kể từ khi xác nhập thêm Thuỵ quốc vào ngày càng trở nên thịnh vượng, điều này cũng khiến dân Đột Quyết ở phía bắc tức đến đỏ mắt.

Đột Quyết cũng được xem như bằng hữu cũ của Thuỵ quốc, nhưng Xương quốc tách biệt với bọn ta, trước giờ chưa từng tiếp xúc với những người thô bạo này. Do đó vài tháng qua, Đột Quyết liên tục gây hỗn loạn ở biên giới, các tướng sĩ của bọn họ đều lực bất tòng tâm.

Chiến thần của Thuỵ quốc bọn ta, Tần Diệp, đã từng trấn giữ biên cương, gìn giữ hoà bình, cũng từng bình định phản loạn, bảo vệ đất nước không một chút tổn hại nào, cũng là người mà vào ngày đại hôn của ta, mở to cổng để quân đội Xương quốc tiến vào thành.

Nghe nói hiện tại hắn đã có được chỗ đứng trong triều đình, nhưng vì việc thờ hai chủ khiến người người khiển trách, con đường quan lộ vì thế cũng không mấy suôn sẻ.

Xem ra chuyện của Đột Quyết thật sự khiến Dung Trạch đau đầu, vì vậy hắn mới quyết định lập Tần Nhàn làm hậu, để bảo đảm Tần Diệp có thể dốc hết sức vì hắn.

Có thể thấy Dung Trạch là một kẻ dối trá, cái gì mà không muốn dựa vào nữ nhân để tranh đoạt giang sơn, thật là nhảm nhí.

Hôm nay hắn còn ghé qua cung của Minh quý nhân một chuyến. Người ta đã đích thân làm canh phỉ thuý cho hắn, hắn lại nổi giận đùng đùng chê canh không ngon, phạt người ra bị cấm túc nửa tháng, sau đó quay đầu đến cung của ta.

Ta đang nằm dựa vào tháp mĩ nhân để sơn móng chân, nghe thấy tiếng động cũng không thèm ngẩng đầu lên. Hắn liền trực tiếp đi đến, nâng chân ta lên đặt lên đùi hắn, rồi lấy lọ nước sơn trong tay ta, cúi xuống nghiêm túc sơn móng chân cho ta từng chút từng chút một.

Ta chống tay lên cằm, lười biếng nhìn hắn nói: “Bệ hạ có đói không? Hay là để ta đi nấu cho bệ hạ một bát canh phỉ thuý.”

Hắn liền bật cười, ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn ta: “Nếu là do nàng tự tay làm, cái gì ta cũng ăn.”

Hừ.

“Vậy thôi bỏ đi, để cho hoàng hậu của bệ hạ làm vậy.”

Nói rồi ta muốn nhấc chân lên đá cho hắn một cái, kết quả là bị hắn tóm lấy, nước sơn vẫn chưa khô dính vào mu bàn tay hắn, để lại một vết màu đỏ. Hắn không lau đi mà lấy vết sơn đỏ đó chà vào chân ta: “Không phải là nàng không để ngôi vị hoàng hậu vào mắt hay sao?”

“Ta chính là không thèm nhìn tới ngôi vị đó, ai muốn làm chứ”

“Vậy nàng muốn gì?” Hắn dừng tay lại, lòng bàn tay nóng ấm áp vào mu bàn chân ta, ánh nhìn của hắn đối với ta cũng dần dần nóng lên, “Công chúa, nàng muốn gì?”

Lời này khi hắn còn là Dung Nô cũng đã từng hỏi ta.

Ta và hắn trốn phía sau cột trụ ở điện Kim Loan, nhìn thấy vị thần tử bị phụ hoàng khiển trách phạt hai mươi trượng, nằm hôn mê ở giữa đại điện. Đột nhiên hắn lại hỏi ta: “Công chúa, nàng muốn gì?”

Lúc đó ta trả lời: “Liên quan gì tới ta.”

Ta rút chân ra khỏi tay hắn, di chuyển đến chỗ đũng qu@n sớm đã cộm lên, rồi ấn nó xuống, lắng nghe hơi thở dần trở nên gấp gáp của hắn, nhìn khuôn mặt hắn đang dần nhuốm màu d*c vọng. Ta nhẹ nhàng nâng cằm lên, hời hợt nói: “Ta muốn ngôi vị của bệ hạ, bệ hạ có cho không?”

5.

Dung Trạch sẽ lảng tránh những câu hỏi mà hắn không muốn trả lời.

Bây giờ cũng vậy, hắn cụp mắt xuống không nói gì, ngón tay linh hoạt luồn một mạch vào trong váy ta, mân mê bắp chân ta. Ta cười, hắn hít một hơi thật sâu rồi kéo eo ta lại, đè xu0"ng gường. Hắn vừa hôn ta, vừa kéo y phục của ta xuống. Kết quả là khi hắn vừa luồn tay xuống dưới đã khựng đứng lại vì chạm phải đai nguyệt sự.

Ta dán chặt vào môi hắn cười khúc khích: “Bệ hạ, thật trùng hợp quá, tháng này lại đến sớm hơn mấy ngày rồi.”

Y phục của cả ta và hắn đều đã cởi ra một nửa, thứ kia của hắn dưới đũng qu@n cũng đã nhe nanh múa vuốt trong tư thế sẵn sàng. Ta cố ý dùng đầu gối cọ cọ vào chỗ đó, hắn bắt đầu thở d0"c liền giữ lấy cái chân đang không yên phận của ta, giận dỗi cắn lên vai ta một cái.

“Cao Nhược Vân.” giọng hắn khàn khàn, trong lời nói có chút ấm ức: “Nàng đã quen bắt nạt ta.”

Ta tự nhiên cảm thấy mình vô cùng giỏi ức hiếp hắn.

Năm đó, lúc Dung Nô vừa mới tới, mấy huynh đệ đang còn khoẻ mạnh của ta hành hạ, đánh đập hắn đến bầm tím. Bọn họ còn bắt hắn làm bia đỡ trên sân bắn, cố tình làm mũi tên lệch đi một chút, doạ hắn toát hết cả mồ hôi, còn không thì tìm một lỗi sai vô cớ nào đó để đánh đập hắn, khiến cả người hắn nằm úp mặt xuống sân cát.

Ta thấy bứt rứt không chịu được bèn bắn cung tên vào chân mấy tên đần độn đó.

Cao Trường Phong nhảy dựng lên đầu tiên, “Cao Nhược Vân, muội điên rồi sao?”

Ta kéo dây cung nhắm chuẩn hắn: “Huynh nói xem.”

Dung Nô cứ như vậy trở thành “người của ta.” Ít ra thì bọn họ đều truyền tai nhau như vậy, nói ta vì cứu hắn mà không tiếc hi sinh tính mạnh của hoang huynh.

Việc giết Cao Trường Phong đúng thực ta đã từng nghĩ tới, nhưng cứu Dung Nô thì thật vốn không nằm trong ý định của ta, ta chỉ là không muốn Cao Trường Phong được sống hạnh phúc như hắn muốn.

Dung Nô cũng hiểu nhầm ý của ta, vào ngày sinh thần của ta còn tặng ta một con dế được bện từ cỏ đuôi cáo, thật sự quá “mộc mạc” rồi.

Ta chỉ đành ném đi, nói ta không cần thứ này.

Cho nên sau này, lúc ở điện Kim Loan hắn đã hỏi ta, rằng ta muốn gì.

Nhưng liên quan gì tới hắn chứ?

Dung Trạch bị ta trêu trọc đến mức phát điên, ép ta dùng tay để giúp hắn giải quyết. Ta không tình nguyện, hắn bèn muốn dùng chân của ta.

Ta chán ghét đến mức buồn nôn, dùng chân đạp vào ngực hắn, “Cút, ta chê Người bẩn.”

Lời nói này đã chạm đến điểm nào đó trong hắn, d*c vọng trong mắt đã giảm đi vài phần.

“Nàng nói ta bẩn?” Hắn nhéo cổ chân ta, nghiến răng nghiến lợi, “Ta từ đầu tới cuối chỉ động vào người nàng.”

“Vậy thì đã sao?” Ta bị nhéo đau nhói, cơn tức giận lại trỗi dậy, lạnh lùng nhìn hắn, “Người bẩn thỉu thì mãi mãi bẩn thỉu.”

Sau đó, cả tẩm cung rơi vào tĩnh lặng.

Đây là lần đầu tiên Dung Trạch nổi giận trước mặt ta, nổi cơn thịnh nộ.

Lúc hắn thật sự tức giận sẽ như lúc này, không nói không rằng nhặt long bào rơi từ dưới đất lên, không nói không rằng khoác lên người, không nói không rằng rời đi.

Hắn là do cha hắn cùng một nữ tử thanh lâu sinh ra, cho nên hắn ghét nhất là người khác nói hắn bẩn.

Còn tại sao, thì ta không biết.

Nhưng tóm lại, ta thất sủng rồi.

Mười ngày tiếp sau đó, hắn không hề đến tìm ta, hắn còn cố tình chỉ thị cung nhân hầu cận Dao mỹ nhân trước đây tới chỗ ta để làm ta chán ghét.

Một vài cung nữ, còn thêm một thái giám. Tên thái giám là một tên què, lưng thì còng, trên mặt còn có một vết sẹo rất gớm ghiếc.

Nhìn qua thì không giống với kiểu người nghiêm túc, sau vài ngày đến chỗ ta đã thật sự lộ rõ bản chất, ban đêm còn dám xông vào trèo lên giường ta.

Một lúc sau, ta đã khống chế được hắn, liền rút con dao găm dưới gối ra kề lên cổ họng hắn.

Vừa mới dùng chút lực đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Cao Nhược Vân, chiêu thức của cô một chút cũng không thay đổi, vẫn thâm độc như vậy.”

Ta lại dùng lực ép con dao xuống mạnh hơn: “Ta đã đánh rất nhiều người, ngươi là ai?”

Hắn bị doạ đến mức thở hổn hển: “Ca ca muội.”

“Oái, Cao Trường Phong, hoá ra huynh vẫn chưa chết à.”

Ta buông dao ra, lúc hắn đang thờ phào nhẹ nhõm thì ta lại lấy dao đè lên hắn: “Vậy thì tối nay chết đi.”

- Còn nữa -
Bình Luận (0)
Comment