Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 15

bây giờ đang là giờ giải lao. Vì là mùa hè nóng lực nên ai cũng ngại ra ngoài. Tất cả học sinh đều ở trong lớp, gọi đồ ăn tùm lum rồi mở T.V ngồi xem.

-Nam Dương kìa- một bạn nữ thốt lên đầy hạnh phúc.

-Sao anh ấy lại dịu dàng đến vậy?- một bạn khác lên tiếng.

Hiểu Quỳnh đôi mắt vô hồn buông thả ngoài sân trường nắng vàng bỗng quay mặt vào trong lớp. Hình ảnh chiếc T.V ở góc lớp đập vào mắt cô. Hiểu Quỳnh nhìn chiếc T.V không chớp. Không phải vì nó đẹp mà thứ khiến cô quan tâm chính là những gì đang diễn ra trên chiếc T.V đó.

"-Câu hỏi tiếp theo, em đã hâm mộ anh rất lâu rồi nhưng lại không hề biết gì về tuổi thơ của anh, anh có thể kể cho bọn em nghe được không?

-Ừm...câu này trả lời sao nhỉ? tuổi thơ của tôi đúng là không có gì để nói cho đến khi 15 tuổi, có một cô bé đã bước vào cuộc đời tôi và làm thay đổi mọi thứ. Em ấy là một cô bé dễ thương, tính cách cực kì đáng yêu nhưng....em ấy đã mất tích cho đến giờ tôi luôn đi tìm tung tích của em ấy nhưng vô vọng"

.................................................

"Vô vọng sao? đi tìm sao? sao ngày đó anh lại không tìm tôi, sao anh lại bỏ rơi tôi. Những ngày tháng ám ảnh đó thì anh đang ở đâu? anh nói anh đi tìm tôi sao? nực cười thật. Hay đó chỉ là những lời nói giúp anh nổi tiếng" Hiểu Quỳnh khuôn mặt chua xót, khoé môi cô khẽ nhếch lên một chút.

-Nghe nói em gái anh ấy đã chết đuối vào 7 năm trước thì phải-HS1

-Không chắc, đến giờ vẫn chưa ai tìm thấy xác con nhỏ đó mà-HS2

-Có khi xác nó làm mồi cho cá rồi cũng nên- HS3

*RẦM*

Hiểu Quỳnh đứng dậy đá mạnh vào chiếc bàn khiến nó bay xa đụng vào đứa con gái vừa phát ngôn bừa lúc nãy. Đôi mắt Hiểu Quỳnh dán chặt lên người cô ta.

-Con nhỏ kia, mày điên à, tao đụng chạm gì đến mày. Mày là du học sinh thì ngon lắm sao? Cũng chỉ là đồ ăn bám ba mẹ mà vươn lên trong xã hội mà thôi- Cô ta bức xúc ôm chỗ vừa bị va đau điếng nhìn Hiểu Quỳnh.

-Cho cô nói lại- Hiểu Quỳnh vẫn đứng im bất động, đôi mắt từ bực tức chuyển sang thương hại. Cô thương hại cho ba mẹ cô ta sinh ra một đứa con không biết điều.

-Tao nói mày là đồ ăn bám đó thì sao?- Cô ta thấy Hiểu Quỳnh bỗng dịu lại nên được nước lẫn tới.

Cả lớp đều nín thở im lặng chờ kịch hay. Một mùi ám khí bỗng vây quanh phòng học. Hai người vệ sĩ bên ngoài chạy vào nhìn Hiểu Quỳnh, thấy Hiểu Quỳnh ra ám hiệu liền đứng im.

*BỐP* Cả lớp trợn mắt nhìn cô bạn của mình bị Hiểu Quỳnh tát 1 cái đau điếng.

-Mày dám....-Cô ta lấy tay ôm một bên má đau điếng nhìn Hiểu Quỳnh căm thù.

*BỐP* Cả lớp lại được một phen hoảng loạn nhìn Hiểu Quỳnh tát cô bạn không thương tiếc.

-Cái tát đầu tiên tôi tát thay cho Hiểu Quỳnh, cô gái vừa bị cô nguyền rủa- Hiểu Quỳnh đưa 1 ngón tay lên chỉ vào mặt cô ta.

-Cái thứ 2 tôi thay mặt ba mẹ cô dạy dỗ lại đứa con vô học như cô- Hiểu Quỳnh đưa 2 ngón tay lên chỉ vào mặt cô gái đó.

-Mày được lắm- Cô ta nghiến răng, tay ôm hai bên má đỏ ửng nhìn Hiểu Quỳnh.

-Cô phải thấy vinh dự, từ trước đến giờ tôi chưa động tay với ai hết, vì cô mà tôi phải phá lệ- Hiểu Quỳnh nói xong liền tặng cho cô ta một cái cười khẩy rồi đi thẳng ra ngoài.

AAAAAAAAAAAAA.....- Cô ta hét điên lên làm ầm ĩ cả lớp

- Từ trước đến giờ tao không tin ma nữ là có thật nhưng giờ tao tin rồi- Một cậu con trai lên tiếng đùa cợt thích thú.

-Mà ma nữ này lại còn rất xinh và kiêu ngạo- Một cậu con trai khác cũng hùa theo.

Hahahahahaha- Bọn chúng nhìn nhau cười ồ lên.

-Con gái lớp này giờ phải rè chừng rồi- Một cậu bạn khác lên tiếng.

-Tôi nghĩ con trai các ông cũng vậy, tôi nghĩ bạn ấy con trai cũng sẽ không tha- Lớp trưởng lên tiếng rồi cầm sấp bài đi xuống văn phòng. Lớp trưởng tên Khả Di, tính cách dịu dàng, hiền lành, tốt bụng. Cô không hề đồng tình với trò đùa cợt của bọn con trai chút nào nên mới bỏ xuống văn phòng.

-Ủa, An Nghiên bạn cũng ở đây sao?- Khả Di vừa mở của văn phòng đã bắt gặp Hiểu Quỳnh đang ngồi đó.

-Cô là ai?- Hiểu Quỳnh sắc lạnh cầm li nước mát lên uống.

-Tôi là Khả Di, lớp trưởng lớp 12-1- Khả Di đi tới đặt tập bài trên tay xuống bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

-À...... không phải là lớp tôi sao?- Hiểu Quỳnh đưa mắt nhìn Khả Di, đôi môi bỗng nhếch lên một nụ cười nhạt.

-Đúng vậy- Khả Di cười tươi nhìn Hiểu Quỳnh.

-Xuống đây có chuyện gì không?- Hiểu Quỳnh đi thẳng luôn vào vấn đề.

-À! mình đem bài xuống cho thầy, gặp cậu đây lên muốn làm quen- Khả Di vẫn cười hiền nhìn cô.

-Xin lỗi! tôi không thiếu bạn- Hiểu Quỳnh nói xong sắc lạnh đứng lên bước ra ngoài. Khả Di ngồi đó nhìn Hiểu Quỳnh bước ra ngoài khó hiểu" sao bạn ấy lại lạnh lùng đến vậy?"

Hiểu Quỳnh từ nhỏ đã được phu nhân giáo dục rất tốt. Bà luôn dạy cô không được tuỳ tiện kết bạn. Bởi trong xã hội bây giờ bạn đểu luôn nhiều hơn bạn tốt. Không phải lợi dụng thì cũng là hãm hại lẫn nhau. Trên đời này rất khó để tìm được một người bạn tri kỉ. Lời dạy này của phu nhân, Hiểu Quỳnh vẫn luôn nhớ mãi.

************************************

-Nam Dương! chiều cậu rảnh không, đi đón Khả Di cùng mình- Uyển Nhã và Nam Dương đang đi ra bãi đỗ xe, Uyển Nhã liền quay qua hỏi Nam Dương.

-Ừ, vậy cũng được, lâu rồi mình chưa gặp con bé- Nam Dương mỉm cười nhìn Uyển Nhã.

-Vậy đi chung xe luôn đi- Uyển Nhã nói xong liền chạy ra xe của Nam Dương. Nam Dương cũng đi tới mở cửa xe bước lên.

-Cậu thắt dây an toàn vào đi

-Ừm- Uyển Nhã cười tươi rồi thắt dây an toàn lại. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh đi đến ngôi trường của Khả Di.

..........................................................

UYển Nhã và Nam Dương dừng xe tại cửa sau vì sợ mọi người bắt gặp sẽ không tốt.

-Khả Di- Uyển Nhã đứng bên ngoài nhìn thấy Khả Di liền với theo.

-Ủa...ngọn gió nào đưa chị đến đây vậy?- Khả Di tươi cười đùa cợt.

-Con nhỏ này- Uyển Nhã cốc đầu Khả Di.

-Anh Nam Dương! anh cũng đến sao?- KHả Di ngạc nhiên nhìn thấy Nam Dương bước từ trong xe ra.

-Ừ! Lên xe đi rồi nói chuyện tiếp- Nam Dương đi xuống mở cửa xe cho 2 chị em.

-Anh Nam Dương ga lăng như vậy sao chị Uyển Nhã lại không thích cho được haha- Khả Di trêu chọc làm Uyển Nhã ngượng ngùng.

-Uyển Nhã, cậu không lên sao?- Nam Dương vờ như không nghe thấy quay qua hỏi Uyển Nhã vì thấy cô cứ đứng im đó.

-Ừ, mình lên liền- Uyển Nhã nghe tiếng Nam Dương gọi vội chạy ra xe. Chiếc xe trắng sang trọng phóng vụt đi trong làn khói chiều.

"Anh hạnh phúc vậy mà, sao còn phải tìm em?" Hiểu Quỳnh đứng trên tầng thượng hóng gió bất chợt gặp phải cảnh tượng khiến cô không thể rời mắt. Nhìn theo bóng dáng chiếc xe chạy vụt đi hẳn cô mới cười chua xót đi xuống.
Bình Luận (0)
Comment