Edit: nnttrang
“Trừ cờ bạc chàng còn biết làm cái gì hả?” Thê tử Tín Triều Lăng hừ một tiếng.
“Nam nhân gia nói chuyện, nữ nhân biết gì mà chen vào!” Tín Triều Lăng tức giận đập bàn quát.
Thê tử Tín Triều Lăng bĩu môi, hướng ánh mắt nhìn thoáng qua Cố Thập Bát Nương bên này.
Nói này còn có một nữ nhân gia…
Tín Triều Lăng mặt không đổi sắc, hừ một tiếng, “Cố nương tử so với nam nhân gia còn nam tính hơn…”
“Câm miệng.” Tín Triều Dương nói.
Tín Triều Dương chấp tay hướng Cố Thập Bát Nương thở dài.
Cố Thập Bát Nương cười cũng không để tâm, dù nói Cố Thập Bát Nương nàng là yêu ma quỷ quái thì có ngại gì, nếu như cứ lo lắng người này nói xấu mình một chút người kia nói mình không tốt một chút thì chắc nàng đã sớm chết mất rồi.
“..Năm phương pháp bào chế năm loại dược liệu, tất cả dược sư đều tham gia, tài nghệ giỏi nhất thì thắng.” Tín Triều Dương nói.
“Đó không phải là chơi xúc xắc, số lớn thì thắng..” Tín Triều Lăng ở một bên cũng nói chen vào.
Cố Thập Bát Nương cười, gật đầu nói đúng vậy.
“Mà lúc đối đầu thì một dược sư được chọn đối thủ…” Tín Triều Dương nói tiếp.
“Cái này có tiền đánh cược.” Tín Triều Lăng lại chen vào lần nữa.
“Mặc dù hơi thô tục, nhưng chính xác là như vậy.” Tín Triều Dương cười nói.
“Tiền đánh cược là gì?” Cố Thập Bát Nương hỏi.
“Cái này, cũng không biết.” Tín Triều Dương nói, cầm ly rượu được mỹ tỳ
đứng một bên rót uống.
“Không biết sao?” Cố Thập Bát Nương cau mày, ngăn thị nữ đang muốn rót rượu cho mình, “là bọn họ muốn giữ bí mật sao?”
“Cũng không phải.” Tín Triều Dương lắc đầu, “Cho đến khi phân rõ thắng thua mới biết được.”
Cố Thập Bát Nương lay động ly rượu, hơi trầm tư một chút rồi gật đầu, “Ta hiểu rồi, người thua phải chấp nhận điều kiện bất kì của kẻ thắng.”
Tín Triều Dương gật đầu một cái, “Đúng là như vậy.”
“A?” Tín Triều Lăng kinh ngạc thiếu chút làm đổ ly rượu trước mặt, “Chơi như vậy cũng thật quá, vạn nhất người thắng muốn đối phương thua phải quỳ xuống khấu đầu gọi gia gia còn phải kêu gâu gâu giống chó…”
“Chàng cho rằng người ta ai cũng nhàm chán giống chàng à?” Thê tử Tín Triều Lăng không nhịn được liếc hắn một cái.
Cố Thập Bát Nương cười.
Tín Triều Dương cũng nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thật ra thì nếu có điều kiện bất quá chỉ là giới hạn trong phương thuốc hoặc kỹ thuật bào chế thuốc thôi.” Cố Thập Bát Nương nói.
Đối với dược sư mà nói, tài nghệ bí truyền so với tính mạng còn quan trọng hơn.
Tín Triều Dương gật đầu, “Đương nhiên chương trình lớn như vậy chắc chắn sẽ có quy định, không để nhân làm xằng làm bậy, người tham dự mặc dù không là dược sư danh tiếng như sau hội thi thành danh cũng không phải chuyện xa lạ..”
Đồng hành tương kỵ, coi như trong lòng hận không thể giết chết đối phương, nhưng có thể thắng bằng cách làm đối phương mất hết thể diện, dùng chút thủ đoạn hạ lưu, ngược lại chỉ khiến chính mình mất thể diện hơn mà thôi, dù sao đây cũng là tranh tài dưới mắt mọi người.
“..Những đại hội trước đây ta đến xem, phần lớn là như thế, cho nên những người tham dự cũng vì mục đích như vậy, người thua không thể cự cầu trù mã(cho một con ngựa để thoát thân), thật sự là rất mê người, mà năm nay lại càng hấp dẫn hơn nữa..” Tín Triều Dương nói, nhìn Cố Thập Bát Nương cười một tiếng.
Cố Thập Bát Nương cũng cười, “Là bởi vì có quả hồng mềm là ta tham gia sao?”
“Quả hồng sao, ngược lại cũng không phải quả hồng mềm.” Tín Triều Dương cười ha ha.
Tín Triều Lăng bĩu môi, nói theo, “Cố nương tử là ai, là đồ đệ Lưu Công, ai dám coi ngươi là quả hồng mềm bóp nắn, ăn đến xanh mặt..”
Cố Thập Bát Nương cũng cười rộ lên, nhưng không nói nữa, cúi đầu nhìn chén trà của mình, nước trà trong vắt phản ánh bóng hình nàng.
Tên tuổi của nàng càng lớn, người muốn khiêu chiến với nàng càng nhiều, chẳng qua là ngại danh tiếng Lưu Công nên chưa ai mở lời, mà đại hội dược sư này chính là cơ hội tranh đấu công khai, đúng là cơ hội khó có, địa vị Lưu Công dĩ nhiên là không thể lay chuyển, nhưng đồ đệ của hắn thì không phải như hắn, cho nên đây là cơ hội rung chuyển, nếu như lay đổ, tất nhiên thanh danh của mình sẽ vang dội.
“Lần này Lưu Công chắc cũng sẽ tham dự chứ?” Tiếng Tín Triều Dương chợt vang lên, hắn làm như vô tình, hướng ánh mắt từ chén trà nhìn lên, trong mắt mang theo mấy phần dò xét.
Mí mắt Cố Thập Bát Nương hơi giật,
Toàn bộ địa vị hiện giờ của nàng, đều là nhờ tên tuổi Lưu Công này, mọi người kính trọng vì nàng là đệ tử Lưu Công, nói trắng ra chính là kính trọng Lưu Công sau lưng nàng, tuy nhiên thân phận nàng mặc dù thật là đồ đệ Lưu Công, nhưng trong ngành bào chế, có sư phụ chỉ dạy là quan trọng thế nào trong lòng mọi người cũng biết rõ, không có sư phụ, vậy thì như người mù mò mẫm trong đêm.
Mà hiện tại nàng chính là kẻ mù đó, cô độc đối mặt với con đường phía trước, hoặc là diệt trừ bụi gai khó khăn chặn đường, hoặc là không dám bước lên cuối cùng mai danh ẩn tích, đạt đến thành tựu như Lưu Công quả thật là quá xa xôi nàng không thể với tới.
Nàng giương mắt nhìn Tín Triều Dương, không biết khi hắn biết Lưu Công không còn xuất hiện nữa, liệu trong mắt hắn nàng có còn đồ đệ Lưu Công tên tuổi sáng láng mang đến lợi ích cho hắn nữa hay không, nói không chừng giữa giới bào chế cao thủ nhiều như mây loại quan tâm ra mặt này sẽ nhanh chóng bị chôn vùi.
Hắn cũng vậy, bọn họ cũng vậy, mọi người cũng như vậy, toàn bộ sự kính trọng đều dành cho Lưu Công, nhưng mặc dù danh tiếng Lưu Công có lớn đến đâu, người chết vĩnh viễn không thể có ích như người sống, tôn trọng hợp tác, đều dựa trên cung cầu tương đẳng lợi ích cùng nhau.
Cho nên Lưu Công muốn nàng thời thời khắc khắc ghi nhớ nàng là dược sư, chỉ được giao thiệp, không theo người.
Con người, vĩnh viễn không đáng tin, và không thể tin.
Đối với một người chưa từng cùng người trực tiếp so tài dược kỹ như nàng mà nói thì đại hội Dược sư lần này có thật có chút khó lường.
Nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ lánh mặt không tham gia sao? Lần này trốn, về sau cũng trốn, nói rằng chỉ có thiên hạ vô địch xuất hiện mình mới ra mặt ư? Hôm nay lùi lại ngày mai, rồi ngày mai lại ngày mốt?
Trốn, thối lui, trong đầu nàng cho tới bây giờ không có hai chữ này.
Giấu giếm tin tức sư phụ mất, đã là đại bất hiếu, trốn tránh không hiển lộ thủ nghệ, không dám cùng người đấu ta đấu, vậy thật sự không có mặt mũi nào tự xưng là đồ đệ lưu truyền của Lưu Công, thanh danh của Lưu Công cũng không phải vừa sinh ra hay vừa bái sư đã có, còn không phải trải qua mấy chục năm từng bước tích lũy mà thành, như vậy đây chính là thời điểm cất cánh đầu tiên của chính nàng.
“Loại việc nhỏ này, lão nhân gia hắn mới không để tâm.” Cố Thập Bát Nương cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Nhìn cô nương này trong nháy mắt lóe lên thần thái tự tin, trong mắt Tín Triều Dương hiện lên một tia nhẹ nhõm không dễ phát hiện.
Nhìn xe ngựa Cố gia nương tử dần đi xa, Tín lão gia hơi hơi say làm như vô tình nhìn qua Tín Triều Dương đang đứng trước cửa.
Người đã đi xa, hắn còn ngưng thần đứng ngây ngốc tại chỗ.
Tín lão gia cười trộm, khụ một tiếng.
“Triều Dương, hiện giờ xem ra ngươi lo lắng quá rồi…” Ông nói, trong đó có ý cười chỉ nam tử với nhau mới hiểu.
Lời nói không đầu không đuôi như vậy, Tín Triều Lăng say khướt lảo đảo đi qua, trừng đôi mắt lờ đờ say xỉn nhìn qua.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta vẫn thường uống, điểm ấy rượu có tính là gì, đại ca đừng lo lắng nhiều..”hắn mơ mơ hồ hồ nói không rõ.
Tín lão gia chán ghét liếc hắn.
Tín Triều Lăng căn bản không phát hiện, một mặt trắng trợn vuốt ve hai mỹ tỳ đang dìu mình, một mặt lảm nhảm trong miệng.
“Con gọi cái thứ này đến làm gì? Thật là xấu hổ mất mặt mà.” Tín lão gia hừ một tiếng nói.
“Vô tâm vô hại.” Tín Triều Dương cười cười.
“Cố gia nương tử vẫn phòng bị như vậy sao? Là do con nghĩ nhiều quá rồi đó..” TÍn lão gia nhíu mày, có chút không hài lòng, “Nữ nhân gia nào có tâm nhãn nhiều như vậy, nói dăm ba câu liền choáng váng đầu óc…”
Giống như Tào thị…
Hắn cũng đã cho rằng như vậy, Tín Triều Dương ảm đạm cười, ánh mắt lại hướng về đường phố đỏ rực đèn lồng, tuy bóng đêm ngày càng dày đặc, nhưng dòng người vẫn qua lại như mắc cửi.
“Bây giờ nếu như không phải mộ nhà chúng ta mở tiệc chiêu đãi đồng hương, chắc chắn nàng sẽ không đến.” Hắn nói, ánh mắt phản chiếu ánh đèn sáng long lanh, “Cho nên, phụ thân, cũng không phải ta quá lo lắng, về chuyện kết thân thì coi như kết thúc tại đây.”
Nhi tử chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắc, nói như vậy, con đường muốn dùng hôn nhân để khiến vị Cố nương tử này vĩnh viễn thuộc sở hữu Tín gia coi như không thông rồi hả?
“Nha đầu kia phiền toái như vậy?” Tín lão gia nhíu mày, trong mắt hiện lên tức giận, nghĩ phải lấy lòng nàng lâu như vậy mà không có tí tiến triển, “Ta thấy nó chính là bị làm hư, không biết chân tình giả ý, không biết trời cao đất rộng, kết thân cùng nhà chúng ta, đối với nàng có điểm nào không tốt, người như thế..”
Ông nói lời này, khẽ hừ một tiếng, “Loại dược sư trẻ tuổi ỷ vào xuất thân thế gia, ta nhìn ra, không chịu thua thiệt một chút, bọn hắn vĩnh viễn không biết trên đời này có người bọn hắn phải dựa vào.”
Lời này truyền vào tai Tín Triều Dương, vẻ mặt hắn khẽ động, có lẽ phụ thân nói không sai, có lẽ một đường đi tới của Cố nương tử quá mức thuận lợi, cho nên có chút tự tin cuồng vọng, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.
“Nói như vậy, con ngược lại có chút chờ mong đại hội dược sư lần này Cố nương tử gãy cánh mà về…” Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười, quay đầu về phía phụ thân thấp giọng nói.
Tín lão gia vô tình nói ra vốn cũng không lưu tâm, nhưng nghe nhi tử trả lời lại, không khỏi ngẩn ra.
Một kẻ thắng lợi mãn chí, cùng một người thất bại suy sụp, ai dễ dàng thu phục không nói cũng rõ.
Chẳng qua..
Tín lão gia cười khổ một tiếng, “Điều này có thể sao? Nếu nàng là đồ đệ của dược sư cũng thôi, nhưng nàng lại là đồ đệ Lưu Công…”
“Nàng bái sư năm rồi thôi.” Tín Triều Dương nói.
“Nhưng con đừng quên, nàng bán dược cũng không phải là sau khi bái sư mới bán..” Tín lão gia nhắc nhở.
Mối quan hệ giữa Cố nương tử cùng Lưu Công thủy chung là thần bí, có người nói ngẫu nhiên gặp gỡ gần đây, nhưng có người lại nói Cố nương tử sinh ra đã được Lưu Công bí mật giáo thụ, tóm lại là đủ loại tin đồn không phân biệt thật giả, ngược lại càng truyền đi lại càng thần bí, đến nỗi chân tướng ra sao trừ bỏ đương sự chỉ sợ không ai biết.
“Ta biết con cũng đã cho người do la, Cố nương tử mười mấy năm qua chưa bao giờ đến chỗ người là, nhưng bắt đầu từ năm trước, chợt một loại thuốc thành danh, con cảm thấy dựa vào một thời gian ngắn ngủi có thể làm được như vậy sao?” Tín lão gia nói tiếp, “Tuyệt đối không phải.”
Trên đời này không thể nào có chuyện sau một đêm liền thành danh, mà cho dù không công khai rồi đột nhiên xuất hiện, thì chắc hẳn cũng phải bí mật rèn luyện thật lâu.
Đương nhiên trên đời cũng không thiếu người có thiên phú dị bẩm, cùng nỗ lực như người bình thường nhưng tính ra lại đạt thành tựu cao gấp bội phần người thường đó.
Phụ tử hai người không khỏi trầm tư một khắc, tuy bọn hắn thông minh, nghĩ đến nát óc cũng không thể tưởng tượng được chính là Cố Thập Bát Nương dị ngộ trùng sinh, cho nên có hơn mười năm rèn luyện so với người thường, khiến cho hiện nay nàng học dược kỹ cơ hồ dễ dàng hơn rất nhiều, cơ duyên đối với Lưu Công cũng như vậy mà có.
“Mặc kệ thế nào, Cố nương tử này thật sự không phải gối thêu hoa, huống chi sau lưng nàng còn có Lưu Công, Lưu Công đích thân chỉ dạy nàng một ngày, cũng bằng người khác mười năm khổ luyện..” Vẻ mặt Tín lão gia lộ vẻ hâm mộ nói, đang hăng say chợt ngừng lại, khẽ cau mày nhìn về phía Tín Triều Dương, “Không đúng, Triều Dương sao con lại có ý nghĩ như vậy?”
Ông cũng không quên được, lúc trước đối diện với sự kiện Kiến Khang đột nhiên xuất hiện thuốc của Lưu Công, tại thời điểm mọi người do dự, hắn lại không chút chần chừ cùng Đại Hữu Sinh lựa chọn đứng về phía Cố Thập Bát Nương, nhi tử của ông chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắc, cũng không làm việc mà mình không lường trước được, tại sao lần này lại có ý nghĩ muốn Cố nương tử thua ở đại hội dược sư?
“Phụ thân, người nói sau lưng Cố nương tử còn có Lưu Công..” Thần tình Tín Triều Dương lạnh nhạt, nói, “Nếu như Lưu Công đã mất thì sao?”
Tín lão gia chấn động, nghĩ đến mấy ngày nay nhi tử giao du ở Kinh Thành, Đại Hữu Sinh muốn trụ lại đây đương nhiên bọn hắn không chỉ có Cố Thập Bát Nương liền không kết giao cùng dược sư khác, kinh thành vốn lại rất nhiều dược sư danh gia, lại thêm Đại hội dược sư lần này, dược sư cả nước hầu như đều tập trung về đây, tự nhiên tin tức từ phía bọn họ cũng linh thông hơn nhiều.
“Triều Dương, con..” Ông nhỏ giọng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Có phải con đã biết chút ít gì hay không..”
Vừa vào đầu tháng chín, người đến Túc An thành ngày càng nhiều hơn, trẻ có già có, có những xe ngựa sang trọng được mọi người vây quanh, cũng có những chiếc bóng cô độc rách rưới, nhưng trên dưới những người này đều có một điểm chung chính là trên người bọn họ đều là mùi thuốc nồng đậm, cùng với những dụng cụ kì quái, những khách điếm lớn bé của Túc An thành đều chật kín người.
Cố Thập Bát Nương xốc màn xe, nhìn phía trước cổng tây thành Dược Vương người đông như nước.
“Quy mô Dược hội An quốc năm ngoái không thể so với lần này nha..” Một lão giả mang theo vẻ phong trần đang đứng gần các nàng, cảm thán nói với thiếu niên bên cạnh khung cảnh trước mắt mình.
“Nghe nói lần này có thể Lưu Công sẽ đến…” Người trẻ tuổi kia trên mặt đầy hưng phấn nói.
“Đúng vậy đúng vậy..” Lão giả cũng không che giấu kích động nói.
Một đường đến đây, Cố Thập Bát Nương đều đã nghe rất nhiều lời tương tự như vậy, nàng không khỏi cười khổ, đôi tròng tử có chút phiếm hồng.
Sư phụ của nàng sẽ không đến…
Không nhìn không nghe thì không đau lòng, Cố Thập Bát Nương hạ màn xe xuống, xe ngựa xuyên qua những tiếng động huyên náo ồn ào ở cửa chính trực tiếp tiến vào cửa hông.
“Cố nương tử, mời.”
Hội trưởng Dược hành hội mỉm cười mời nàng.
“Không dám, không dám.” Cố Thập Bát Nương cười khiêm tốn.
“Đừng khách khí, sư phụ của ngươi không đến, vậy ngươi đại diện cho sư phụ của ngươi, Lưu Công lão nhân đảm đương nổi.” Đi theo phía sau bọn họ đề là những nam nhân tuổi đã lớn hoặc già hoặc trung niên, đây đều là cao thủ dược sư ở khắp nơi tụ họp tại đây.
Lời này do một trong số họ nói, tuy là mang theo ý cười, nhưng nghe qua đã thấy có điều gì không đúng.
Khóe miệng Cố Thập Bát Nương hiện lên tia cười.
“Một khi đã như vậy, tiểu nữ cũng không dám khách khí nữa.” Nàng nói, vừa nói vừa đưa tay mở đại môn trước mặt.