Dược Hương Trùng Sinh

Chương 100.2

"Không phải chỉ là tử kim đan thôi sao, chờ lão nhi ta làm lại bồi thường các ngươi." Lưu Công lấy tay vẫy vẫy một cái, ngăn lại một mảnh tiếng kêu nuối tiếc.

Lời này vừa nói ra, đám người mua tử kim đan nhất thời hoan hỉ kêu thành tiếng.

Lần này kiếm được bộn tiền rồi.

"Này này, Hoàng Lão Nhị, các ngươi còn có việc phải làm đúng không? Nếu không có chuyện gì để nói nữa, ta có việc, ta mang theo nha đầu này đi trước." Lưu Công phủi phủi tay, nắm lấy bao tải của mình, hỏi.

"Không còn chuyện gì không còn chuyện gì." Hoàng hội trưởng cười ha hả nói, "Lưu lão, nếu đến đây rồi, đợi ta thiết yến, vì là lão nhân gia ngài tẩy trần đón gió. . . . ."

"Được rồi được rồi, khi nào ta nhàn rỗi sẽ tìm đến chỗ các ngươi tán gẫu. . . ." Lưu Công vung vunng tay, chắp tay sau lưng, nâng bao tải bước tiếp bước đi ra ngoài.

Cố Thập Bát Nương đối Hoàng hội trưởng làm bộ dáng thi lễ.

"Cố nương tử khách khí." Hắn vội đưa tay nâng.

Cố Thập Bát Nương lúc này mới xoay người đi ra ngoài, đi ngang qua Vương Hồng Bân, bị hắn gọi một tiếng giữ lại.

"Cố nương tử. . . ." Sắc mặt của hắn xám trắng, âm thanh khàn ráp, trong lòng muốn nói gì nhưng lại không nói ra được.

Cố Thập Bát Nương cũng không có quay đầu nhìn hắn, bước chân chỉ hơi dừng lại một chút.

Lúc đầu, chính nàng cũng không biết được sách mình chiếm được sẽ làm ra cái loạidượcgì, là hắn, là Bảo Hòa Đường tự mình nhận thức quý nhân, phất đi bụi bặm trên người nàng, lộ ra *quang hoa rực rỡ, chuyện ban nãy, nếu như không phải có điểm bất ngờ này, làm cho nàng được chiếm tự tin bởi vì có hậu thuẫn hùng hậu sau lưng, bằng không đối mặt với những lời liên tiếp đả kích bên trong kia, nàng xác định là không còn sức đáp lại, chỉ sợ đã muốn một lần nữa trở về quỹ tích vận mệnh của kiếp trước.

*quang hoa: ánh quang

Mặc dù nói không có Bảo Hòa Đường, nhất định mấy cáidượchành khác cũng có thể phát hiện nàng, nhưng vận mệnh nếu đã lựa chọn Bảo Hòa Đường, vậy thì là Bảo Hòa Đường, nàng tuy rằng trên miệng không nói, nhưng trong lòng xác thực đối với Bảo Hòa Đường rất cảm kích, thậm chí cảm giác rằng bọn họ như những người thân của mình, cho nên mới cố ý chếdượccho bọn họ.

Chỉ là người thân thì đã làm sao? Ở nguy nan thì cũng chỉ có thể tự bảo hộ bản thân thật tốt, ở thời điểm nhất định thì phải nịnh hót người mạnh hơn mình, có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng có thể lập tức cắt đứt quan hệ làm người đối địch , huống hồ bọn họ vốn cũng không phải người thân của nàng, bất quá là đáp ứng theo cung cầu - hợp tác làm ăn song phương.

Bước đi này của bọn họ cho tới bây giờ, trong tâm bọn họ kỳ thực không muốn làm hại đối phương, tất cả bất quá là nhânsinhbuộc phải vậy mà thôi.

Nhưng từ khi Bảo Hòa Đường không để ý lời muốn làm rõ mọi chuyện của nàng mà nàng đã nói đi nói lại rất nhiều lần, lúc bọn họ đem nàng đẩy ra chỗ này, đôi bên đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.

"Cố nương tử, ngươi rõ ràng chính là đồ đệ của Lưu Công, tại sao bản thân lại không thừa nhận? Bất quá chỉ là một câu nói, diendanlequydon ngươi tại sao không tiếc mà đem chúng ta trở mặt. . . . ." Một vị thiếu niên trẻ tuổi thuộc Bảo Hòa Đường xông lại, nắm nắm đấm tức giận nói.

"Câm miệng" Vương Hồng Bân lớn tiếng uống đoạn hắn.

"Vì sao sao?" Cố Thập Bát Nương quay mặt sang, nhìn về phía hắn, "Các ngươi vì cái gì, thì ta cũng vì cái đó."

Dứt lời, xoay người chầm chậm mà đi, lưu lại mọi người ở Bảo Hòa Đường vẻ mặt suy sụp.

Hoàng hội trưởng căn bản không quản được người ở nơi này, toàn bộ đám người hô hô kéo kéo nhau theo bước chân của Lưu Công bước cuồn cuộn chạy ra ngoài, luôn miệng hô lão nhân gia ngài đi thong thả, lão nhân gia ngài đi đường cẩn thận. . .

Tín Triều Dương đi ở phía sau, trên mặt hiện lên niềm vui sướng.

"Thiếu gia, thiếu gia, lần này chúng ta thắng cược rồi" người trẻ tuổi đi theo bên cạnh hắn sắc mặt đỏ chót, hiển nhiên từ lúc nhìn thấy Lưu Công xuất hiện vẫn còn kích động chưa khôi phục tâm tình.

Tín Triều Dương gật gù, ý cười bên mép càng nồng đậm, "Vâng, lần này thực sự là. . . . Kiếm lời ngoài ý muốn."

Hắn nói chuyện, liếc nhìn ba chữ Bảo Hòa Đường trên cửa biển.

"Ta nguyên bản chỉ cần Bảo Hòa Đường thì được rồi, không nghĩ tới, tiện tay đối với Cố nương tử đa lễ một chút, ngoài ý muốn sửa được mái nhà bị dột. . . ." Hắn cười nói, "Đa lễ người không trách, lời cổ nhân nói quả nhiên luôn đúng."

Người trẻ tuổi gãi đầu một cái, không hiểu chuyện này cùng cổ nhân có liên quan gì.

"Thiếu gia thiếu gia, ngươi nói Cố nương tử tại sao không nói ra nàng là đồ đệ của Lưu Công?" Hắn cũng rất khó hiểu, cảm thấy này Cố nương tử là cố làm ra vẻ bí ẩn.

Tín Triều Dương lắc đầu một cái, cười nói: "Ngươi không nhìn ra?"

"Nhìn ra cái gì?" Hắn không hiểu nói.

Tín Triều Dương đưa tay gõ đầu hắn một cái, "Rất nhiều người đã nhìn ra rồi đây, này Cố nương tử, kỳ thực không phải là đồ đệ của Lưu Công."

"A?" Người trẻ tuổi căn bản không tin, "Cái kia Lưu Công hắn mới. . . ."

"Lưu Công hắn không nói nửa câu: Cố nương tử là đồ đệ mình?" Tín Triều Dương cười hỏi, "Ta nghĩ, bọn họ là cơ duyên xảo hợp mà quen biết, Cố nương tử là được Lưu Công chỉ điểm, nhưng cũng không có bái sư. . . ."

"Ồ, thì ra là như vậy a, " người trẻ tuổi bừng tỉnh, "Chả trách nàng đến cùng cũng là không thừa nhận."

Tín Triều Dương nở nụ cười, quét mắt nhìn đám người đang tụ tập ở cửa, nhìn theo phương hướng làm mọi người thần tình kích động"Chỉ sợ là điều này không ít người ở đây đều đã biết, bất quá, vậy thì như thế nào, Lưu Công không có đồ đệ, Cố nương tử này lại được hắn chỉ điểm, cũng đủ để đốn ngã cái thân phận đồ đệ này của hắn, huống chi, diendanlequydon Cố nương tử là quan lại sau đó, đoạn sẽ không giận sĩ tộc vì là tượng công, đại gia rõ ràng trong lòng chính là, dù sao, Lưu Công vẫn còn, có hay không đồ đệ lại có gì làm."

"Thiếu gia nghĩ tới thật thấu triệt." Người trẻ tuổi một mặt bội phục nói.

Tin triều dương nở nụ cười, xoay người lên ngựa, tầm mắt lướt qua mọi người, nhìn cái xe ngựa của Cố nương tử đã đi xa.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần, hôm nay hành vi trở mặt lưu loát cùng Bảo Hòa Đường, tiểu nương này thật có ý tứ đi

Ai nói nữ tử trong nhà nhu thuận như nước, thiện tâm như phật, nhĩ nhuyễn ký ân không thù dai?

*nhĩ nguyễn ký ân: lỗ tai, dịu dàng, ghi ân ; cái này không biết phải edit sao luôn @_@

"Đủ tàn nhẫn" hắn mỉm cười lầm bầm lầu bầu, quay đầu ngựa lại mà đi.

Trong đại sảnh khá là vắng vẻ, đám người người Bảo Hòa Đường cúi đầu mà đứng, mấy người trẻ tuổi định lực yếu đều đãnhỏ tiếng nức nở.

"Tam thúc, Cố nương tử nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là chúng ta vì cái gì thì nàng cũng vì cái đó?" Mấy người trẻ tuổi cắn răng tức giận nói, "Nàng khẳng định là cùng nhữngdượchành ở Kiến Khang thông đồng với nhau, cố ý hại chúng ta. . . . ."

"Câm miệng" Vương Hồng Bân quát lên, liếc nhìn người trẻ tuổi trước mặt, thăm thẳm thở dài một hơi, diendanlequydon"Là chúng ta bước một bước sai trước. . . ."

Người trẻ tuổi không phục còn muốn nói gì nữa, liền nghe bên ngoài có người gọi "Lão gia, lão thái gia ở kinh thành gửi thư đến."

Mở ra một tờ giấy truyền tin mỏng manh, nhìn câu chữ trên tờ giấy.

". . . . . Vạn sự lấy lời nói của Cố nương tử làm trọng, không thể tự động hành sự, nàng nói như vậy, tất là có nỗi bất dĩ không thể nói rõ được, vạn chớ lỗ mãng tương bức, bức ép không có đường lui chắc chắn là phản hại bọn ngươi không có đường lui. . . . Đồng thời bôi bát chính là chuyện làm ăn của chúng ta, không cần quá lo, người tiến ta lùi, trước có nhẫn nại mới có thể lập trăm thước. . ."

Vương Hồng Bân thở dài một tiếng, cụt hứng ngồi xuống, tờgiấy viết thư trong tay bồng bềnh hạ xuống.
Bình Luận (0)
Comment