Dược Hương Trùng Sinh

Chương 50

Trung tuần tháng mười,là thời khắc tiệm thuốc Đổng lão gia bán ra rất nhiều dược liệu.

Thời gian này, mấy tiệm dược lớn tại kinh thành đều phái người tới Hà Trung huyện, thông quá một phen đấu giá, chính mình cố gắng tranh thủ để có thể lấy được tối đa dược liệu.

Thời điểm này trong thành Hà Trung huyện các tiệm dược dù lớn dù nhỏ đều trong thời kì thật náo nhiệt.

Tiệm thuốc bắc Đổng gia vốn luôn vắng vẻ nay trước cửa đầy ắp người, có tới thuần túy để xem náo nhiệt, cũng có tới thừa cơ hội bán dược.

Dược của Đổng lão gia dù sao cũng có hạn,dược không thể thỏa mãn nhu cầu cho tất cả mọi người, mọi người cũng nhịn không được mơ tưởng có được cơ hội, trong lúc nhất thời bên ngoài tràn đầy các tiệm dược mượn danh nghĩa Đổng gia, ví dụ "Hà Trung huyện cửa hiệu lâu đời" "Hà trung huyện Đổng thị" dùng trăm phương ngàn kế có thể liên quan tới hiệu dược Đổng gia.

"Nhường một chút, nhường một chút.." Bành Nhất Châm giơ một bảng quảng cáo chen vào đám người, đưa tới vô số ánh mắt xem thường.

Cố Thập Bát Nương cùng hai tiểu hỏa kế nâng tấm ván gỗ đi theo phía sau hắn, rốt cục đi tới một vị trí tốt nhất.

Vị trí này là Bành Nhất Châm sớm chiếm xong.

"Ta nói tập hợp náo nhiệt làm cái gì, những điều này đều vô dụng, ánh mắt khách hàng ngày nay cao vô cùng, mới sẽ không tới sạp thuốc bên trên xem...." Bành Nhất Châm một mặt đem bảng quảng cáo cắm xong, một mặt đô đô ồn ào.

"Vạn nhất đâu.." Cố Thập Bát Nương vội đem trung dược dọn xong, một mặt cười nói, "Tới thử là tốt rồi, ở trong tiệm thuốc mãi, càng là không có cơ hội..."

Bành Nhất Châm nghe có chút không nói lên lời, hắn thực không nghĩ đến cô nương này thực muốn kinh doanh dược hành, hắn ngẫu nhiên đi qua xem, biết vị cô nương này nỗ lực như thế nào, nhưng có một vài lời nói không thể khồn nói sớm.

" Thập Bát Nương...." Hắn xoa xoa tay, "Ngươi có biết, việc buôn bán của tiệm dược nhà ta kì thất cũng không tốt lắm....."

Tiệm dược Bành thị trước mắt không chỉ không có lợi nhuận, ngược lại không ngừng hao hụt, chỉ cần mở cửa một ngày, sẽ phải bỏ ra nhiều hơn một phần tiền, hơn nữa mua sắm dược liệu, dự trữ dược liệu vân vân, không có một chỗ nào không tốn tiền... Hơn nữa chính mình bởi vì học bào chế lại lãng phí không ít dược liệu

Cố Thập Bát Nương rõ ràng, Bành Nhất Châm nguyên sẽ không tính thực sự kinh doanh tiệm dược này.

"...v, tội gì như vậy..." Bành Nhất Châm than thở, ánh mắt dừng lại ở trên tay vị cô nương này, cô gái này mười bốn mười lăm tuổi trên tay cũng đã hết sức thô ráp, cùng phụ nhân cả ngày làm việc vất vả có chút bất đồng, trên tay này có vết tích bị bỏng, có bị độc được nào đó ngấm vào tạo ra nhiều vết lấm tấm vàng.

Đối lập với nữ nhi của chính mình, tuy rằng chính mình gia cảnh bình thường, nhưng nữ nhi cũng không trải qua khổ như vậy.....

" Thập Bát Nương, căn nhà kia ở vị chí tốt, cho người ngoài thuê đi...." Hắn thở dài, khuyên.

Cho thuê ra ngoài, tiền thuê có khả năng duy trì cuộc sống một nhà bọn họ. , Cố Thập Bát Nương biết, kỳ thật nàng cũng không biết vi cái gì chính mình lại làm như vậy, ngày đó nàng bị Đổng lão gia cự tuyệt đánh giá toàn bộ bò cạp làm sai, đứng ở bên đường đã nghĩ phải làm như vậy, nhưng...

Là quyển sách kia... Có được bản lưu công bào chế kia, ý nghĩ làm một cái bào chế dược sư không biết lúc nào bất tri bất giác hình thành, hoặc giả nói trắng ra nàng muốn kiếm càng nhiều tiền, mà không phải chỉ dựa vào tiền thuê nhà để sống tiếp.

"Bành đại thúc, ta biết..." Cố Thập Bát Nương cười khổ một tiếng, nàng biết Bành Nhất Châm không có nhiều tiền để bù vào tổn thất của tiệm dược, mà dù hắn có tiền, chính mình cũng không thể làm như vậy.

Thôi, liền tính không có tiệm dược này đi, chính mình còn có thể đi tiệm dược khác, nói tới lui bộ dáng, cùng lắm nàng lại tiếp tục đi bán dược.

Nghĩ như vậy, Cố Thập Bát Nương vẻ mặt thoải mái khẽ gật đầu, "Ta biết, bành đại thúc ngươi yên tâm."

Nhìn vẻ mặt không hờn không giận của nàng , xem ra là thật nghĩ thông suốt , Bành Nhất Châm cũng nhẹ nhàng thở ra, nói tiếng vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,hắn còn muốn ngồi ở quán bốc thuốc, vì thế liền cáo từ.

Mỗi khi có khách ở địa phương khác đi tới, Cố Thập Bát Nương cùng những người khác đều giống nhau, vội gắng thét to, chẳng qua nàng dù sao cũng là nữ nhi, lại lần đầu tiên làm việc như vậy, âm thanh rất nhỏ liền bị bao phủ ở trong đám đông.

Đảo mắt cho tới trưa qua đi, quả thật như Bành Nhất Châm đã nói, khách hàng đi tới đi lui, không có ai ở trước những quầy hàng của bọn hắn dừng lại một khắc.

Cố Thập Bát Nương hơi có chút thất vọng.

"Tiểu cô nương, thay người lớn trong nhà tới?" Bên cạnh một gã hán tử hỏi.

"Này là chúng ta Nhị chưởng quỹ.." tiểu hỏa kế ngồi ở trên mặt đất nhai bánh bột ngô vội cướp lời giới thiệu.

Hán tử có chút giật mình, Nhị chưởng quỹ? Bình thường một cái tiệm dược có một cái chưởng quầy liền đủ, bất quá nghe nói tiệm dược lớn một chút, sẽ có Nhị chưởng quỹ Tam chưởng quỹ vân vân.

Này là nhà ai làm dạng mới như vậy? Hán tử nhìn lại, thấy bành thị dược trên bảng quảng cáo, càng cười lợi hại.

Một đoạn giả dược kia mọi người đều biết, cũng biết Bành Nhất Châm mở ra tiệm bán thuốc, nhất thời trở thành chuyện cả huyện cười nhạo, không nghĩ đến còn có càng buồn cười.....

"Nhị chưởng quỹ?" Hắn cười nói, lại đánh giá tiểu cô nương này, gặp nàng diện mạo thanh tú, không khỏi có chút ái muội, quay đầunói với người còn lại, "Bành Nhất Châm ngốc a, thuê tiểu cô nương làm chưởng quầy? Sẽ không phải hắn co tiểu tức phụ đi lừa gạt người đi....."

Chung quanh phát ra một trận cười, Cố Thập Bát Nương không có nói chuyện cũng không có giải thích, tiểu hỏa kế bị chọc tức, vài ngụm nuốt xuống bánh bột ngô đứng lên thở phì phì nói: "Đây là bào chế sư của chúng ta, các ngươi ồn ào cái gì!"

Bào chế sư phó? Sau một trận im lặng, tiếng cười càng lớn.

"Ta nói Bành Nhất Châm điên đi..." hán tử kia càng cười đến nước mắt chảy ra.

Tiểu hỏa kế còn nghĩ nói cái gì, Cố Thập Bát Nương khoát tay áo, ra hiệu hắn không cần nói gì, tiểu hỏa kế liền căm giận ngồi xổm xuống tiếp ăn bánh bột ngô.

"Ta xem xem, này đều bào chế cái gì..."hán tử kia giễu cợt thấy không có đáp lại, có chút mất hứng, liền duỗi tay trên đống dược của Cố Thập Bát Nương đảo qua một phen.

"Trời, đây là cái gì... Rễ sắn.. Thế nào tối đen..." Hán tử cầm xem, một mặt cười nói.

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn một cái, "Ninh rễ sắn."

"Ninh rễ sắn.?." Hán tử ha ha cười, "Tiểu cô nương, ngươi còn còn ninh rễ sắn?"

Rễ sắn, thái mỏng có thể làm dược, từ trước đến nay đều là như vậy..

Bất quá, bây giờ phương pháp bào chế này không còn lưu truyền ra,người biết cũng không nhiều.

"Ngươi thế nào ninh? Ninh thế nào? Cái gì ninh?" Hán tử nghe không minh bạch, lại câu, gặp tiểu cô nương kia nhìn mình một cái, không có trả lời.

phương pháp bào dược liệu đều được giữ bí mật kĩ thuận , hắn hỏi như vậy quả thực là đường đột.

Hán tử ngượng ngùng cười cười, than thở nói: ".. Sợ ta sẽ học ngươi.. Ta lớn tuổi như vậy, còn không biết rễ sắn không thể bào chế, ta còn có thể tố cáo ngươi, tiểu cô nương rễ sắn vẫn là dùng như bình thường tốt, muốn nói ninh, muốn làm tốt, ngay cả đổng lão gia chỉ sợ cũng không thể ninh chế tốt...."

Ngay tại lúc hắn nói chuyện , phía trước đột nhiên một trận huyên náo.

"Chưởng quầy.. xem bên này.."

"Chưởng quầy muốn cái gì? Tới nhìn nhà ta xem... sư phó nhà ta từng học ở chỗ Đổng lão gia... Cố Thập Bát Nương cùng hán tử kia cũng nhịn không được đứng lên đi xem qua, chỉ thấy ba khách nhân bên ngoài thành xem lần lượt các quầy dược.

"Thiên vậy, lần này va vào đại vận!" Hán tử cũng chẳng quan tâm Cố Thập Bát Nương há miệng, vội để dược dưới tay, nắm lên dược gói to của chính mình, gắng sức thét to lên.

Ba người này nhưng không để ý đến mọi người tiếp đón, ánh mắt tùy ý đảo qua quầy hàng, dưới chân không ngừng, trong đó còn có hai người ở thấp giọng nói chuyện với nhau, cũng không có bị chung quanh ồn ào quấy nhiễu.

". . . Tam ca, lần này rõ ràng là bọn họ cố ý nâng giá. . . . ."

"Ta biết. ."

"Tam thúc, cùng lắm thì, chúng ta không mua, chẳng lẽ nào trừ Đổng lão gia những rễ sắn khác liền không được!"

"Chính là rễ sắn này, hoàng đại nhân chỉ định muốn chính là đổng lão gia ninh chế, hoàng đại nhân tính khí kì quoái các ngươi cũng không phải không biết..... Ta lại không dám tùy tiện mua rễ sắn khác đi lừa gạt hắn, trừ phi là so với đổng lão gia càng có nổi tiếng..."

"Chưởng quầy, nhìn xem rễ sắn đi."

Một giọng nữ thanh thúy ở trong tiếng thét to hỗn độn vang lên, hơn nữa tay lắc qua lại rễ sắn, làm cho ba người đang phân thần không khỏi giương mắt nhìn lại, gặp một cái tiểu cô nương đứng ở dược quán mang theo vài phần chờ đợi vài phần không yên nhìn qua
Bình Luận (0)
Comment