Dược Hương Trùng Sinh

Chương 178

Edit:nnttrang

Truyện chỉ đăng tại Diễn Đàn.

“Thập Bát Nương…”

“Muội muội…”

Với tiếng gọi thân thuộc, Tào thị và Cố Hải theo người hầu tiến vào.

Cố Thập Bát Nương cảm thấy như mình đang nằm mơ, tầm mắt của nàng nhìn chằm chằm hai người, Tào thị có chút đẩy đà hơn một năm trước, Cố Hải vẫn gầy như trước, nhưng thần thái trên khuôn mặt càng thêm trầm ổn, những phong trần mệt mỏi không làm mất đi cảm giác thân thuộc của người thân.

Bọn họ trở lại thật rồi.

“Con còn tưởng…con còn tưởng là…” Cố Thập Bát Nương nhào vào lòng Tào thị, ôm chặt lấy mẫu thân mà khóc lớn.

“Nguyên lai là chuyện này…”

Sau khi bình tĩnh trở lại, ba người một nhà mới ngồi xuống, Cố Hải và Tào thị không khỏi nở nụ cười khi nghe rõ ngọn nguồn, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng Cố Thập Bát Nương chịu ủy khuất gì…

“Lúc dịch bệnh bùng phát chúng ta đã rời Nam Chương rồi..” Cố Hải cười nói.

“Trên đường nương bị bệnh, nên phải dừng chân…” Tào thị cũng chen vào, “Kì thật cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đại ca ngươi quá cẩn thận…”

“Hơn nữa tin tức bệnh dịch truyền đi, nhiều tuyến đường đã bị phong kín, tin tức không gửi đi được, phải đi mấy đường vòng, cũng may gặp được Linh Nguyên..” Cố Hải nói, nhìn trên khuôn mặt đau khổ của muội muội, không khỏi áy náy, “Là ca ca không tốt, khiến muội muội lo lắng rồi.”

Cố Thập Bát Nương lắc đầu cười.

“Tiểu thư…” Linh Bảo từ bên ngoài chạy vào, Bành Nhất Châm theo phía sau, bọn họ vừa nghe tin từ hạ nhân, vừa mừng vừa lo.

Linh Bảo nhào vào lòng Cố Thập Bát Nương, vẫn chưa kịp khóc to, đã bị Cố Thập Bát Nương hung hăn nhéo bên hông một cái.

Linh Bảo lập tức hiểu ngay, nước mắt muốn trào ra phải nuốt ngược trở vào, Bành Nhất Châm cũng nhận được ánh mắt ý tứ của Cố Thập Bát Nương, cưỡng chế lời nói muốn ra khỏi cổ.

“Phu nhân, thiếu gia…” Linh Bảo quay đầu lại thi lễ với hai người, “Mọi người trở lại…”

Một ngày một đêm, Linh Bảo giống như lạc vào địa ngục, không nghĩ đến đảo mắt một cái ba người bọn họ đã xuất hiện trở lại, giống như trân bảo bị mất đột nhiên tìm được, trước khổ sau sướng, vô cùng mừng rỡ, nàng quỳ gối nhích qua bên ôm lấy Tào thị cuối cùng có thể khóc lớn thoải mái.

Tào thị cho là nàng lo lắng mình bị nhiễm bệnh dịch, ôm vào lòng an ủi một phen.

Tầm mắt Cố Hải đảo qua trên mặt ba người, chân mày hơi nhíu lại.

Khách sáo mấy câu, Tào thị vì đi đường mệt mỏi nên đã được Linh Bảo cùng với mấy ma ma hầu hạ vào trong nghỉ ngơi, Bành Nhất Châm mặc dù có một bụng câu hỏi, nhưng ngại Cố Hải ở đây, nên cũng đành nhịn xuống, cáo từ.

Cố Hải đứng dậy tiễn ông, bị Bành Nhất Châm sống chết ngăn lại.

“Như vậy sao được, ngươi hiện tại đã là Quan gia,…” Bành Nhất Châm nói.

“Ta tiễn ông, ta không phải quan gia..” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Cố Hải ở một bên không thấy được, mỉm cười, quả thật cũng không ra tiễn.

Vừa ra khỏi phòng khách, Bành Nhất Châm liền gấp rút muốn hỏi.

Cố Thập Bát Nương đưa tay ngăn ông lại, “Con vẫn ổn, con không sao, Bành đại thúc, người yên tâm.”

Vẻ mặt của nàng nghiêm túc, nói rõ từng chữ.

Bành Nhất Châm ngẩn người nhìn nàng, liên tục gật đầu, “Hảo, không sao là tốt rồi.” Chợt nhìn Cố Thập Bát Nương ân cần nói, “Nếu như có việc, Thập Bát Nương con cứ việc nói ra.”

“Nếu nói nhân sinh như chiến trường, con Cố Thập Bát Nương đứng phía trước nghênh chiến, phía sau lưng chỉ dám đưa cho vài người, Bành đại thúc chính là một trong số đó.” Cố Thập Bát Nương trịnh trọng đáp.

Tầm mắt hai người đối diện nhau, cũng không nói thêm gì nữa.

Bành Nhất Châm chấp tay cáo từ.

“Bành đại thúc.” Cố Thập Bát Nương theo bản năng gọi ông lại, lời nói bên môi lại chần chừ.

“Cháu gái, con có gì cứ nói…” Bành Nhất Châm xoay người cười nói.

Cố Thập Bát Nương nhìn ông, sóng gió trong lòng cuộn trào, y thuật của Bành Nhất Châm cuối cùng là thế nào, từ sau khi biết Thẩm An Lâm giả tàn tật đến giờ, nàng không có bất kì căn cứ nào nữa.

Thần y…Chữa khỏi một người vốn dĩ không có bệnh, tại sao được xưng là thần y?

Bành Nhất Châm bị nàng nhìn chăm chú đến mức ngạc nhiên, “Thập Bát Nương?”

“Bành đại thúc…” Cố Thập Bát Nương ngập ngừng, chần chừ một lát, chậm rãi nói, “Thúc có nghe qua một loại bệnh thích ngủ không?”

“Thích ngủ?” Bành Nhất Châm nhíu mày, “Có loại bệnh này sao?”

Ông ấy không biết…trên mặt Cố Thập Bát Nương hiện lên một tia ảm đạm, thái y cũng nói xem không được là bệnh gì.

“Không có việc gì, con nghe người ta nói nên tùy tiện hỏi thử thôi, có chút tò mò, thích ngủ không lẽ cũng coi là bệnh…” Nàng lấy lại tinh thần, che dấu ảm đạm trong đôi mắt, cười nói.

Bành Nhất Châm ừm một tiếng, nhíu mày đưa mắt nhìn Cố Thập Bát Nương một cái, không nói thêm gì, cáo từ mà đi.

Đứng ngoài đại môn, Cố Thập Bát Nương không khỏi hướng mắt về phía phủ Văn Quận vương, chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ, thật sự không cứu được sao…

Nhưng mà, ca ca và nương đã trở lại? Chẳng lẽ không phải chết do bệnh dịch? Mà còn cái chết khác đang đợi họ sao?

Cố Thập Bát Nương xoay người bước vào, gặp Cố Hải đang khoanh tay đứng dưới mái hiên.

Năm đó ở Tiên Nhân huyện huynh ấy còn là một thiếu niên bướng bỉnh, hiện giờ đã mất đi mấy phần ngây ngô, dáng người cũng đã cao lớn hơn, khí chất trầm ổn, ẩn ẩn còn có nét từng trải của những ngày tháng lịch lãm(rèn luyện) bên ngoài biên giới.

Cố Thập Bát Nương dừng bước, ngẩng đầu nhìn Cố Hải, Cố Hải cũng nhìn nàng, hơn nữa còn nở một nụ cười trong lành, bỗng một giọt lệ trên khóe mắt nàng rơi xuống.

Ban đêm, bên trong thư phòng, hai huynh muội bọn họ châm thêm đèn cho sáng.

Cố Thập Bát Nương cẩn thận kể lại một phen sự tình, đương nhiên, bỏ qua lúc nàng vì thuyết phục Văn Quận vương cứu Cố Hải nên đã nói ra những lời tiên đoán, cùng với việc uy hiếp cùng chết này, chỉ nói tại sao biết được tin tức bệnh dịch, lại đột nhiên bị bắt đến phủ Văn Quận vương hỏi về thuốc, sau đó đem những suy đoán về vận mệnh của mình nói ra.

“Thì ra là thế, trách không được muội gặp lại ta và mẫu thân lại có phản ứng lớn như thế…” Cổ Hải giật mình, nhẹ nhàng thở dài, nhìn đáy mắt Cố Thập Bát Nương đầy tơ máu thất hồn lạc phách.

“Ca ca..” Nước mắt Cố Thập Bát Nương lại một lần nữa rơi xuống, cơ hồ cắn nát môi dưới, giọng nói mang theo một tia tuyệt vọng lẫn uất hận, “Chúng ta thật sự không thoát được vận mệnh sao? Vì cái gì muốn chúng ta nhất định phải chết…”

Cố Hải nhìn nàng, sắc mặt nghiêm túc, chợt lắc đầu.

“Thập Bát Nương, ta nghĩ muội, lại sai lầm rồi.” hắn chậm rãi nói.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, có chút khó hiểu.

Ánh mắt Cố Hải dịu dàng như ngọc, nhưng lại sáng ngời như những vì sao.

“Thập Bát Nương, muội thật sự chưa buông thả..” Hắn nhẹ giọng nói.

“Thập Bát Nương, muội đã buông xuống thù hận, nhưng lại không buông thả lo sợ…”

“Muội sợ hãi, sợ hãi mọi thứ, muội đã luôn như thế, sợ phiền phức, thậm chí sợ cả bản thân mình…”

Cố Thập Bát Nương như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Cố Hải, cảm xúc thay đổi liên tục.

“Muội..không có sợ…” Nàng khô khốc trả lời.

Cố Hải đến gần nàng, hơi khom người nắm lấy đôi vai nàng, nhìn vào trong mắt.

“Thập Bát Nương, muội chất vấn tộc trưởng, mắng chửi tỷ muội, tham gia tranh đấu dược sư, người khác phạm đến muội một bước, muội đáp trả lại hắn gấp bội, muội gây sự hùng hổ…” Cố Hải nhỏ giọng, ngưng một chút, “Thật ra, đây chính là vì muội sợ hãi, cho nên ép buộc bản thân không được sợ, mà không phải thật sự trong tâm không sợ nên không sợ…”

Cố Thập Bát Nương vì một chữ sợ của Cố Hải quấn lấy có chút xây ẩm, những suy nghĩ vây lấy nàng không thôi, từng chút từng chút ngẫm nghĩ những lời nói này.

Nàng…sợ hãi sao? Đúng vậy, thì ra nàng ngày đêm mất ăn mất ngủ, bên ngoài giương cung bạt kiếm, đều là vì sợ hãi.

Sợ người khác khi dễ, sợ người ta phụ mình, sợ người ta hại mình, sợ bọn họ lại chết đi một lần nữa…

“Thập Bát Nương, ta nhớ rõ ta đã từng nói với muội, kì thật không phải vận mệnh quyết định chúng ta, mà chúng ta quyết định vận mệnh của chính mình.” Cố Hải nửa ngồi nửa quỳ, nhìn vào mắt nàng, “Muội nói rằng vận mệnh an bài đưa chúng ta vào hiểm cảnh, giống như lúc ta bị bắt vào ngục, rõ ràng đó là lựa chọn của bản thân ta, bản thân ta gây ra, mới nhận lấy hậu quả đó, không phải là người nào hay một thế lực bên ngoài nào bức ta như vậy…”

Những lời này quả thật Cố Hải đã nói qua, nhưng Cố Thập Bát Nương vẫn không để trong lòng.

“Đúng vậy, đúng là vận mệnh đã sắp đặt như vậy..” Nàng thì thào nói.

“Không phải.” Giọng nói Cố Hải nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy kiên định, mang theo một sự thuyết phục, “Không phải như vậy, từ lúc muội tỉnh lại một khắc kia, nó đã thay đổi. Hay nói cách khác, muội có thể tỉnh lại, chính là vận mệnh đã được đổi rồi…Thập Bát Nương, nó đã thay đổi rồi, muội có thể buông xuống được rồi..”

Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Hải, vẻ mặt biến hóa không ngừng, ánh mắt chợt sáng lên.

Buông xuống, buông xuống.

“Thập Bát Nương, một kiếp nhân sinh, trắc trở vô số, biến hóa khó lường, từ xưa đến nay không có con đường nào bằng phẳng thuận buồm xuôi gió, con đường chúng ta đi tới, khó tránh khỏi gặp phải khó khăn, thậm chí nguy hiểm, nếu là ai cũng không thể tránh khỏi, cũng không phải vận mệnh an bài cho ai, nhưng nếu đã bước đi, đừng suy nghĩ nhiều, gặp đường tốt, cũng sẽ gặp những con đường gập ghềnh, không có gì phải sợ…”  Cố Hải vỗ nhẹ vai nàng, “Thập Bát Nương, chúng ta không sợ phải sống hay phải chết, muội cũng đã từng nói  “Tẫn tâm kiệt lực, tuy viết vị học, tử tất gọi là học.”(*) ”

(*) ở đây bạn Chang đã giải thích ở các chương trước, có nghĩa là tận tâm tận lực làm hết sức mình, dù kết quả ra sao đó cũng chính thành quả từ những cố gắng của mình, “Không học cũng là học.”

Cố Thập Bát Nương dựa vào ghế, im lặng thật lâu.

“Đúng, ca ca, huynh nói không sai…” Nàng chậm rãi nói, cười khổ một tiếng, “Muội sợ hãi, muội vẫn luôn sợ hãi, rất sợ..Muội sợ còn sống, lại sợ chết, muội luôn tâm tâm niệm niệm chống lại vận mệnh, muội nếu như không sợ nó, cần gì phải chống đối nó, muội bình thản mà sống, sống một cách thoải mái, cần gì phải đối kháng một thứ vốn dĩ không tồn tại..”

Nói xong nàng cười tự giễu, “Thì ra ta chỉ buông người khác, còn chính mình thì chưa.”

“Ừm, cho nên, muội nói thật cho ca ca, trước khi gặp lại ca ca và mẫu thân, muội đã nản lòng thoái chí, tình ngồi chờ vận mệnh an bài hả?” Cố Hải cười nói.

Cố Thập Bát Nương cười khổ, “Vốn là muội bị chính mình lừa, tự mình dọa mình đến tay chân cuống cuồng, mất đi minh mẫn.”

“Ra vậy, trong lòng muội không thả, cho nên thời thời khắc khắc đều bị vận mệnh dẫn đi, bị nó giam cầm, như con thú đau khổ.” Cố Hải chỉnh lại y phục, nói, “Thập Bát Nương, ta và mẫu thân đều hi vọng muội được vui vẻ, con người lúc còn sống, không biết bao lâu, trong lòng lúc nào cũng căng thẳng như vậy thì sống có ý nghĩa gì.”

Cố Thập Bát Nương yên lặng suy ngẫm, ngẩng đầu nhìn hắn, nói, “Đây mới là ý nghĩa của nhân sinh, không phải vì tồn tại mà sống..”

“Đúng vậy.” Cố Hải cười nói, tay vỗ trán của nàng, “Đúng là ý này, Thập Bát Nương quả nhiên là Thập Bát Nương, nửa điểm liền thông suốt ra ngay..”

“Đây không phải muội nói..” Cố Thập Bát Nương cười khổ, nhỏ giọng thì thào.

Cố Hải không nghe rõ, tay dùng lực vỗ vai Cố Thập Bát Nương, “Nào, muội muội, nói theo ca ca, con mẹ nó vận mệnh cút đi.”

Cố Thập Bát Nương phì cười, nhìn ca ca.

“Nói đi.” Cố Hải cười nói, đứng dậy, bày ra tư thái ôm trọn sơn hà.

Không sợ sinh, không sợ tử.

Cố Thập Bát Nương cười.

“Hảo.” Nàng đứng lên, hơi ngẩn cằm, “Đây là ca ca dạy muội nói…”

“Ta dạy..” Cố Hải cười ha ha, “Con mẹ nó vận mệnh, cút đi.”

“Con mẹ nó vận mệnh, cút đi.”Cố Thập Bát Nương chống nạnh cười nói.

Cái Cố Thập Bát Nương ở kiếp trước đã chết rồi, nàng tỉnh lại tại thời điểm này, vận mệnh mới đã bắt đầu, cho nên trong lòng nàng không còn phải khúc mắc.

“Con mẹ nó vận mệnh, cút đi.” Nàng lại cười ha ha.

Tiếng cười của hai huynh muội xuyên qua song cửa sổ, bay bổng lên trên bầu trời đêm.

“Hảo, muội muội không sợ trời không sợ đất của ta đã trở lại..” Cố Hải trêu chọc nàng, “Ta về sau lén rảnh rỗi được rồi..”

“Hảo, ca ca huynh cứ tranh thủ thời gian, còn lại để cho muội.” Cố Thập Bát Nương thuận thế làm ra một bộ dáng anh hùng hảo hán cười nói.

Cố Hải cười thành tiếng.

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của ca ca, Cố Thập Bát Nương cảm thấy trong lòng chua chua ngọt ngọt, cảm giác có người thân để dựa vào thật tốt.

“Như vậy, muội muội đại nhân có thể nói cho ta biết, muội còn gạt ta điều gì không?” Cố Hải chợt cười nói.

“Còn giấu gì ta?” Cố Thập Bát Nương cười hỏi lại.

“Muội cho rằng bộ dáng của Bành đại thúc có thể giấu được sao? Có thể cũng chỉ gạt được nương mà thôi, còn muốn lừa ca ca muội à? Đạo hành còn kém quá..” Cố Hải ra vẻ nghiêm túc nói.

Cố Thập Bát Nương cười ngượng, “Quả thật, ta bị người Văn Quận vương bắt mang đi rất gấp, mà ca cũng biết đây là việc bí mật, cho nên Linh Bảo sợ hãi, ta chỉ có nửa khắc không kịp báo bình an cho họ..”

“Chỉ vậy thôi sao?” Cố Hải bán tín bán nghi.

“Không tin huynh cứ hỏi họ đi.” Cố Thập Bát Nương nói.

Còn về phần nội thị nói về chuyện tuẫn táng(*)…chân mày nàng hơi nhíu lại. 

(*): chôn cùng.

“Thập Bát Nương?” Cố Hải gọi, giọng nói mang theo mấy phần nghi hoặc.

“Muội..” Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, “Muội không muốn hắn như vậy..”

Cố Hải hiểu nàng đang nói đến ai, cũng chợt im lặng.

“Có một số việc không phải chúng ta có thể giải quyết..” Hắn thấp giọng nói.

Chuyện này vượt quá năng lực của bọn họ.

Bóng đêm bao phủ, côn trùng cũng chìm vào giấc mộng, đất trời một mảnh yên tĩnh.

Cố Thập Bát Nương đi ngủ muộn, lại còn bị xao động bởi cuộc nói chuyện với Cố Hải, bởi vậy lăn lộn mãi, mãi đến sắc trời gần sáng mới buồn ngủ, vừa định chợp mắt, đã bị tiếng gọi của Linh Bảo đánh thức.

“Tiểu thư…” Linh Bảo mang theo vẻ áy náy, nhìn Cố Thập Bát Nương ủ rũ đầy mặt, “Bành đại thúc xin gặp…”

Cố Thập Bát Nương có chút ngoài ý muốn, “Có việc gì sao?”

Linh Bảo gật đầu, “Nói là muốn gặp tiểu thư..”

“Mời ông ấy vào…” Cố Thập Bát Nương lập tức đứng dậy.

Vừa rửa mặt chải tóc sơ bộ, liền thấy Bành Nhất Châm đã theo Linh Bảo vào, không kịp khách sáo, Bành Nhất Châm liền lấy cớ muốn dùng trà, ăn điểm tâm phái bọn nha hoàn đi chuẩn bị.

“Thập Bát Nương.” Đến lúc này ông mới trịnh trọng nói. “Ta biết loại bệnh này.”

Cố Thập Bát Nương ngẩn ra, giương mắt nhìn ông, thấy bộ dáng Bành Nhất Châm cũng là một đêm không ngủ.

“Thật vậy sao?” Nàng kinh hỉ đứng bật dậy.

“Bất quá, ta chưa từng gặp qua, cũng chưa từng trị, chỉ có trong sách của phụ thân ta có ghi lại..” Bành Nhất Châm chậm rãi nói, “Loại bệnh này, sở dĩ không được ghi chép lại, không được các lang y nhắc đến, bởi vì, nó gần như bất trị..”

Cố Thập Bát Nương chậm chậm ngồi xuống, nàng biết mà, Thái Y viện cũng không biết loại bệnh này…

“Cố nương tử, con có biết vì sao nói là bệnh bất trị không?” Bành Nhất Châm nói tiếp.

Cố Thập Bát Nương lắc đầu.

“Vì không chỉ trị khó, mà thuốc để chữa cũng khó..” Ông chậm rãi  nói, nhìn về Cố Thập Bát Nương, thần sắc hơi kích động.

“Như thế nào là khó?” Cố Thập Bát Nương tò mò hỏi.

“Long Hổ thang.” Bành Nhất Châm đáp.

Long Hổ thang?

Vẻ mặt Cố Thập Bát Nương ngẩn ra, nàng chưa từng nghe tên bài thuốc này bao giờ.

“Cần bào chế những loại gì?” Nàng hỏi.

“Ngưu hoàng, ba đậu sương, thạch tín, thần sa, bạch thạch.” Bành Nhất Châm đáp.

Cố Thập Bát Nương không khỏi biến sắc, những thứ này đều là kịch độc.

Trong phòng nhất thời trầm mặc.

“Còn phần trị liệu?” Tựa hồ qua thật lâu, Cố Thập Bát Nương chợt mở miệng hỏi.

Tựa hồ xác minh điều gì, vẻ mặt Bành Nhất Châm càng thêm kích động, hắn hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc dâng trào.

“Thập Bát Nương, quả thật…” Hắn mở miệng nói.

Cố Thập Bát Nương khoát tay, ngắt lời ông.

“Con mua phương pháp trị liệu.” Nàng nhìn ông, vẻ mặt nghiêm túc, “Mời ra giá.”

Bành Nhất Châm giận tím mặt, “Không bán.” Đập bàn đứng lên.

Cố Thập Bát Nương nhìn ông, không nóng không vội, vẻ mặt như cũ.

Lồng ngực Bành Nhất Châm phập phồng kịch liệt, một hồi lâu mới có thể bình ổn tâm trạng, ông đưa ta xoa mặt.

“Thập Bát Nương, đại chất nữ..” Ông hít sâu một hơi, “Ta muốn tiếp chẩn.”

“Con không biết thúc đang nói gì.” Cố Thập Bát Nương lạnh nhạt nói.

“Bành Nhất Châm ta không phải là kẻ ngốc, ta cũng biết, Cố Thập Bát Nương con chưa bao giờ nói chuyện vô nghĩa, phàm là chuyện con nói, đều có nguyên nhân.” Bành Nhất Châm đặt hai tay lên bàn, hận không thể uốn cong bàn, cắn răng nói.

“Nói cho con biết biện pháp.” Cố Thập Bát Nương vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn ông nói, “Có đôi khi danh lợi không phải là tất cả, người phải biết điểm dừng…”

Bành Nhất Châm đập bàn, “ Cố Thập Bát Nương, con vậy chính là xem thường Bành Nhất Châm ta.”

“Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết.” Cố Thập Bát Nương nhìn ông, mang theo một tia trào phúng. “Bành Nhất Châm, con nghĩ thúc không phải người nông cạn như vậy.”

“Ta nhổ vào.” Bành Nhất Châm không chút khách khí mắng, ông đứng thẳng người, ưỡn ngực nói, ánh mắt nhìn trên dưới Cố Thập Bát Nương, “Cố Thập Bát Nương, ta quả thật nhìn nhầm con, nguyên lai con cũng xem lão Bành ta là kẻ bất tài mà đối đãi”

“Ta nói cho con, cả đời lão Bành này chưa từng sợ qua cái gì.”

“Ta nói cho con, hôm nay ta tới gặp người, chính là muốn nói lời này..” Ông nhìn Cố Thập Bát Nương, chỉnh lại y phục, ngẩng cao đầu, “Cố Thập Bát Nương, lão phu muốn đi chuẩn bệnh, cần thuốc, con có dám làm hay không?” 

--- ------ ------ ------ ---------

Tác giả: Đề cử truyện quốc sắc phương hoa ý thiên trọng, đã hoàn, thích bản hoàn nhanh vào xem! Truyện này nam chính đã định, mọi người không phải xoắn xuýt giống ta! Ha ha

Đây là một triều đại xa hoa..

Mọi người đều biết Mẫu Đan, vung tiền như rác.

Nàng gọi là Mẫu Đan, người như tên, một tay gây trồng mẫu đan hiếm có, chỉ tiếc bị người đời coi là cỏ dại.

May mà nàng chịu được mưa được gió, chịu được cả giá lạnh ngày đông, nóng bức của ngày hè.

Vì thế, nhân sinh của nàng nhất định phong lưu, diễm lệ.
Bình Luận (0)
Comment