Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 19

Hiểu Quỳnh bước trên sân trường, cô đi ra xe chờ tiểu Bảo. Hôm nay cô và tiểu Bảo sẽ về nhà cùng ông nội ăn một bữa. Hiểu Quỳnh đứng dựa vào cửa xe, đưa đôi mắt nhìn xung quanh. Bỗng nhiên Hiểu Quỳnh quay phách lại rồi bỏ chạy. Một bàn tay đã níu kéo cô lại. Hiểu Quỳnh quay lại nhìn người con trai trước mặt, đáy mắt cô như muốn òa khóc. Cô rất muốn được ôm chặt lấy người con trai này mà vô tư khóc.





-Cô gái, cô còn nhớ tôi chứ?-Người con trai cười tươi nhìn cô.





-Anh là diễn viên nổi tiếng làm sao....tôi không biết được-Hiểu Quỳnh gượng cười nhìn Nam Dương.





-Không, ý tôi là lúc ở nhà hàng....





-Chúng ta từng gặp nhau sao?- Hiểu Quỳnh vờ hỏi như không biết.





-Cô thực không nhớ?-Nam Dương thất vọng nhìn Hiểu Quỳnh.





-Tiểu Bảo! Chị ở đây - Hiểu Quỳnh nhìn thấy tiểu Bảo ở phía xa liền vẫy gọi.





-Xin lỗi tôi có việc cần đi bây giờ, hẹn gặp lại sau, bye bye-Hiểu Quỳnh quay qua nói với Nam Dương, mỉm cười vẫn chào cậu rồi cùng tiểu Bảo lên xe. Nam Dương đứng đó nhìn theo xe của Hiểu Quỳnh " Mong có thể gặp lại em nhiều lần nữa."





-Nam Dương! Đi thôi!- Uyển Nhã tươi cười chạy tới phía Nam Dương kéo tay cậu vào trong.





Vừa quay xong Uyên Nhã liền lấy cớ đi đón Khả Di để được ở bên cậu lâu hơn. Đến nơi cô liền đi vào phòng vệ sinh và kêu Nam Dương đứng bên ngoài chờ cô một lát. Khi đi ra cô liền thấy Nam Dương đang đứng nói chuyện với một cô gái khác. Lúc đầu cô còn tưởng là Khả Di nhưng nhìn kĩ lại mới biết là không phải. Người con gái đó, rất quen, hình như gặp đâu rồi. Uyển Nhã lục tung trí nhớ ra là...Hiểu Quỳnh? Chính là cô ta. Uyển Nhã hốt hoảng định chạy ra ngăn cản 2 người liền thấy Hiểu Quỳnh bỏ đi, Uyển Nhã liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng...ánh mắt đó của Nam Dương là sao? Rốt cuộc cậu đã biết được gì rồi? Uyển Nhã có chút hoài nghi nhìn Nam Dương xong cô vội lấy lại cảm xúc và đi tới chỗ cậu.





************************************





-Ông nội! Con về rồiiii. Con nhớ ông quá đi - Tiểu Bảo tinh nghịch vừa về đến nhà liền vứt cặp sang một bên chạy tới ôm trầm lấy ông nội.





-Thằng chó con giờ mới nhớ tới ông sao?- Ông nội bật cười nhìn tiểu Bảo xoa đầu.





-Ông nội!- Hiểu Quỳnh đi tới đặt cặp sang một bên rồi ngồi xuống lên tiếng chào ông một câu.





-Hai đứa ngồi xuống đi, ông có chuyện muốn nói với 2 đưá- ông nói xong liền kéo tay tiểu Bảo ngồi xuống.





-Giờ cả hai đứa cháu yêu quý đều khỏe mạnh ngồi trước mặt ta đây làm ta rất vui. Giờ cả 2 chị em đều lớn, đều trưởng thành hết rồi. Ông cũng đã già, không biết lúc nào sẽ đi....





-ÔNG NỘI!- Hiểu Quỳnh tức giận nhìn ông, cô không cho ông nói vậy, ông phải sống khỏe mạnh, nhất định phải khỏe mạnh.





-Được rồi ông không nói vậy nữa, hai đứa xem đi!- Ông nội nói xong liền đưa 1 bức ảnh đặt trước mặt hai chị em.





-Đây chính là kẻ thù năm xưa đã làm cho ba mẹ các con phải chết- Ông nói trong niềm uất nghẹn.





"CHÍNH LÀ CÔ SAO?" Hiểu Quỳnh nắm chặt hai bàn tay đến đó ửng. Đôi mắt dán chặt vào đứa con gái đang mỉm cười hạnh phúc bên gia đình cô ta.





"Tôi sẽ không để các người được yên. Tôi sẽ để các người từ từ nếm trải mùi vị bị mất người thân là như thế nào. Đặc biệt là cô. UYỂN NHÃ.





"Tôi với cô chính thức chở thành kẻ thù".





Tiểu Bảo nhìn ông nội rôì lại quay qua nhìn Hiểu Quỳnh khó hiểu. Cậu chán nản cầm bức ảnh lên. "Cô bé này rất quen...mình có cảm giác như đã gặp ở đâu đó rồi" . Tiểu Bảo chăm chú nhìn vào cô bé trong hình đang ngồi trên vai ông bố, cậu lục tung trí óc để nhớ xem rốt cuộc cô gái đó là ai. Cuối cùng vẫn không có kết quả gì.

Bình Luận (0)
Comment