Dược Hương Trùng Sinh

Chương 148

Edit: nnttrang

“Hắn đã từng nói như vậy!”  Cố Thập Bát Nương nói ngay.

Vừa dứt lời, Linh Bảo đã chạy như bay ra bên ngoài cửa.

Như vậy, ngày đó nàng không phải bị ảo giác.

Bên ngoài cửa dòng người đi qua đi lại dày đăc, tiếng rao hàng tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt, nhưng lại không có bóng dáng quen thuộc của Linh Nguyên.

Cho đến khi ánh nắng xế chiều ngã bóng, Linh Bảo si ngốc đứng ngoài cửa vẫn không thấy được người mà mình muốn gặp.

“Chắc là ta đoán nhầm rồi.”  Cố Thập Bát Nương vỗ nhẹ bờ vai nàng,thoáng chút không đành lòng.

“Không đâu, không đâu, tiểu thư nhất định không đoán sai.” Linh Bảo lắc đầu thật nhanh, trên mặt mang theo vài phần cầu khẩn nhìn về phía  Cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát Nương không khỏi cười khổ, âm thầm hối hận vừa rồi nói thẳng những suy nghĩ trong lòng ra như vậy, lúc này nghĩ lại, suy đoán vừa rồi có điểm quá mạo muội rồi.

“Có lẽ hắn không tiện đến đây, nên nhờ người mang diều đến, để ngươi không phải lo lắng…” Nàng nhẹ giọng nói, nắm tay Linh Bảo dẫn vào bên trong nội đường ngồi xuống ghế, rồi lại mang một chén trà nóng đặt vào tay Linh Bảo.

Linh Bảo ngơ ngác uống vài ngụm, càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý, trên mặt cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại.

“Đúng vậy, nhất định là như vậy, ca ca làm nô cho người ta nhất định thân bất do kỷ..” Linh Bảo gật đầu nói.

Nàng có chút kích động đứng lên, tựa như không biết phải làm gì trước mới tốt.

“Ta đi làm xiêm áo cho ca ca, không biết ca ca có cao hơn không, hay là gầy hay mập ra…” Nàng xoa xoa hai tay nói, nhanh chân chạy vào bên trong.

Cố Thập Bát Nương thở dài, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã không biết nên nói điều gì, nàng cúi đầu nhìn diều mỹ nhân trong tay, là như vậy sao? Tiểu tử này thật sự còn nhớ rõ ngày đó từng nói qua câu kia?

Dưới dự thuyết phục kiên trì của Linh Bảo thì cuối cùng  Cố Thập Bát Nương cũng mang mỹ nhân diều về nhà, còn chiếc diều hồ điệp thì được Linh Bảo xem như bảo bối nâng niu cất giữ trong phòng ngủ của nàng.

“Con muốn đi chơi diều sao?” Tào thị thấy  Cố Thập Bát Nương cầm diều bước vào, có chút ngạc nhiên kèm theo vui mừng.

Nếu như có thể, bà thà chấp nhận ăn khang nuốt khổ, cũng nguyện ý ngắm nhìn nữ nhi vui vẻ hưởng thụ những ngày tuổi xuân ngắn ngủi của nữ tử.

“Là người khác tặng cho con.”  Cố Thập Bát Nương thuận miệng nói.

“Người khác tặng?” Tào thị nghe vậy trên mặt càng thêm vui mừng, đi mấy bước lên trước, cười kì quái, “Là ai tặng vậy?”

Ý nghĩ của mẫu thân trước mặt  Cố Thập Bát Nương như một tiểu nữ tử, khiến nàng không khỏi buồn cười.

“Không phải,.. là con mua..” Vì thế nàng liền đổi lại.

Trên mặt Tào thị rõ là không tin, nhưng cũng biết đứa con gái này của mình rất có chủ ý, nếu nàng đã không muốn nói thì tuyệt đối có hỏi cũng vô ích, vì vậy bà cũng không ép nàng.

Mấy ngày kế tiếp, Linh Nguyên cũng không có xuất hiện như các nàng tưởng, trong lòng  Cố Thập Bát Nương cũng chùng xuống, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, phong diều giấy này có thể do khách bỏ quên lại, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Linh Bảo, cảm thấy thà có hi vọng vẫn tốt hơn là không.

Ngày hội dược sư mà Cố Lăng Vân nhắc ngày càng gần,  Cố Thập Bát Nương càng thêm chuyên cần khổ luyện.

“Tiểu thư, tiểu thư.”

Cố Thập Bát Nương đang bào chế bạch cập (*), theo những phương pháp trước đây, trước tiên phải ngâm bạch cập sau đó chưng cách thủy, nhưng  Cố Thập Bát Nương từng đọc trong sách của Lưu Công kết hợp, cảm thấy nếu như không ngâm qua mà chưng trực tiếp cũng có thể được.

(*)Theo kinh nghiệm Việt Nam:

Thân rễ bạch cập thu hái vào các tháng 2-8 ở những cây đã mọc được 2-3 năm, bỏ vảy và rễ con, rửa sạch, sấy nhỏ lửa cho khô hoặc để khô cứng mà dùng.

Củ rửa sạch, ủ mềm, thái lát mỏng, sấy nhẹ lửa cho khô, tán bột, dùng làm thuốc tán hoặc thuốc hoàn.

Theo Trung y:

Rửa sạch, ủ mềm, thái lát sấy nhỏ lửa cho khô.

Cố Thập Bát Nương sau khi lấy bạch cập đã chưng mềm ra, vừa cầm dao lên, chuẩn bị thái mỏng liền nghe thấy chưởng quỹ vừa kêu vừa hớt hải từ ngoại đường chạy vào.

Trong phòng bào chế hắn tự nhiên sẽ không vào, chỉ dám đứng bên ngoài gọi.

“Chuyện gì vậy?”  Cố Thập Bát Nương không vui, dao trên tay vẫn không ngừng, thoăn thoắt từng nhát, không trượt cái nào, trên mặt nhất thời mừng rỡ.

“Tiểu thư, ngài mau đi nhìn một chút, bên ngoài rất nhiều người đến, nói muốn tìm tiểu thư..” Chưởng quỹ tựa như không phát hiện ra  Cố Thập Bát Nương không vui, vẫn đứng hô gọi như cũ.

“Không gặp.”  Cố Thập Bát Nương đáp.

“Không phải, không phải, không phải là tìm người, mà tìm Linh Bảo tiểu thư, còn, còn muốn mang Linh Bảo tiểu thư đi..” Thanh âm chưởng quỹ nóng nảy, còn mang theo mấy phần sợ hãi.

Những người bên ngoài kia, y phục bất phàm, giơ tay nhấc chân cũng thể hiện thân phận hiển hách, khí thế kia, cũng không phải một loại mà phú quý gia tầm thường có thể dưỡng thành.

Luôn mồm luôn miệng thiếu gia của chúng ta gì đó, chẳng lẽ công tử nhà nào coi trọng Linh Bảo.

Kinh thành mặc dù pháp chế nghiêm minh, nhưng tất cả quyền quý Đại Chu triều đều tập trung ở đây, khó tránh khỏi có chuyện nam nữ bất nhã cũng thỉnh thoảng xảy ra.

“Cái gì?” Cửa phòng bào chế bật ra,  Cố Thập Bát Nương cất bước đi ra ngoài, trên tay còn lăm lăm con dao sắc thuốc *xịt máu, TB tỷ tỷ mất hình tượng quá*

Hiển nhiên nàng cũng nghĩ ngay đến điểm này.

“Tiểu..Tiểu thư..” Chưởng quỹ bị dọa hoảng hồn, nhìn lại  Cố Thập Bát Nương đã đi đến đại đường.

Bên trong đại đường, Linh Bảo bị mấy người hù dọa đến mặt mày trắng bệch.

“Ta không biết thiếu gia các ngươi, ta không biết thiếu gia các ngươi..” Nàng chỉ biết lặp đi lặp lại những lời này.

“Các ngươi là người nào?” Thanh âm như địa ngụa của  Cố Thập Bát Nương vang lên.

Linh Bảo vung khỏi bốn nha hoàn đang vây quanh chạy ra ngoài, nắm tay  Cố Thập Bát Nương, nép vào sau lưng nàng.

Bọn nhà hoàn cùng với bốn gã sai vặt áo xanh chợt quay lại thì thấy một cô nương mặt bất thiện trên tay còn cầm theo một cây đao, đầu tiên là sửng sốt, sau là một tràng cười nhạo vang lên.

“A ngươi ở đây bán cá sao?”

“Haha, mổ heo chứ.”

Cố Thập Bát Nương cười lạnh, ánh mắt quét qua bọn họ.

“Bất kể các ngươi là người nào, cút ra ngoài hết cho ta.” Nàng quát lên.

Bọn sai vặt hiển nhiên không sợ hãi chút nào, sống lưng thẳng tpaws.

“A, lần đầu có người dám hét đuổi huynh đệ chúng ta như vậy..”

Bọn chúng vừa nói vừa cười ha ha, những tiểu tì cũng che miệng cười.

“Tiểu nương tử, chúng ta là người Chu phủ..” Một người mảnh mai bước lên trước, chỉ ra bên ngoài.

Ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa, vô cùng xa hoa bất phàm, phía trên là đèn lồng viết chữ Chu.

“Ta không quản các ngươi là heo phủ hay là dê là chó, cút ra ngoài cho ta.”  Cố Thập Bát Nương chìm mặt quá, ánh mắt không thèm nhìn ra ngoài.

“Vị tiểu nương tử, chuyện này không có liên quan đến ngươi, chúng ta là phụng mệnh đại thiếu gia, đến đón Linh Bảo tiểu thư trở về phủ, cũng không phải là có ác ý gì.” Hắn nó, một mặt xông đến Linh Bảo đang trốn sau lưng  Cố Thập Bát Nương *cười cười, “Linh Bảo tiểu thư, chúng ta về nhà đi.”

Một tay giữ tay Linh Bảo, một tay vung dao ra, làm một đường dài trên mặt bàn.

“Đại thiếu gia các ngươi là ai?” Nàng hỏi lại.

Vừa lúc đó, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Dường như nghĩ ra điều gì, trong lòng  Cố Thập Bát Nương vừa động, nhìn ra bên ngoài.

Tiếng ngựa hí một hơi dài, tiếp theo là một bóng dáng bước chậm rãi vào bên trong, cơ hồ ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung trên người vừa đến.

Thiếu niên thân hình cao gầy, trên người mặc hoa phục, đầu đội ô quan, thật là một thiếu niên kiệt xuất.

Đợi thấy rõ người tới, người khác như thế nào không biết,  Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng.

“Ca ca..” Linh Bảo nhào tới, ôm chầm lấy người phía trước, lớn tiếng khóc.

“Bảo nhi..” Linh Nguyên thần tình kích động, đôi mắt hắn đục ngầu, có tiếng nghẹn ngào.

Nhìn huynh muội hai người gặp lại nhau, vẻ mặt của mấy gã sai vặt cùng với tiểu tỳ cũng thêm mấy phần bi hỉ, khiến không khí trong phòng trở nên nhiệt liệt hẳn.

“Nhị thiếu gia..” Gã sai vặt tiến lên khuyên hắn, “Có gì để tiểu thư cùng trở về, chúng ta về nhà hẳn nói..” 

Lúc này Linh Nguyên mới nhìn qua bọn họ, chân mày khẽ nhíu lại, “Đại thiếu gia sai các ngươi đến?”

“Không chi vậy đâu..” Gã sai vặt cười nói, “Đại thiếu gia cũng đã sắp xếp xong, phòng cũng đã dọn dẹp..”

“Mọi vật dụng trong nhà đều mua mới, Đại thiếu gia còn nói, hết thảy bố trí như đích tiểu thư..” Một tiểu tỳ mặt mày sắc sảo, thân hình phong tình mảnh mai nhanh chóng cướp lời.

“Kia đa tạ Đại thiếu gia.” Linh Nguyên gật đầu một cái, ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên người Linh Bảo, “Các ngươi cứ trở về trước đi.”

“Còn thiếu gia và tiểu thư..” Tiểu tỳ kia còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị gã sai vặt lúc nãy kéo ra sau, quăng cho ả ta một ánh mắt ra hiệu ngừng nói.

“Vâng.” Gã sai vặt cung kính nói, phất tay một cái, trong nháy mắt mọi người trong phòng đều lui hết ra ngoài, chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Chưởng quỹ lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nhanh chóng lặng lẽ lui ra ngoài.

“Ca ca, ca ca, thật sự là huynh rồi.” Linh Bảo cứ ngỡ như đang mơ, không thể tin trước mắt mình là Linh Nguyên bằng xương bằng thịt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ca ca.

Gương mặt này mặc dù gầy gò, nhưng không có thô ráp như trước đây, ngược lại có phần trắng trẻo hơn.

Nàng sờ đến y phục Linh Nguyên, tay vừa chạm vào đã biết là gấm vóc thượng hạng, bên trên thêu những hoa văn tinh tú hoa mỹ, bên hông cài thêm ngọc bội ôn nhuận nhẵn nhụi.

Nàng cúi đầu, lại thấy một đôi hài xanh đế trắng, đại biểu cho thiếu niên nhà quyền quý trong kinh thành, lúc còn ở bên ngoài đại môn của những gia đình quyền quý tìm cơ hội hỏi thăm tung tích ca ca, nàn thường thấy bên dưới vạt áo của những thiếu niên đi bộ hay cưỡi ngựa cũng lộ ra đôi hài như vậy.

Nàng chợt nhớ đến những thứ xiêm áo cùng hài kia trong phòng do mình làm, thật sự không thể mang ra.

“Ca ca..” Nước mắt của nàng lại bắt đầu rơi xuống, câu nói ca ca huynh chịu khổ rồi  trong lòng thầm nói hàng nghìn lần cuối cùng cũng không thể nói ra cửa miệng.

“Bảo nhi, muội chịu khổ..” Linh Nguyên đưa tay lau lệ cho nàng, trên mặt tràn đầy bi thương nói.

Linh Bảo cắn môi dưới, lắc đầu, “Không khổ, không khổ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ca ca, Linh Bảo tuyệt đối không thấy khổ…”

“Ca ca không bao giờ....bỏ lại muội nữa..” Linh Nguyên vuốt đầu muội muội trịnh trọng nói.

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thanh âm trầm thấp của  Cố Thập Bát Nương vang lên trong phòng.

“Linh Bảo, lại đây.”

Thanh âm này truyền vào tai Linh Nguyên, khiến hắn chợt hít thở không thông.

Tim của hắn nhảy loạn xạ, trong tai không còn nghe thấy những âm thanh khác, chỉ còn duy nhất tiếng tim đập của hắn, đến nỗi màng nhĩ muốn đau đớn.

Đầu của hắn như đông cứng lại, tựa hồ phải dùng hết tất cả khí lực, mất rất lâu mới có thể đưa ánh mắt hướng lên người cô nương kia, đó là người hắn vừa vào cửa đã muốn nhìn, nhưng cũng chính là người hắn không dám nhìn.

Nàng đứng sừng sững ở đó, vóc người phong lưu thanh thoát, nhưng lại tỏa ra một loại sát khí, tầm mắt hắn và nàng chạm nhau, giống như một thanh hàn đao bay đến, cắm thẳng vào tim hắn.

Ánh mắt xa lạ hờ hững như thế của nàng, Linh Nguyên chỉ cảm thấy trái tim vừa rồi muốn nhảy khỏi cổ họng chợt trầm xuống.

“Tiểu..” Hắn há miệng, những lời muốn nói rất nhiều, nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc không thành tiếng.

“Tiểu thư..” Linh Bảo chìm trong hơi ấm của Linh Nguyên nhìn sang  Cố Thập Bát Nương, lòng bàn tay mu bàn tay đều bằng thịt, nàng thật sự không bỏ ra được, nhưng nghe  Cố Thập Bát Nương gọi một tiếng, liền buông cánh tay Linh nguyên ra, chạy tới lắc tay  Cố Thập Bát Nương, thấp giọng cầu khẩn, “Tiểu thư, người đừng giận ca ca có được không, đều là lỗi của ca ca, người muốn huynh ấy làm gì cũng được, chỉ cần tha thứ cho huynh ấy có được không, tha thứ cho huynh ấy một lần này có được không..”

Cố Thập Bát Nương không chút đọng dung, chỉ ngưng thần đứng đối diện Linh Nguyên.

Nàng đang nhìn hắn, nhưng Linh Nguyên cảm thấy ánh mắt kia như xuyên thấu vào không trung cũng không rơi lên người mình.

Nàng …Không muốn gặp hắn sao?

“Ngươi không có ca ca.”  Cố Thập Bát Nương thu hồi tầm mắt, thần sắc trở nên lạnh lẽo.

Linh Nguyên cùng Linh Bảo nghe vậy đều ngẩn ra.
Bình Luận (0)
Comment