Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 15

Mấy ngày nay y sanh được triệu tới như cơm bữa, mỗi lần khám cho Fanny xong là sắc mặt lại u ám thêm một tầng.

Bệnh của Fanny càng lúc càng nặng. Bà chỉ có thể những món thanh đạm như rau dưa, không thể rời giường một bước, cả người nồng nặc mùi thuốc, nói chuyện một tí đã muốn hụt hơi.

Foley Tina vẫn ở bên chăm sóc bà mỗi phút mỗi giây, lo lắng cho bà như chị em ruột.

Trong thư phòng, quyển trục da dê được trải gọn gàng, mùi giấy mới tỏa ra thoang thoảng, đồng hồ nước tí tách đếm thời gian.

Ánh sáng Mặt Trời nhảy múa trên mái tóc vàng kim của Lucas, khí chất võ biền của giác đấu sĩ thu lại không ít, nhường chỗ cho sự tao nhã của văn nhân. Bàn tay phủ đầy sẹo lớn sẹo nhỏ của y cầm chặt thân bút, chăm chú viết từng ký tự một.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút lướt soàn soạt.

Heron nói là giữ lời, thực sự tự mình dạy Lucas học.

Lucas vụng về đưa từng nét bút, tư thế cầm bút vô cùng kỳ quái. Trán y đã lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt, như một đứa trẻ con gặp phải khó khăn không biết nên xử lý thế nào.

Heron ngồi trên bàn, hai chân bắt chéo, chống một tay phía sau làm trụ, tay còn lại cầm một quả táo cắn dở, nhìn chữ "Polio" xiêu vẹo dần hình thành.

Lucas viết xong chữ đầu tiên, lại thử viết lại thêm vài lần nữa, nhưng kết quả lần nào cũng như lần nấy, chữ y viết ra xấu đui xấu mù.

"Không tệ." Heron cắn một miếng táo, "Ít nhất còn nhìn ra ngươi đang viết cái gì."

Lucas được cổ vũ, quyết tâm viết lại một lần nữa. Lần này đỡ hơn một chút, nét bút không còn cứng đờ như những lần đầu.

Y thở phào thả bút xuống, ngả người dựa vào lưng ghế.

Heron thấy Lucas viết xong, nghiêng đầu nhìn y.

Ánh nắng xuyên qua tầng tầng lá cây ngoài cửa sổ, chiếu lên một góc mặt hắn, phần còn lại bị ẩn trong bóng râm. Đôi con ngươi đen láy điềm tĩnh như nước mùa thu thu hết bóng y vào tận sâu bên trong đáy mắt.

Lucas tự hỏi, đôi mắt ấy có thể chứa được cả thế giới chăng?

Tim Lucas bắt đầu loạn nhịp, y đột nhiên nói: "Ngài... Ngài có thể dạy luôn tiếng Hy Lạp cho tôi không?"

"Sao lại không. Nhưng trước tiên ngươi phải học đọc học viết cho rành cái đã."

Hắn lướt ngón tay qua một loạt quyển trục da dê, dừng lại ở một quyển trục. Hắn mở quyển trục ra, chỉ vào dòng chữ được viết to trên đầu trang.

"Đọc được không?"

Lucas lắc đầu.

"Đây là "Thần Phổ", nó sẽ giúp ngươi nhớ chữ nhanh hơn. Năm đó lúc học chữ, ta cũng phải chép cái này đó."

Đúng lúc đó, một đầy tớ người đầy mồ hôi hoang mang chạy vào: "Chủ nhân, bãi tắm xảy ra chuyện rồi... Xà ngang đột nhiên bị gãy, đè chết tươi ba nô lệ. Chủ nhân của họ bắt chúng ta bồi thường, nếu không sẽ đi kiện!"

"Người đó muốn bao nhiêu?" Mặt Heron lạnh tanh.

"300 đồng Nail ạ! Ngài ấy nói đó là nô lệ lão làng, giá trị hơi cao."

"Dùng tiền bán hoa hồng đắp vào."

"Bên mua vẫn chưa đưa tiền đến ạ. Nhà đó chuyên môn khất nợ, ngài cũng biết mà."

Heron suy nghĩ một lát: "Thế thì đem cầm hết đống đá quý cùng vàng bạc trong điện thờ đi."

Nô lệ ngẩng phắt lên nhìn hắn, chần chừ không dám nhúc nhích.

"Nhanh đi." Heron giục, "Mấy thứ đó để trong nhà cũng đâu có lợi gì. Đem đi cầm có khi còn tránh bị trộm viếng thăm đấy chứ."

Nô lệ len lén đánh giá sắc mặt của hắn, sau đó tuân lệnh chạy đi.

Heron có chút nôn nóng. Trong kiếp trước, tai họa từ trên trời rơi xuống này chính là phát súng mở đầu cho khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời hắn. Sau sự kiện này, hắn bị mang một đống nợ nần, từ đó dần dần bị đạp xuống đáy xã hội, mãi mãi không ngóc đầu dậy nổi. Để tránh lịch sử lặp lại, dù có phải thắt lưng buộc bụng hắn cũng phải bóp chết nguy cơ ngay từ trong trứng.

"Đúng là ngài đang thiếu tiền..." Lucas ủ rũ.

Heron nhìn y: "Lucas, ta dạy ngươi câu này...", hắn cười, " "Con bọ cạp có nọc ở đuôi", nhớ đấy."

Lucas ngớ người chẳng hiểu gì cả.

Heron nhướng mày: "Cứ từ từ rồi ngươi sẽ thông suốt thôi."

"Tuy tôi không biết sao tự dưng lại có bọ cạp ở đây, nhưng tôi không muốn ngài phải phá sản..."

"Phá sản gì chứ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó." Heron thả quả táo xuống, cười với y.

...

Không lâu sau đó, thành La Mã lập tức xảy ra một chuyện chấn động dư luận.

Brutus vì buôn lậu muối mà bị Viện Nguyên Lão bắt, ngoài bị phạt một số tiền lớn, gã còn bị cấm buôn bán. Việc này đã ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của gã, trở thành một vết nhơ không thể xóa nhòa, sự nghiệp tuột dốc không phanh. Mà những người đã từng hợp tác với gã cũng bị lôi ra truy xét một lượt.

Cuộc điều tra quy mô lớn này khiến lòng người hoảng loạn, những kẻ có tiền sử buôn lậu vội vàng cắt đứt quan hệ với Brutus, ngoảnh mặt làm ngơ với tình cảnh thảm hại của gã. Chuyện này ầm ĩ suốt một thời gian dài, sau này còn trở thành chuyện phiếm sau khi cơm no rượu say, đôi lúc cũng có người thương tiếc cho gã, nhưng phần nhiều là cười trên sự đau khổ của người khác.

Lucas vui vẻ vừa pha trà hạnh nhân mật ong vừa kể tin y mới nghe được cho Heron.

"Nghe nói chuyện của Brutus là do một người chuyên đầu cơ tơ lụa mật báo cho Viện Nguyên Lão. Brutus lấy tiền của hắn nhưng không giao hàng, hắn liền chạy sang đòi. Nhưng đến nơi thì tơ lụa đâu không thấy, chỉ thấy toàn muối là muối." Lucas nghỉ một lúc lại nói tiếp, "Kỳ này gã coi như xong đời, khó khăn lắm Viện Nguyên Lão mới bắt được một kẻ buôn lậu muối, bọn họ chỉ hận không thể chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết thôi."

Heron khuấy trà, cười khẩy: "Ta đã cảnh cáo gã đừng có móc nối với Hercules sau lưng ta, ai bảo gã không nghe. Dám làm giả hợp đồng đòi Hercules giao hàng, bị bắt là đúng lắm."

Lucas cũng hùa theo: "Nhưng mà gã cũng ngu thật, sao lại không trực tiếp đến bàn chuyện với ngài Hercules luôn đi?"

"Không, ngươi sai rồi. Gã không ngu. Hợp đồng vốn được ký kết dưới danh nghĩa của gã, với lại gã biết rõ Hercules chỉ hợp tác với khách quen, cho nên cách đơn giản nhất là làm giả thêm một cái hợp đồng nữa. Gã quá thông minh, nhưng cũng chết vì cái thông minh đó. Chắc chắn gã không ngờ rằng, ta thà hi sinh một căn biệt thự, cũng quyết tâm kéo gã xuống mồ."

" "Con bò cạp có nọc ở đuôi"... Chính là chuyện lần này phải không ạ?" Lucas bỗng ngộ ra chân lý.

"Hiểu rồi à? Ta đặt bẫy gã, mất một khoảng tiền lớn. Gã chặn mối làm ăn của ta, sự nghiệp đi đời. Đó chính là báo ứng. Giống như con bọ cạp vậy, dùng nọc độc giết người, thì một ngày nào đó cũng sẽ bị giết bởi chính nọc độc của mình."

Lucas nhìn Heron: "Lần này chỉ là mất tiền, nhưng còn lần tới, lần tới tới nữa thì sao? Lỡ sau này Brutus vực dậy được, gã nhất định sẽ tố cáo ngài!"

"Gã đã bị toà án xếp vào danh sách đen, có tố cáo đi nữa thì tòa án cũng sẽ thiên về phía bị cáo là ta hơn..."

"Ngài đem cầm vàng bạc, nhịn ăn thịt cá, đến gia vị cũng đổi sang loại bình thường của Ấn Độ... Ngài hi sinh tất cả những thứ đó chỉ vì khiến Brutus đánh mất quyền lợi?! Thứ tôi nói thẳng..." Lucas cau chặt mày, "Không đáng!"

"Ngươi nhiều chuyện quá đấy. Thứ ngươi thấy chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, đừng phán xét như thể ngươi đã hiểu rõ mọi thứ. Ta nói cho ngươi biết, trên đời này có ba kẻ ta ghét nhất, bằng bất cứ giá nào ta cũng phải khiến chúng sống không bằng chết! Hai trong số đó là Brutus và Gurneya..."

"Người còn lại là...?"

Heron cười lạnh: "Vị phụ thân "đáng kính" của ta, Pliny."

Lucas âm thầm siết chặt góc bàn, móng tay đâm sâu vào gỗ.

Từ ngày đó, Lucas hoàn toàn dẹp việc học chữ sang một bên, dành hết thời gian cho việc luyện tập.

Lúc y luyện tập, các nữ nô lệ sẽ rủ nhau trốn sau góc tường nhìn lén y, không vắng buổi nào. Vũ khí y dùng là một thanh đoản kiếm, vừa sắc bén vừa gọn nhẹ, kết hợp với các chiêu thức hiểm hóc của y là vừa đẹp. Tay y vì cầm kiếm quá lâu nên bị phồng rộp cả lên, lúc đầu có hơi đau, nhưng sau cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.

Lucas ra sức luyện tập, mồ hôi chưa đổ ròng ròng thì chưa chịu thôi. Thỉnh thoảng khi nghỉ giải lao, y sẽ vô thức hướng đôi mắt sáng ngời nhìn lên sân thượng vắng tanh, tìm kiếm một bóng người.

Vì vấn đề tiền bạc, Heron quyết tâm thực hiện chính sách tiết kiệm. Hắn giảm bớt lượng thức ăn mỗi bữa, dùng ít huân hương hơn, cũng không dám tùy tiện mở yến tiệc nữa.

Nhưng sự thật đã chứng minh, số hắn cũng thật "may mắn", mỗi lần gặp chuyện đều có quý nhân giúp đỡ, dù hắn cực kỳ không muốn nhận sự giúp đỡ này, ít nhất là ở hiện tại.

Lúc hắn đang ngâm mình thư giãn, một nữ nô cầm theo một tờ giấy chạy vào.

Heron nhận tờ giấy, liếc sơ qua, tức thì trước mắt tối sầm.

Trên tờ giấy ghi nguệch ngoạc mấy chữ: "Để giúp ngài có thêm thu nhập, tôi sẽ tham gia một trận giác đấu ngầm. Xin lỗi vì đã tự ý quyết định."

Bút tích rõ ràng là của Lucas.

"Khốn nạn!" Heron nổi điên mắng một câu, vội vàng leo ra khỏi bồn ngâm, không thèm lau người đã tùy tiện khoát đại một kiện quần áo, sau đó lập tức lên xe ngựa ra roi chạy đến đấu trường.

Từ khi bị Viện Nguyên Lão sờ gáy, nhà Brutus trở nên vắng tanh, không ai thèm đến thăm hỏi. Gã càng thêm kiệm lời, cả ngày trốn tịt trong phòng ngủ.

Một nô lệ bưng bữa tối đến cho gã, dè dặt gõ cửa thăm dò, nhưng không nhận được bất kì sự hồi đáp nào. Hắn lo lắng, cân nhắc một hồi liền bất chấp tất cả đẩy cửa đi vào.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, hết sức u ám.

Brutus ngồi dựa vào thành giường, lạnh lẽo liếc sang: "Ai cho ngươi vào?! Ngươi muốn chết phải không?!"

"P... Phu nhân sai tôi mang thức ăn đến cho ngài ạ." Nô lệ nơm nớ lo sợ bưng khay qua, đặt lên bàn nhỏ cạnh đầu giường.

"Quỳ xuống, ngẩng đầu, mở mắt ra."

Lòng nô lệ dâng lên một dự cảm xấu, nhưng hắn cũng không dám cãi, đánh phó mặc cho số phận.

Brutus bốc một nắm muối trên khay, mạnh bạo dốc hết vào mắt nô lệ nọ.

Muối dính vào nhãn cầu, đau rát kinh khủng lập tức ập đánh. Nô lệ kêu la thảm thiết muốn lui về phía sau, nhưng đã bị Brutus nắm chặt tóc.

Nô lệ đau đến run rẩy cả người, hai chân đá đạp lung tung, tiếng la hét rợn tóc gáy vọng trong đêm khiến lòng người hoảng sợ.

Gurneya nghe tiếng động, thắp một cây đèn dầu đi qua xem. Nàng ta thờ ơ liếc qua thảm trạng của nô lệ nọ, nhạt giọng hỏi: "Lại trút giận lên nô lệ?"

Brutus buông gã nô lệ kia ra, như giáo đồ nhìn thấy thần linh, quỳ sụp xuống bên chân Gurneya, cẩn thận hôn lên tay nàng.

"Mẫu thân, con bị tên Polio kia lừa... Con mất hết tất cả rồi..."

Gã ác ma vừa tàn nhẫn tra tấn nô lệ thoắt cái đã trở thành đứa con đáng thương làm nũng cha mẹ.

Gurneya nhíu mày: "Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó."

Vai Brutus run rẩy mãnh liệt, hơi thở đứt quãng như người bệnh lao, tưởng chừng như một khắc nữa sẽ lăn đùng ra chết. Gã siết chặt tay, tay Gurneya bị gã siết đến phát đỏ.

"Mẫu thân... Mẫu thân... Người nhất định phải giúp con, nhất định phải giúp thằng con này của người..." Gã áp mặt lên mu bàn tay Gurneya, "Tòa án không tin con, nếu con đem tờ di chúc kia ra, bọn họ cũng sẽ nghi này nghi nọ..."

"Buông ra coi, đau chết đi được." Gurneya rút tay về, "Ta đương nhiên sẽ giúp con. Nếu không ngày đó ta thu dưỡng con làm gì."

"Ta không tin! Trong mắt người chỉ có mỗi tên Pliny lạnh lùng cứng nhắc kia thôi!" Brutus cắn răng, "Hắn lừa dối người, mặc kệ người phòng không gối chiếc! Mẫu thân, hắn chỉ xem người như món đồ chơi thôi!"

"Câm ngay!" Gurneya giận dữ nắm chặt tóc Brutus, hung hăng nhìn chằm chằm vào gã, "Không cho phép con nói Pliny như thế. Hay là con muốn kết cục của mình giống như dưỡng phụ của con?"

Mắt Brutus đỏ lên, mũi miệng vặn vẹo, nước mắt tuôn thành dòng: "Xin lỗi, xin lỗi... Con sai rồi... Làm ơn đừng bỏ rơi con, trên thế giới này ngoài người ra, con không biết nương tựa vào ai cả..."

Brutus ôm chân Gurneya, nước mắt nước mũi chùi hết lên váy nàng.

Sắc mặt Gurneya dịu đi đôi chút, nàng sờ sờ tóc Brutus: "Thôi nào, con của ta. Chỉ cần chờ ả đàn bà Fanny chết đi, gia tộc Polio nhất định sẽ về tay chúng ta."
Bình Luận (0)
Comment