Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 9

*1h sáng*

*tút...tút*

-A lô.

-Anh Trương...tụi em đã tìm được hang ổ của bọn chúng...nhưng giờ lại không có ai hết.

-Cho tôi địa chỉ nhanh.

-Trên dãy núi phía Tây đường.....

-Được...tôi sẽ đến ngay...cậu thử đi quanh một vòng xem có tìm được chút manh mối nào không?

-Rõ.

Cúp máy xong cảnh sát Trương vội lao ra xe cùng với ông Trung và Nam Dương đến hiện trường.

*20' sau*

-Cậu khải...có tìm được gì không?- Cảnh sát Trương vừa xuống xe đã vội chạy vào trong tìm cảnh sát khải-cấp dưới của anh

-Chúng ta đến muộn một bước rồi...thủ phạm đã vội làm sạch hiện trường...chỉ còn lại chiếc giày nhỏ này...nếu không nhầm là của một bé gái- Cảnh sát Khải đưa chiếc giày cho cảnh sát Trương. Cảnh sát Trương cầm chiếc giày lên nhìn soi xét thật kĩ.

Giờ Nam Dương và ông Trung mới chạy vào tới nơi.

-Hiểu Quỳnh Đâ.....-Nam Dương cổ họng như có cái gì đó mắc nghẹn không thể nói được nữa khi chiếc giày trên tay cảnh sát Trương đập vào mắt cậu.

-Đây là giày của Hiểu Quỳnh-Nam Dương mở to mắt nhìn chiếc giày, trong lòng đầy bất an.

-Cậu có chắc không?- để biết được chắc chắn hơn cảnh sát Trương đã hỏi lại cậu.

-Anh hỏi tôi có chắc không khi mà chính tôi là người mua đôi giày này sao?

-Đôi này không nhất thiết chỉ có một đôi.

-Đôi của Hiểu Quỳnh tôi đã tự tay vẽ lên đó khuôn mặt cười ở mép giày.

Nghe Nam Dương nói xong, Cảnh sát Trương đưa chiếc giày lên nhìn xung quanh và quả nhiên...có hình mặt cười trên đó.

Mọi người đều đang sốt ruột không biết nên hành động gì tiếp theo thì điện thoại cảnh sát Trương đổ chuông.

-A lô- Cảnh sát Trương vội bắt máy.

-Đội Trưởng! chúng tôi vừa phát hiện ra một chiếc xe biển số không rõ vừa đi ra từ khu rừng đó cách đây 2 tiếng.- Đội phó Quang chính là một tay tài giỏi về lĩnh vực hacker và công nghệ thông tin. Tất cả phương tiện và thành phố này cậu lắm rõ trong lòng bàn tay.

-Giờ còn dấu vết gì không?-Cảnh sát Trương vội vàng hỏi.

-Giờ chiếc xe đó đang đi trên quốc lộ A...khả năng lớn là đang đi tới vùng biển biên giới.

-Được! Giờ cậu cho người phong toả nơi đó lại! Tôi sẽ đến đó ngay.- Cảnh sát Trương vội tắt máy rồi huy động mọi người cùng đến đó nhanh nhất có thể.

-------------------------------------------------------------------

-Xuống xe mau! chúng mày thật phiền phức- Tên cầm đầu mở cửa xuống xe trước rồi kéo lũ trẻ xuống một cách tàn nhẫn.

Cảnh sát đúng là cảnh sát, đoán rất đúng. Chiếc xe đó đúng là đi đến đây thât. Đội phó Quang đã có kế hoạch sẵn. Trước hết, phải giải cứu con tim trước không sẽ rất nguy hiểm cho lũ trẻ.

Chờ cho lũ trẻ xuống hết. Cả đội bắt đầu thực hiện kế hoạch. Đội phó Quang sẽ đánh lạc hướng tên cầm đầu một nửa số kia sẽ bắt những tên thuộc hạ. Lũ trẻ sẽ được những người còn lại đưa lên xe chở về đồn cảnh sát.

-Mẹ kiếp...lũ khốn...dám phá hỏng chuyện làm ăn của ông mày- Tên cầm đầu giường như đã phát hiện ra. Hắn ta nổi điên rút súng chĩa vào đội phó Quang.

Đội phó Quang biết kế hoạch đã thất bại khi cây súng của tên kia đang chĩa về phía mình. Anh biết không còn kịp để chạy nữa, chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết.

*PẰNG...PẰNG...PẰNG*

Những tiếng súng ghê rợn vang lên mang theo một màu máu tanh trong không gian đêm tối ảm đạm. Đội phó Quang như đang cố để cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị viên đạn ghim chặt vào người. Nhưng...mọi việc không như cậu nghĩ...nó không hề đau chút nào...không hề có cảm giác đau...sao lại như vậy được.

Đứng đó một lúc, cậu quyết định mở mắt ra...đập vào mắt cậu là hình ảnh tên cầm đâu khuôn mặt bặm trợn đang nằm trên vũng máu, cây súng trên tay bị buông thõng dưới đất. Sao lại vậy? chẳng phải người nằm đó đáng lẽ ra phải là cậu hay sao?

Cậu lại đưa mặt lên nhìn phía đối diện bên kia. Thì ra là Đội Trưởng, làm cậu suýt chút nữa đứng tim.

-Này ! cậu có biết suýt chút nữa là tôi đi luôn rồi không?- Đôi phó Quang tiến về phía Đội Trưởng, đưa tay lên chỉ về phía anh.

-Thì chẳng phải tôi đã cứu được cậu rồi hay sao?

-CẬU CÒN DÁM NÓI NỮA...-Đội phó Quang hét lớn khiến Đội Trưởng và mọi người xung quanh giật mình.

-Nhưng dù gì cũng cảm ơn cậu- Đội phó Quang bỗng hạ giọng xuống rồi ôm chặt lấy đội trưởng Trương và cả hai đều bật cười, nụ cười lạc quan của những người đồng đội.

Họ vừa là đồng đội vừa là bạn thân từ lúc bé. Cả hai đều có ước mơ trở thành cảnh sát và cuối cùng họ cũng thực hiện được ước mơ của mình. Mặc dù công việc rất nguy hiểm nhưng vì đam mê lên cả 2 đều quyết theo đuổi công việc này đến cùng.

**************************

*đồn cảnh sát*

- Các người làm việc kiểu gì vậy?...EM GÁI TÔI ĐÂU?- Nam Dương đang làm láo loạn cả đồn cảnh sát lên vì trong số những đứa trẻ được cứu lại không có Hiểu Quỳnh

-Cậu bình tĩnh đi...đây đều là toàn bộ những đứa trẻ trên xe, chúng tôi đã cứu không xót một ai.

-Tôi không tin...Làm sao lại không có Hiểu Quỳnh được, chính các anh đã tìm được chiếc giày của con bé không phải sao?

-Nhưng...

-Không thể nào? Dưới biển...dưới biển....- Nam Dương cấp tốc chạy ra ngoài nhưng cậu lại đâm phải cảnh sát Trương.

-Nam Dương! lại có chuyện gì nữa sao?- Cảnh sát Trương lo lắng hỏi cậu.

-Hiểu Quỳnh! không có trong đó...chắc chắn em ấy đã rơi xuống biển rồi...tôi phải đi cứu em ấy- Nam Dương gấp gáp, thần thái cậu không được bình thường.

-Để tôi đưa cậu đi-Cảnh sát Trương không yên tâm để cậu đi mình trong trạng thái này nếu không rất dễ gặp tai nạn.

Đến biển, Nam Dương vội chạy ra ngoài biển, cậu nhảy ùm xuống tìm Hiểu Quỳnh khiến cảnh sát Trương lại phải mệt mỏi xuống khuyên cậu lên nhưng không được. Cuối cùng bơi được hơn 2 tiếng đồng hồ dưới nước Nam Dương cũng mệt dã rời lên đã ngất ngay dưới nước. Cảnh sát Trương vội nhảy xuống vớt cậu lên và đưa vào viện ngay lập tức.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(chương này mình chém chứ không biết gì hết đâu à...nếu có sai xót xin đừng ném đá nha ^^)
Bình Luận (0)
Comment