Edit: QR2
Đại điển sắc phong hoàng thái tử không phải chỉ một ngày là xong, sau đó còn hàng loạt việc phải làm vô cùng bận rộn, các loại nghi thức, các buổi tiệc ước chừng phải náo nhiệt ba ngày mới xong
Hoàng Thái Tử sắc phong buổi lễ cũng không phải một ngày liền xong thành, kế tiếp còn có một hàng loạt chuyện bận rộn, các loại nghi thức bữa tiệc ước chừng náo loạn ba ngày mới xong.[QR2][diendanlequydon]
Chu Xuân Minh dẫn theo văn võ bá quan đứng trước đại điện trong hoàng cung, nhìn nhìn ngự tiền thị vệ nghiêm nghị đang vây quanh long liễn (xe kéo của hoàng thượng) chậm rãi đến đây.
“Chúng thân cung nghênh thánh giá. Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Bách quan lập tức quỳ xuống, cùng hô to tạo thành một tiếng vang lớn.
Đại thái giám bên cạnh hoàng thượng cầm cây phất trần trong tay, cao giọng hô bình thân.
Mọi người đứng dậy, ngay sau đó nhìn thấy cảnh làm tất cả mọi người đều giật mình.
Một người mặc lễ phục cao quý của hoàng thái tử bước từ long liễn trước mặt xuống, sau khi bước xuống liền bước đến bên cạnh đỡ Long Khánh đế.
Bởi vì thân thể Long Khánh đế không tốt, thời gian thực hiện nghi thức dài như thế, trên gương mặt gầy gò càng lộ vẻ yếu đuối nhưng nụ cười của hắn vô cùng thân thiết, đỡ tay thái tử, chậm rãi đi tới.
Cho đến tận lúc hồi phủ, nằm trên xích đu nhắm mắt dưỡng thần, Chu Xuân Minh vẫn nhịn không được nhớ đến cảnh này.
“Nói như vậy là hoàng thượng đồng ý cho thái tử cùng ngồi long liễn rồi sao?” Chu Khải Thư hỏi.
Mặc dù hắn ỷ vào thân phận là nhi tử của Chu Xuân Minh, quyền thế ở trong triều nghiễm nhiên cũng gần với thủ phụ đương triều Chu Xuân Minh nhưng quy củ từ trước khiến hắn không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.
Lúc đó hắn đang đứng ở nghi môn bên ngoài cũng với quan viên đồng cấp hoặc thấp hơn, chỉ có thể nhìn thấy cờ bay phất phới và cái gáy của những người phía trước.
Chuyện này làm Chu đại thiếu rất không thoải mái.
“Phụ thân, địa vị thái tử đã ổn, có phải con có thể thăng chức rồi hay không? Chỗ ngồi ở Công bộ cũng nên nhường lại cho con rồi…” Chu đại thiếu vỗ cái bụng đầy mỡ nói.
“Gấp cái gì?” Chu Xuân Minh lạnh nhạt nói, mắt hơi hí ra: “Ta hiểu rõ quan hệ của con và thái tử cũng không tệ nhưng thời gian này không nên qua lại gần gũi với hắn, tránh bị nghi kỵ.”
“Bị nghi kỵ?” Chu đại thiếu trợn mắt nói: “A, từ lúc nào chúng ta lại sợ bị nghi kỵ rồi? Vậy lúc hưởng thụ bó vàng bó bạc chúng ta cung phụng sao lại không nghi ngại?”
“Con câm miệng cho ta.” Chu Xuân Minh trừng mắt liếc hắn.
Chu Khải Thư vẫn chưa đến mức gọi nhịp bộ* cùng lão tử, nghe vậy ngậm miệng không nói.
*Nhịp bộ: nhịp điệu hát hí khúc hồi xưa, ở đây ý nói là Chu Khải Thư không dám cãi nhau hay làm trái ý Chu Xuân Minh.
Chu Xuân Minh lắc qua lắc lại trên xích đu tạo ra tiếng vang kẽo kẹt, một lát sau mới chậm rãi nói: “Thái tử điện hạ, người này…”
Lời của hắn nói đến đây thì dừng lại.
Chu Khải Thư dựng lỗ tai lên lắng nghe nhưng lại không thấy tiếng động gì.
“Điện hạ, hắn thế nào? Hắn thế nào cũng đừng quên là ai nâng đỡ hắn, bằng không chỉ một tiểu quận vương nho nhỏ ở xó xỉnh trong núi làm sao có thể từng bước đi đến ngày hôm nay, không từ mà biệt Quận Vương cha hắn, ngay cả cha hắn cũng muốn kéo hắn xuống đài…” Chu đại thiếu hừ mạnh rồi nói.
“Thế nào? Con nghĩ rằng đến đây đều dựa vào con à?” Ngược lại Chu Xuận Minh chỉ cười.
“Đó là đương nhiên… Không phải…” Chu đại thiếu ngượng ngùng nói. Mặc dù có thói quen hô phong hoán vũ nhưng hắn không đến mức thật sự nghĩ rằng mình muốn làm gì thì làm.
“Mấy chục năm qua, hoàng thượng là người thế nào ta hiểu rất rõ…” Ngón tay Chu Xuân Minh gõ nhịp trên thành xích đu, nhắm mắt lẩm bẩm: “Có thể được bệ hạ đối xử như thái tử, con cảm thấy đó là hạng người gì?”
Chu đại thiếu cau mày hồi tưởng lại thời gian qua lại với vị Quận Vương này, thanh lãnh tao nhã, không khác biệt gì với các con cháu vương hầu khác, thậm chí nghĩ kỹ lại, luận tài năng Văn Quận Vương không bằng Tố Quận Vương ở Cam Châu, bàn về tiền tài lại không bằng Liễu Quận Vương ở Tuyền Châu, bàn về nhân khí (phẩm chất, danh dự) lại mờ nhạt nhất trong bốn vị Quận Vương, tại sao người cuối cùng đoạt được ngôi vị thái tử lại là hắn?
“Người này ẩn nhẫn như lang (sói)…” Chu Xuân Minh chậm rãi nói: “Tương lai…” Hắn vừa nói lời này vừa nhìn Chu Khải Thư, là một trong những nhi tử được hắn tỉ mỉ chỉ dạy, những người khác không thể so sánh được, suy nghĩ mưu kế coi như không tệ nhưng cuối cùng cũng là người được nuông chiều có chút tự cao tự đại: “Tất nhiên tương lai là một người đế vương không dễ ở chung…”
Chu Khải Thư cười hắc hắc: “Phụ thân đại nhân, nói chuyện tương lại còn hơi sớm, không bằng chúng ta nói một chút chuyện trước mắt…”
“Chuyện gì?” Chu Xuân Minh hỏi, bây giờ hắn cũng là người có tuổi rồi, đại điển sắc phong mấy ngày hôm nay đã làm hắn quá mệt mỏi.
“Cái lão hỗn đản Dương Thái Sinh kia khi nào thì chết.” Chu Khải Thư nhíu mày, đôi mắt lóe ánh sáng lạnh, cười nói.
Hoàng đế đại xá, phán quyết tử hình của Dương Thái Sinh bị hủy bỏ nhưng bởi vì Chu đại nhân vẫn chưa lên tiếng nên vẫn bị nhốt ở trong đại lao.
“Nghe nói những người kia vẫn chưa từ bỏ ý định đã đến chỗ thái tử cầu xin rồi, muốn mượn chuyện vui của thái tử để cứu Dương Thái Sinh ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ…” Chu Khải Thư cười hì hì, vuốt râu cằm, nói: “Hay là chúng ta cũng cho người tham gia náo nhiệt, đúng lúc xem thử vị thái tử điện hạ này có mắc bẫy hay không…”[QR2][diendanlequydon]
Chu Xuân Minh cười ha ha, hài lòng nhìn nhi tử.
“Cũng được, cũng may Dương Thái Sinh không chết sớm như vậy…” Hắn nói: “Người muốn chết phải chết đúng chỗ, những lời này nói rất đúng…”
Chu Xuân Minh lại nằm xuống xích đu, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía hoàng thành.
Chuyện Dương Thái Sinh như củ khoai lang nóng phỏng tay, nếu thái tử điện hạ nhận chính là công khai đánh vào mặt của Chu Xuân Minh, nếu không nhận chính là đánh vào mặt của những người tự xưng thanh liêm. Mặc kệ hắn chọn thế nào thì cũng không có kết quả tốt, khác biệt duy nhất chính là, ngôn luận của đảng thanh liêm giống như đao cùn cắt thịt mà Chu Xuân Minh hắn có thể cho điện hạ sự thoải mái.
Quốc gia đại sự cũng tốt, dân chúng khó khăn cũng được, đối với Chu Xuân Minh hắn mà nói, tất cả đều không sao cả, hắn chỉ để ý quyền thế và địa vị. Mặc kệ là ai cũng đừng nghĩ có thể chạm đến lợi ích của hắn. Thái tử, thái tử thì thế nào? Thiên tuế (thái tử) cách vạn tuế (hoàng thượng), mặc dù chỉ kém một chữ nhưng cuối cùng vẫn là kém một chữ, điện hạ thiên tuế hắn có thể tính không ra nhưng không ai hiểu rõ vạn tuế như hắn.
Hay do dự nhưng lại bảo thủ tự phụ, lo được lo mất nhưng lại cẩn thận đa nghi, nâng đỡ một thái tử vốn không dễ dàng nhưng đạp đổ một thái tử thì rất dễ dàng huống chi người này cũng không phải là hoàng tử ruột thịt.
Chu Xuân Minh hắn tung hoành giữa triều đình và dân gian mấy chục năm, môn sinh trải khắp thiên hạ, hắn cũng không trông cậy vào việc thái tử điện hạ nói chuyện báo đáp ân tình với mình, trong quan trường, quyền uy của đế vương bất quá cũng chỉ giới hạn trong hai chữ thôi, thân thể hoàng thượng không tốt là chuyện mọi người đều biết, nói không chừng đột nhiên một ngày nào đó sẽ… Đúng lúc thử lòng thái tử một chút.
“Thái tử điện hạ cũng không dễ làm…” Hắn lẩm bẩm rồi khép hai mắt lại.
Chủ ý này được phụ thân đồng ý, Chu Khải Thư lập tức hành động, phân phó người gọi mấy nghĩa huynh giỏi viết tấu chương đến, ở trong phòng bí mật âm mưu viết sổ con.
Đến lúc đêm thật khuya mọi người mới tản ssi, tiễn mấy vị đại nhân đi, Chu Khải Thư hài lòng vỗ cái bụng bự, tiện tay kéo một nha hoàn xinh đẹp đi tìm kiếm vui vẻ.
Một bóng người giống như con mèo, nhẹ nhàng đi dọc hành lang tiến vào thư phòng, nhẹ nhàng thắp sáng que mồi lửa, ánh sáng chiếu rọi vào khuôn mặt Linh Nguyên.
Hắn quen thuộc mở ra cửa ám cách, lấy ra tấu chương vẫn còn chưa khô mực, liếc qua một cái, sắc mặt đại biến, cánh tay run rẩy làm tắt mồi lửa.
Lúc trời sắp sáng bất chợt có một cơn mưa phùn, bao trọn cả đông cung trong sương mù.
Đại thái giám dẫn một đám thị nữ đi tới tẩm cung của thái tử lúc trước, thấy bên trong vẫn tối đen như trước không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ có một thái giám mập mạp đứng bên ngoài.
Mọi người đều biết vị Hoàng nội thị này từ phủ Quận Vương tới, địa vị trước mặt điện hạ không cần nói cũng biết, vội vàng cung kính chào hỏi.
“Lúc này đã không còn sớm…” Sau khi hàn huyên, đại thái giám nói nhỏ: “Lần đầu tiên điện hạ lâm triều…”
Thân thể hoàng thượng không khỏe, chuyện lâm triều ngày đi ngày nghỉ, bây giờ có thái tử liền hạ lệnh thái tử xử lý triều chính.
“Lúc này bắt đầu…” Trên mặt Hoàng nội thị vẫn tươi cười, không chút lo lắng cũng không vào kêu gọi giống như những thái giám này thầm nghĩ mà vẫn đứng bên ngoài như cũ, câu được câu không nói chút chuyện bên ngoài với bọn họ.
Lúc này bên trong aamr cung, đằng sau tấm bình phong ngăn cách một căn phòng nhỏ, trong ánh nến có thể thấy được một người đang nằm ngủ trên giường và một người đang ngồi trên ghế bên cạnh giường há miệng ngáy to.
Trên mặt đất trải chăn nệm thật dày, đi lại không nghe thấy tiếng động.
Toàn thân Văn Quận Vương mặc trường bào trắng, không buộc tóc, không buộc đai lưng, đi chân không đến bên giường thì dừng lại, lẳng lặng nhìn Cố Thập Bát Nương đang nằm ngủ yên trên giường.
Ngày xưa khuôn mặt trắng nõn có vẻ gầy yếu, lúc này lại ảm đạm, nàng ngủ rất nông, thỉnh thoảng chân mày nhíu chặt lại, thân thể hơi giật giật, cánh tay lộ ra ngoài.
Văn Quận Vương cúi ngời xuống, đặt tay nàng vào trong chăn, thuận thế ngồi xuống bên cạnh giường, mặc dù động tác của hắn rất nhẹ nhưng vẫn làm Bành Nhát Châm ngủ bên cạnh tỉnh dậy.
“Thế nào? Khó chịu chỗ nào? Muốn uống nước à?” Trong miệng ông lẩm bẩm, lật người đứng dậy, chợt thấy trước mắt nhiều hơn một người, bị dọa sợ ngồi bệt xuống.
“Điện hạ…” Ông cúi đầu, nói nhỏ.
“Tối hôm qua có đỡ hơn không?” Văn Quận Vương, hôm nay đã là hoàng thái tử nói nhỏ.
“Khá hơn một chút, sau khi ngài đi, đã hạ sốt…” Bành Nhất Châm đáp, vừa nói chuyện vừa quỳ lết đến cạnh giường, đặt tay lên trán của Cố Thập Bát Nương, khó nén vui mừng nói: “Cũng không sốt lại…”
“Chuyện đó tốt lắm?” Hoàng thái tử hỏi.
“Vâng.” Bành Nhất Châm vô cùng tự tin, giọng nói lại có chút nghẹn ngào.
Hoàng thái tử gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Bành Nhất Châm cúi người tiễn đưa.
“Hôm nay sẽ tiễn các ngươi xuất cung.” Hoàng thái tử dừng lại, khẽ quay đầu nói nhỏ.
“Tạ ơn điện hạ.” Bành Nhất Châm mừng rỡ, lại khấu đầu lần nữa, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng hạ xuống.
Ông từng nghe người ta nói những người quyền quý này có nhiều người rất vô tình vô nghĩa, vì giữ bí mật tuyệt đối thường sử dụng thủ đoạng giết người giệt khẩu.
Xem ra lần này họ đã thắng.
“Điện hạ, tối hôm qua Cố Nương Tử khi tỉnh lại có nói, nhất định điện hạ phải nhớ, trong vòng hai năm tới tuyệt đối không được ăn thịt heo.” Bành Nhất Châm nhìn bóng lưng của điện hạ, vội vàng nói.
“Được.” Hoàng thái tử cũng không dừng lại, lạnh nhạt đáp lời.
Mưa càng lúc càng lớn, nếu chỉ đơn giản nhìn sắc trời sẽ đoán sai canh giờ. Ngoài điện, mấy người thái giám đứng thẳng lo lắng, đang muốn thúc giục lần nữa thì nghe bên trong có tiếng ho rất nhẹ.
“Điện hạ đã thức.” Hoàng nội thị cười híp mắt nói, đẩy cửa ra.
Tất cả nối đuôi đi vào, nhìn bóng người đang ngồi ngay ngắn sau màn, quỳ xuống hô thiên thuế.
“Bình thân.” Giọng nói lành lạnh của hoàng thái tử truyền tới, tầng tầng lớp lớp màn mỏng được kéo lên, thái giám cầm triều phục để thị nữ hầu hạ hắn mặc vào.[QR2][diendanlequydon]
“Thái tử điện hạ vào triều.” Thái giám lễ phép hô lớn, cửa chính Đông cung mở ra, xa liễn của thái tử lái ra, đi đến điện Thái Hòa cách đó không xa.