Dược Hương Trùng Sinh

Chương 192

Edit:nnttrang

Đoàn xe Cố Trường Xuân đi thẳng đến Dương Châu, Dương Châu cách Kiến Khang không xa lắm, cộng thêm Quách thị sốt ruột vội vã, nên đoạn đường đến thành Dương Châu rất nhanh.

Nhìn tòa phủ đệ xa hoa uy nghiêm trước mắt, mặc dù đã nhìn thấy biết bao phủ đệ trọng thần, Cố Xường Xuân cũng không nhịn được thốt lên cảm thán một phen, trong lòng cũng dâng lên một niềm tự hào.

Tòa dinh thự này chính là đệ nhất Trạng Nguyên của Cố gia, tương lai là vị trọng thần triều đình – Cố Ngư.

Cố Ngư sau khi trải qua hai năm tôi luyện bên ngoài, cuối cùng cũng nắm trong tay chức quan tương xứng với danh phong trạng nguyên của hắn, Thôi quan phủ giám thị Dương Châu, mà mẫu chốt chính là Dương Châu tri phủ tiền nhiệm vừa mới được cử đi, còn chưa chọn được người thích hợp, bởi vậy phủ Dương Châu này ngoại trừ Đồng Tri ngoại, thì hắn – vị Thôi quan này là lớn nhất.

Đối với vị quan trẻ này, Đồng tri ở Dương Châu hiển nhiên đã được nhắc qua, cho nên thái độ đối với Cố Ngư rất tốt, tự mình an bài chỗ ở cao cấp nhất trong dinh thự vốn thuộc về Tri phủ Dương Châu cho hắn dùng.

Quách thị vén rèm xe lên, nhìn tòa nhà này, đáy lòng hiện lên tư vị phức tạp.

Đại môn mở ra, Cố Ngư một thân miên bào ngọc lâm, dưới chân là một đôi hài bông màu đèn cao quý, bước nhanh ra đón, hướng Cố Trường Xuân làm đại lễ.

“Không cần đa lễ…” Cố Trường Xuân thấy hắn cung kính như vậy, trong lòng cũng thoải mái, vội đưa tay ra đỡ.

“Về lý vẫn phải như vậy…” Cố Ngư kính cẩn đáp, thân thủ làm động tác mời, “Tộc trưởng, thỉnh..”

Cố Trường Xuân gật đầu, nhìn bọn hạ nhân đẩy hai cánh cửa ra, đồng thời hành lễ gọi tộc trưởng gia gia, cảm giác nóng bỏng ấm áp trong đáy lòng lan ra.

“Tốt, tốt.” Ông gật đầu, theo tay Cố Ngư tiến vào bên trong.

Ngoài cửa còn lại một mình Quách thị ngồi bên trong xe ngựa lẻ loi.

“Phu nhân..” Tiểu nha đầu nhút nhát xuống xe, đưa tay đỡ bà ta.

Ranh con này…Ngày đó hắn ở bên cạnh mình không bằng con chó, vậy mà hiện giờ trong mắt còn không thèm nhìn đến bà ta.

Trong lòng Quách thị tức giận oán hận mắng, nhưng cũng không có cách nào, dù sao thân phận Cố Ngư trong tộc hiện giờ cao hơn bà ta rất nhiều, thứ hai, người ta còn đang giữ chức quan, bà ta không thể tùy tiện chỉ trích.

“Phu nhân mời…” Bốn năm cái thị mỹ mạo đi tới, thi lễ với Quách thị.

Lúc này Quách thị mới thấy thoải mái hơn chút, ừm một tiếng, bước theo các nàng.

Đại sảnh của tri phủ, bài trí quả nhiên bất phàm, bốn góc trong phòng đặt bốn cái lò xông  hương, hương thơm ngào ngạc bên trong phòng.

Ba người ngồi vào chỗ của mình, Cố Ngư vốn là ân cần thăm hỏi tình hình mọi người Cố gia, lại kể nhưng chuyện vặt vãnh từ lúc nhậm chức đến nay, rồi lại giới thiệu với bọn họ chính là búp trà Long Tĩnh trước lúc mặt trời mọc, Quách thị nhịn không được chen ngan lời hắn,

“Ngư ca nhi, chuyện phụ thân và ca ca ngươi định thế nào?” Bà ta hỏi thẳng vấn đề.

Cố Trường Xuân có chút không vừa lòng liếc mắt nhìn Quách thị một cái, nhưng nghĩ đến bà ta thật sự nháo lớn, thật sự khiến tất cả tộc của bọn họ bị bôi nhọ, vì thế cũng mở miệng hỏi theo, “Đúng vậy, Ngư ca nhi, huyện lệnh Cao Bưu đã hạ lệnh nhốt họ, chuyện này tiếp theo phải làm sao đây?”

Cố Ngư gật đầu, “Ta đã biết, đã cho người chiếu cố..”

“Chiếu cố?” Quách thị hỏi lại, “Còn chiếu cố cái gì? Thả bọn họ ra ngày mới phải, còn phải kêu cái tên huyện lệnh Cao Bưu kia dập đầu bồi tội…”

Tầm mắt Cố Ngư lần đầu tiên dời đến người bà ta, trên mặt hiện lên một tia cười.

“Phu nhân, cái vị huyện lệnh Cao Bưu là người nào bà không rõ rồi.” Hắn nói, lại nhìn về phía Cố Trường Xuân, “Huyện lệnh Cao Bưu Ninh Tử Đức, người ngoài gọi hắn là Ninh Cứng đầu, lúc trước chỉ là thân phận sĩ tử mà ở bên ngoài lại dám mắng chửi Chu đại nhân…”

“Chuyện này ta biết…” Cố Trường Xuân gật đầu nói, xú danh của Chu đại nhân đương triều không ai không biết, nhưng cũng chính vì vậy mà nhiều thần tử thanh danh hiển hách, vì dám lên tiếng chống lại hắn mà phải ngồi tù, đương nhiên vẫn có một số kẻ mệnh lớn sống sót.

Vị Ninh Tử Đức là cống sĩ thiên thánh ba năm trước, đến bây giờ vẫn là một cái Nhất Phẩm huyện lệnh, đó chính là cái giá từ việc mắng chửi Chu đại nhân mà có, tuy là vậy, tính tình nóng nảy thẳng thắng của hắn vẫn không thay đổi, người này chấp hành luật pháp nghiêm chỉnh, đặt quyền lợi chung lên quyền cá nhân hắn, không chút sai phạm.

“Lại nói, chuyện này cũng là do phụ thân không đúng trước…” Cố Ngư cười khổ một tiếng, “Người khác thì không sao, chỉ cần một lời nói thì có thể giải quyết, chỉ là vị này…”

Cố Trường Xuân im lặng, vị nhất phẩm này đến đại thần cũng dám mắng, Cố Ngư chỉ cái thôi quan nho nhỏ, lại không chiếm ưu thế, chỉ sợ không động được đến hắn ta.

“Phụ thân ngươi làm gì không đúng? Một không trộm hai không cướp, quả thật là mua bán hợp tình hợp lý, đều là gian thương kia làm khó dễ.” Quách thị hừ một tiếng nói.

Từ khi biết được Cố Ngư được điều nhiệm đến Dương Châu, chốn địa danh phồn hoa nổi tiếng là một nơi đất sinh bạc, Cố Nhạc Sơn tự nhiên có ý muốn mở rộng việc kinh doanh, có nhi tử ruột làm chỗ dựa vững chắc, trong lòng Cố Nhạc Sơn chính là không muốn ngang ngược cũng phải ngang ngược, huống chi, ông ta cũng đâu làm chuyện phạm pháp loạn kỉ cương, hay hành vi quê mùa, chỉ là mua bán tơ lụa hợp pháp thôi.

“Đương nhiên là hợp pháp..” Cố Ngư gật đầu, “Chẳng qua, người buôn bán, phụ thân cũng thể mua không trả tiền…chuyện này thật sự không thể nói nổi…”

Mấy tháng trước, chi nhánh tiệm tơ lụa Đức xương ở Cao Bưu của Cố Gia Bảo cướp một đoạn tuyệt cẩm của một thương nhân, mà còn đưa ra một cái giá cực kì cao để bán ra, đương nhiên toàn bộ chuyện này phải nhờ có chỗ dựa là Cố Gia, cùng với đại quan Cố Thuận An ở Kinh thành, lại thêm Dương Châu là địa bàn mới của lão nhị Cố Ngư, có kể cũng không thể kể nổi, mà thương nhân lớn nào lại không có chỗ dựa vững chắc.

“Phụ thân hẳn mua được hàng hóa này với giá cực kì vừa lòng nhỉ..” Cố Ngư lạnh nhạc nói.

Cố Trường Xuân hiển nhiên cũng biết, khụ một tiếng, nói sang chuyện hác, “Mà bất luận thế nào, ta biết, cha ngươi bây giờ thật đúng là ủy khuất, quy củ từ trước nay là thiếu một phần ba, một năm sau trả, ai ngờ ngày đó bọn hắn không chịu trả, lại còn đòi thiếu hết, đây là không đúng quy củ…”

Cố Ngư ừm một tiếng, gật đầu, “Được rồi, ta sẽ báo cho Ninh đại nhân một tiếng..”

Quách thị còn muốn nói thêm gì, bị Cố Trường Xuân trừng mắt, nhìn Cố Ngư gọi một tên tùy tùng lại nhỏ giọng phân phó, tùy tùng tuân lệnh rời đi.

Qua nửa ngày, người trả lời, đem theo câu trả lời thống khoái của Ninh đại nhân, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện kinh thiên nghĩa địa, hơn nữa, nguyên cáo đã nói, bán giá thấp như vậy là do bị chèn ép, không đống ý thì không thả người, nếu không thì không bàn nữa, hẵn cũng không ngại mời thôi quan đại nhân đến giáo huấn, vừa lúc có việc muốn thỉnh giáo thôi quan đạ nhân.

“Cái tên đầu gỗ này.” Quách thị tức giận nghiến răng, nhìn Cố Ngư, cười lạnh, “Ngư ca nhi vẫn còn trẻ, lại là cái tri huyện nho nhỏ, trấn không được,… đại gia gia, vẫn là nên lên kinh nói một tiếng với Lý đại nhân..”

Cố Trường Xuân nhíu mày, chuyện này trong mắt ông chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không đáng kinh động đến nhi tử của mình.

“Ninh đại nhân còn nói, Cao Bưu huyện hôm nay tu sửa đê đạp, cho nên mấy phạm nhân đều bị đưa đi tu sửa đê rồi..” Tùy tùng lại bổ sung thêm một câu.

Lần này Quách thị triệt để không đứng nổi, tu sửa đê? Cái công việc mệt chết người kia, huống chi hiện giờ lại là mùa đông, việc tu sửa đê này biến quả thật hành hạ người ta đến chết mà, chỉ sợ một ngày thôi Cố Nhạc Sơn cùng Cố Lang liền biến thành người tàn tật, chỉ sợ thư đến kinh thành, đợi có lệnh thả người, phụ tử bọn hắn chỉ sợ không chịu nổi.

“Vậy thì trả tiền đi.” Cố Trường Xuân nói, sau khi cân nhắc lợi hại, cảm thấy không thể để cho danh tiếng Cố Ngư vừa mới nhậm chức bị bôi đen, thật ra mà nói, lúc trước Cố Ngư đến Dương Châu, Cố Thuận An cũng không mấy tán thành, Dương Châu tuy là địa phương tốt, nhưng vì địa thế thuận lợi, ngược lại khó làm nên chiến tích, nơi đây là địa bàn của phú thương, quan hệ sau lưng bọn hắn rối rắm phức tạp, đây không pải là một nơi an ổn để nghỉ dưỡng cũng như rèn luyện trên con đường sĩ đồ, đối với Cố Ngư, tuổi còn trẻ còn cần tiền đồ sáng lạng trong tương lai, nơi đây còn không bằng đến vùng khỉ ho cò gáy.

“Đại gia gia..” Quách thị nghe xong bất giác run lên.

“Các ngươi không thiếu số bạc kia..” Cố Trường Xuân nhìn bà ta, cau mày nói, nhìn thấy bộ dáng Quách thị, trong lòng ông có chút bất an, “Bao nhiêu tiền?”

Đối với quy mô tiệm tơ lụa của Cố Nhạc Sơn, nhập vào tối đa một nghìn cuộn là đủ, lần này còn được giá tháp hơn, cùng lắm thì là hai ngàn lượng bạc.

Hai môi Quách thị run cầm cậm, từ từ phun ra mấy chữ, “Mười vạn lượng..”

“Cái gì?” Cố Trường Xuân kinh hãi, “Mười vạn lượng? Ngươi!...Các ngươi!...các ngươi điên rồi? Mỗi cân bốn mươi vạn lượng, cái này gần đủ hai vạn năm nghìn cân tia cẩm.” (Thật tình là không biết tác giả tính kiểu gì, mà nói chung là số tiền lớn lắm)

“Đại gia gia, có rất nhiều đơn đặt hàng, qua năm, tiền này sẽ thu lại được..” Sắc mặt Quách thị trắng bệch, sợ hãi nói, “Mà còn, mà còn, sắp thành thân gia với thương nhân kia, không nghĩ đến, không nghĩ đến…”

Bà ta nói đến đây chợt nhớ đến cái gì, nhìn về phía Cố Ngư, “Ngư ca nhi, Tịch nhi chỉ có thể đến chỗ ngươi thôi? Ngươi có thể cho nó ra gặp ta…”

“Tịch nhi?” Cố Ngư nhíu mày, lắc đầu, “Không có, muội ấy chưa từng đến đây, không phải ở lại Kiến Khang sao?”

Quách thị ôi một tiếng, ngã phịch xuống đất, “Tịch nhi của ta…Trời ơi, con đã đi đâu rồi.”

Nguyên lai cả gan bỏ ra số tiền lớn như vậy, là vì ỷ vào bán nữ nhi, Cố Trường Xuân trừng mắt nhìn Quách thị, vậy mà còn dám gạt ông, nói Cố Ngư có khúc mắc với vợ chồng bọn hắn, không ra tay tương hộ, mới mời mình đến.

“Các ngươi…các ngươi quả thật…” Cố Trường Xuân hận không thể nhấc chân đá bà ta, “Ta mặc kệ.”

Dứt lời liền phủi tay đi.

Mười vạn lượng bạc, căn bản trong vòng mấy ngày không thể xoay được, Quách thị ôm lấy chân Cố Trường Xuân, khóc lóc cầu xin.

“Phu nhân..” Cố Ngư quỳ xuống, đưa tay đưa tay đỡ bà ta, “Tiền bạc không cần phải bận tâm, từ từ gom góp, nơi này của ta có..”

“Đúng, ngươi có, còn không mau đi lấy tiền cứu phụ thân ngươi?” Quách thị căm giận trợn mắt nhìn hắn.

Trong tộc có nhiều tiền bạc nhất chính là dưỡng mẫu của hắn…

“Con thì có tiền bạc gì chứ!” Cố Trường Xuân khụ một tiếng, trừng mắt nhìn Quách thị, “Ra ngân hàng tư nhân lấy dùng đi..”

Sản nghiệp Cố gia mạnh nhất chính là những ngân hàng tư nhân, đây là lớn mạnh lên theo Cố Thuận An.

Quách thị thở phào, chỉ cần có thể cứu được, vậy không phải lo bọn hăn táng gia bại sản rồi.

“Đa tạ đại gia gia…Năm sau, chúng ta liền trả lại khoản tiền này..” Quách thị đứng dậy cúi đầu nói, một mặt hất tay Cố Ngư ra, căm giận nhìn hắn, “tiểu bạch kiểm” Bạch nhãn tử lang, quả nhiên không thể trông cậy được, thiệt thòi lão gia nhà mình vẫn dương dương tự đắc.

Cố Ngư chỉ cười, không chút để ý dời tầm mắt.

“Tịch nhi có thể đi đâu đây? Nó là một cô nương gia, có thể đi đâu được chứ, ngươi mau cho người đi tìm.” Quách thị nghĩ đến nữ nhi của mình, khẩn trương chà xát hai lòng bàn tay, nhìn Cố Ngư nói.

“Vâng..” Cố Ngư cung kính đáp, nghỉ ngời một lát, “Có thể Tịch nhi đến Kinh thành rồi?”

Quan hệ giữa Tịch Nhi cùng Cố Lạc Nhi tốt, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định đi tìm Cố Lạc Nhi làm chỗ dựa.

“Đi kinh thành? Xa như thế,…nó..nó cũng dám..” Quách thị càng thêm kinh hãi, vốn cho rằng Tịch nhi nghe đến việc hôn nhân nên chạy đến Cao Bưu nháo với phụ thân, sau lại tìm Cố Ngư giúp đỡ, dù sao đường bên này Tịch nhi cũng đã đi qua mấy lần, còn kinh thanahf..

Một cô nương một thân một mình…Hai chân Quách thị mềm nhũn ngã xuống đất.

“Khóc, khóc cái gì, trách ai chứ, đều tại các ngươi nuôi chiều nó thành ra kiêu căng ngang ngược vô pháp vô thiên như vậy.” Cố Trường Xuân quát, nhìn Cố Ngư khom người khuyên đỡ bà ta, bị Quách thị tức giận đẩy ra, càng thêm buồn bực, “Ngư nhi, mặc kệ nó.”

Quách thị không dám la lối nữa, che mặt khóc..

“Sự tình đã như vậy, mau phái người lên đường tìm kiếm..”Cố Trường Xuân nhấc chân đi ra ngoài, “Ta đi lấy tiền, nhanh chóng giải quyết những thứ phiền lòng này.”

Quách thị không dám dây dưa, vội đứng dậy đi theo ông, nhìn bóng lưng hai người họ, vẻ mặt ôn hòa của Cố Ngư hiện lên ý cười càng sâu.

Hiểu chưa? Sai lầm rôi, lúc này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Lúc tuyết ngừng rơi, đại môn Cố gia mở ra, hai gã sai vặt đang cầm chổi quét dọn tuyết đọng lên trên mặt đường, chợt có một chiếc xe ngựa dừng lại.

“Tiểu thư về rồi.” tên gia đinh nhận ra xe ngựa, vội ngưng tay, chạy ra nghênh đón.

Cố Thập Bát Nương một thân khoác áo đỏ thẩm, dịnh tay Linh Bảo bước xuống xe ngựa, còn chưa đi liền nghe thấy tiếng một chiếc xe ngựa khác từ xa đến từ từ dừng lại.

Hai người cùng quay đầu nhìn, thấy Tín Triều Dương mặc một chiếc áo khoát lông bước xuống.

“Cố nương tử..” Hắn cười, gọi nàng.

Cố Thập Bát Nương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bước chân tiếp tục tiến vào bên trong.

“Ngươi muốn gì?” Linh Bảo tiến lên ngăn Tín Triều Dương lại nói.

“Mời Cố nương tử đến một nơi nói chuyện.” Tín Triều Dương vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn về phía Cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát Nương quay đầu lại, “Xin lỗi, ta không định cung cấp thuốc cho nhà các ngươi.”

“Không phải là mời Cố nương tử chế dược.” Tín Triều Dương nói.

“Vậy chúng ta còn gì để nói?” Cố Thập Bát Nương nói.

“Chúng ta đây là trở mặt sao?” Tín Triều Dương cười hỏi.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn một cái.

“Nếu trở mặt cũng tốt, như thế đỡ phải tốn công ngụy trang, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút đi.” Tín Triều Dương cười nói,vậy mà bước qua nàng đi vào bên trong.

“Người này!” Linh Bảo tức giận.

Bên trong tiểu đình, Linh Bảo đặt mạnh ấm trà xuống.

Tín Triều Dương cũng không để ý, tự rót cho mình, nhìn Cố Thập Bát Nương lạnh nhạt ngồi xuống đối diện, ánh mắt đảo qua trên mặt hắn, hắn chợt cười.

“Đây chính là lần đầu ta ngồi đối diện ngươi dùng trà như vậy.” Hắn nói, đẩy chén trà qua cho Cố Thập Bát Nương, “Mời.”

Cố Thập Bát Nương gật đầu, “Không sai, cũng là lần đầu ta thấy Tín đại thiếu gia da mặt dày như vậy.”

Tín Triều Dương cười lên, “Đũng vậy, nếu như mặt ta không dày, làm sao có thể hư tình giả ý có thể chung đụng vui vẻ như thế.”

“Mọi người ai cũng có được lợi ích, tự nhiên ở chung hòa hợp thôi.” Cố Thập Bát Nương đáp.

“Ừm, nếu ngày ấy ta nói ít đi mấy câu, hôm nay ta với ngươi có khi lại có thể cùng ăn mứt..” Tín Triều Dương cười nói, nhìn trên bàn chỉ có độc mỗi một ấm trà cùng hai cái chén.

“Không sai, đáng tiếc huynh nói nếu thì đã không xảy ra, mà là sự thật là vậy.” Cố Thập Bát Nương gật đầu

“Ừm, sự thật vẫn là sự thật, không có gì hối hận hay tự trách.” Tín Triều Dương cười nói, giơ chén trà lên, “Mời.”

Cố Thập Bát Nương nâng chén chạm vào chén của hắn.

“Kỳ thật huynh làm vậy cũng không sai, ta cũng không trách huynh.” Cố Thập Bát Nương nói.

“Ừm, ta biết, Cố nương tử đẩy ta một cú như vậy cũng không sai, tại sao lòng nàng không thoải mái lại còn giả bộ đại lượng?” Tín Triều Dương nói.

“Nếu đại thiếu gia cầm được buông được, ta cũng không giả khách sáo làm gì.” Cố Thập Bát Nương cười nói, “Từ nay về sau, Đại Hữu Sinh của huynh không được phân phối dược của Lưu thị ta.”

Tín Triều Dương gật đầu, tự rót cho mình một chén.

“Kỳ thật, ta sai lầm rồi.” Hắn chợt nói.

Cố Thập Bát Nương nở nụ cười trào phúng, “Huynh có gì sao? Đại thiếu gia hôm nay tới nhận sai, quả thật là chuyện quá hoang đường..”

“Không, không.” Tín Triều Dương khoát tay, “Ta sai ở chỗ là không chịu nhìn nhận tâm ý của bản thân..”

Cố Thập Bát Nương không trả lời.

“Ta cho rằng, ta chỉ vì lợi nhuận, nên không muốn mất đi dược sư như nàng, mà còn phải tìm trăm phương nghìn kế giữ nàng lại..” Tín Triều Dương nói.

“Không phải sao?” Cố Thập Bát Nương cười nói.

“Không phải.” Tín Triều Dương nhìn về phía nàng, “Kỳ thật là chính ta không muốn mất đi nàng.”

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, không nói gì.

“Ta nói ngươi cũng thật…” Linh Bảo có chút dở khóc dở cười quát.

“Đã mất rồi.” Cố Thập Bát Nương cười đáp, một mặt đứng dậy, “Tuy ta không biết lần này Tín đại thiếu gia lại bày trò gì, nhưng ta muốn nói, thứ nhất ta với huynh không có đúng sai, nên không tồn tại tha thứ,  những lời giải thích này…” Nàng nhìn thẳng vào Tín Triều Dương, “Cái này, đại thiếu gia nghĩ đến cũng sẽ không làm…Chúng ta từ trước đến nay không ai nợ ai, đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng không đến mức phải đuổi tận giết tuyệt lẫn nhau..”

“Thập Bát Nương…” Tín Triều Dương ngẩng đầu nhìn nàng, “Cho ta một cơ hội…”

“Còn cơ hội gì nữa? Ngươi không cảm thấy xấu hổ à?” Linh Bảo nhướng mày nói.

“Ta hối hận rồi, ta từ hôn, ta đã hiểu, từ nay về sau, ta sẽ không tính kế nàng, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, muốn cung cấp dược cho ai thì cung, cao hứng thì cười với ta, mất hứng thì không cần cười, nàng nói gì ta cũng tin, ta nói gì nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta rạch mặt, cho nàng nhìn thật rõ, ta không phải cầu nàng tha thứ, ta muốn nàng cho ta cơ hội này, một cơ hội để nhận thức ta, một ngày không đủ, vậy thì một tháng, nửa năm, nửa năm không được thì hai năm, hai năm không xong thì, cả đời…..” Tín Triều Dương nghiêm túc nói.

--- -------

chưa beta
Bình Luận (0)
Comment