Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 37

Foley Tina bận rộn chạy tới chạy lui chăm sóc cho Fanny, lúc thì giặt khăn, lúc thì nhóm lò sưởi, tất bật như thế mà nàng vẫn để ý di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng giữ yên tĩnh cho Fanny nghỉ ngơi.

Heron ngồi bên giường Fanny, âm thầm nhìn chằm chằm vào Foley Tina, đặc biệt là đôi bông tai bằng Hồng Bảo thạch kia.

Lời khen vô thưởng vô phạt hôm trước của Jusa đã chui vào trong đầu hắn, cắm rễ đâm chồi luôn trong đó.

Fanny nằm tựa trên giường. Mấy hôm nay sắc mặt bà hồng hào hơn nhiều, có sức trò chuyện với Heron lâu hơn, còn ra vườn đi dạo rồi nếm thử một ngụm rượu nho nữa, trông như bệnh tình của bà đã có phần khởi sắc.

Nhưng Heron cảm thấy đây không phải là điềm tốt.

"Hermia, đoán xem tối qua mẹ mơ thấy ai?"

Bà nắm tay Heron, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như thiếu nữ. Bà như được cải lão hoàn đồng, trở lại thời thanh niên tràn đầy sức sống và vô lo vô nghĩ.

"Chắc chắn là cha." Heron khẳng định.

"Đúng rồi." Fanny bật cười, "Hơn nữa mẹ còn mơ đúng cảnh năm đó cha mẹ kết hôn kìa."

Bà nhớ lại, mặt mày rạng rỡ: "Mẹ đội khăn che mặt, quấn đai lưng bằng lông dê, sánh bước cùng Pliny cũng một thân hỉ phục. Khi ấy hắn cười rất gượng gạo, trông còn xấu hơn khóc, chắc là do quanh năm suốt tháng đều trưng ra bản mặt nghiêm túc ra nên không quen cười ấy mà. Thế là mẹ nhịn không được bật cười..."

Heron nghe ra một tia chua xót trong lời kể của Fanny, nhưng hắn cũng chỉ im ặng phụ họa. Hắn muốn những giây phút cuối cùng của mẹ hắn phải tràn ngập niềm vui.

"Hermia..." Fanny chớp chớp mắt, "Giờ có chết mẹ cũng vui vẻ. Cũng nhờ con đem chiếc hộp vàng kia đến cho mẹ xem, mẹ mới nhận ra được cha con yêu con nhường nào. Chỉ thế thôi là mẹ mãn nguyện rồi."

Heron nhíu mày, chua xót ôm lấy Fanny, đầu gác lên vai bà, ngửi ngửi mùi thảo dược ám trên người bà. Hắn nắm chặt y phục của bà, đau đớn cuồn cuộn như sóng trào.

"Mẹ, con không muốn xa mẹ đâu..." Cổ họng hắn nghẹn ứ, "Đáng lẽ mẹ phải sống lâu thật lâu chứ, tại sao lại..."

Fanny dịu dàng vỗ vỗ lưng an ủi hắn như những lần hắn tủi thân nhào vào lòng bà khóc lóc lúc còn nhỏ. Bà cười từ ái, tình mẫu tử như ánh mặt trời chói lóa chiếu sáng tâm hồn Heron.

Bà nói: "Con yêu, con biết không, nếu một người lúc sống làm nhiều việc tốt, sau khi chết sẽ có thể đến Thần giới thông qua một chiếc cầu vồng. Đó là nơi không có bất kỳ khổ đau nào, còn có một cái ao thần kỳ có khả năng thay đổi nhiệt độ của nước theo tâm trạng của con người đấy."

"Mẹ..." Heron lắc đầu, "Con không tin đâu..."

Fanny nhéo nhéo má hắn: "Thằng nhóc này không lãng mạn gì sất, khô khan y như Pliny vậy."

Cũng đã đến lúc Fanny uống thuốc. Foley Tina bưng lên chén thuốc bốc khói nghi ngút. Mỗi ngày Fanny phải uống tận bảy chén thuốc, không chén nào giống chén nào.

Foley Tina lót khăn ăn cho Fanny, múc một muỗng thuốc, cẩn thận thổi nguội rồi đút cho bà.

Fanny nhìn Foley Tina, nói với Heron: "Mẹ tính sau khi mẹ chết, bao nhiêu vàng bạc châu báu mẹ để dành được sẽ chia hết cho nô lệ trong nhà, đặc biệt là Foley Tina. Làm như vậy có thể xoa dịu phần nào nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần của nô lệ trong thời gian phục vụ chủ nhân, cũng giúp mẹ ra đi thanh thản hơn."

Foley Tina vội quỳ xuống cảm tạ, nàng được sủng quá nên đâm hoảng, hành cả đại lễ với Fanny, nhưng khuôn mặt trung hậu vẫn trước sau, không hiện lên một tia tham lam nào.

Heron nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.

...

Mùa đông đến, nhà Brutus càng thêm cô quạnh. Trước nhà, cái cây khô cằn vươn những cành nhánh khẳng khiu trụi lá lên bầu trời, cỏ dại không người chăm sóc mọc lộn xộn, dây leo phủ kín bích hoạ trên tường. Rác và lá khô bay lung tung, đài phun nước giữa sân đã khô cạn từ lâu, tượng thần giữa đài đã bị sét đánh gãy mất một tay, đàn quạ bay ra bay vào dưới mái hiên. Tòa nhà chìm trong sự im lặng chết chóc.

Lucas khoác áo choàng đen, cầm một tảng thịt đứng trước chuồng sư tử. Vóc người gã nhỏ gầy, lại còn mặc trang phục u ám, khiến gã trông như một con quạ báo tử.

Gã chầm chậm cho hai con sư tử trong chuồng ăn. Hai con sư tử có vẻ được chăm sóc rất tóc, lông bóng mượt, da dày thịt béo, tranh nhau từng miếng thịt tươi roi rói còn dính máu. Thịt và sư tử trở thành điểm nhấn duy nhất của nơi âm u này.

Trong nhà vọng ra tiếng khung cửi kẽo kẹt. Đột nhiên một tiếng khóc của trẻ con vang lên, tiếng kẽo kẹt lập tức im bặt.

Tiếng thét sắc nhọn của Gurneya ập đến: "Trời ơi! Brutus! Mau bóp chết thằng nhãi này đi! Suốt ngày chỉ biết khóc, khóc và khóc!"

Brutus vội vàng chạy vào nhà, nhìn thấy Gurneya đang bực bội cào tóc, cuộn bông trên tay nàng rối tinh rối mù, trông nàng ta như đang bị vây giữa một cái mạng nhện khổng lồ.

"Mẹ." Gã bất đắc dĩ trấn an mẹ nuôi của mình, "Mẹ ráng nhịn chút nữa đi, được không? Ca ca của con đã giao thằng nhóc đó cho chúng ta, ắt nó sẽ có giá trị về sau..."

"Câm mồm, đồ vô dụng!" Mắt Gurneya đỏ quạch, "Ta đã nói với ngươi rồi, làm gì cũng phải suy tính kỹ càng, thế mà vẫn chứng nào tật nấy!"

Nói rồi nàng vung tay tát Brutus thật mạnh. Gã bưng mặt, nước mắt len qua kẽ tay rơi xuống sàn. Gã run rẩy quỳ xuống, dùng tư thế thấp hèn nắm lấy ống tay áo của Gurneya.

"Mẹ... Chỉ là con quá hận Pliny, giống như mẹ hận Fanny ấy. Vì tình yêu con người có thể làm bất cứ thứ gì. Mẹ hiểu cảm giác đó mà, phải không?"

Mặt gã ướt nhẹp, kề sát vào ống tay áo của Gurneya: "Con cũng muốn như mẹ năm đó, bày mưu chia rẽ Fanny với Pliny..."

"Đừng có so sánh ta với ngươi!" Gurneya mạnh bạo rút ống tay áo về, "Thứ vô tích sự như ngươi thì làm nên trò trống gì chứ!"

"Mẹ... Mẹ đừng cay nghiệt như vậy. Cười với con một cái đi, làm ơn..." Gã lau nước mắt, "Từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ cười với con cả..."

Gurneya nghe gã khẩn xong, khô khốc cười hai tiếng, nghe chói tai như tiếng quạ kêu ngoài hiên. Nàng kinh tởm cởi áo khoác ra, quăng luôn cho Brutus.

"Thứ phá gia chi tử đã ngu ngốc còn thích làm liều như ngươi không xứng để ta cười. Nếu lúc trước ta không muốn tái giá, giờ ngươi chắc đã chết dần chết mòn ở xó xỉnh nào rồi. Năm đó đúng là mắt ta mù rồi, mới chọn phải đồ sao chổi là ngươi..."

"Mẹ! Lần này sẽ thành công! Con cam đoan!" Brutus nhấn mạnh, mặt đầy nước mắt, "Nghèo hèn hiện tại chỉ là nhất thời, chẳng chóng thì chày chúng ta sẽ nắm được Polio trong tay. Sau đó con sẽ ráng học cho giỏi, giành được một ghế trong viện Nguyên Lão. Ca ca đã đồng ý giúp con. Việc anh ấy gửi con của kẻ thù cho chúng ta nuôi chứng tỏ rằng anh ấy rất tín nhiệm con."

"Chứ không phải Darling không tìm được chỗ nào giấu cục phiền phức kia nên mới quăng nó cho ngươi à?" Gurneya châm biếm, "Với lại, Tư Lan còn chưa chết, Darling có muốn cũng không dám làm bừa."

Brutus cứng lại, lóng ngóng khịt khịt mũi.

Gurneya ngồi vào khung cửi, tiếp tục dệt vải, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng khóc của Seneca. Nhưng nàng không giữ được vẻ bình tĩnh đó lâu. Dần dần, tay nàng bắt đầu rối loạn, nét mặt càng vặn vẹo. Như đã hết chịu nổi, nàng bỏ hết việc trong tay, gục đầu xuống khóc nức nở.

"Ta không chịu nổi... Ta không chịu nổi!" Gurneya vừa khóc vừa kêu: "Có chết ta cũng phải kéo Fanny xuống địa ngục! Tại sao... Tại sao Pliny lại yêu ả?! Tại sao!!..."

Brutus quỳ rạp, bò tới ôm một bên chân Gurneya: "Mẹ, mẹ đừng như vậy! Pliny không yêu mẹ, thì vẫn còn con yêu mẹ mà!"

Gurneya khóc càng lớn, tay áo đẫm nước mắt: "Vì hắn, ta có thể độc chết chồng mình, cũng không thèm tái giá. Nhưng sao hắn vẫn đối xử lạnh lùng với ta như thế! Nếu không bị ta chuốc say, có lẽ hắn sẽ chẳng thèm nói chuyện với ta luôn... Những món trang sức kia ngoài việc lấy đi bịp người khác thì có ý nghĩa gì chứ..."

Brutus cũng khóc theo Gurneya, tiếng khóc vang tận ra ngoài sân, phối hợp với tiếng quạ kêu, không khí càng thêm thê lương.

"Ả đàn bà Fanny kia có gì tốt chứ. Đã ăn nằm với giác đấu sĩ, còn mặt dày ép Pliny phải kết hôn với mình!" Gurneya nắm chặt cạnh bàn, "Ta đã làm hết sức có thể, tại sao Pliny vẫn yêu ả?! Tại sao hắn không nhận ra, trên thế gian ta mới là người yêu hắn nhất?!"

"Mẹ ráng một chút nữa thôi..." Brutus nín khóc, cố gắng khuyên lơn, "Đợi Fanny chết rồi, con sẽ bảo Foley Tina lén lấy Hắc Diệu thạch của ả đưa cho chúng ta..."

"Ta không chờ được nữa, Brutus..." Gurneya kéo cổ áo gã, nước mắt ngắn dài, "Kêu Foley Tina mau độc chết Fanny, hoạc bóp chết Fanny, nói chung mau mau giết chết Fanny đi!"

"Cái này... Con e là không được..." Brutus hoang mang, "Foley Tina rất trung thành, nàng ta sẽ không làm hại chủ nhân của mình đâu. Với lại, làm như thế sẽ khiến dễ đánh rắn động cỏ. Lần trước lúc con hỏi về tướng mạo Mouthis, nàng ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi..."

"Mệnh lệnh của ta quan trọng hay một nữ nô xấu xí quan trọng, hả?!" Gurneya phẫn nộ quát, "Ta mới là người bảo ngươi đi tán tỉnh Foley Tina. Cũng chính ta đã dạy ngươi những lời ngon tiếng ngọt để dụ nàng ta vào tròng..."

"Mẹ..." Brutus yếu ớt cầu xin, "Nhưng con không nỡ đẩy nàng vào nguy hiểm... Nếu việc nàng ta độc chết chủ nhân bị phát hiện, chắc chắn nàng ta sẽ sống không bằng chết..."

Gã khịt mũi, nước mắt lại ào ạt tuôn ra: "Dù cho nàng ta chỉ là một nữ nô nho nhỏ, nhưng cũng là người duy nhất trên thế giới này... thật lòng yêu con..."

"Chát!", Gurneya giáng vào mặt Brutus một cái bạt tai, sau đó tóm chặt tóc gã, móng tay sắc nhọn cào phải da đầu, chảy máu.

"Ta không chờ được! Ta chịu đủ lắm rồi!" Nàng điên cuồng rít lên, "Ta không quan tâm tiện nô đó sống hay chết, ta chỉ muốn Polio! Muốn tất cả của Pliny! Ta không muốn khung cửi, không muốn cái nhà hoang tàn không có mống nô lệ nào! Mẹ nó ta chịu hết nổi rồi!"

Brutus vội vàng tránh khỏi cái tay định vung tới lần nữa của Gurneya. Gò má gã sưng đỏ, tóc rụng rất nhiều. Gã tóm lấy hai tay mẹ nuôi gã, cuồng loạn hôn lên đó.

"Mẹ, tình cảnh này sẽ sớm kết thúc thôi... Con hứa sẽ cho mẹ ăn ngon mặc đẹp, cũng sẽ thay nam nhân bạc tình kia chăm sóc mẹ đến hết đời."

Gã dùng cái giọng nghẹn ngào cũng mình lặp đi lặp lại lời hứa đó. Gurneya còn bận gào khóc, không để bất cứ câu từ nào của Brutus vào tai.

Hai mẹ con cứ thế quấn thành một đoàn, một đỏ một đen, mỗi người tự đắm chìm vào sự điên loạn của bản thân vì cầu mà chẳng được. Âm thanh chát chúa phát ra từ hai cổ họng, hòa cùng tiếng quạ kêu, như một khúc chiêu hồn đầy tang tóc.
Bình Luận (0)
Comment