Quách Thiển Thiển
đương nhiên không nhắc gì đến Thẩm Hiểu Bắc với Đường Minh Hồng, chuyện
đó chỉ giống như một bản nhạc đệm, là sai lầm mà bất cứ ai cũng gặp
phải. Nhưng lúc này Đường Minh Hồng chạy đến chỗ cô, vừa thở hổn hển vừa nói: “Thiển Thiển, hôm qua anh vừa mơ thấy em ở cạnh một thằng con trai khác!”
“Vớ vẩn!” Quách Thiển Thiển ngoảnh mặt lại, cùng anh bước về phía trước, tuy bước đi vững chắc trên hàng gạch sát mép đường nhưng trái tim cô lại đập loạn xạ, lẽ nào tên ngốc này lại có giác quan thứ
sáu sao?
“Người ta thường nói, giấc mơ thường trái với sự thật.
Anh bước theo sau cô, giọng nhẹ như gió thoảng. “Nhưng nếu em thật sự
tìm được người đàn ông khác, hoặc thực sự không thích anh thì hãy nói
cho anh biết trước. Xin em hãy là người đầu tiên nói cho anh biết!”
“Sau đó?” Quách Thiển Thiển dừng bước, khoanh tay, mỉm cười nhìn anh. “Sau
đó anh sẽ vui vẻ buông tay? Để cô gái như em mạnh mẽ bước về phía
trước?”
“Anh em như thể tay chân, vợ chồng như quần áo.” Đường
Minh Hồng gãi gãi đầu. “Có điều ai mặc quần áo của anh, anh sẽ chặt tay
chặt chân kẻ đó!”
“Ai tìm anh em của anh thì sao?” Quách Thiển
Thiển bĩu mỗi. “Ngay cả việc thích anh cũng coi như em bị hoa mắt, miễn
cưỡng mà thôi!”
“Đương nhiên, anh cũng sẽ hết mình hy sinh vì bạn. Có điều, vì vợ, anh cũng có thể đâm bạn vài nhát.”
“Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, muốn gặp em chắc chắn họ sẽ hẹn chỗ nào xa
một chút!” Nghe Đường Minh Hồng nói vậy, Quách Thiển Thiển chỉ biết lắc
đầu.
“Thế thì anh càng bất chấp, đi tới cùng trời cuối đất truy
sát hắn!” Anh vừa nói vừa nghiến răng, rồi đột ngột chuyển chủ đề, ánh
mắt đầy vẻ ám muội. “Anh cũng sẽ bắt em chết, nhưng lại chết theo kiểu
hoàn toàn khác!”
Cô cứng miệng nói: “Có chiêu gì nào, anh cứ đưa ra xem! Em không sợ đâu!”
“Câu này là do em nói đấy nhé, đừng có mà hối hận!” Rồi anh từ từ tiến sát
lại, áp vào đôi tai nhỏ nhắn của Quách Thiển Thiển, nhẹ nhàng hôn lên
đó. “Anh sẽ hôn em đến chết.” Dường như Đường Minh Hồng ngày càng “buông thả” cảm xúc của bản thân, anh thậm chí không khống chế được lịch sự
tối thiểu giữa hai người. Có lẽ, đúng như lời anh nói, tình yêu khi chạm đến độ sâu nhất định, bản thân rất khó kìm nén nổi cảm xúc mà sẽ bị
cuốn sâu vào trong đó.
Họ cứ ngồi trong nhà hàng ấy, tay trong
tay, bất chấp những người đi lại xung quanh và những ánh mắt xa lạ.
Trong hoàn cảnh này, Quách Thiển Thiển đương nhiên không thể nhắc đến
Thẩm Hiểu Bắc, vì cô và anh ta chắc chắn không có khả năng dù là một
chút xíu. Mặc dù mấy ngày nay, ngày nào Thẩm Hiểu Bắc cũng nhắn tin cho
cô, chào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối hoặc chúc cô ngủ ngon, hỏi cô ăn no không, mệt không, buồn ngủ không… nhưng cô không trả lời bất cứ tin
nhắn nào của anh ta. Cô đã có Đường Minh Hồng, sao có thể lằng nhằng qua lại với người đàn ông khác chứ? Đường Minh Hồng là tất cả của cô, đáng
tiếc, cô không biết, cô có phải là tất cả của anh không.
Lúc cô
đang nghĩ vẩn vơ thì những món ăn họ gọi đã được mang lên, cô còn thấy
người phục vụ mang lên cả một đĩa bánh ga tô, bên trên có viết chữ bằng
sô cô la: “Em là duy nhất của anh.”
Không nghi ngờ gì nữa, đúng là Đường Minh Hồng có giác quan thứ sáu rồi!
Quách Thiển Thiển cố kìm nén nỗi vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Anh học kiểu lãng mạn như thế này từ bao giờ thế?”
“À…” Đường Minh Hồng xấu hổ đứng dậy, đỏ mặt không biết phải nói gì.
“Duy nhất.” Quách Thiển Thiển mỉm cười, cắn môi hỏi anh: “Duy nhất có nghĩa là tất cả đúng không?”
“Em nói đúng là đúng.” Đường Minh Hồng khẽ mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi. “Có điều… cái bánh…”
“Cái bánh này em rất thích, em vui lắm!” Cô ngắt lời anh, nắm chặt ngón tay đang để dưới gầm bàn. “Cảm ơn anh, Đường Minh Hồng.”
“Thực ra…” Anh còn định nói gì nữa nhưng người phục vụ đã bước đến cắt ngang. “Xin lỗi quý khách, chiếc bánh này là ở bàn bên cạnh, tôi để nhầm chỗ
ạ.”
“Thực ra, anh cũng đang định nói với em chuyện này.” Thấy ánh mắt của Quách Thiển Thiển bỗng nhiên tối sầm lại, Đường Minh Hồng vội
vàng giải thích. “Nếu em thích, ăn xong anh sẽ đi mua, mua một cái to
hơn nhé!”
“Không cần đâu!” Quách Thiển Thiển siết chặt dao và nĩa trong tay, làm suất cơm trộn trứng trên đĩa lanh tanh bành.
Anh nhìn cô rưới một lượt tương cà chua lên đĩa. “Ừm, anh nhớ rồi, em thích bánh ga tô hoa quả, không thích sô cô la.”
“Em nói không cần nữa mà.” Lúc Quách Thiển Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy dáng
vẻ ngại ngùng của Đường Minh Hồng, cô cũng phát hiện ra giọng nói của
mình đột nhiên cao vút, hơn nữa còn nổi cáu một cách vô lý. Cô cố gắng
kìm nén cảm xúc, thấp giọng nói: “Ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Hoá ra,
bản thân cô chính là món ăn anh gọi nhầm, có lẽ, cô đã chiếm nhầm chỗ
trong lòng anh. Sự khó chịu trong lòng khiến cô muốn gào thét, muốn phát điên, nhưng cô lại không thể làm như vậy, chút lý trí còn sót lại nhắc
nhở cô rằng phải bình tĩnh, không thể nói ra những suy nghĩ trong lòng
và cũng không thể khóc.
Thực ra, cô biết, tất cả những chuyện này không phải lỗi của Đường Minh Hồng. Cô cũng hiểu rõ, thái độ ngạo mạn
của mình khiến người ta chán ghét biết bao. Cô thực sự không muốn thế
chút nào, có điều, cảm giác khó chịu và tủi thân cứ thế trào lên khiến
cô không thể bình tĩnh nổi. Con người ta sinh ra vốn đã không hoàn mỹ,
con người ta sinh ra vốn đã có tình cảm thế này thế kia, biết rõ là sai
nhưng sao vẫn không thể kiềm chế được.
Cố Trạch Nặc lại phát
bệnh rồi, đúng là thế, ý Lâm Thâm Thâm muốn nói là anh thỉnh thoảng lại
mắc chứng mất trí nhớ. Ví dụ như hôm nay, lúc tan làm, cô nói với anh là tối nay sẽ ở nhà đợi anh về ăn cơm. Cô còn làm món canh cá nấu chua mà
anh thích nhất, hoa quả tráng miệng sau bữa ăn cũng là quả táo mà anh
thích nhất. Nhưng giờ đây, khi thức ăn đã nguội ngắt, Lâm Thâm Thâm vẫn
phải tươi cười vui vẻ báo cáo với mẹ chồng là Cố Trạch Nặc đã gọi điện
cho cô mấy lần, bảo cô là anh rất bận, anh rất lo cho mẹ, quan tâm đến
mẹ, bảo mẹ cứ ăn cơm trước, đừng để bụng đói mà ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Thực ra, Lâm Thâm Thâm không hề muốn gọi điện thoại cho anh, có lúc cô
còn muốn tự giận bản thân, tự trừng phạt bản thân.
Chiều nay, lúc đi ngang qua công trường đang thi công về nhà, Lâm Thâm Thâm suýt bị
một tảng bê tông đập trúng. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhớ đến hình
dáng của Cố Trạch Nặc, có lẽ đây là minh chứng cho việc cô yêu anh. Càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ, thế nên có phải hoán đổi cuộc sống cho
Quách Thiển Thiển sẽ là cách giải thoát hoàn hảo? Ngay bản thân cô ucnxg không thể tin rằng cô lại có thể lựa chọn ý tưởng rất to gan và hoang
đường của Quách Thiển Thiển. Cô nghĩ một cách đương nhiên rằng, có lẽ
sau khi hoán đổi, tất cả những thứ liên quan đến anh có thể tạm thời tự
động “delete”, tuy có hoang đường nhưng ít nhất có thể sẽ giảm bớt một
vài nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Nếu nói rằng Quách Thiển Thiển
yêu cầu hoán đổi chỉ là sự cố chấp của cô ấy và Lâm Thâm Thâm chỉ là
người trợ giúp hoặc là miễn cưỡng thoả hiệp, nhưng sau đó, cô đã suy
nghĩ rất nhiều. Có lẽ đây chính là thời cơ giúp cô giải quyết được một
số mâu thuẫn, thế nên cô càng chủ động hơn, hoặc ở trong tiềm thức, cô
bắt đầu và dần dần chủ động hơn, có phương hướng hơn trong cuộc hoán đổi này. Có những hiểu lầm tồn tại như một lẽ đương nhiên, có những hoài
nghi như xương cá mắc trong cổ họng, như gai đâm vào thịt, rất khó gỡ
bỏ. Ai buộc chuông thì người đó phải cởi chuông, ngoài bản thân cô,
chẳng ai có thể hoá giải những khúc mắc trong lòng của Quách Thiển
Thiển. Ngoài việc nhận lời, cô thật sự không nghĩ ra được lý do gì để từ chối, hoặc có cách giải quyết nào khác.
Đương nhiên, cô không
biết Quách Thiển Thiển muốn chị em họ phải hoán đổi trong bao lâu mới có thể hoàn toàn xác định bản thân cô ấy chiếm vị trí gì trong lòng Đường
Minh Hồng, hoặc là trong lòng Đường Minh Hồng vốn không có vị trí dành
cho một người con gái tên là Lâm Thâm Thâm. Nhưng ít nhất, lúc hoán đổi, cô không phải là một Lâm Thâm Thâm mang bộ mặt giả tạo, địa vị giả tạo, mà sẽ là một con người đơn giản, được sống một thời gian không cần “đeo mặt nạ”, để hiểu sâu hơn trong những năm qua em gái cô đã sống như thế
nào.
Muốn làm thì phải làm thật chu đáo, thế nên Lâm Thâm Thâm
đến siêu thị mua rất nhiều đồ. Ngoài những đồ dùng mà cô quen dùng, còn
lại đều mua theo danh sách liệt kê của Quách Thiển Thiển. Không phải đồ
dùng trong nhà cô và nhà Thiển Thiển đều đã hết mà là cô muốn mình và
Quách Thiển Thiển cùng nhau chuẩn bị. Từ dầu gội đầu đến sữa tắm, từ kem đánh răng đến nước súc miệng, ngay cả giấy vệ sinh cũng hoàn toàn giống nhau, không có bất cứ sai sót nào. Cô còn thường xuyên mang theo một
cuốn sổ ghi chép nhỏ, ghi tất cả những thứ mình thích và không thích.
Thế nên khi ngón tay chạm vào túi kẹo dẻo, tự nhiên cô sững lại. Cô luôn nghĩ, những cảnh tượng trong hồi ức nếu từ từ in dấu vết thời gian trên mái đầu bạc trắng, trên chiếc ghế xích đu, nụ cười khi đó sẽ kéo dài,
sẽ viên mãn biết bao!
Cô hy vọng một ngày nào đó, cô sẽ được ở
bên anh để nhớ lại những ngày tháng họ cùng nhau trải qua. Cố Trạch Nặc, có phải như vậy cuộc sống mới thật sự có ý nghĩa?
Lúc này, ngón
tay cô khẽ chạm vào túi kẹo bắt mắt trên giá siêu thị. Kỷ niệm cũ chợt
trở nên sống độngg như đang hiên ra trước mắt cô. Khi đó anh đã cướp gói kẹo dẻo trong tay cô, cười nhạo cô thích kẹo dẻo, thích trà sữa vị hoa
oải hương, đúng là trẻ con. Rồi anh vừa nói vừa bỏ từng viên kẹo vào
miệng, nhai ngấu nghiên vị ngọt ngào vốn thuộc về cô. Nhưng cô cũng
chẳng chịu khoanh tay mà giận dữ nhìn anh chằm chằm rồi giơ tay giơ chân về phía anh.
Cố Trạch Nặc lúc đó mặc dù rất tức giận nhưng vẫn
nhẫn nhịn không đánh lại cô. Cuối cùng, ngay cả chiếc áo cánh màu trắng
anh đang mặc cũng bị kéo rách, rơi mất hai khuy, khuôn mặt còn bị
thương, nhưng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích.
Đó là kỷ
niệm đẹp đẽ duy nhất sau khi cô sang Mỹ, biết bao lần cô đã nghĩ rằng,
nếu thời gian có thể dừng lại thời khắc ấy thì tốt biết mấy!
Điều Lâm Thâm Thâm không ngờ tới là, thời gian sau đó, họ lại nhanh chóng ở
bên nhau. Lúc đó đúng là tuyệt vời, họ cùng nhau phá hoại công trình
công cộng trong trường, đập vỡ một số đồ bằng sắt bán lấy tiền rồi chia
đôi. Không phải Lâm Thâm Thâm coi trọng đồng tiền, nhưng số tiền công dì cô nhận được ngày càng không ổn định, thêm nữa, cô còn phải gửi tiền về cho em gái cô đang ở trong nước.
Bản thân cô đã nợ quá nhiều,
luôn muốn bù đắp cho họ. Thậm chí cô còn nghĩ mình nợ Cố Trạch Nặc, vì
lần nào cô cũng làm hỏng việc và anh luôn là người gánh vác thay cô.
Đêm đó trời cũng tối đen như mực, gió lồng lộng thổi, họ hẹn nhau đến “làm
bài tập” như thường lệ. Lúc cô tới “hiện trường gây án” thì anh đã hoàn
toàn bêién thanh một chàng trai rất lịch sự với chiếc quần âu phối thêm
dây yếm quần, khiến chiếc áo sơ mi trông càng gọn gàng, sang trọng. Khi
anh bước qua đường, mái tóc đen mượt như được dát ánh vàng lấp lánh, vô
vùng cuốn hút.