Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa

Chương 4.2

“Ôi gió to quá, lại mưa rồi, mau rút quần áo thôi!” Tôn Diễm hét rống lên như bị lên con. Trên chiếc xô pha ở phòng khách, cô đang ngồi chễm chệ với đôi chân trần, còn ôm khư khư nửa quả dưa hấu, vừa nhìn hai người họ cãi nhau vừa cầm thì xúc dưa hấu, ăn tóp tép.

“Anh có vào không, em đóng cửa đây!” Quách Thiển Thiển bước vào nhà, ngồi ngay ngắn ở phòng khách rồi nói vọng ra ngoài cửa. “Đường Minh Hồng, xin anh vào ngay cho, đừng ở ngoài đó làm trò cười cho người khác có được không?” Cô nói to đến nỗi đèn hành lang ở tầng đối diện cũng bật sáng trưng.

“Thật sự anh không hiểu nổi, rốt cuộc anh đã làm gì để em phải giận” Cuối cùng Đường Minh Hồng cũng chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng.

“Ai nói là em đang giận?” Quách Thiển Thiển lắc đầu phủ định.

Đường Minh Hồng mệt mỏi bám vào khung cửa. “Còn nói không giận? Xem xong phim thì có cái bộ dạng ấy, còn nói không giận!”

“Em không giận.” Cô tiếp tục vờ vịt, cứng miệng cãi lại.

“Còn nói không giận?” Đường Minh Hồng vẫn kiên trì, khăng khăng với phán đoán của mình.

“Không giận là không giận!”

“Anh nói em có giận.”

“Em không giận!”

“Em có.”

“Không mà.”

“Thôi được! Em không giận thì tốt quá!” Cuối cùng Đường Minh Hồng cũng từ bỏ cuộc chiến chẳng bao giờ có kết quả này. Anh cúi đầu, siết chặt ngón tay rồi ngoác miệng cười. Trong lúc không biết dây thần kinh nào của mình bị “chập mạch”. Anh hỏi một câu thăm dò: “Cả chuyện đó em cũng không giận nữa à?”

Tôn Diễm ngồi bên cạnh hận không thể úp cả quả dưa lên mặt anh chàng này, vội vàng ngắt lời họ: “Có phải tôi ở đây khiến hai người cảm thấy bất tiện?”

“Không phải cậu vừa bảo trời mua nên phải đi rút quần áo vào sao?” Quách Thiển Thiển quay lại nháy mắt với bạn rồi quay sang nhìn anh, nói: “Em thật sự không biết nói thế nào về chuyện này, đành ép bản thân không nghĩ đến thôi.”

Đường Minh Hồng giơ cao tay. “Anh thề đã cắt đứt hẳn với cô ta, không qua lại bất cứ lần nào nữa, tất cả đều trở thành quá khứ rồi.”

“Được rồi, thề cũng đã thề rồi, đại nhân không chấp tiểu nhân, nhỉ?” Tôn Diễm cười hì hì dàn hoà, lắc lắc tay Quách Thiển Thiển.

“Cậu nói nhẹ nhàng thật đấy, căn bản là cậu không biết…” Cô nghiêng mặt nhìn vẻ áy náy của Đường Minh Hồng, cuối cùng nuốt cục tức, quay sang quát Tôn Diễm. “Cậu còn không đi rút quần áo à?”

“Thực ra tớ chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chứ tớ đã giặt quần áo đâu mà rút.” Tôn Diễm chẳng có ý định rời đi, vẫn ngồi ở xô pha ăn dưa hấu, miệng nhai chóp chép, vì vừa ăn vừa nói nên không được rõ ràng, rồi chăm chú nhìn vào góc bàn trước mặt. “Hơn nữa, cậu cũng biết, trai đẹp ở tầng dưới chẳng có hứng thú với tớ, cho nên tớ không cần mượn cớ phơi quần áo để ném đồ xuống đó nữa, tớ cũng sẽ không cần dây dưa với anh ta nữa.”

Cơn mưa đêm qua vẫn không ngừng rả rích. Chẳng mấy chốc, Cố Trạch Nặc và Lâm Thâm Thâm đã về đến căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố, nơi mà họ đã dọn ra sau khi kết hôn. Anh lịch sự nhường cô vào phòng tắm thay đồ trước, rồi ngẩng lên cười và than thở không biết bao lần: “Ở đây chỉ có một phòng tắm, thật bất tiện.”

“Thực ra ở đây cũng tốt mà, còn hơn ở nhà, lúc nào cũng phải giả bô yêu thương nhau trước mặt mẹ anh, thấy đỡ mệt hơn nhiều.” Lâm Thâm Thâm đương nhiên không hào phóng đến mức để anh nhìn thấy cô thay quần áo, thế nên nhanh chóng khép cửa lại. Anh chẳng nói gì, cũng đi tìm quần áo thay.

Lúc Lâm Thâm Thâm thay quần áo xong đi ra, thấy cánh cửa phòng ngủ của hai người họ chỉ khép một nửa. Cố Trạch Nặc cởi trần, mặc chiếc quần dài cotton màu xám ở nhà, đang đứng trước gương gọi điện thoại, muộn thế này rồi, anh còn làm phiền ai, hoặc ai dám làm phiền anh chứ?

Cô nghe thấy anh nói: “Bác sĩ Triệu, lần trước ông đã nói rằng mẹ tôi phải đi kiểm tra sức khoẻ cơ mà? Sao đột nhiên bà lại quay về công ty thế?”

Không biết bác sĩ Triệu nào đó ở đầu máy bên kia giải thích với anh điều gì mà anh chỉ yên lặng lắng nghe. Thân hình cao ráo hơi gầy, lưng hình tam giác ngược đúng tiêu chuẩn với cánh tay săn chắc khiến cánh tay của anh như thon gọn hơn. Lâm Thâm Thâm bỗng nhớ đến những lúc mình và anh thân mật trước kia, nhớ lúc mình và Quách Thiển Thiển ngồi nói chuyện về chủ đề đàn ông một cách lộ liễu bạo dạn, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn. Đúng lúc đó, Cố Trạch Nặc ngước mắt lên nhìn thấy cô qua khe cửa, vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện. “Được rồi, được rồi, ông không cần giải thích nhiều như thế làm gì, tóm lại, nhơ ông tiếp tục quan tâm tới tình trạng sức khoẻ của mẹ tôi, có bất cứ tin gì hãy cho tôi biết đầu tiên.

“Đúng là một người con hiếu thảo!” Thấy anh cúp điện thoại và quay người lại, Lâm Thâm Thâm không kịp tránh đi, đành giả vờ thản nhiên, rời ánh mắt khỏi người anh,= và quan sát căn phòng quen thuộc này một lần nữa.

Cố Trạch Nặc nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, mở tủ quần áo lấy chiếc áo phông mặc ở nhà, nhưng anh không vội mặc vào mà cúi đầu, bàn tay thon dài khẽ sờ vào cơ ngực rắng chắc của mình, cười gian xảo. “Sao em cứ nhìn trộm anh mãi thế?”

“Sao? Anh sợ tôi nhìn à?” Lâm Thâm Thâm bắt chước giọng điệu của anh, mắt nhìn thẳng vào người anh, không kiêng nể.

“Thế thì anh đành phải thẳng thắn thú nhận một việc là lúc em nhắm mắt trên xe, anh luôn nhìn trộm cơ thể em.” Giọng nói anh hơi trầm thấp, sau đó còn miêu tả tỉ mỉ. “Nếu anh nhớ không nhầm, lúc nãy áo sơ mi của em bị nước mưa làm ướt phần ngực, dính sát vào người, các đường nét đều nhìn thấy rất rõ.”

Hai gò má của Lâm Thâm Thâm bỗng nhiên đỏ lựng lên, để che giấu bộ dạng lúng túng của mình, cô cầm vội chiếc gối trên giường ôm trước ngực. “Tôi? Tôi còn có gì anh chưa nhìn thấy? Vẫn có thể thu hút sự chú ý của anh à?”

“Thế anh thì sao? Anh có gì em chưa nhìn thấy?” Anh vừa nói vừa giang hai cánh tay. “Em nói xem, rốt cuộc có chỗ nào em chưa nhìn thấy? Bây giờ anh sẽ cho em xem hết!”

“Đúng là đồ mặt dày!” Lâm Thâm Thâm bỏ chiếc gối đang ôm, đứng bật dậy, nhưng anh càng bước lại gần. Hai người bỗ ở khoảng cách gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay ra là chạm được, mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh dường như đã thấm vào tận gan cô.

“Anh mặt dày, đâu phải em không biết.” Cố Trạch Nặc bối rối giơ tay lên xoa đầu cô. “Nhìn em lúc tức giận rất đẹp, rất tuyệt.” Ngón tay anh thuận theo phản ứng sinh lý chân thật nhất của cơ thể, chạm vào vành tai rồi đặt lên cằm và dừng lại trên cổ cô, bàn tay anh toả ra hơi nóng hầm hập.

Lâm Thâm Thâm lo lắng ngẩng đầu nhưng ngay lập tức bị tình cảm xa cách ánh lên trong đôi mắt anh làm cho sợ hãi, ánh đèn ấp áp hắt lên làn da khoẻ mạnh, săn chắc của anh, phảng phất như có vô số dòng điện nhỏ đang chuyển động trong không khí.

Cô cố gắng mở miệng nhưng lại không biết nói gì, đúng thời khắc ấy, cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong phim đã xảy ra, ánh mắt họ chạm vào nhau và dừng lại.

Anh đứng trước mặt cô, bàn tay di chuyển chậm rãi nhưng mạnh mẽ xuống xương quai xanh,rồi tự nhiên trượt xuống eo cô giữ lấy, tay còn lại ôm cô ghì chặt, nhắm mắt hôn lên bờ môi mềm mại của cô.

Khi lưỡi anh đột phá được phòng tuyến cuối cùng là hàm răng đang cắn chặt của cô thì cô cũng nhắm mắt lại. Nụ hôn của anh ngày càng sâu, bàn tay anh cũng chậm rãi di chuyển trên cơ thể cô.

Lâm Thâm Thâm chỉ biết bám vào bờ vai anh, hoàn toàn chìm đắm trong sự nồng nhiệt của anh, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là đáp lại ah với ý thức mơ hồ. Lúc này đây, cô đã quên hết những mâu thuẫn và thoả thuận giữa họ, toàn tâm toàn ý đón nhận tình cảm nồng nhiệt của anh, người đàn ông mà cô yêu sâu sắc.

Đương nhiê, Cố Trạch Nặc cũng không phụ sự chờ đợi của Lâm Thâm Thâm, anh nhanh chóng trút bỏ bộ váy mà cô vừa mặc, hai tay vuốt ve những đường cong gợi cảm trên cơ thể cô. Người con gái trong lòng anh vì căng thẳng và xấu hổ mà toàn thân run rẩy, cứng đờ, sự e thẹn, xấu hổ ấy khiến anh cảm thấy hưng phấn lạ thường, giống như tỏng lòng có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy bùng lên dữ dội, cơ thể và tâm hồn họ hoàn toàn gắn kết, để sau đó toả ra sức nóng mạnh mẽ, mãnh liệt, quấn quýt.

Sáu giờ ba mươi phút sáng, hòm thu của Cố Trạch Nặc nhận được một thông báo về tình hình thời tiết. Trời nhiều mây, nhiệt độ cao nhất là hai mươi ba độ, nhiệt độ thấp nhất là mười bảy độ, gió đông bắc cấp hai, chỉ số chất lượng không khí khá tốt. Anh day huyệt thái dương như muốn xua tan đi cơn đau đầu rồi tiếp tục kiểm tra email công việc mỗi ngày của Lâm Thâm Thâm gửi anh, để xác định xem có phải anh đã giao cho cô quá nhiều việc, khiến gần đây cô phải làm thêm giờ muộn như vậy hay không.

Lâm Thâm Thâm lúc này đang nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại, môi hơi cong lên giông như đang mời gọi một nụ hôn bất ngờ ập đến. Cố Trạch Nặc đứng đó liếm môi, còn cô giống như cảm nhận được điều gì đó, vội vùi đầu vào gối.

Thực ra, lúc anh bật máy vi tính, Lâm Thâm Thâm đã hoàn toàn thức giấc, cho đến lúc này không biết cô phải nhắm mắt giả vờ ngủ không biết bao lâu rồi. Cảm giác giả vờ ngủ thật khốn khổ, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, phải liên tục tự véo mình, sợ nằm trên giường quá lâu sẽ ngủ thiếp đi mất.

Tử phòng khách vọng đến tiếng chuông điện thoại của Lâm Thâm Thâm. Cô vẫn nằm bất động, trong lòng thầm rủa không biết ai không có mắt, không có đạo đức, mới sáng sớm như thế này, trong tình huống đáng xấu hổ thế này lại gọi vào điện thoại của cô. Bây giờ cô không biết mình nên tiếp tục giả vờ ngủ hay là giả vờ bị tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại?

Cố Trạch Nặc vừa gõ bàn phím vừa cất tiếng hỏi: “Thế nào? Em vẫn còn cảm thấy mệt à?” Thực ra, anh đã phát hiện ra cô giả vờ ngủ từ lâu rồi. Anh biết, lúc anh rời khỏi giường, cô đã tỉnh giấc, nhưng vì cô không muốn dậy nên anh cứ để cô giả vờ ngủ.

“Hoá ra anh đã biết rồi.” Lâm Thâm Thâm mở mắt ra, nhưng phải mất một lúc cô mới thích nghi được với ánh sáng trong phòng. Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, cúi người định bước xuống giường, cô mới phát hiện trên người mình không có mảnh vải nào.

“Để anh lấy cho!” Cố Trạch Nặc nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống, sau đó ngại ngùng mở miệng. “Tối hôm qua…”

“Bây giờ không phải là buổi sáng sao, anh còn nhắc đến chuyện tối qua làm gì?” Cô dứt khoát ngắt lười anh. “Anh có thế đi ra ngoài một lát khong? Để em đứng dậy mặc quần áo!”

“Bây giờ anh đi ra đây.” Anh gật đầu đứng dậy, đồng thời tắt máy tính. Lúc bàn tay anh chạm vào nắm đấm cửa, giọng nói của Lâm Thâm Thâm vang lên: “Anh ra ngoài rồi, nếu không có việc gì thì đừng vào nữa nhé, sắp đến giờ đi làm rồi đấy, em muốn xin nghỉ một ngày.”

“Ừ, anh biết rồi.” Cố Trạch Nặc đưa tay mở tủ quần áo ở gần cửa, chọn đại một chiếc áo sơ mi và bộ com lê. Sau khi anh ra khỏi phòng ngủ, Lâm Thâm Thâm mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, sau đó cô nghe thấy tiếng đóng cửa ở ngoài phòng khách. Hoá ra, anh cũng vôi vàng mặc quần áo và ra khỏi nhà.

Lâm Thâm Thâm mặc bộ đồ ngủ, trượt xuống giường, sau đó cứ thế ngồi trên sàn nhà. Cô ngồi yên lặng, chẳng muốn làm gì, nhớ lại ngày đầu tiên cô quen Cố Trạch Nặc, nhớ lại những chuyện xảy ra và những điều đáng nhớ nhất. Cô cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, một cách rất nghiêm túc.

Cô xin nghỉ một ngày nên có thể ở nhà một mình rất thoải mái từ sáng đến trưa, từ trưa đến tận bây giờ. Bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh và bị ngạt mũi, có khi bị trúng gió cũng nên.

Để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như tối qua, có phải cô nên nhanh chóng hoán đổi thân phận với Quách Thiển Thiển? Cô sợ mình không kiềm chế nổi ham muốn với anh. Bây giờ, cô ngày càng không tin tưởng bản thân mình nữa vì cô chẳng có chút nhẫn nại nào cả.
Bình Luận (0)
Comment