Dũng Sĩ Cầy Thảo Nguyên

Chương 10

A Tình cúi đầu, cậu hi vọng Long tiên sinh nhanh đi ngủ, không ngờ Long tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình lúc này. Vậy mà Long tiên sinh không biết thời thế, hung hăng hỏi cậu làm sao vậy.

Làm sao vậy? A Tình không tiện nói, cậu bị nhiều cầy thảo nguyên quần đấu, mãi đến lúc cậu đột nhiên nhanh trí nói “Trên trời rơi thật nhiều bảo thạch!”, kéo lực chú ý của đám cầy thảo nguyên, mới trốn ra được.

“Tiểu tử, đừng im lặng như vậy, có oan khuất gì thì nói cho ta.” Long tiên sinh cố gắng áp chế lửa giận, dùng toàn bộ kiên nhẫn cả đời hỏi.

A Tình mệt mỏi đứng không nổi, đành nằm luôn trên mặt đất, chôn cái đầu tròn tròn xấu xí giữa hai cái móng vuốt, nói: “Tôi muốn đi ngủ —— Long tiên sinh cũng đi ngủ đi!”

Long tiên sinh thiệt bất đắc dĩ, làm sao mà tên tiểu tử này chỉ nghĩ đến việc đi ngủ không vậy, hắn đành nói: “Ta không ngủ, ta nhìn mi ngủ.”cloudyhiromi.wordpress.com

A Tình muốn đứng lên giải thích để Long tiên sinh đừng ghét bỏ mình, nhưng cậu sợ bản thân mình quá xấu làm bẩn mắt Long tiên sinh, vì vậy đành im lặng, bắt đầu giả bộ ngủ.

Ục ~ Ục ~

Ngủ không được bao lâu, bụng A Tình kêu vang.

“Hay là ăn chút gì đó trước được không?” Long tiên sinh hỏi.

A Tình khẽ cắn răng, hỏi: “Tôi không còn giống lúc trước nữa, Long tiên sinh vẫn cho tôi ăn à?”

“Đương nhiên rồi, ta có nhiều bảo thạch lắm.” Long tiên sinh nói.

A Tình đầy máu sống lại, ngồi xuống, nói: “Tôi đi rửa tay, rồi ăn hai viên! Sau đó đi tắm, tắm xong lại tiếp tục ăn!”



“Cho nên, tất cả đều là do Lục Đậu và A Mỹ quái dị kia!” A Tình cắn bảo thạch rôm rốp, mặt đầy bi phẫn, “Kim cương cũng không còn…”

“Vậy A Tình muốn dạy dỗ bọn họ như thế nào?” Suy nghĩ của Long tiên sinh đơn giản thô bạo, cầm một cây đuốc thiêu trụi Minh Sơn, hắn nhìn không vừa mắt ngọn núi kia lâu rồi. Cái đỉnh của núi Minh Sơn là do hắn nổi nóng vạt mất.

A Tình lại không giống vậy, cậu nói: “Tôi muốn bọn họ phải xin lỗi tôi, thừa nhận bọn họ đều là tên lừa gạt, sau đó… Bắt bọn họ đói bụng nhìn tôi ăn bảo thạch!”

Long tiên sinh: “…” Được rồi, mi cao hứng là tốt rồi.

Kế hoạch trả thù của A Tình:

Đầu tiên, cậu muốn ngồi ở trên đầu Long tiên sinh, bay đến khoảng không trong trấn nhỏ, nói cho tất cả cầy thảo nguyên biết, Long tiên sinh là rồng của cậu, cũng coi như cậu biến dạng, cũng là rồng của hắn;

Thứ hai, nói rõ chân tướng việc cậu mới là người giết chết rắn lớn, Long tiên sinh có thể làm chứng;cloudyhiromi.wordpress.com

Thứ ba, bắt Lục Đậu ra khỏi hàng, sử dụng hình thể của Long tiên sinh bắt hắn thừa nhận sai lầm;

Thứ tư, bắt A Mỹ ra khỏi hàng, sử dụng hình thể của Long tiên sinh bắt cô ta cũng phải thừa nhận sai lầm;

Thứ năm, bắt nhiều cầy thảo nguyên cùng lúc quần ẩu Lục Đậu và A Mỹ;

Thứ sáu, trói lại hết những cầy thảo nguyên đã đánh cậu, bắt bọn họ nhịn đói ba ngày, sau đó ở trước mặt bọn họ ăn bảo thạch thơm ngon.

“Như vậy được không?” A Tình hỏi Long tiên sinh.

“Được chứ.” Long tiên sinh nói xong, lấy ra một thứ đen xì có mùi đắng, gọi là thuốc. Tuy rằng A Tình  không thích mùi vị và hình dạng của thuốc, nhưng cậu rất kính trọng thuốc. Lần trước dựa cả vào thuốc mới không có làm cho da của cậu lưu lại sẹo, cũng không có bị bệnh ngoài da.cloudyhiromi.wordpress.com

“Vậy chờ thịt của tôi mọc trở lại rồi chúng ta liền đi trả thù bọn họ!” A Tình tưởng tượng hình ảnh tội nghiệp của bọn họ, cả người sảng khoái.

Long tiên sinh vốn định biểu diễn cho A Tình xem ma pháp biến hình mới, nhưng mà… hình như A Tình rất thích bộ dạng cao to hung  mãnh của hắn….

Vậy thì không nên làm cho A Tình thất vọng…

Hiệu quả của thuốc rất tốt, chỉ mất mấy ngày A Tình đã có thể nhảy nhót tưng bừng. Tuy rằng bộ lông chưa được tốt, nhưng mà A Tình đợi không được việc trở về lần nữa.

“Long tiên sinh, ngày hôm nay có thể đi đánh nhau không?”

Mỗi ngày sau khi A Tình rời giường thì điều đầu tiên phải làm chính là hỏi Long tiên sinh vấn đề này.

“Để ta xem một chút.” Long tiên sinh nói.

A Tình từ trên giường nhảy dựng lên, hai tay giương đến rất cao, nhón chân run rẩy xoay xoay hai vòng, sau khi hoàn thành nằm úp sấp trên giường đem đuôi nhếch lên, rủ xuống, nhếch lên, rủ xuống.

“Đuôi cũng không thành vấn đề.” A Tình nói.

“Ừm.”

“Ya!” Được Long tiên sinh cho phép, A Tình lập tức hoan hoan hỉ hỉ đi tìm bảo thạch có hương thơm ngào ngạt nhất.

Hừ, xem ta hun hương chết bọn họ…

Trong kế hoạch, A Tình muốn cưỡi trên đầu Long tiên sinh để xuất hiện nở mày nở mặt, nhưng mà Long tiên sinh không có lông dài, trên đầu tuy có sừng, nhưng A Tình quá nhỏ không nắm được, Long tiên sinh bay cực nhanh, A Tình lẻ loi trơ trọi đứng ở trên đó có thể sẽ bị ngã. Long tiên sinh cân nhắc đến vấn đề này, đặc biệt đi tìm thợ thủ công, làm một cái yên nhỏ có thể đeo vào hai cái sừng của hắn.

“Phải đeo cái này lên sừng của Long tiên sinh à?” A Tình hỏi. Cậu không tình nguyện, còn nói: “Long tiên sinh đội mũ nhìn không đẹp chút nào.”

“Cái này không phải là mũ, là cho mi dùng, như vậy đến lúc mi xuất hiện sẽ rất đẹp.”

A Tình nhìn chằm chằm “Mũ” suy tư một hồi, hỏi:

“Ta là kỵ sĩ rồng mà Long tiên sinh thích nhất đúng không?”

A Tình đã nhận biết không ít chữ, cũng có xem sách. Cậu xem trong sách, bên trong mười bản như một đều miêu tả rồng rất anh dũng thiện chiến, uy vũ khí phách, trong đó cũng có nhắc tới kỵ sĩ rồng. Kỵ sĩ rồng có thể cưỡi rồng đánh nhau với người khác, bọn họ đều là người lợi hại nhất trên thế giới.

Một con rồng chỉ có thể chấp nhận một kỵ sĩ, cho nên A Tình suy ra là, kỵ sĩ là người rồng thích nhất thích.

Thân phạn của kỵ sĩ ở trong mắt A Tình còn cao quý hơn cả người thám hiểm và dũng sĩ.

“Mi đã sớm là kỵ sĩ rồng.” Long tiên sinh nói.

A Tình chớp mắt mấy cái, đúng không, cậu đã sớm là kỵ sĩ rồng.

Mặt mày A Tình hớn hở, đắc ý hỏi: “Lúc nào vậy?”

“Ngay thời điểm mi trở thành dũng sĩ…” Long tiên sinh bỏ lại câu này rồi quay lưng lại, đuôi vẫy qua vẫy lại.

A Tình đứng yên tại chỗ không hiểu vì sao.

“Long tiên sinh, đừng cử động đuôi, tôi muốn leo lên đó.”

Tác giả có lời muốn nói: Xong rồi. Hoàn.
Bình Luận (0)
Comment