Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 2

-Nào, Hiểu Quỳnh...con mau vào đây với bác- Bác Trung dịu dàng dắt Hiểu Quỳnh vào nhà.

-Để bác tháo dép cho con nha- Bác Trung ân cần cúi xuống tháo dép cho cô. Sự ân cần của bác đã đem đến cho Hiểu Quỳnh một cảm giác ấm áp đến khó tả- Bác Trung nhấc bổng Hiểu Quỳnh lên rồi đưa vào trong nhà. Bác dịu dàng đặt Hiểu Quỳnh xuống ghế.

-Hiểu Quỳnh, từ giờ đây sẽ là nhà con...con hãy coi ta như là người ba thứ hai của con nha- Bác Trung vuốt mái tóc mượt của Hiểu Quỳnh và mỉm cười nhân từ.

-Những chuyện cũ đã xảy ra con hãy quên đi và bắt đầu một cuộc sống mới ở đây...chịu không?- Bác Trung mỉm cười nhìn Hiểu Quỳnh và chờ đợi câu trả lời. Nhưng một phút trôi qua Hiểu Quỳnh vẫn không lên tiếng.Bác TRung thở dài nhìn Hiểu Quỳnh rồi ôm cô vào lòng vỗ về.Cứ như vậy và Hiểu Quỳnh ngủ thiếp đi chìm vào thế giới ảo. Thế giới mà có mẹ, có ba và có cô. Cô đang nô đùa vui tươi trong vòng tay của họ.

Sau khi đưa Hiểu Quỳnh về phòng, chỉnh lại nhiệt độ điều hoà và đắp chăn cho Hiểu Quỳnh xong, ông Trung quay bước ra khỏi phòng và đi xuống phòng làm việc nhưng ông vẫn không quên kêu người giúp việc canh phòng của Hiểu Quỳnh, phòng lúc cô tỉnh giấc mà không có ai.

Ông Trung đang xem xét tài liệu và hồ sơ bệnh án thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

-Ba...con vào được không?- Đó là cậu con trai duy nhất của ông Trung- Nam Dương. Nam Dương mở cửa phòng bước vào.

-Nam Dương, ngồi đi con- Ông Trung đặt tập hồ sơ xuống bàn mỉm cười nhân từ nhìn cậu con trai.

-Ba, con nghe gì Tư nói hôm nay ba có dẫn một cô bé nào đó về nhà- Nam Dương vừa khoác cái áo vào sau ghế vừa nói rồi ngồi xuống.

-Đó cũng là chuyện ba muốn nói với con. Cô bé đó tên Hiểu Quỳnh, ba cô bé chính là bác Quốc Nhật, bạn thân của bố ngày xưa hay đến nhà mình chơi, giờ bác ấy cũng đã mất được 2 năm rồi- ông Trung nói trong niềm thương tiếc.

-Chuyện đó con biết, hôm tang lễ của bác ấy con cũng có mặt- Nam Dương gật đầu nhìn ba với sắc mặt không có chút gì thay đổi từ khi cậu bước vào phòng.

-Còn mẹ cô bé, hôm qua mới được chôn cất, mẹ cô bé đã bị tai nạn giao thông và ba không thể cứu sống được- Ông nói với vẻ mặt tội lỗi.

-Ba, đó đâu phải lỗi của ba, dù gì ba cũng đã cố hết sức

-Cảm ơn vì con đã hiểu, nhưng chuyện ba muốn nói với con chính là cô bé Hiểu Quỳnh kia, ba muốn nhận nuôi cô bé đó, con nghĩ sao?-Ông Trung tính ông từ trước đến nay rất tôn trọng ý kiến và quyền tự do của con trai mình vì vậy trong gia đình có chuyện gì xảy ra, thêm thành viên mới hay bớt đi một thành viên trong gia đình ông cũng phải hỏi qua ý kiến của Nam Dương. Cũng chính vì đức tính đó mà ông đã phải nhẫn nhịn để ở chung với người vợ đã phải bội ông suốt 2 năm trời. Cho đến khi Nam Dương phát hiện ra mẹ mình ngoại tình, chính Nam Dương là người không muốn sống cùng bà ấy. Được sự ủng hộ của cậu con trai, ông Trung đã không còn phiền muộn gì nữa và quyết định ly hôn. Suốt 3 năm nay trong ngôi nhà này chỉ còn có ông và Nam Dương chung sống, nên giờ thêm thành viên là Hiểu Quỳnh nữa thì không có gì mà Nam Dương không chấp nhận. Ngược lại cậu còn rất vui.

-Vậy để con lên xem em-Nam Dương đứng dậy cúi chào ba rồi đi ra ngoài. Cậu bước từng bước lên bậc thang. Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng Hiểu Quỳnh rồi tiến lại gần mép giường. Cậu ngồi xuống chiếc ghế được đặt gần đó và nhìn Hiểu Quỳnh.

*****************************

Nam Dương là một chàng Trai được gọi là trưởng thành sớm ở cái tuổi 15 với vóc dáng cao lớn, sở hữu chiều cao 1m75 mà ai cũng mong ước. Cậu được coi là chuẩn một soái ca trong trường với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm lạnh, mái tóc hớt lên càng làm tăng thêm chiều cao của cậu, đôi mày anh tú, đôi mắt nâu sâu thẳm đã hút hồn không biết bao nhiêu cô gái. Sống mũi cao thẳng như tranh vẽ , đôi môi mỏng quyễn rũ. Dù nhìn cậu ở góc độ nào cũng thấy cậu đẹp không tì vết.

******************************

Giờ đã là 6h chiều, Hiểu Quỳnh cũng đã ngủ được hơn 3 tiếng. Hơn thế nữa Nam Dương đã ngồi đó cũng được gần 2 tiếng mà không hề nhúc nhích. Đôi mắt cứ hướng thẳng lên khuôn mặt của Hiểu Quỳnh.

Hiểu Quỳnh dần dần mở mắt ra, nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới quay sang nhìn xung quanh. Đôi mắt Hiểu Quỳnh dừng lại và cứ dán chặt lại trên người của Nam Dương như đang nhìn một sinh vật lạ.

-Em dậy rồi sao?- Giọng nói ấm áp của cậu như có thể thôi miên bất cứ cô gái nào... trừ Hiểu Quỳnh. Nam Dương đứng dậy đi tới gần Hiểu Quỳnh hơn nhưng Hiểu Quỳnh lại sợ hãi ngồi lùi lại phía sau.

-Lại đây nào Hiểu Quỳnh, anh không phải người xấu, anh là người tốt- Nam Dương đã cố nói nhẹ nhàng nhất để thuyết phục Hiểu Quỳnh nhưng Hiểu Quỳnh vẫn không nhúc nhích.

-Thôi nào Hiểu Quỳnh lại đây, anh đưa đi ăn, chắc em cũng đói rồi ha- Nam Dương bắt đầu đem thức ăn ra để dụ dỗ cô và quả nhiên đã phát huy tác dụng. Hiểu Quỳnh ôm bụng rồi nhích lại gần Nam Dương một chút và khoảng cách còn lại tự Nam Dương đi nốt.

-Nào...anh đưa Hiểu Quỳnh đi rửa mặt rồi anh em mình đi ăn nha- Nam Dương mỉm cười nhìn cô rồi bế Hiểu Quỳnh lên và đưa vào phòng tắm rửa mặt.

Nam Dương dắt Hiểu Quỳnh đi ăn, hai người đi đến một quán ăn gần nhà. Nam Dương dắt Hiểu Quỳnh đi đến chỗ bàn gần cửa sổ. Vì Hiểu Quỳnh còn bé nên không thể tự mình ngồi vào ghế được lên Nam Dương phải nhấc Hiểu Quỳnh lên. Nam Dương cũng ngồi vào ghế và bắt đầu gọi món. Sau mười phút Nam Dương ngồi nói chuyện dỗ ngọt Hiểu Quỳnh thì thức ăn cũng được đem ra. Nam Dương ân cần bóc tôm cho Hiểu Quỳnh giống như một người anh thực thụ.

Ăn xong cả hai cùng dắt tay nhau về nhà. Lúc này mối quan hệ giữa Nam Dương và Hiểu Quỳnh đã trở nên thân thiết hơn và Nam Dương đã hứa Với Hiểu Quỳnh rằng ngày mai cậu sẽ đưa Hiểu Quỳnh đến khu vui chơi làm cô rất vui. Niềm vui đầu tiên của cô từ lúc mẹ mất.
Bình Luận (0)
Comment