Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 51

Brutus dường như đã mất khống chế. Khuôn mặt vặn vẹo, nội tâm xấu xí đều bị phô bày hết ra.

Ánh mắt của gã lại trở về trên người Heron, âm trầm hỏi: "Sao ngươi không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng kinh thường ta sao? Nói!"

Heron bất đắc dĩ nhìn xung quanh để tìm để tài thỏa mãn tên điên này.

Cửa lớn đóng kín mít, bên trong không thắp nến, bóng tối đen đặc như có thể ngưng kết lại thành một vật thể, ngột ngạt và tà ác. Một con quạ đen đậu trên mái hiên kêu lên một tiếng, khô khốc như âm thanh gọi hồn của Thần Chết. Những dây thường xuân khô héo không người chăm sóc phủ kín một mặt tường, càng tăng thêm sự âm mưu và chết chóc của ngôi nhà.

Heron cảm thấy đến không khí ở đây cũng bị ô nhiễm.

"Gurneya đâu?" Heron hỏi.

Brutus thở ra một hơi như đã đợi câu này từ lâu. Gã nhướng mày, khuôn mặt tràn đầy sự bi thương nhưng khóe môi vẫn nhếch lên, cười gượng hai tiếng: "Cuối cùng... Cuối cùng ngươi cũng hỏi rồi..."

Đột nhiên Brutus úp mặt vào bàn đá, vừa cười điên cuồng, vừa đập thùm thụp lên mặt bàn.

"Cuối cùng cũng hỏi rồi à... Làm ta đợi mãi, muốn ra tay cũng chẳng được..."

Trái tim của Heron vọt lên lên cuống họng, tay siết thành quyền, nâng cao cảnh giác.

"Mẹ ta chết rồi, bị ta đâm chết. Thú thật, đó là lần đầu tiên ta thấy nhiều máu như vậy. Thì ra trái tim của con người đâu lớn lắm đâu, cũng chỉ bằng nắm tay ta mà thôi."

"Người giết nàng ta?!" Sống lưng Heron lạnh buốt

Brutus bật cười: "Ôi trời, xem cái mặt như nhìn thấy quỷ của ngươi kìa! Fanny thật khéo sinh, đến biểu cảm cũng y hệt cha ngươi hồi trước."

"Ngươi đã giết người, lại còn lớn mật đóng dấu ký tên trên thư đe dọa." Giọng Heron trầm xuống, "Brutus, kỳ này ngươi chết chắc rồi."

Brutus dường như không mấy bận tâm đến tương lai tăm tối của bản thân. Gã vò tóc, chậm rãi nhấp rượu, khóe miệng nhếch cao cao, nhìn mông lung vào khoảng không.

"Người ta yêu nhất không còn, ta lấy gì làm động lực để sống tiếp đây? Ta đã gây ra việc ác, tất phải chịu trừng phạt."

Heron mỉa mai: "Người thích tăm tia tài sản người khác như ngươi mà cũng biết đạo lý đó à?"

Brutus đã uống sạch giọt rượu cuối cùng, nheo mắt ném cho Heron một cái nhìn khinh bỉ, ngông cuồng thách thức:

"Ta là người thế đó, ngươi làm gì được ta? Cuộc đời con người có vỏn vẹn mấy chục năm, nhẫn nhịn làm gì cho phí hoài tuổi xuân?"

Brutus lảo đảo đứng dậy, tay vẫn ôm chặt lấy Seneca. Gã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau đổ xuống, sắc mặt rất không ổn, lúc trắng lúc xanh.

"Ta... Muốn cho ngươi xem cái này..." Gã nặng nhọc nói, "Theo ta..."

Heron đề phòng nắm chặt chuôi kiếm giấu dưới tay áo, cẩn thận theo sau Brutus đến cửa chính nãy giờ vẫn đóng chặt.

Brutus đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn, khom người khạc ra một ngụm máu, cả người run rẩy kịch liệt, cửa lớn cũng theo động tác của gã hé ra một cái khe. Gã như một con đỉa bị rắc muối, vừa cuộn người lại vừa nôn khan.

Trong rượu có độc!

Heron nhạy bén phát hiện ra sự bất thường. Hắn nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đâm một kiếm vào tay Brutus.

Cái tay đang giữ Seneca của Brutus quả nhiên thả lỏng ra một chút. Gã ho liên tục, máu từ miệng và mũi chảy ra ào ạt, nhuộm đỏ vạt áo trước của gã. Nhưng gã vẫn còn một chút thanh tỉnh, cố nén đau đớn lùi về sau một bước, hai mắt trợn to như sắp nứt, cả người lung lay chực đổ.

Lòng hận thù đã tiếp thêm sức mạnh cho gã. Gã cắn răng giơ tay thật cao, dồn hết sức lực cuối cùng ném chết Seneca. Nhưng Heron không để gã kịp làm thế. Hắn vung kiếm lần nữa, chém một nhát thật sâu vào bắp tay Brutus. Brutus rên một tiếng, cánh tay đang giơ cao vô lực rớt xuống, Seneca lập tức rơi tự do, rồi được Heron bắt lấy.

Heron ôm chặt Seneca, guồng chân chạy ra cổng.

Brutus muốn đuổi theo, nhưng đã không thể nữa. Gã nằm rạp trước cửa chính, xung quanh là một bãi máu lớn, từ cổ họng gã phát ra âm thanh quái dị.

Cơ mặt gã co giật, vẽ nên một nụ cười khủng bố. Gã gắng sức tàn đẩy mạnh cửa chính ra, gào thét: "Ta nguyền rủa gia tộc Polio!"

Heron bỏ ngoài tai tất cả, đá văng cửa cổng, vừa chạy vừa kích động hô to với Lucas: "Lucas! Ta cứu Seneca về rồi nè!"

Lucas đang ngồi xổm trên xe, sốt ruột nhai nhai cọng cỏ, đằng sau y là tấm màn đen khổng lồ của thiên nhiên. Heron chạy ra vừa lúc mặt trăng ló dạng, mà vị trí của Lucas trùng hợp lại là chính giữa mặt trăng, cho nên nhìn y chẳng khác nào một vị tiên nhân lạc bước xuống trần.

Y thấy Heron trở ra an toàn, tâm tư đã buông lỏng được một nửa. Y dò xét nhìn về phía cánh cửa cổng tối om như lối dẫn xuống Hoàng Tuyền kia.

Mắt y mở to, hít ngược một hơi, nhổ cọng cỏ ra, kinh hoảng đứng lên đưa tay về phía Heron: "Nhanh lên! Có sư tử đuổi theo!"

Heron thoáng ngừng thở, theo bản năng nắm lấy tay Lucas, lấy đà phóng lên xe, động tác vô cùng gọn gàng.

Hai con sư tử vì thiếu thịt nên ốm trơ xương gầm thét tông cửa lao ra ngoài. Lông bờm phất phơ theo chuyển động của chúng, bốn con mắt lóe sáng vì phát hiện ra thức ăn, trông như đám ma trơi lập lòe trong đêm tối.

Cơn đói đã kích thích bản tính hung bạo của chúng.

Lucas mạnh mẽ ra roi thúc ngực, tiếng roi quất như tiếng một loại vũ khí sắc bén chém vào không khí, lẫn trong tiếng kêu ai oán của lũ quạ.

Con ngựa kéo xe hí vang rồi tung vó chạy bạt mạng, tiếng bánh xe ầm ầm nghiến vào mặt đất. Cỗ xe ngựa như con mồi lao đi trong đêm tối, theo sát phía sau là hai kẻ đi săn, cùng với ánh trăng luôn đồng hành trên đỉnh đầu.

Heron không ngờ Brutus còn có chiêu này. Tính mạng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này khiến hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt trong lòng ngực, mạch máu căng ra như sắp đứt theo từng giây từng phút trôi qua.

Hắn hoảng hốt không yên, đặt Seneca trong xe rồi nhanh chóng trở ra, ngồi bên cạnh Lucas. Hắn nghe thấy tiếng gió gào thét vút qua bên tai, để lại làn hơi lạnh tê tái. Gió đêm thốc vào người làm môi hắn lạnh đến phát tím. Hắn theo bản năng xoa xoa hai tay.

Heron ngó ra sau, cả kinh kêu lên: "Lucas! Chúng nó sắp đuổi kịp rồi kìa!"

Lucas vẫn chăm chăm nhìn phía trước, chỉ là chiếc roi ngựa trong tay quất càng thêm nhanh. Khăn quàng của y đã rớt mất, lộ ra khuôn mặt cương nghị.

Y nhíu mày, môi mím chặt, cả người cứng ngắc như pho tượng, trông trấn tĩnh là thế, nhưng chiếc roi ngựa đang vung vẩy một cách điên cuồng trong tay y đã thể hiện rõ tâm tình thật sự của y.

Đột nhiên y lên tiếng: "Tôi cũng có chút kinh nghiệm trong việc chơi đùa với mấy con súc sinh này..."

Giọng nói của y lẫn trong tiếng gió tiếng gió thét gào, nhưng Heron vẫn nghe rõ mồn một.

Cả người Heron lập tức căng lên, sống lưng lạnh toát như có một cái chùy băng vô hình xuyên từ đầu đến chân hắn. Hai tai hắn ù đi, một loại bất an mơ hồ dấy lên trong lòng, chậm rãi bóp nghẹt tim hắn.

Một khắc đó, hắn thấy như bản thân đã trở lại kiếp trước, vào lúc Lucas tay cầm mũ giáp, mỉm cười thỉnh cầu hắn hãy nhớ lấy tên mình.

Heron ép mình tỉnh táo lại, chộp lấy tay Lucas, gắt: "Ngươi có ý gì?!"

Lucas trầm mặc, dùng sức quật mấy cái liên tiếp vào lưng ngựa. Con ngựa bị kích thích, càng tăng tốc vọt về phía trước.

"Lucas!" Heron không nhận được câu trả lời, nôn nóng bất an trong lòng càng lớn.

Lucas không vung roi ngựa nữa. Y nghiêng người ôm chầm lấy Heron, nâng cằm hắn lên.

Ánh trăng chiếu sáng một bên mặt Lucas. Y mím môi, vẻ mặt vô cùng kiên định, dùng ánh mắt ôn nhu vô hạn nhìn Heron.

Ánh mắt kia gợi lên cho Heron một linh cảm cực kỳ xấu. Hắn túm lấy cổ áo y, cả người run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy, hốc mắt bốc lên hơi nước khiến tầm nhìn cứ mơ hồ như đang lạc giữa sương mù.

"Lucas... Đừng làm vậy... Đừng bỏ ta... Xin ngươi..." Hắn hèn mọn van cầu.

Khuôn mặt đang căng thẳng của Lucas thoáng buông lỏng. Y dịu dàng vén những sợi tóc bị gió thổi rối của Heron ra sau tai, dùng nụ cười để che đi sự chua xót trong lòng.

Y giữ im lặng một lúc lâu, rồi luồn tay vào tóc Heron, cúi đầu hôn hắn.

Heron nắm chặt tóc Lucas, kịch liệt đáp trả.

Heron đắm chìm vào nụ hôn, quên Seneca vẫn còn nằm trong xe, cũng quên lên hai con sư tử đang rượt theo phía sau, giống như hai người đã tách khỏi thế gian tàn độc và lạnh lùng này vậy.

Lucas xoa xoa lưng an ủi người yêu. Những cái xoa trìu mến này khiến tim Heron mềm nhũn. Mặt hắn đỏ lên, hai tai nóng bừng, thậm chí còn có cảm thấy giờ nếu cùng Lucas chết đi, hắn cũng sẽ chẳng hối tiếc.

Lucas cũng không hôn quá lâu. Y chủ động đẩy Heron ra, lấy vũ khí, mỉm cười với hắn.

Heron cố chấp đeo bám không cho y nhúc nhích. Hơi thở hắn hỗn loạn, nghẹn ngào: "Lucas... Ta yêu ngươi..."

Khóe môi Lucas vẽ nên một nụ cười hạnh phúc. Môi y giật giật như muốn nói lại thôi, cuối cùng, sau một hồi chịu đựng, rốt cuộc y cũng nói ra: "Xin ngài hãy quên tôi, chủ nhân."

Khác hoàn toàn với di ngôn ở kiếp trước.

Heron sững sờ, nhưng chưa kịp phản ứng, gáy đã nhói lên một cái, trước mắt tối sầm, nhanh chóng mất đi ý thức...
Bình Luận (0)
Comment