Dược Nhập Cao Hoang

Chương 17


Mưa liên miên mấy ngày, nhiệt độ không khí tạm thời giảm xuống còn 20 độ.
Tiếng điện thoại di động vang lên, Nhiếp Hàn Sơn nhìn thấy tên người gọi liền biết không tránh khỏi việc đánh Thái Cực kéo dài thời gian.

Hắn ra hiệu cho đại diện bộ phận tiếp tục trao đổi kinh nghiệm, còn bản thân thì đứng dậy khỏi ghế, ra ngoài phòng họp.
Quả nhiên đầu dây bên kia quanh co lòng vòng, sâu sắc xin lỗi, thao thao bất tuyệt đơn giản cũng chỉ xoay quanh một vấn đề – không có cửa đâu.

Hắn lại gọi điện cho hai vị quản sự khác, bọn họ vẫn như trước cùng hắn quay vần, bức bách liền nói thẳng: "Lão Nhiếp à, phàm là chú trọng chứng cứ, cậu cũng không phải không rõ, hơn nữa tác phẩm còn chưa công bố lại càng khó làm..."
Đầu kia lại nói: "Kết quả đều đã công bố giấy trắng mực đen, nếu mà nhắc đến sớm vài ngày thì lại là chuyện khác..."
Xét cho cùng, không phải là không có khả năng phá vỡ chuẩn mực, chỉ là thời gian có phù hợp hay không thôi.

Trước đó một người trong cuộc cũng đã nói rõ với hắn, loại tình huống này khó lòng đề phòng, đừng nói tìm không ra chứng cứ, dù cho có chứng cứ nhưng mà kết quả đã công bố rồi thì mọi bên cũng sẽ chỉ lấp liếm cho qua mà thôi.
Tối hôm đó, sau khi nghe Thịnh Mẫn Hoa phát tiết xong, hắn lấy số điện thoại của Hứa Bác, sáng sớm hôm sau liền gọi tới.

Đối phương đại khái vừa mới tỉnh rượu, đầu óc vẫn còn mơ hồ mông lung, hắn phải nói chuyện với cậu ta một lúc mới vào được chủ đề chính.
"Thực ra lúc ấy bọn em muốn lấy thử ý tưởng này, tiểu Nhị có tranh thủ qua vài lần, nhưng mà kịch bản trong tổ quá nhiều; lại nói người viết kịch bản bên bọn em là Chung Viện, trên tạp chí của trường có chuyên mục của cô ấy.

Mọi người cảm thấy không quay đến ý tưởng kia đâu, vậy nên đều muốn lấy kịch bản của cô ấy làm chủ."
Suy nghĩ này Nhiếp Hàn Sơn có thể lý giải, sáng tạo chính là chuyện làm dâu trăm họ, ai cũng có cái nhìn của riêng mình.

Hôm qua vừa mới có kết quả, ý tưởng của Lương Khâm Vũ thắng.

Nhưng những thứ này thường chấm theo chủ quan là chính.

Có lẽ nếu đổi lại là lựa chọn của người khác, kết luận lại rất khác.

Có ai mà ngờ những gì mà nhóm bọn họ không thích lại được giám khảo để mắt cơ chứ?
Nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù có là lý do gì đi nữa thì cũng không thể đảo ngược sự thật đã được đóng trên tấm bảng.

Bản thảo của Ôn Chước Ngôn tự lưu chưa được công bố, không có bất kỳ sức thuyết phục nào; ngoài ra bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh đó là ý tưởng của Ôn Chước Ngôn, cho dù Nhiếp Hàn Sơn muốn giúp đỡ thì cũng đã quá muộn rồi.
Trước khi cúp điện thoại hắn còn hỏi thăm qua tình hình của Ôn Chước Ngôn, Hứa Bác nói: "Ôn đại sư có nói là: Tức giận cũng chả giải quyết được vấn đề gì.

Yên tâm đi Nhiếp ca, cậu ấy vẫn ngày ăn ba nữa, đến lúc ngủ là ngủ, lúc cần thức là thức, sống đến 99 tuổi căn bản không thành vấn đề."
Tiếng phổ thông của cậu nhóc này không kém, nhưng mà một khi đã nói nhanh thì bắt đầu lộ ra, chữ "nhậm" lại nói thành chữ "lăng", khiến Nhiếp Hàn Sơn bật cười.

(*) 任 (nhậm - bất luận), bạn Bác nói lộn thành chữ 愣 (lăng - choáng váng)
Trước khi tan tầm hắn nhận được điện thoại của Lương Khâm Vũ, anh ta nói rằng bạn bè mới mở một CLB tennis cho nên anh ta mời khách đến cổ vũ.

Cái này vừa đúng ý Nhiếp Hàn Sơn, vì Quan Hạc không rảnh vậy nên hắn một mình hưng phấn đi tới đó.
Vì là cổ vũ cho bạn, Lương Khâm Vũ xem như tổ chức một bữa tiệc, người tới có bạn làm ăn và bạn bè cá nhân của anh ta.

Lương Khâm Vũ dành thời gian giới thiệu từng người một với hắn, trong số đó có một nhà văn nổi tiếng.

Nhiếp Hàn Sơn ít khi đọc sách nên không có ấn tượng gì về bút danh của vị đó cả.

Quan Hạc cũng nói hắn tách rời trào lưu một cách nghiêm trọng, cho dù có một ngày nào đó hắn lỡ lướt qua một nghệ sĩ nổi tiếng thì chắc nhiều lắm cũng chỉ nghĩ là người này có cái kính râm không tệ mà thôi.
Môn thể thao tennis này mấy năm rồi hắn mới chơi lại, thể lực có thể đuổi kịp, nhưng kỹ xảo thì còn xa.

Nhưng mà đối thủ của hắn lại là một vị hơn 40 tuổi, mới đánh được nửa ván đã bắt đầu thở hồng hộc, thế là hắn dửng dưng được hời.
Sau khi đổ mồ hôi đủ, hắn ra ngoài nghỉ ngơi, chờ bên Lương Khâm Vũ kết thúc rồi đứng dậy đi qua đưa cho anh ta ly nước, tiện đà nhắc tới chuyện cuộc thi kia.

Lương Khâm Vũ là người trong ngành, đối với loại sự kiện này cũng đặc biệt mẫn cảm, lời vừa nói ra đã khiến anh ta nghiêm mặt.
Nhiếp Hàn Sơn tìm từ ngữ uyển chuyển, nhưng ý tứ nên truyền đạt hắn đều đã biểu hiện rõ ràng.
"Theo như anh nói thì mâu thuẫn nhỏ không phải là việc lớn gì, nhưng mà lên đến ân oán cá nhân thành ra sự tình trở nên có chút quá đáng đúng không?"
Lương Khâm Vũ do dự hồi lâu, mới nói tối nay sẽ tìm cháu trai nói chuyện.
Có thể nhìn ra được người làm chú này cũng bán tín bán nghi.

Liên hệ với Hứa Bác mà nói cũng không khó lý giải, cho dù cháu trai anh ta bất hòa thì hiểu biết cơ bản tất nhiên vẫn tồn tại.

Lại nghĩ đến tính cách của Lương Hiếu Thành đã ăn sâu trong mắt Lương Khâm Vũ từ trước đến nay - người như vậy há lại cúi đầu làm loại chuyện này?
Vừa vặn lúc này lại có người đến, Lương Khâm vũ đi ra tiếp đón, thuận tiện lại giới thiệu: "Đây là anh tôi, Tiêu tổng.", nói xong lại cười nói với đối phương: "Đây là Nhiếp tổng, đều là bạn cũ cả."
Trên thương trường xưa nay không có ai là bạn mới.
Hàn huyên xong, Tiêu Quân Mạc lấy vợt ra sân bóng, Lương Khâm Vũ lúc này mới quay lại tiếp tục nói chuyện cùng Nhiếp Hàn Sơn: "Ba ngày, lão Nhiếp anh xem có được không? Giải quyết triệt để dứt khoát luôn, cái gì mà ân oán cá nhân rồi mâu thuẫn, quá tổn thương hòa khí."
Ước chừng vẫn là cần thời gian đi chứng thực.
Nhưng anh ta cũng giữ lời, hai ngày sau đã gọi điện nói Lương Hiếu Thành đồng ý liên hệ với ban tổ chức, thừa nhận sao chép tác phẩm của Ôn Chước Ngôn, chủ động rời khỏi cuộc thi.

Lương Khâm Vũ còn đề nghị cuối tuần này anh ta dẫn theo cháu, còn Nhiếp Hàn Sơn dẫn theo Ôn Chước Ngôn, bốn người cùng nhau ăn một bữa, đem những chuyện không vui nói hết ra.
Cũng vào đêm hôm đó, Ôn Chước Ngôn liền gọi tới.

"Nhiếp ca, anh xem có thể tổng hợp lại số tiền anh đã hao tổn mấy ngày qua không, em sẽ gửi trả góp theo tháng cho anh."
Mở đầu đột ngột của Ôn Chước Ngôn chọc Nhiếp Hàn Sơn cười to: "Theo tháng?"
Ôn Chước Ngôn cười một chút: "Em hỏi qua thầy Giải, hẳn là một con số không nhỏ đúng không? Nếu trả liền một hơi thì có chút quá sức...!nhưng mà em nhất định sẽ trả.

Bọn em đã nợ nhân tình của anh rồi thì không thể để anh chi tiền nữa."
Cái miệng này thật lợi hại, chẳng trách Thư Ý và Tào Hiểu Linh thích.

Chỉ riêng mấy câu này hắn đã không thể không thừa nhận sự khôn khéo của cậu, nắm bắt cự ly vừa đúng mực.

Đây còn là một đứa nhóc cùng tuổi với Hứa Bác và Thịnh Mẫn Hoa nữa chứ.
Giọng của Nhiếp Hàn Sơn ôn hòa: "Trước tiên đừng nóng vội, hóa đơn thì chờ mọi chuyện chấm dứt rồi nói sau."
Nhìn như mọi người đều vui vẻ, cơ mà Nhiếp Hàn Sơn lại có chút băn khoăn; dù sao qua hai lần tiếp xúc, cũng không khó từ đôi ba câu nói cảm nhận được ở trước mặt đứa cháu trai này, Lương Khâm Vũ không có uy lớn đến như vậy.

Bởi vậy một ngày sau hắn đặc biệt gọi điện hỏi Hứa Bác tình hình sau đó.

Qua điện thoại hắn nghe thấy tiếng Hứa Bác chửi chó má.

Quả nhiên, chờ lời xin lỗi đến, toàn bộ thành viên trong tổ Lương Hiếu Thành cũng khẩn thiết mời bọn họ ăn cơm, nhưng mà dây dưa đến cuối cùng, ý tứ lại là hòa giải bằng tiền.

Tổ bên Ôn Chước Ngôn mỹ miều gọi là bổ sung toàn bộ phí chuyển nhượng bản quyền và tổn thất tinh thần, nói trắng ra chính là nôn tiền ra thì vừa không phải công khai nhận tội, cũng không cần phải rút lui khỏi cuộc thi.

Thật ra nếu không phải sau lưng có người chèn ép thì số tiền này bọn họ đừng hòng lấy được.

Nhiếp Hàn Sơn tự nhận bản thân tài đại khí thô (vừa giàu vừa uy nghiêm), không ngờ một ngày nào đó lại để cho một đám nít ranh qua mặt.

Tiền đích xác cũng không phải là một con số nhỏ, Hứa Bác nói là trong tổ Lương Hiếu Thành có một vị đại thiếu gia, giúp Lương Hiếu Thành thoát khỏi hiềm nghi.

Mà người chú đángg thương kia thì vẫn đang trông ngóng một bữa cơm bắt tay giảng hòa.

Lần này Ôn Chước Ngôn lại gọi điện đến, trực tiếp hẹn hắn ăn cơm.
Đám sinh viên phá lệ đúng giờ, hắn chẳng qua là kẹt xe đến muộn năm phút, vừa tiến vào phòng đã thấy bọn họ ngồi đầy đủ, bộ dạng như chờ rất lâu rồi vậy.
"Nhiếp ca."

Ôn Chước Ngôn đầu tiên đứng lên giúp hắn treo áo khoác, lại đến cửa gọi nhân viên phục vụ đến bắt đầu lên món, sau đó quay trở lại, giới thiệu hắn cho những người ở đây, cũng lại giới thiệu mấy người này với hắn.

Chung Viện so với tưởng tượng của hắn cao hơn một chút, thoạt nhìn còn lớn hơn cả Hứa Bác gầy yếu, nói là viết kịch bản, nhưng mà chẳng có chút gì gọi là hướng nội, nói chuyện với hắn thậm chí còn nhiều hơn cả Hứa Bác.
Nhiếp Hàn Sơn mang từ nhà đi mấy chai rượu vang đỏ, mấy sinh viên này nhìn thân chai đều có chút ngoài ý muốn.
"Chúng ta là người mời ăn cơm, kết quả lại là Nhiếp ca chi tiền." Ôn Chước Ngôn cười khổ.
Nhiếp Hàn Sơn cười cười: "Giải xui, khổ tận cam lai nha."
Mấy người kia cũng nhao nhao khách sáo với hắn, bảo Ôn Chước Ngôn mở chai rượu mới ra, trước tiên rót cho Nhiếp Hàn Sơn một chút.

Bởi vì bọn họ tự mang rượu đến nên cũng ngại yêu cầu nhân viên lấy thêm ly khác, cho nên cả đám cũng không cần để ý kiểu cách gì nữa, cứ thế mà uống bằng chén sứ.

Chung Viện nói bọn họ là đám quỷ phá phách, nhưng mà Nhiếp Hàn Sơn lại thấy không quan trọng, quy củ vốn là do người định ra.
Quan trọng là vì dỗ ai vui vẻ.
Hiển nhiên, Ôn Chước Ngôn rất thích; vì rượu vang đỏ không hại thân thể, nên Nhiếp Hàn Sơn cũng không cản cậu.
Đồ ăn được mang lên một loạt, Ôn Chước Ngôn dẫn đầu nâng ly rượu kính Nhiếp Hàn Sơn, lời hay ý đẹp cũng tuôn theo cùng: "Chuyện lần này, kỳ thật vốn em cũng không kỳ vọng bao nhiêu, cuối cùng nhận được số tiền như vậy, theo em thấy thì đây đã là một kết quả tốt rồi.

Nếu tiền đã để bồi thường cho chúng ta, cớ sao lại không cần chứ? Nếu như không có Nhiếp ca, dù cho mấy người chúng em có gắng sức, nói không chừng cuối cùng còn phải chịu hứng một xô nước bẩn."
Hứa Bác cũng lập tức nâng chén rượu đứng dậy: "Đúng vậy, chuyện này đều phải cảm tạ Nhiếp ca.

Nhiếp ca của em nghĩa khí, không nói nhiều lời, em kính anh một ly, mọi người cứ tự nhiên."
Nhiếp Hàn Sơn đang chuẩn bị nói chút gì đó đáp lại, lại trông thấy Hứa Bác nuốt ừng ực từng ngụm rượu vang, mấy lời phát biểu liền kẹt cứng ở trong cổ họng.
Hắn quay đầu lại, bắt gặp Ôn Chước Ngôn cũng đang cười.
Theo bản năng hắn cũng cười theo, sau đó hơi nâng chén một chút: "Chỉ có thể giúp đến bước này, anh cũng rất hổ thẹn, các chú cứ khen tiếp sẽ khiến anh xấu hổ lắm đấy.

Như này nhé, chuyên tâm ăn uống, mấy chuyện mất hứng trước đó cứ như vậy bỏ qua đi.

Mọi người xem có được không?"
Một đám người đứng dậy cụng chén với hắn, đều cười cảm ơn, sau đó thật sự không nhắc tới chuyện trộm bảo thảo nữa.
Tiệc tối tan có chút muộn, mọi người đều đã chuếnh choáng, vậy nên Nhiếp Hàn Sơn đã nhận hắn và Ôn Chước Ngôn sẽ đưa bạn nữ về.

Nhưng mà nhà Chung Viện cũng gần đây, chỉ cần đi hai trạm xe là tới rồi nên cô từ chối không muốn phiền hắn, cũng chỉ có thể bỏ qua như vậy.

Mấy nam sinh khác đều nói đi tàu điện ngầm rất tiện, Nhiếp Hàn Sơn cũng không khách sáo nữa, cuối cùng chỉ có mình Ôn Chước Ngôn lên xe của hắn.
Vừa mới ổn định chỗ ngồi, đối phương đã lên tiếng muốn xin số thẻ ngân hàng của hắn.
"Mọi người đã thương lượng qua, đều đồng ý trả lại số tiền này cho Nhiếp ca, nếu như còn thiếu những chi phí trước đó thì em sẽ trả tiếp hàng tháng."
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của cậu, Nhiếp Hàn Sơn trầm mặc một hồi, mở điện thoại di động chuyển tiếp cho cậu một dãy số.
"Bây giờ có thể báo địa chỉ chưa?" Hắn cười trêu chọc.
Ôn Chước Ngôn cất di động đi, khóe miệng nhếch lên: "Vậy thì cảm ơn Nhiếp ca."
Ôn Chước Ngôn sống trong một tiểu khu gần khu thương mại, cách nơi làm việc của công ty tương đối gần, thuận tiện đi làm.


Khu phố tuy có vị trí tốt, nhưng cơ sở vật chất lại vô cùng keo kiệt, xanh hóa kiến tạo còn không nói đến, trang trí tòa nhà cũng có chút đơn sơ.
Lái xe tiến vào khu phố, Nhiếp Hàn Sơn muốn cùng cậu lên lầu.

Thấy hắn cũng cùng xuống xe, Ôn Chước Ngôn rõ ràng có hơi sửng sốt.
Thực ra, chính Nhiếp Hàn Sơn cũng chẳng hiểu nổi vì sao hắn càng già lại càng dễ do dự.

Tại sao lại muốn lấy tiền của cậu? Tại sao lại đi theo cậu? Có rất nhiều chuyện, rõ ràng ngay từ đầu cũng không có mục đích gì đặc biệt, nhưng mà kết quả lại vượt quá tất cả các dự đoán trước đó.
Phòng trọ rất nhỏ, Ôn Chước Ngôn còn ở cùng một người bạn nữa; phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh đều dùng chung, không gian riêng tư chỉ có một phòng ngủ rộng mười mấy mét vuông.

Chiếc giường đôi đã chiếm hơn nửa không gian của cả căn phòng, chỉ còn lại chút không gian nghèo nàn để đặt tủ quần áo, hành lý và chiếc bàn làm việc nhỏ.

Lúc hắn đến, bạn cùng phòng của Ôn Chước Ngôn không có ở đây, trên bàn trà trong phòng khách lộn xộn chất đầy đồ ăn vặt, trên sô pha là nửa chai coca lớn.

Sau khi được Ôn Chước Ngôn dẫn vào trong phòng ngủ, Nhiếp Hàn Sơn mới phát hiện trán đối phương đã túa đầy mồ hôi lạnh.

Hắn phát hoảng, lập tức ra lệnh cưỡng chế cậu lên giường nằm yên, sau đó lại hỏi vị trí cậu để thuốc.

Đồ đạc không có bao nhiêu, dựa theo hướng dẫn của Ôn Chước Ngôn, Nhiếp Hàn Sơn rất nhanh đã tìm được hòm thuốc trong ngăn kéo bàn làm việc.

Hòm thuốc của Ôn Chước Ngôn cực nhiều, coi như hơn nửa đã là thuốc thường dùng.

Cậu nói mấy loại thuốc cần dùng không ở phía trên mà phải bới tìm ở phía dưới lận; Nhiếp Hàn Sơn chỉ có thể nhẫn nại, dốc nửa hòm thuốc đổ ra ngoài, sau đó lại tiếp tục đào bới phần thuốc dưới đáy.

Khi chạm tay xuống đáy hòm hắn mò được một bao plastic rất nhỏ, cảm thấy kỳ quái nên hắn lấy nó ra, là một viên kẹo.

Nhiếp Hàn Sơn nhất thời kinh ngạc, động tác cũng ngừng lại.
Rất dễ để nhận ra, đây chính là đặc sản quê hắn, ở đây không mua được.
Hắn quay đầu nhìn Ôn Chước Ngôn vẫn đang vô cùng đau đớn; cả người cậu cuộn lại, co chân lên, vùi đầu xuống, hoàn toàn không để ý đến hành động của hắn.
Cất kẹo lại nơi đáy hòm, Nhiếp Hàn Sơn đẩy nhanh tốc độ tìm được mấy hộp thuốc Ôn Chước Ngôn nói đến, đi nhanh ra phòng khách lấy nước để cậu uống thuốc.
Cho đến lúc này cậu cũng không hé răng nói một lời.

Một tay Nhiếp Hàn Sơn đặt lên lưng cậu, nhịn không được dùng ngón cái miết phần da thịt sau gáy cậu.
"Còn tham nữa không?" Giọng hắn lại mang theo ý trêu ghẹo.
Ôn Chước Ngôn cũng cười lên, tâm tình Nhiếp Hàn Sơn phức tạp, cúi đầu nhìn chằm chằm cậu một hồi, lại cất lời cắt ngang hành động: "Nằm xuống ngủ một giấc đi."
Ôn Chước Ngôn hỏi: "Anh muốn đi sao?"
Nhiếp Hàn Sơn dừng một chút, "Bao giờ em hết đau thì anh đi."
Một câu nói chừa đủ đường, có đau hay không có thể là một chuyện khách quan, mà cũng có thể là một chuyện mang tính chủ quan..

Bình Luận (0)
Comment