Đại Ca đứng trên mái nhà đối diện với lối ra sâu trong chủ thành nhất của Thung lũng lạc lối.
Xung quanh lối ra, ngoài dân cư nghèo khó chạy qua khu D thì không còn người đi đường nào nữa, quang cảnh hoang vắng mà đổ nát.
Có điều, người đi ngang qua đây vào lúc này, nếu như có cảm giác nhanh nhạy, hẳn là sẽ cảm nhận được cảm giác an toàn một cách mãnh liệt.
Sáu thành vệ đang canh giữ trong tòa nhà bỏ hoang gần đó, đứng bên cửa sổ, đang từ sau kính ngắm nhìn chằm chằm vào mọi bất thường xung quanh.
Một con linh miêu tai đen nghênh ngang đứng trên mái nhà, điểm bất thường này đã được người phía sau kính ngắm chuẩn phát hiện từ lâu.
Nhưng cũng không sao cả, linh miêu tai đen không chịu bất cứ hạn chế nào, linh miêu tai đen là…động vật duy nhất mà nhân viên quản lý tự mình phê duyệt được reset.
Tuy rằng nó chỉ tồn tại trên danh nghĩa cộng sự tự nguyện của Liên Xuyên và Betelgeuse, mà không lệ thuộc vào bất cứ cơ quan nào, không nghe lệnh bất cứ kẻ nào.
Rất nhiều người sẽ cảm thấy sự tồn tại như vậy không có ý nghĩa gì cả, nó thậm chí còn không được ghi chép trên danh sách của chủ thành, nếu có một ngày nó biến mất, trong hệ thống của chủ thành cũng sẽ không có bất cứ ghi chép gì về nó.
Linh miêu tai đen chỉ là một con vật chưa từng tồn tại.
Nhưng hai chữ “tự nguyện”, đối với nó, lại nặng hơn hết thảy quyền lực và lợi ích.
Mà đối với Liên Xuyên, hẳn là một từ đã từng nghĩ tới rồi chắc chắn cũng đã từ bỏ mong đợi.
Đại Ca cọ cọ móng vuốt lên mép mái nhà, thân thể hơi hơi rụt về phía sau, nhảy xuống, lặng yên không một tiếng động rồi lại thu hết mọi thứ vào đáy mắt, dừng lại giữa con đường.
Tiếp đó nó chạy qua phía trước lối ra, rẽ ở chỗ ngoặt, chạy về phía lối ra tiếp theo.
Mọi lối ra của Thung lũng lạc lối đều có người của đội dọn dẹp, mà đội tuần tra và thành vệ thì cũng đang dùng phương thức ẩn nấp để ngồi canh.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một khi Liên Xuyên ra ngoài một mình, hắn có thể sẽ không có một cơ hội nào để giải thích, hơn nữa, người duy nhất có thể liên lạc trước được với hắn, cũng chỉ có Đại Ca.
Đại Ca xuất hiện ở nơi nào, nơi đó sẽ có khả năng là điểm đến của Liên Xuyên.
Cho nên Đại Ca sẽ xuất hiện ở từng lối ra một.
Chạy rồi chạy, nhảy rồi nhảy, lười biếng vươn vai, mài móng vuốt, còn gãi gãi mấy cái.
“Linh miêu tai đen rốt cuộc đang muốn làm gì?” Tiêu Lâm nhìn thông tin hệ thống gửi về trên màn hình, dấu chân của linh miêu tai đen đã in khắp mọi lối ra của Thung lũng lạc lối, phảng phất như đang vẽ bản đồ cho hệ thống.
Hơn nữa, liên tục hai ngày, lộ trình còn không giống nhau, hệ thống tính toán ra được, một lần là dùng con đường đi dài nhất, một lần là dùng con đường đi ngắn nhất.
“Mê hoặc chúng ta.” Lưu Đống nói.
“Có gì bất thường không? Ngoài linh miêu tai đen ra.” Tiêu Lâm dùng bộ đàm hỏi một câu.
Đội trưởng đội tuần tra đưa ra hồi đáp: “Không có bất thường, nhưng…mười phút trước đội dọn dẹp đã thu hẹp phạm vi mai phục.”
“Liên Xuyên sắp ra ngoài?” Tiêu Lâm hỏi.
“Không giống,” Đầu kia trả lời, “Có vẻ muốn cướp trước chúng tôi.”
Tiêu Lâm cắt đứt truyền tin, quay đầu lại nhìn về phía sau: “Đội trưởng Lôi có biết về hành vi này của đội dọn dẹp không?”
Xuân Tam ngậm thuốc lá ngồi trên sô pha, nói ung dung thong thả: “Đội trưởng Lôi đã xin nghỉ tránh hiềm nghi rồi, vũ khí và thiết bị truyền tin đều đã nộp lại cho bộ nội phòng, người cũng vẫn luôn ở trong khoang ngủ, mọi tình huống chỉ báo cáo cho quyền đội trưởng .”
Lưu Đống đứng cạnh đó cười lạnh: “Quyền đội trưởng Lưu Đống trước mắt vẫn chưa thu được bất cứ phản hồi nào.”
“Báo cáo lên cấp trên, hủy bỏ đơn xin nghỉ của đội trưởng Lôi.” Tiêu Lâm nói.
“Xin nghỉ tránh hiềm nghỉ cần thời gian chờ ba ngày,” Lưu Đống nói, “Giờ không hủy bỏ được.”
“Đội dọn dẹp muốn kháng lệnh tập thể sao?” Tiêu Lâm nhìn về phía Xuân Tam, giọng nói đã ùn ùn lửa giận, “Đội trưởng Lôi dạy dỗ tốt đấy chứ.”
“Quá khen, dùng hết khả năng bảo hộ đồng đội là điều thứ nhất trong kỷ luật của đội dọn dẹp,” Xuân Tam gạt tàn thuốc, “Nhìn trưởng quan Tiêu hâm mộ như vậy, chắc đội viên đội trị an và tuần tra không có yêu cầu này rồi, dù sao bình thường cũng không gặp được cục diện cần giao mạng mình vào tay đồng đội.”
“Cô có ý gì?” Tiêu Lâm quay người lại.
“Ý của tôi là, xin trưởng quan Tiêu phân biệt rõ công tư,” Xuân Tam dí tắt điếu thuốc, giọng nói cũng lạnh đi, “Tuy Lôi Dự là chồng tôi, nhưng tôi cũng chỉ là một kỹ thuật viên, tôi ở đây chỉ là để hỗ trợ cung cấp thông tin liên quan tới Liên Xuyên cho các anh thôi.”
“Nghỉ ngơi một lúc đi,” Lưu Đống ngăn cản trước khi Tiêu Lâm mở miệng, “Sau trận chiến đánh đuổi kẻ lữ hành, ba bên vẫn chưa hợp tác lại lần nào, có vài mâu thuẫn cũng bình thường.”
“Tôi cũng muốn nhắc ngài một câu,” Xuân Tam đứng dậy, “Đây là hai bên hợp tác.”
Không chờ cho hai người kia nói, cô đã xoay người ra khỏi phòng.
•
“Chính là ở đây,” Liên Xuyên dừng chân, “Phía trước là lối ra.”
Ninh Cốc đi tới phía trước nhìn, cuối đường hầm chỉ có thể nhìn thấy một màu đen, cách duy nhất để phán đoán đây là lối ra, chính là đầu kia đã không còn ánh sáng màu đỏ lọt qua khe hở của Thung lũng lạc lối nữa.
À, còn có dòng chảy của không khí lướt qua mặt.
“Giờ anh đi ra ngoài à?” Ninh Cốc hỏi, “Bây giờ ở chủ thành là thời gian nào?”
“Thời gian nào cũng như nhau,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Tuyệt đối đừng ra ngoài theo tôi, nghe thấy gì cũng đừng ra.”
Ninh Cốc nhíu mày: “Chẳng phải anh đã bảo chủ thành không biết lối ra này à? Sao lại nói như thể ra ngoài sẽ chết vậy…”
“Chỉ muốn nhắc cậu cẩn thận.” Liên Xuyên vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo.
“Thay trở về đồng phục linh cẩu?” Ninh Cốc nhìn hắn đầy khinh thường, “Ghét đến mức đấy cơ à, quần áo con dơi tìm được cũng toàn là đồ mới.”
Liên Xuyên không nói gì, lôi đồng phục từ trong túi ra, mặc xong thật nhanh, ấn một cái lên bên chân, quần áo lóe lên ánh sáng xanh lam.
“Hiểu rồi,” Ninh Cốc gật đầu, “Bộ quần áo này của anh có thể hỗ trợ.”
“Nhớ kỹ lời tôi nói chưa?” Liên Xuyên hỏi.
“Nhớ kỹ rồi,” Ninh Cốc xua tay, “Đi đi, tôi cũng đâu phải Cửu Dực.”
Liên Xuyên không nói gì nữa, quay đầu đi về phía lối ra.
Ninh Cốc nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên lại cảm thấy hơi cô đơn.
Cậu không biết bao giờ tàu mới đến, cũng không tài nào dự đoán được sau khi Liên Xuyên ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, sau đó cậu sẽ phải ở giữa thế giới xa lạ này, đơn độc đối mặt với hết thảy điều chưa biết.
Cậu há miệng, muốn nói tạm biệt Liên Xuyên, hoặc là nói một câu cẩn thận gì đó, nhưng còn chưa nói ra được khỏi miệng, Liên Xuyên đã đột nhiên tăng tốc, mấy điểm sáng xanh vạch ra quỹ đạo thật dài, rồi biến mất trong bóng tối.
Ninh Cốc thở dài, hiện giờ không cần đi bộ nữa, cũng không có tàu tới, theo chỉ thị của Liên Xuyên, cậu cần phải ngồi nghỉ một ngày ở đây, chắc chắn rằng bên ngoài an toàn xong mới có thể đi ra ngoài.
Thời gian bỗng chốc nhiều đến mức làm người ta hơi mờ mịt.
Nơi này không giống với quỷ thành, ở quỷ thành, cậu có thể đi lòng vòng giữa bãi rác và bãi tha ma kim loại cả ngày, leo lên chỗ cao hóng gió, thậm chí mạo hiểm đến Vịnh Lưỡi, suy nghĩ những điều vĩnh viễn sẽ không có được đáp án.
Ở nơi xa lạ mà nguy hiểm này, ngoài cảnh giác bốn phía, yên lặng chờ đợi, thì cậu chẳng còn chuyện gì để làm nữa.
Nhằm tiễn nỗi buồn chán đi, cậu ngồi xuống mặt đất, lấy cái áo Liên Xuyên vứt xuống tới, cuốn bừa vào, chuẩn bị cho lúc nào có thể ra ngoài thì mang theo, ai biết được còn phải ở đây bao lâu nữa.
Cuốn mấy lần, cậu phát hiện ra trong áo có thứ gì đó cưng cứng.
Nhanh tay giũ áo ra, trong hai cái túi áo đều có thứ gì đó.
Đáng lý ra thì, Liên Xuyên cơ bản không có vật phẩm cá nhân gì, trong áo ngoài hai hộp đồ phân phối trộm được…
Cậu sờ thấy một cái hộp trong túi áo phải.
Đồ phân phối?
Rút tay ra giữa cơn khiếp sợ, Ninh Cốc nhìn thấy trong tay mình là một hộp đồ phân phối.
“Cái quái gì đây?” Cậu nhanh chóng lục nốt cái túi kia, cũng có một hộp nữa.
Hai hộp đồ phân phối, đều chưa hề mở ra.
Chó Liên Xuyên! Thế mà lại trộm tận bốn hộp!
•
Cảm giác mặt đất dưới chân không hề giống với ngày thường.
Mặt đất chủ thành bằng phẳng, mỗi một tấc đất đều có dấu vết của bàn tay con người, còn hoang nguyên sắt đen thì lại là một mảnh đất hoang vu nguyên thủy, dưới chân là sắt đen cứng rắn, có lưỡi dao sắc bén xen giữa đất, cũng có những bức tường khiên đột ngột đâm lên giữa đường.
Cho dù nơi này cũng đã từng là một phần của chủ thành, có ánh nắng nhân tạo, có vô số dân cư, hiện giờ lại như thể bị nguyên thủy gặm nhấm, ngoài những nơi nằm sát chủ thành còn có thể nhìn thấy cảnh đổ nát thê lương, trong lòng hoang nguyên sắt đen sớm đã bị tẩy sạch mọi dấu vết của nền văn minh.
Không có ánh sáng, Liên Xuyên chỉ có thể dựa vào ánh nắng đã ảm đạm của buổi hoàng hôn chiếu tới từ chủ thành xa xôi để phân biệt phương hướng mình đang đi.
Chuyện tốt hơn trong tưởng tượng của hắn, đó là chủ thành thực sự không phát hiện được lối ra này, Cửu Dực không hề nói dối.
Điều này ít nhất cũng đã cho hắn cơ hội để lựa chọn, lựa chọn tiến vào chủ thành từ hướng nào.
Hắn cần phải tiến vào từ nơi nằm gần sở thành vụ nhất.
Bên trái phía trước có tiếng động.
Không còn kính bảo hộ, hắn không thể nào rà quét được thông tin của mục tiêu trong bóng tối, chỉ có thể lấy dao dự phòng từ thắt lưng ra trước.
Máy bắt tín hiệu trên chân kêu lên hai tiếng, tiếng kêu ngắn ngủi làm hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Đại Ca?” Hắn dừng lại.
Một bóng đen nhảy ra, hắn nghe thấy tiếng kêu khàn khàn từ yết hầu Đại Ca.
“Sao anh lại ra đây?” Liên Xuyên nhìn qua bốn phía, hắn cho rằng Đại Ca kể cả có muốn lại đây, cũng không thể đi sâu đến vậy được, cắt đuôi sự theo dõi của đội tuần tra và thành vệ cũng không dễ dàng gì.
Hắn kéo bàn chân của Đại Ca tới, không cần xem cũng đã sờ thấy vết thương trên đệm thịt, vài vết bị sắt đen sắc nhọn rạch đứt.
Đại Ca hẳn đã chạy nhanh một mạch tới đây, đi bình thường sẽ không bị thương sâu tới vậy.
Đại Ca rút chân về, cọ nhẹ mũi lên tay hắn.
“Tôi không sao cả,” Liên Xuyên nhìn về phía ánh sáng đằng xa, “Tôi muốn đến sở thành vụ.”
Đại Ca đi tới bên chân hắn, hắn sờ thấy trên người Đại Ca có treo một cái bộ đàm.
Đây là bộ đàm của đội dọn dẹp, là cái trước đây hắn vẫn luôn dùng, còn có cả kính bảo hộ.
Liên Xuyên đeo kính bảo hộ và bộ đàm lên, tại đây, hai thứ này vẫn chưa thể nào kết nối được với hệ thống chủ thành, nhưng kính bảo hộ thì có thể cung cấp chức năng quan sát và rà quét.
Việc Đại Ca mang hai thiết bị này tới có hàm nghĩa rõ ràng.
Người của đội dọn dẹp sẽ chi viện cho hắn ở chủ thành.
“Tự tôi qua đó, anh tránh khỏi đầu ngọn gió đi,” Liên Xuyên vỗ vỗ lên vai Đại Ca, “Nếu mấy ngày nữa tàu không tới, anh sẽ phải đi đón Ninh Cốc.”
Đại Ca khịt hơi khỏi lỗ mũi.
“Cậu ấy rất quan trọng,” Liên Xuyên nói, “Bất kể có thế nào đi nữa, cậu ấy không thể lọt vào tay chủ thành được, cậu ấy sống sót là tôi sẽ không phải chết.”
Đại Ca dùng đầu đụng vào chân hắn, tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Tôi đi đây,” Liên Xuyên nói, “Đại Ca.”
Đại Ca giơ chân lên, giẫm giẫm lên giày hắn.
Hắn cũng nắm tay, nhấn lên chân Đại Ca mấy cái.
Trên người không có vũ khí, cũng đã không còn xương trợ lực.
Lần tiếp theo gặp phải ai đó, thứ hắn phải đối mặt có lẽ chính là chiến đấu mà đến cơ hội mở miệng ra cũng không có.
Ngoài những huấn luyện tàn khốc tràn đầy đau đớn trong trí nhớ, hắn còn chưa bao giờ chiến đấu như vậy ở một nơi nằm ngoài phòng thí nghiệm.
Không có hỏa lực, không có phụ trợ, chỉ có bản thân mình.
Thể thí nghiệm đi đầu.
Để không làm liên lụy tới đội dọn dẹp, không liên lụy tới Lôi Dự và Xuân Tam, hắn cần đến sở thành vụ trong thời gian ngắn nhất, dùng biện pháp cuối cùng, giành được cơ hội nói chuyện.
“Đại Ca đang ở đâu?” Lý Lương hỏi trong bộ đàm.
“Không có tin tức, hôm nay không nhìn thấy nó,” Giang Tiểu Cảm nói, “Có khi nào đã tìm được người rồi không?”
“Nó mang theo bộ đàm,” Long Bưu nói, “Không chiếm dụng kênh riêng của đội dọn dẹp là được.”
“Trưởng quan Lưu liệu có gây phiền phức gì cho đội trưởng Lôi không? Chúng ta vẫn luôn làm bộ không nghe thấy mệnh lệnh của ông ta.” Lộ Thiên nói.
“Lôi Dự cũng không phải người dễ chọc,” Long Bưu nói, “Với lại, đội dọn dẹp ngày nào cũng làm những việc dơ bẩn, ai có thể thay thế được anh ấy?”
Lý Lương đang định mở miệng, bộ đàm đã phát ra tiếng tít tít.
“Kênh riêng nối được rồi!” Cậu ta hô to, nhảy dựng lên trong căn nhà đổ nát đang ẩn nấp, đá văng ván cửa mà A01 đang đỗ bên cạnh, rồi trèo lên xe.
“Tôi đi từ lối A1 khu D vào thành,” Giọng Liên Xuyên phát ra, “Tôi muốn đến sở thành vụ.”
“Mấy người.” Long Bưu hỏi.
“Một.” Liên Xuyên trả lời.
“Gửi lộ trình cho anh rồi,” La Bàn nói, “Chúng tôi sẽ qua ngay lập tức.”
“Phải nhanh,” Lý Lương nói, “Đến trước bọn họ.”
“Đừng lại đây.” Liên Xuyên nói.
“Anh là cái thá gì?” Long Bưu nói, “Đến lúc này rồi còn ra vẻ mạnh nhất chủ thành gì nữa?”
Mấy chục con A01 của đội dọn dẹp đột nhiên nổ vang xông lên đường từ vị trí ngồi canh, hoàn toàn không kiêng dè dân cư đang vây xem, là cảnh tượng chưa bao giờ xuất hiện ở chủ thành.
Thành vệ và đội tuần tra còn chưa kịp phản ứng lại.
A01 là thiết bị động cơ tốt nhất của chủ thành, chỉ có mỗi đội viên của đội dọn dẹp được một chiếc, dù sao thì cũng làm những công việc không thể công khai nhất, yêu cầu tốc độ nhanh nhất cùng với động cơ mạnh nhất.
“Đuổi kịp bọn họ!” Tiêu Lâm đứng trước màn hình nhìn mấy con xe A01 lóe lên ánh sáng xanh đang rồ ga lướt qua, gã phẫn nộ quát vào bộ đàm, “Bọn họ muốn đi đâu!”
“Không phán đoán được!” Giọng của đội trưởng đội tuần tra trong bộ đàm cũng giận dữ như vậy, nhưng lại mang theo cả cảm giác bất đắc dĩ, “Tốc độ của A01……”
“Đuổi theo! Bọn họ chắc chắn đi cùng một hướng!” Lưu Đống nói, “Đầu tiên ngăn cản, tăng cường rà quét bên ngoài chủ thành, Liên Xuyên chắc chắn sẽ vào thành ngay lập tức.”
“Quyền đội trưởng? Anh đang ra lệnh cho đội tuần tra và thành vệ đấy hả?” Tiêu Lâm nhìn gã, “Chẳng phải giờ anh nên ra lệnh cho đám chó điên của đội dọn dẹp dừng lại sao?”
“Không thì anh đến làm quyền đội trưởng đi?” Lưu Đống nói.
“Sao lại như vậy?” Cửa bị đẩy ra, bộ trưởng Trần vội vã đi đến, “Linh cẩu chạy khắp đường, dân chúng đều ra ngoài nhìn!”
“Ngài đúng là giỏi ngồi yên thật, đến giờ mới tới đây.” Lưu Đống nói.
“Rà quét được thông tin của Liên Xuyên,” một kỹ thuật viên nói to, “Đã chọc thủng giao lộ A1 khu D, hai thành vệ tử vong, không ngăn lại được.”
“Không ngăn lại được? Bốn tổ thành vệ ở A1 không ngăn được một Liên Xuyên không mang theo trang bị?” Tiêu Lâm nhìn về phía bộ trưởng Trần.
“Đó chính là Liên Xuyên,” Bộ trưởng Trần xoa cằm, “Ngăn được mới là không tưởng.”
“Ngài còn có vẻ rất vui?” Tiêu Lâm chỉ vào màn hình, “Cậu ta đang muốn dẫn đám linh cẩu kia xông thẳng vào sở thành vụ, hiện giờ ngài có thể phải đang ở sở thành vụ đấy!”
“Xuân Tam,” bộ trưởng Trần nói, “Cô có ngăn được cậu ta không?”
Xuân Tam vẫn luôn ngồi trên sofa phía sau không hề nói gì đứng lên: “Tôi đã nói rồi, cậu ấy không muốn chết, chỉ cần cậu ấy cho rằng mạng sống của cậu ấy đang bị đe dọa, thì sẽ không ai ngăn được cậu ấy cả, cậu ấy cần nắm quyền chủ động, đây là kết quả tất yếu.”
“Thử xem đi,” bộ trưởng Trần nói, “Tôi đi trao đổi với nội phòng xem, loại trạng thái này, làm không tốt thì hai bên đều thiệt, còn chưa biết Ninh Cốc đang ở đâu, một khi Liên Xuyên quyết tâm chó cùng rứt giậu, công sức của mọi người đều sẽ đổ bể.”
Mấy ngày nay, đội dọn dẹp đã thăm dò được rõ vị trí ngồi canh của đội tuần tra và thành vệ , tuy rằng hiện tại đối phương đã biết được mục đích và lộ trình của đội dọn dẹp, nhân số cũng đông hơn bọn họ rất nhiều, nhưng đội dọn dẹp đã cướp được quyền chủ động.
Lúc tập hợp được với Liên Xuyên, đội dọn dẹp sẽ không bị thua thiệt ở nhân số nữa.
Đội dọn dẹp không có Lôi Dự và Liên Xuyên, dưới sự chỉ huy của Long Bưu và Lý Lương, đã bao vây con đường từ A1 đến sở thành vụ.
Không ai hoài nghi hành động lần này, không ai nhắc tới “hậu quả”.
Nhưng bọn họ đều biết, Long Bưu và Lý Lương kéo toàn bộ đội dọn dẹp vào hành động lần này, chính là vì muốn mọi người đồng lòng hợp lực, phòng ngừa “hậu quả”.
Reset ký ức mà bọn họ đều hiểu rõ trong lòng nhưng lại không thể nói ra, vào lúc đối mặt với lượng thông tin rắc rối và số lượng lớn người tham dự như vậy, sẽ không thể nào được thực thi một cách hoàn hảo.
Liên Xuyên băng qua sân thượng của một căn nhà tập thể ba tầng, rồi nhảy xuống.
Cuối con đường trước mặt xuất hiện mấy con xe A01 quen thuộc, mà lúc hắn tiến tới, từ lối rẽ bên phải đã lóe lên luồng sáng màu cam.
Hắn bất chợt xoay tròn nửa vòng giữa không trung, tránh được phát công kích đầu tiên, phát công kích thứ hai sượt qua đùi hắn, bức tường vây phía sau đổ cái rầm.
Chiếc A01 đầu tiên lao tới bên người hắn là của Lý Lương, bám sát theo sau là xe Long Bưu.
“Lên đi!” Lý Lương hô to.
Liên Xuyên đang muốn lên xe, một luồng ánh sáng màu cam đã quét tới, Long Bưu nhanh chóng mở khiên bảo hộ ra, lại không thể chắn được mọi công kích.
Lý Lương đang quay đầu xe bị bắn trúng vai phải, cả người cả xe đổ xuống đất.
Vũ khí mà người của đội tuần tra đang sử dụng không phải là vũ khí trị an thông thường, mà là vũ khí trí mạng, toàn bộ vai phải của Lý Lương đều đã biến thành những mảnh vụn đen.
“Khốn kiếp!” Long Bưu quát to một câu, giơ vũ khí trong tay lên.
Nhưng gã còn chưa kịp ngắm chuẩn, Liên Xuyên đã như một cái bóng vô hình lao vào lối rẽ.
Lúc kính ngắm chuẩn tìm thấy Liên Xuyên, hắn đã xẹt một dao qua ngực hai đội viên đội tuần tra, mũi dao đã hoàn toàn cắm vào cổ đội trưởng.
Một nhát dao này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng với tốc độ của Liên Xuyên, trước lúc bất kỳ kẻ nào kịp nổ súng, nó sẽ có thể trở thành trí mạng bất cứ lúc nào.
“Động đậy là chết,” Liên Xuyên một tay nắm dao, một tay gỡ bộ đàm của đội trưởng xuống, “Tiêu Lâm.”
“Đây.” Bộ đàm phát ra giọng Tiêu Lâm, “Cậu dám động vào người của tôi, hôm nay cậu sẽ không thể sống sót rời khỏi nơi đó được đâu.”
“Đã động rồi,” Liên Xuyên nói, “Từ giờ còn ai cản tôi nữa, đều phải chết.”
_Ru_: Tác giả đã nói truyện này không phải hỗ công, nhưng cũng không rõ ai là công ai là thụ, lời khuyên cá nhân của mình là nên coi như truyện hỗ công mà đọc để tránh tình huống lật thuyền (Liên Xuyên có cảm giác gì Ninh Cốc cũng đều sẽ cảm nhận được nên đến lúc mlem mlem nhau dù trên dưới thế nào thì Ninh Cốc cũng sẽ một phát được làm cả 1 lẫn 0).
Cửu Dực: “Đừng có cue tao nữa hai đứa kia”
Artist: 怒气-可嘉