Dược Hương Trùng Sinh

Chương 213

Edit: QR2

"Cái gì? Ngoài cửa Cố Gia bị quân lính bao vây?" Trần ma ma nghe được tin tức này, sợ đến mức luống cuống.[QR2][diendanlequydon]

"Có cái gì mà ngạc nhiên… Lúc này hơn một nửa quan viên trong kinh thành đều bị bao vây, huống chi năm đó Cố Hải còn nói thẳng Chu đại nhân là loạn thần tặc tử… Nếu là ta, chỉ sợ đã đến Lợi Châu bắt hắn rồi…” Chung phu nhân cười nhạt nói.

"Nha đầu này không phải là…” Ánh mắt Trần ma ma chợt sáng.

Chung phu nhân khoát tay: "Không dễ dàng như vậy… Cố Hải ở Lợi Châu, huống chi hắn không có gốc rễ căn cơ, làm sao làm được chuyện lớn như vậy, hù dọa một chút thôi… Ngươi không nghe người đi hỏi thăm nói sao? Chuyện lần này là do đám người ở đảng Diệp Chân cũ làm…”

"A…”  Trần ma ma tiếc nuối ngồi xuống: "Ta nhớ nhưng mà Diệp Chân mưu phản bị giết không ít người mà, làm sao lại còn dư đảng? Mọi người chết lâu như vậy rồi, tại sao dư đảng này lại không hết… "

"Diệp tướng quân…" Chung phu nhân chợt mở miệng, chậm rãi nói một câu: "Chết cũng quá thảm…"

"Xuỵt…” Trần ma ma chợt nhảy dựng lên giống như bị kim châm, hận không thể đưa tay che miệng của bà lại: "Phu nhân của ta à, ngươi đừng nói lung tung…"

Diệp Chân bị định tội mưu phản, chu di cửu tộc, đầu thân hai nơi, chết mà không được hợp táng, có thể thấy được phạm lỗi to lớn, xưng hô tướng quân, chuyên này tuyệt đối có thể bị dẫn lên quan phủ.

Chung phu nhân không nói thêm gì nữa, cúi đầu.

Nửa ngày sau, Trần ma ma lại hoảng sợ tiến vào.

"Phu nhân, chuyện không xong rồi!" Bà nhỏ giọng nói nhỏ mấy câu bên tai Chung phu nhân.

"Cái gì?" Chung phu nhân chợt ngẩng đầu: "Chuyện này là thật?"

Trần ma ma gật đầu:"Thiên chân vạn xác, ta nghe được tin này từ binh lính canh cửa….”

"Linh Bảo…” Vẻ mặt Chung phu nhân nghiêm túc, lẩm bẩm lặp lại cái tên này, cau mày nói: "Tại sao ta không có ấn tượng… Nếu như là nha hoàn nhà nàng, tại sao lại không có ấn tượng?"

"Không phải là nha hoàn nhà nàng, là thân hữu thôi…” Trần ma ma nói nhỏ: "Ta hỏi thăm được từ trong miệng của một ma ma ở hậu viện, cùng đến từ Kiến Khang, hình như cô nương này là người làm trong cửa hàng, ở nhà cũng không làm công việc của nha hoàn, mọi người đều gọi là Linh Bảo cô nương… Hình như đã dọn ra ngoài, tìm kế sinh nhai…”

"Thích khách trong đó có ca ca của nàng…” Ngực Chung phu nhân phập phồng kịch liệt, rõ ràng tin tức này khiến bà bị chấn động rất lớn: "Nói như vậy, bao vây Cố Gia cũng không phải bởi vì Cố Hải…”

Trần ma ma gật đầu một cái, hoảng sợ nói: "Đúng vậy, ta nghe vị ma ma đó nói, cô nương Linh Bảo tới kinh thành chính là để tìm ca ca, ca ca của nàng mấy năm trước bị bán…”

"Vậy bọn họ nhận nhau chưa?" Chung phu nhân hỏi nhỏ, ánh mắt sáng lên.

"Hình như vẫn chưa…" Trần ma ma lắc đầu: "Nếu đã nhận nhau, tại sao nàng vẫn còn ở nơi này…? Người trong nhà cũng chưa từng nghe nói nàng đã tìm được… Nếu không hỏi nàng một chút?"

Trần ma ma chỉ viện Cố Thập Bát Nương ở.

"Không cần." Chung phu nhân giơ tay ngăn lại, từ từ đứng dậy, vẻ mặt biển đổi, một lúc sau nói: "Đi, chúng ta trở về phủ Bình Dương Hầu!"

"Sao?" Trần ma ma ngẩn ra.

Đột nhiên hai phụ nhân cáo từ, những người hầu trong nhà cũng không có cảm giác gì, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, người ta nên trở về trong phủ của mình sẽ an ổn hơn.

Sắc mặt a Tứ tái nhợt, bắp chân run rẩy đứng trước mặt Cố Thập Bát Nương.

"Tiểu thư...Tiểu thư... Có phải Linh Bảo chạy trốn với ca ca của nàng rồi hay không...? Tiểu thư... Chúng ta gặp xui xẻo rồi...” Hắn lắp bắp nói.

Linh Nguyên gây ra chuyện lớn như vậy, Linh Bảo lại mai danh ẩn tích, biết quan hệ giữa các nàng, Chu gia làm sao sẽ bỏ qua cho bọn họ,nhất định sẽ trừng phạt thích đáng những người chịu tội thay!

"Chúng ta gặp chuyện gì xui xẻo? Cũng chỉ là hơi có quen biết người ta thôi, cùng lắm là bị kiểm tra giám thị nhiều một chút..." Cố Thập Bát Nương lạnh nhạt nói: "Bọn họ muốn tra cứ để họ tra đi, không có chứng cớ mới tra, nếu có chứng cớ, lúc này chúng ta không còn có thể ngồi ở chỗ này, đến phiên họ đi thăm dò…”

Thì ra là hắn đã sớm có ý định này rồi, không trách được hắn lại xa cách một nhà bọn họ, không trách được muốn Linh Bảo rời khỏi nhà bọn họ... Hắn muốn cố gắng giảm thiểu phiền toái mà hắn có thể mang đến cho nhà họ, ca ca nhậm chức bên ngoài, cách xa mảnh đất kinh thành đầy thị phi, mình trúng tuyển vào Đông cung thái tử là lúc…

Nàng mong hắn lạc đường biết quay lại, nguyên nhân chính là vì hắn có thể làm lại cuộc đời, nhưng cuối cùng hắn cũng làm lại cuộc đời nhưng lấy cái chết để trả giá.

Nàng nhịn không được nhắm mắt lại, để sống sót tại sao lại khó khăn như vậy?[QR2][diendanlequydon]

Đột nhiên Chu Xuân Minh bị ám sát tử vong, trong triều đình Đại Chu nhấc lên gió tanh mưa máu.

Chu Xuân Minh chết đi nằm ngoài dự liệu của Chu đảng, dưới sự bảo vệ của Chu Xuân Minh họ đã sớm dưỡng thành thói quen ngang ngược, hô mưa gọi gió. Lúc này Chu Khải Thư càng thêm điên cuồng, truy bắt kẻ thù là chuyện tất nhiên, nhưng giận chó đánh mèo cũng là điều không thể tránh, hơn nữa hoàng đế đặc biệt hạ hoàng mệnh, mặc kệ là nhà của văn võ bá quan, nhà bình dân hay quyền quý đều phải lục soát toàn bộ, vô số quan viên bị ngã ngựa vào đúng lúc này, có người nửa đêm bị mang đi, cũng có người giữa ban ngày bị binh lính ở Hình bộ bắt trói mang đi.

Trong lúc nhất thời thanh đảng và những quan viên từng có quan hệ  Chu gia nhốn nháo, kinh hồn bạt vía, đêm không thể say giấc, còn có người bắt đầu đưa thê, tử trở về nhà, chuẩn bị làm hậu sự cho mình.

Đối với danh sách bắt nhốt để thẩm tra do đám người Chu Xuân Minh trình lên, hoàng đế cũng không có bất kỳ dị nghị gì, bởi vì lần này thái tử truyền kim khẩu của Hoàng đế bác bỏ việc công bố tấu chương ra ngoài làm cho trong lòng mọi người không nhịn được giật mình.

Đây phải chăng biểu thị Hoàng đế cũng không phải đối với phụ tử Chu gia nói gì nghe nấy nữa rồi….

"Đại nhân, hình như chuyện này hơi…" Các thành viên nòng cốt của Chu đảng tề tụ trong thư phòng của Chu gia, nhìn thấy khắp phòng treo màn trắng, lại nghe bên ngoài vô số tiếng khóc buồn bã truyền  đến từ linh đường, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Chu Xuân Minh còn chưa hạ táng, Chu Khải Thư nói muốn dùng đầu của sát thủ và chủ mưu sau màn để tế thiên mới có thể làm cho phụ thân an nghỉ.

Sắc mặt Chu Khải Thư tím bầm, hai mắt đỏ ngầu, một cước đá ngã một chiếc ghế gỗ, mắng một câu bằng tiếng địa phương ở quê hắn.

"Coi như tiểu tử này may mắn!" Hắn lạnh lùng quát.

Mặc kệ Cố Hải có tham dự hay không, trong lòng Chu Khải Thư hắn đã muốn diệt trừ tên chướng mắt này từ lâu, hết lần này tới lần khác đều không có cơ hội, lần này có cơ hội thật dễ dàng, nhưng tên tiểu tử này lại thoát thân vì thân nhậm chức ở xa, đáng giận hơn là chính bản thân hắn là người đày Cố Hải đi nhậm chức ở nơi xa xôi ấy!

"Đại nhân, tên cẩu tặc kia và Cố Hải quan hệ không cạn, hắn khẳng định không thể nào không có liên quan!" Có người nói: "Coi như không phải hắn là chủ mưu, cũng là người bày mưu tính kế rồi! Không thể để như vậy được…”

"Câm miệng cho ta!" Chu Khải Thư một cước đá người này ngã nhào, thở hổn hển quát lên: "Chẳng lẽ ta ngu xuẩn hơn ngươi? Chẳng lẽ ta không suy nghĩ đến hay sao? Phụ thân đại nhân đã từng nói, chúng ta làm cái gì cũng được, chỉ cần phải nhớ kỹ một điều, chính là không thể làm trái thánh ý! Thánh ý! Ngươi có hiểu hay không?"

Người nọ bị đá thất điên bát đảo, nhưng vẫn vội vàng quỳ xuống đất như cũ, luôn miệng đồng ý, còn luôn mồm tự trách mình là ngu xuẩn.

"Tiểu đại nhân nói đúng lắm, mặc dù Cố Hải này cùng nhị… Tên cẩu tặc kia…” Một người quan viên khác phong thái trầm ổn đứng ra nói, bởi vì khi Linh Nguyên bị bán làm nô đã khai tên giả, sau đó lại được ban tên là Huyền, những người này cũng không biết hắn tên thật là gì, thiếu chút nữa bật thốt ra xưng hô nhị thiếu gia này, thật may là kịp thời dừng lại, tránh làm cho Chu Khải Thư giận dữ, sẽ bị đánh dữ dội: "Quan hệ không cạn, nhưng ai cũng biết bọn họ cũng không thường lui tới, chỉ dựa vào chuyện hai người có quen biết cũ căn bản không đủ làm chứng cứ… Huống chi, bây giờ Cố gia có một cô nương trúng tuyển vào Đông cung, nghe nói rất được thái tử ưu ái… Lần này bệ hạ lại mở kim khẩu, cho nên Cố Hải không thể động, ít nhất tạm thời không thể đông…"

Chu Khải Thư gật đầu, trên mặt tràn đầy không cam lòng, hắn tất nhiên biết chuyện này, nhưng trước mắt không có chứng cứ xác thực, hắn không thể tùy tiện ra tay, đối với những người khác chuyện này có thể sắp xếp rất dễ dàng, nhưng đó là bởi vì Hoàng đế muốn người đó chết, nếu như Hoàng đế thật sự không muốn  người đó chết, hoặc là nói nếu như bọn họ không có cách nào khơi lên sát ý của hoàng đế đối với Cố Hải, thì bất kể thế nào Cố Hải này cũng không động được.

"Đại nhân đại nhân…” Bên ngoài có người xông vào, không biết bởi vì vui mừng hay là kích động mà âm thanh biến điệu: "Tìm được đám cường đạo kia rồi!"

"Ở đâu?" Chu Khải Thư nhảy dựng lên, níu lấy người tới, hỏi.

Tháng hai, nước sông lạnh lẽo, một nhóm binh sĩ mặc khôi giáp màu vàng giương cung, bắn vào một người ở giữa lòng sông, người đó vốn đang hoảng loạn vùng vẫy liền bất động trôi nổi như phù du, bốn phía máu đã nhuộm đỏ, liếc nhìn xung quanh, mười mấy thi thể trôi nổi trên mặt sông, nước sông nhuộm đỏ, mùi máu tanh làm mọi người buồn nôn.

"Nói! Rốt cuộc là ai bày mưu cho ngươi? Đồ tiểu nhân, vong ân phụ nghĩa, súc sinh!" Chu Khải Thư chỉ vào một con thuyền đã bị đoàn thuyền bao vây, tức giận quát lên.

Trên thuyền hỉ còn lại có ba người, giống như huyết nhân, không thấy rõ khuôn mặt.

"Là các ngươi ép ta!" Linh Nguyên trầm giọng, khàn khàn nói: "Các ngươi đã thắng, đã đả kích nhiều người như vậy, sư phụ ta sắp được miễn xá, các ngươi nhất định muốn tánh mạng của người! Muốn mạng của người thì cũng thôi đi, còn để cho người phơi thây ngoài đường!"

Chu Khải Thư giận quá hóa cười, buột miệng mắng: "Ép cái nương ngươi, ngươi nhận sư phụ khi nào?"

"Sư phụ ta là Dương Thái Sinh đại nhân! Nói cho các ngươi hiểu, ta không chịu sự sai khiến của bất luận kẻ nào, ta vô năng không cứu được sư phụ, bảo vệ không được tôn nghiêm của người…” Linh Nguyên hung hăng rút một cây tên cắm trên người ra, ném xuống đất.

Chu Khải Thư sững sờ: "Ngươi tên cẩu nô tài này, lúc nào thì cấu kết với tên tử quỷ Dương Thái Sinh kia…?” Hắn là người thông minh, chớp mắt đã hiểu: "Cái tên cẩu nô tài này, thì ra là đoạn thời gian đó ngươi dán mắt vào trong ngục… Canh chừng tới canh chừng lui, đồng đảng không có tìm được ai… Lại để chính mình biến thành đồng đảng của người ta rồi! Nương nó! Tiểu tử ngươi thật có khả năng nha! Vài ba lời đã bị tử quỷ kia lừa, thật cmn ngu xuẩn!"

"Ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, vốn đã nghĩ sẽ không được chết tử tế… Nhưng tương tự, các ngươi cũng không được chết tử tế!" Linh Nguyên cười, sau đó điên cuồng cười ha ha: "Ta không có bản lãnh, ta không hiểu đạo lý lớn, ta không làm được giống như sư phụ, có thể so cao thấp với các ngươi trên triều đình, không viết được tấu chương vạch tội các ngươi, miệng vụng không thể nói lý luận tội các ngươi, đạo lý lớn ta không biết, ta chỉ biết, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, chết thì chết, chấm dứt mọi chuyện… Chết rồi, người như thế đã chết rồi, còn có thể làm chuyện ác sao?!"

Hắn vừa dứt lời đã rút ra một cây tên, đâm thẳng ngực, đổ người vào trong sông.

"Bắn tên cho ta, một người cũng không bỏ qua!" Chu Khải Thư tức giận, vô cùng nóng nảy, dậm chân hô.

Vô số mũi tên bắn về phía con thuyền kia, đồng thời ở trên thuyền, hai người kia cũng cười lớn ba tiếng, học theo Linh Nguyên, ngã vào lòng sông, bắt lấy thân thể đã bất động của Linh Nguyên, cố gắng bơi xuôi theo dòng nước, mặc dù trên người giống như con nhím, bị cắm đầy mũi tên, nhưng lại bơi tới đoạn sông có nước chảy xiết, mấy lần nhấp nhô không thấy.

"Chết cũng phải thấy xác!" Các tướng quân ra lệnh một tiếng, thuyền bè đuổi theo, bất đắc dĩ phía trước đường có ngã rẽ, mọi người đành phải bỏ thuyền, lên bờ kéo lưới vớt xác.

Sau một ngày một đêm, bị lẫn trong đám xác, thi thể Linh Nguyên cũng đã tìm được, vì ngâm nước nước sông quá lâu, khuôn mặt đã biến dạng, chỉ có thể dựa vào y phục và vết thương để đoán ra ai là ai.

Nhìn thị vệ mặc kim giáp xếp thành hàng đi qua trên đường, trên đầu tường treo hơn hai mươi cái đầu lâu, đồng thời binh sĩ canh giữ trước cửa Cố Gia cũng rút lui, đã rất lâu không thể ra cửa, a Tứ đi đến chỗ dân chúng vây xem, sau đó vội vàng tung chân chạy vào nhà.
Bình Luận (0)
Comment