Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 13

Mấy ngày sau, Lucas hộ tống Heron lên thuyền xuất phát đến Sicili.

Chiếc thuyền lớn màu đỏ sậm với hai cánh buồm to lớn nổi bật giương rộng đón gió đang lênh đênh trên biển Lam Hải, vẽ ra một đường bọt trắng giữa phông nền xanh biếc.

Trong phòng, Heron vừa tỉnh ngủ, rửa mặt bằng nước lạnh rồi ra boong thuyền.

Boong thuyền đầy ắp người, có một nhóm nô lệ ra sức khua mái chèo, trông đều tăm tắp như được vung cùng một nhịp. Cách đó không xa, một nhóm người đang tụ tập đổ xúc xắc giết thời gian, Lucas cũng ở đó góp vui.

Đoàn người nhanh chóng tản đi, ai làm việc nấy. Lucas thấy Heron, bưng một cái dĩa đi về phía hắn.

Heron cảnh giác nhìn chằm chằm vào mấy miếng đo đỏ trên dĩa: "Lần này lại là thứ gì đây?"

"Cá sống thái lát ạ." Lucas cười, "Vừa mới bắt được, còn tươi roi rói, là những thuyền viên kia đã cho tôi đó, không phải ai cũng được ăn đâu."

Heron thận trọng nếm thử một miếng: "Không ngon gì hết."

"Vì ngài chưa ăn quen thôi." Lucas nhét cái dĩa vào tay Heron.

Heron liếc y một cái: "Ngươi giỏi thật, ai cũng có thể kết làm huynh đệ, còn lừa được đồ tốt đem về nữa."

"Tôi làm thế là vì ngài ấy chứ." Lucas bày ra vẻ mặt đương nhiên, cười hì hì đợi Heron xử hết dĩa cá.

"Sắp cập bến chưa?" Heron đưa cái dĩa không cho Lucas.

"Cũng sắp rồi ạ. Có chấm đen đen đằng kia chính là cảng biển đó." Lucas chỉ phía trước, "Hôm nay là tiết Tửu Thần, thời tiết có lẽ sẽ khá tốt."

Thuyền cập bến đúng chính ngọ, Mặt Trời chói chang treo cao trên đỉnh đầu. Lucas cẩn thận khoát thêm áo cho Heron, hai người men theo cầu nhỏ nối thuyền với bờ đi lên bãi cát.

Sóng biển hết tiến lại lùi, chậm chạp vỗ vào cát vàng.

Hai người cởi giày, cát ấm áp len qua từng kẽ ngón chân, một con ốc mượn hồn nhỏ bò qua, trơ mắt nhìn hai kẻ "khổng lồ". Phóng tầm mắt ra ngoài khơi, biển và trời như nối lại thành một, mây trắng đủ hình đủ dạng lững lờ trôi về phương xa.

Heron cảm thấy như mình đang bị bao phủ bởi một màu xanh đủ sắc độ - điển hình là màu xanh nhạt của trời và màu xanh thẫm của nước biển, cát vàng và cây xanh chỉ có thể tô điểm cho màu xanh bát ngát này, như tất cả màu xanh trên thế giới đều tập trung hết về đây.

Heron quay sang nhìn Lucas. Hắn phát hiện ra, màu mắt Lucas chưa bao đẹp như thế, một màu xanh biếc vừa âm trầm vừa dịu dàng.

"Lucas," Heron không nhịn được mở miệng, "Mắt ngươi... đẹp thật."

Lucas ngày thường oai phong lẫm liệt là thế, giờ mới nghe chủ nhân khen một câu liền mất hình tượng mà thẹn thùng cúi đầu, hai gò má đỏ lên.

Hai người không ngồi xe ngựa mà tự đi bộ vào thành phố.

Vì hôm nay là tiết Tửu Thần nên đường phố rất náo nhiệt, giăng đèn kết hoa khắp nơi. Dòng người tới lui như thủy triều, vòng hoa rực rỡ của trên đầu càng làm nổi bật khuôn mặt vui tươi của họ. Các vũ công hòa mình vào điệu múa sôi động trên sân khấu dựng ở quảng trường, mọi người ở dưới, kẻ thì hoan hô, kẻ lại nốc rượu, có kẻ còn đổ hết vò rượu vào người, tiếng bài hát ca ngợi Tửu Thần Bax, tiếng cầu nguyện phát tài, thêm cả tiếng chửi tục thi nhau vang lên. Huyên náo, phóng túng, như đem tích tụ ngày thường phóng hết ra.

Hai người ít nhiều cũng bị dính rượu, chẳng biết từ lúc nào đã bị nhét vào tay hai túi rượu nhỏ.

Một nữ nhân xinh đẹp quần áo hở hang đi ngang qua thuận tay kéo luôn Lucas lên sân khấu. Cũng khó trách, giác đấu sĩ như y chính là một trong những loại nam nhân nữ nhân thích nhất.

Heron cũng không cản nàng. Hắn muốn nhìn xem Lucas sẽ xử lý thế nào, có chút bộ dạng của kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Nữ nhân xinh đẹp kia xem Lucas như cái cột, múa vòng vòng quanh y, vừa múa vừa vuốt ve y từ trên xuống dưới một lượt. Theo động tác của nàng, cái váy ngắn chẳng che được bao nhiêu bị tốc lên, lộ hết cảnh đẹp bên dưới. Kết thúc chuỗi động tác có phần gợi dục, nàng ngả vào lồng ngực Lucas. Y vươn tay đỡ lấy vòng eo thanh mảnh của nàng, nàng quyến rũ nhắm mắt lại.

Đám người bên dưới ồ lên.

Lưng Lucas thẳng tắp, chẳng hiểu sao tầm mắt lại vòng về phía Heron, bắt gặp đôi mắt hoa đào cong cong ít nhiều mang theo điểm trêu chọc của chủ nhân y.

Tim Lucas chợt nhói.

Y cụp mi che đi sự đau khổ dần tuôn trào trong đáy mắt, hạ xuống trán nữ nhân kia một nụ hôn nhẹ.

Lúc y bước xuống sân khấu, trên cổ lại xuất hiện thêm một cái vòng hoa. Heron sờ sờ cái vòng hoa, xấu xa cười: "Chà chà, phản ứng tốt đấy. Nữ nhân kia nhìn cũng được đó."

Lucas cố gắng nặn ra một nụ cười cứng đờ đáp lại, sau lại tiếp tục cúi đầu.

Heron tưởng y mắc cỡ, cười càng rạng rỡ, huých huých vai y: "Lucas nè, nếu ngươi vừa mắt cô nào thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ đích thân đem lễ vật qua rước nàng về cho ngươi."

"Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, mỗi ngày bồi ngài đi đây đi đó, rảnh rỗi đi chăm bồ câu, lâu lâu lại tham gia đấu vài trận, thực sự không cần cưới vợ làm gì đâu."

....

Trước khi mặt trời lặn, chủ tớ hai người cũng đến được nhà thương nhân buôn lụa nọ.

Do Gattuso đã gửi tin, nên Hercules, đối tác làm ăn lần này, rất yên tâm về Heron, còn mở một bữa yến tiệc thết đãi hắn.

Hercules là một thương nhân khôn khéo lão luyện, hắn đã có tuổi, tóc lấm tấm muối tiêu, đôi con ngươi sâu hoắm kín đáo ánh lên sự toan tính, cái mũi khoằm như mũi ưng.

"Tôi đảm bảo, hàng lần này dù giá hơi cao, nhưng bù lại lại cực kỳ chất lượng!" Hercules cụng ly với Heron.

"Mong là như thế." Heron bình thản đáp.

Hắn cắt một khối thịt ướp muối lớn, bỏ vào dĩa nhưng không ăn.

"Ha ha, tin tôi đi, ngài sẽ không lỗ đâu mà. Loại tơ lụa có thêu hoa văn này chưa từng xuất hiện ở La Mã, lần này bán ra thế nào cũng sẽ được các tiểu thư tranh mua cho xem."

Heron không thèm cò kè mặc cả, nhanh chóng đồng ý: "Ta tin tưởng mắt nhìn người của Gattuso. Trước tiên ta sẽ nhập hai mươi lăm ngàn thước lụa về bán thử xem sao, nếu không tệ thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác."

"Tôi hiểu rồi, thưa Polio đại nhân." Hercules xum xoe rót rượu cho Heron, "Nếu không có ngài Gattuso đề cử, tôi cũng không dám hợp tác với người xa lạ. Ngài cũng biết đấy, gần đây viện nguyên lão tra xét rất gắt gao..."

"Ngươi buôn bán cũng không dễ dàng gì đi."

"Thật ra thì, chúng tôi có ám hiệu riêng." Hercules cười giảo hoạt, "Chúng tôi thống nhất gọi những loại hàng bị cấm là "hổ phách đỏ", trên hợp đồng giao dịch cũng ghi như thế."

"Vậy sao các ngươi phân biệt được?" Heron không rõ.

"Mỗi loại hàng đều có giá cả khác nhau. Ví dụ như muối trắng là 48 đồng Nail một cân, tơ lụa là 110 đồng Nail, giá cả khác với giá của hổ phách đỏ cùng khối lượng. Làm như thế nếu có bị kiểm tra cũng sẽ không có ai nghi ngờ."

Heron trầm mặc, ngón tay xoa xoa thành chén rượu, một lúc lâu sau mới nói: "Ta có một chuyện muốn thuơng lượng với ngươi, hi vọng ngươi có thể đáp ứng."

"Đại nhân đừng khách sáo, ngài cần gì cứ nói, tôi sẽ làm hết mình."

"Ngươi có thể sửa giá trên hợp đồng thành 48 đồng Nail được không, tất nhiên ta vẫn trả tiền theo đúng giá của tơ lụa." Heron hươ hươ chén rượu.

"Cái này thì đơn giản mà! Chỉ cần sửa giá trên giấy lại thôi phải không ạ? Tôi làm được."

"Không được giao sai hàng, biết chưa?"

"Ngài yên tâm, tôi sẽ đích thân kiểm tra hàng hóa, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai sót nào." Hercules đảm bảo.

Hai người bàn xong chuyện làm ăn, Heron dùng giấy bọc khối thịt vẫn còn nguyên trong dĩa, từ chối Hercules nhiệt tình muốn đưa hắn đến phòng cho khách, một mình đến hậu viện tìm Lucas.

Lucas đang chen chúc với nô lệ ở đây trong một căn phòng ẩm thấp. Hercules đối xử với nô lệ rất bủn xỉn, bao nhiêu người thế kia mà chỉ cho một cái phòng nhỏ xíu.

Trong phòng nóng hừng hực, mùi mồ hôi hòa cùng mùi hơi nước bốc lên nồng nặc, một nhóm nô lệ dùng ánh mắt sùng bái ngồi xung quanh Lucas.

Lucas miệng ngậm cọng cỏ, tùy tiện ngồi một chỗ, tay vân vê một chiếc phi tiêu, trông có chút côn đồ, trên vách tường đối diện là một bảng gỗ rách nát bị ghim không ít phi tiêu.

Y nghe tiếng ngẩng đầu, phát hiện ra Heron, kẻ từ quần áo đến khí chất hoàn toàn không hợp với nơi dơ bẩn cũ kỹ này, vội bày ra vẻ mặt bé ngoan, lức lư đứng lên, lắp bắp gọi: "Chủ nhân..."

Heron hơi chun mũi vẫy y: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ. Hercules không cấp bữa tối cho nô lệ."

"Cho ngươi." Heron ném bọc thịt ướp muối cho y, y tiếp lấy, ngạc nhiên mở to hai mắt.

"Ngày mai chúng ta trở về." Heron cười.

Hôm sau, hai người mang theo năm rương đựng đầy tơ lụa lên thuyền trở lại thành La Mã.

Thuyền bọn họ đi là thuyền buôn, điều kiện sinh hoạt cực kỳ không tốt, không nói đến cái sàn nhớp nháp có mùi kỳ lạ, trên thuyền chỉ có các đại hán râu ria xồm xoàm, đồ ăn cũng vừa khô vừa cứng.

May mà sóng yên biển lặng, tốc độ thuyền khá nhanh, nên chẳng bao lâu hai người đã lên được đất liền. Lucas thuê một cỗ xe ngựa, trước giữa trưa hai người cũng về đến nhà.

Nô lệ chuyển năm cái rương vào bên trong, sau đó mở ra theo lệnh của Heron.

Những xấp tơ lụa hồng phấn thêu hoa mẫu đơn được xếp gọn gàng hiện ra dưới ánh đèn, vừa xinh đẹp vừa rực rỡ. Heron sờ thử, cảm nhận được sự nhẵn nhụi lạnh lẽo đặc thù trên đầu ngón tay, hài lòng gật đầu.

Hắn bảo nô lệ đi nhắn với Brutus, mời gã đến nhà làm khách, thuận tiện bàn chuyện làm ăn.

Heron kiểm tra lại, phát hiện trong rương ngoài tơ lụa còn có một mảnh giấy, viết lít nha lít nhít một đống chữ La Tinh. Hắn liếc sơ qua, đại khái là cách bảo quản tơ lụa.

Hắn ném tờ giấy cho Lucas, nhàn nhã nằm trên ghế, bảo y đọc cho mình nghe.

Lucas nhìn tờ giấy, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ngại quá, tôi không biết chữ... "

Heron nghe thế liền nhớ ra hình như chưa từng thấy Lucas đọc sách bao giờ.

Hắn dùng hai ngón tây câu tờ giấy về, hươ hươ: "Muốn làm nô lệ của ta, điều kiện đầu tiên là phải biết đọc biết viết."

Lucas ngượng chín mặt.

Heron không tiếp tục trách mắng, chỉ cười bảo: "Nhưng không sao, ta có thể dạy ngươi. Nếu ngươi muốn, ta sẽ dạy ngươi chữ tượng hình của Hy Lạp luôn."

Lucas thụ sủng nhược kinh, y vội vàng quỳ xuống nhằm tỏ rõ lòng biết ơn của mình. Y há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì, đủ thứ con chữ nghẹn trong cổ họng, mãi một lúc sau mới thốt lên được một câu: "Tại sao... Tại sao ngài lại đối tốt với ta như thế? Ta chỉ là một nô lệ thôi mà."

Heron đổi tư thế một chút, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ đang quỳ dưới đất: "Bởi vì, đối với ta, ngươi rất quan trọng."

Lucas cứng người, cứ tưởng mình mới nghe lầm.
Bình Luận (0)
Comment