Edit: Thanhfuong
Ăn xong cơm trưa, người một nhà vây quanh nói chuyện, Khương lão thái quân lúc này mới hỏi đến chuyện của Bạch Hùng Quan. Trong nhất thời, trong phòng, không khí liền có chút không vui.
Ninh Ngọc Lan biểu tình ngược lại là thập phần bình tĩnh, dù có chút kinh hãi bi thống lúc đầu nhưng qua khoảng thời gian này đã thông hiểu nhân tình, lúc này trở về nhà đã không còn lưu dấu vết kinh hãi.
Khương lão thái quân thấy nữ nhi cùng ngoại tôn đều không quá bi thương cũng thập phần vui mừng. Nàng cảm nhận : Bạch Hùng quan tham lam nên liên lụy đến nữ nhi và ngoại tôn quá nhiều, nếu lại vì thế mà đau buồn quá đỗi thì thật không đáng
Nói vài câu, Nguyên thị liền bẩm báo chỗ ở của biểu cô thái thái và biểu cô nương đã an bài xong, ngay bên cạnh Thu Ngô viện của tam phòng, hai nhà liền kề cũng tiện chiếu cố. Báo xong, Nguyên thị liền cười nói: "Đều nói Phượng Hoàng lạc ngô đồng, nay Thu Ngô viện không chỉ đưa tới Phượng Hoàng đâu? Biểu cô nương dung mạo như hoa, đúng là một Kim Phượng hoàng."
An bài như vậy là có tư tâm bên trong, Nguyên thi miệng khen Bạch Thải Chi, trong lòng lại cười lạnh, ánh mắt liếc Dư thị, thầm nghĩ ngày đó không phải là ngươi mở miệng đưa ra ý tiếp mẹ con họ tới sao? Nếu như thế, liền thành toàn ngươi, ngươi cùng các nàng thân cận đi, ta là kẻ bất tài xin miễn .
Khương lão thái quân làm sao có thể không biết dụng ý của con dâu thứ hai, bất quá nghĩ tính tình Dư thị dễ chịu ở cùng một chỗ, nữ nhi cũng không cần lo lắng bị khinh bỉ, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ , sao phải ngại? Dù Ninh Ngọc Lan ngang bướng , hiêu sthắng, lúc này sống nhờ nơi đây, sợ là trong lòng cũng không tự tại, có Dư thị liền bên cạnh , chẳng những có thể quan tâm một hai, cũng không bị nháo không thoải mái.
Đang nghĩ tới, liền nghe Ninh Ngọc Lan bên cạnh buồn bã nói: "Nhị tẩu nói đùa, đứa nhỏ này mệnh khổ như vậy, nào được cho là Kim Phượng hoàng? Dù là Phượng Hoàng, chẳng lẽ không có nghe nói qua? Gặp rủi ro Phượng Hoàng không bằng gà. Mẹ con ta đều là người gặp vận rủi sống nhờ ở đây, Phượng hoàng hay không phượng hoàng, xin nhị tẩu đừng bàn tới nữa”.
Nguyên thị bị mắng, trong lòng âm thầm căm giận, nói cạnh khóe thì như thế nào? Ta nói phải sống chung cho tốt . Nay đến đây còn không đến một ngày, đã dám nói động đến ta , ngày sau còn không biết thế nào đâu. May mắn không an bài gần ta, không thì mỗi ngày đều sinh khí cũng tức chết rồi.
Khương lão thái quân nghe vào trong lòng, lại là tư vị khác: Này nữ nhi là từ lòng bàn tay lớn lên , nay gặp chuyện như vậy, ngay cả nàng tính kiêu ngạo đều đi xuống . Gặp rủi ro Phượng Hoàng không bằng gà, nàng có thể để nữ nhi rơi xuống hoàn cảnh như vậy?
Nghĩ đến đây, liền quay sang Nguyên thị thản nhiên nói: "Mấy ngày nay Tam đệ muội quản lý châm tuyến thực thỏa đáng, ta thấy có thể làm tốt, công việc trong tay ngươi quá nhiều, trong phủ ngươi tối bận rộn, cho nên ngươi chuyện mua phấn son giao cho ngươi đệ muội đi, cũng miễn nói ta bất công, tam phòng lại quá rảnh rỗi, ngươi lại mệt nhọc bận rộn."
Cú đánh này thật là ngoan, đem Nguyên thị đánh cho tỉnh mộng. Nhưng nhìn đến sự lạnh nhạt của Khương lão thái quân và bộ dáng thanh lãnh của Ninh ngọc lan, biết chuyện này không phải do nàng định đoạt đành phải ủy khuất lên tiếng “ dạ”
Đợi Nguyên thị cùng các cô nương đi ra ngoài, Khương lão thái quân liền nhìn Ninh Ngọc Lan cùng Bạch Thải Chi, trịnh trọng nói: "Các ngươi cứ ở nhà, cũng không cần lo lắng, lão bà tử ta tuy mặc kệ mọi việc , nhưng nhà này ta vẫn làm chủ."
Ninh Ngọc Lan cùng Bạch Thải Chi đều vội vàng đứng lên, Bạch Thải Chi đã muốn quỳ xuống rơi lệ đầy mặt, Ninh Ngọc Lan nghẹn ngào kêu một tiếng "Mẫu thân", nhưng cũng không nói ra được.
Khương lão thái quân nhìn nữ nhi cùng ngoại tôn nữ nhi, thở dài, lệnh cho Triệu ma ma phù các nàng đứng lên, lại khiến các nàng ngồi, mới lời nói thấm thía nói: "Mặc dù có ta che chở các ngươi, nhưng các ngươi trong lòng cũng nên biết, Ngọc Lan, tính tình ngươi ta không phải không rõ ràng, đi làm tức phụ vài năm cũng nên mài bớt góc cạnh đi? Lần này dù sao cũng là nhà mẹ đẻ, ngươi cũng không thể giống như trước kia khắp nơi tranh phong, tam tẩu ngươi... Nguyên bản ta chỉ nghĩ nàng không tốt, nhưng nay xem ra cũng là biết tính toan, dược cái nàng tâm địa là thiện lương , các ngươi cùng nàng ở, sẽ tốt hơn, cũng đừng nhìn Tam ca ca là thứ tử, liền mất tôn trọng, ngươi nên biết, mẹ đẻ hắn sớm thệ, cũng là ta nuôi lớn lên . Nhiều năm như vậy, hắn tuy rằng bất kham chút, so với hai ca ca ngưoi còn hiếu thuận hơn, dù trước kia ta đối hắn không quá để bụng, nay đối đãi hắn, nhưng với ngươi và hai ca ca không có gì phân biệt, huống chi hắn nay chính hăng hái. Cha ngươi còn sống đều nói hắn trí tuệ, tương lai như thế nào, thực khó mà nói, cùng tam phòng ở chung hảo, tương lai ngươi có chỗ dựa vào, hiểu chưa?"
Ninh Ngọc Lan cảm kích nói: "Lời vàng ngọc của mẫu thân, nữ nhi sao không rõ? Đều là nữ nhi bất hiếu, nhiều năm như vậy , lại còn muốn mẫu thân vi nữ nhi bận tâm, ô ô ô... Nữ nhi... Nữ nhi thật sự là không biết nên nói cái gì ..."
Khương lão thái quân thở dài: "Người một nhà, nói cái chứ? Mau đứng lên, để thải chi thấy , nàng lại khổ sở." Nói xong lại lôi kéo Bạch Thải Chi nhìn, thấy ngoại tôn nữ gầy lại xinh đẹp tuyệt trần , khuôn mặt nhỏ nhắn, có thể tưởng tượng, ngày sau chắc chắn là so nàng mẫu thân còn muốn xuất sắc hơn, chỉ đáng thương, nay cằm đã gầy đi một vòng .
"Đã tới nhà ngoại tổ mẫu , phải song thật tự nhiên, từ nay về sau sau, nơi này liền là nhà của ngươi, nhớ kỹ ngươi là chủ tử, nha đầu bà tử có cái gì không tốt, dám khi dễ ngươi,phải nói cho nương ngươi, hoặc là nói cho tổ mẫu, nếu là có thể tự mình giáo huấn các nàng thì càng tốt hiểu chưa?"
Bạch Thải Chi rưng rưng đáp ứng, nước mắt rơi như mưa một phen, cảm kích Khương lão thái quân quan tâm.
Trừ Khương lão thái quân dặn dò nữ nhi cùng ngoại tôn nữ, nhị thai thái Nguyên thị từ Ninh Hinh viện đi ra, chỉ cảm thấy tâm tình mệt mỏi . Hạ nhân bà tử nhìn nàng ánh mắt đều sợ hãi nào dám tiến lên tự tìm phiền phức, dù có chuyện gì cũng đều để nói sau .
Một đường trở về Minh lan viện, lại không một người dám tiến lên , bởi vậy trong lòng càng phát ra khí nộ, trở lại phòng liền đập một bình hoa, oán hận nói: "Một đám ăn hại, ta còn không có thất thế đâu, các nàng liền không dám dựa vào ? Sợ dính xui? Mấy năm nay, lấy trong tay được bao nhiêu ưu việt, một đám bạch nhãn lang..."