Dưới Ánh Hoa Đăng

Chương 3

Thần Vương phủ, mười hai Tinh Chủ cùng trưởng lão tinh Cự Giải đều tụ ở ngoài cửa phòng, chờ người nhà Tạ tướng từ trong phòng bước ra.

Trưởng lão tinh Cự Ciải thở dài một hơi: “Tinh Chủ thế nhưng lại gặp chuyện này, tinh Cự Giải chúng ta làm sao bây giờ……”

Lạc Phi Phi giương mắt nhìn về phía trưởng lão tinh Cự Giải, an ủi nói: “Lâm trưởng lão ngươi đừng lo lắng, không phải có cung Xà Phu sao, chúng ta nhất định sẽ cứu Yên Nhiên tỉnh lại.”

Đang nói chuyện, Tạ phu nhân khóc không thành tiếng được công tử Tạ gia đỡ ra ngoài, theo sau chính là Tạ tướng như đã già đi mười tuổi trong một đêm.

“Hoàng Thượng.”

Tạ tướng mệt mỏi vẫn là kiên trì hành lễ với Bắc Đường Dịch, Bắc Đường Dịch vội vàng đỡ lấy Tạ tướng: “Không cần đa lễ.”

Tạ phu nhân đẩy Tạ công tử đang đỡ mình ra, hướng Lạc Phi Phi nghiêng ngả lảo đảo đến gần, mắt thấy liền phải quỳ xuống: “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, cầu xin người cứu lấy Yên Nhiên, người nhất định phải cứu Yên Nhiên――”

Lạc Phi Phi vội vàng đỡ lấy Tạ phu nhân: “Tạ phu nhân, Tạ phu nhân, người mau đứng lên, mau đứng lên!”

“Tạ phu nhân!” Lạc Phi Phi dùng sức nâng Tạ phu nhân đứng dậy, “Người yên tâm, Yên Nhiên là tỷ muội tốt nhất của ta, ta nhất định sẽ khuynh tẫn toàn lực cứu cô ấy.”

Tạ công tử vội vàng đến gần ôm chặt Tạ phu nhân: “Hoàng Hậu, gia muội……”

“Yên tâm đi.” Lạc Phi Phi an ủi gật đầu, quay đầu cùng Bắc Đường Dịch liếc nhau, nhấc váy đi vào phòng.

Tạ Yên Nhiên lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, môi luôn đỏ thắm cũng mất đi sắc máu.

Lạc Phi Phi ngồi vào mép giường, cầm tay Tạ Yên Nhiên: “Yên Nhiên……”

Nhưng mà chỉ vừa hô một tiếng, nước mắt liền bắt đầu mất khống chế rơi xuống, hai mắt đẫm lệ, trong mông lung hình dáng Tạ Yên Nhiên cũng bắt đầu mơ hồ, trong hoảng hốt, Lạc Phi Phi giống như lại nhìn thấy đêm trước khi rời đi, cùng cô ấy ngồi ngoài phòng ngắm sao.

“Yên Nhiên, cô thật sự muốn đi hòa thân sao?”

“Ừ.”

“Ta nghe nói cơm ở Đại Hùng Quốc không thể ăn, hay là cô đừng đi.”

“Đều đã quyết định rồi, còn muốn đổi ý à?”

“Chỉ là…..”

“Được rồi. Yên tâm, ta sẽ tốt. Cô và Hoàng Thượng cũng sẽ tốt, chúng ta đều tốt.”

“Yên Nhiên, không sao rồi.” Lạc Phi Phi lau nước mắt, cúi người ôm lấy Tạ Yên Nhiên đang hôn mê, “Ta bảo đảm cô sẽ tốt, cô nhất định sẽ rất tốt.”

Tuy rằng Lạc Phi Phi không nói, nhưng kỳ thật lúc vừa đến đây, nàng rất sợ hãi. Nơi này hết thảy đều xa lạ, nguy hiểm, người duy nhất làm nàng cảm thấy quen thuộc là Bắc Đường Dịch, nhưng mà khi đó hắn lại không biết nàng.

Sau đó nàng gặp Tạ Yên Nhiên, Lạc Phi Phi vốn tưởng rằng danh môn quý nữ đều giống phim truyền hình, vừa theo khuôn phép cũ lại hay dấu diếm tâm kế. Nhưng Tạ Yên Nhiên không giống họ, nàng ôn nhu rộng lượng, lại thông minh trượng nghĩa, nàng ở cạnh khi Lạc Phi Phi khóc, khi Lạc Phi Phi cười, nàng và Lạc Phi Phi chia sẻ rất nhiều rất nhiều bí mật nhỏ với nhau.

Lạc Phi Phi có đôi khi sẽ nghĩ Yên Nhiên thật tốt, tốt đến mức nàng bỗng nhiên có thật nhiều động lực, tốt đến mức khiến nàng tưởng nàng và Yên Nhiên vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, cùng nhau tìm được phu quân, cùng nhau vui vui vẻ vẻ cả đời, chờ đến hai người đều biến thành bà lão tóc trắng xóa, còn có thể vây quần ở bên nhau phơi nắng, cùng so xem cháu trai cháu gái của nhau có bao nhiêu giỏi ngang, trong một giây nàng thật muốn cho người đánh chết bọn họ.

“Yên Nhiên, ta kể cho cô nghe, đứa cháu nhỏ nhất nhà ta đem bản vẽ đẹp nhất của Vương đại sư quăng vào nước giặc sạch! Cô nói nó học ai mà nghịch như vậy?”

“Phi Phi, cô còn có mặt mũi hỏi nó học ai?”

“Yên Nhiên lời này của cô ta không thích nghe, vậy cháu gái nhỏ nhà cô chạy đến nhà người ta tặng con trai người ta hoa hồng là học ai? Học ai mà mê trai như vậy.”

“Lạc Phi Phi, cô một hai phải nhớ chuyện đó không quên đúng không? Cô xem ta có đánh cô không――”

“Cô đừng đánh ta, cô đừng ――”

“Đừng, Yên Nhiên, đừng nhúc nhích, đừng véo mặt ta, cô muốn làm gì ――”

Lạc Phi Phi mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy Bắc Đường Dịch ở cạnh xoa má mình.

“…… Phi Phi, nàng tỉnh rồi.”

“Tỉnh rồi,” Lạc Phi Phi vẻ mặt lạnh nhạt, “Chàng làm gì đó?”

Bắc Đường Dịch ngượng ngùng thu tay trở về: “Mát xa mặt giúp nàng.”

“?!” Lạc Phi Phi nghe xong muốn đứng dậy đánh hắn, lại đột nhiên thấy choáng váng, lảo đảo lùi về sau.

“Phi Phi!” Bắc Đường Dịch vội vàng đỡ lấy Lạc Phi Phi, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm trở về, “Nàng đừng lộn xộn. Nàng vì cứu Tạ Yên Nhiên tỉnh lại mà tiêu hao quá nhiều, hiện tại thân thể suy yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Yên Nhiên,” Lạc Phi Phi phục hồi tinh thần, “Yên Nhiên sao rồi?”

“Nàng yên tâm, Yên Nhiên đã tỉnh.”

“Ta muốn đi thăm cô ấy.” Lạc Phi Phi giãy giụa muốn xuống giường.

Bắc Đường Dịch một phen đè lại Lạc Phi Phi: “Vừa mới nói nàng phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Hơn nữa, nàng hiện tại tốt nhất vẫn là đừng đến Thần Vương phủ.”

“Vì sao chứ?”

“Tạ tướng và hoàng thúc đã cãi nhau một trận.”

“Sao lại cãi nhau?”

“Tạ tướng muốn đưa Yên Nhiên hồi phủ, hoàng thúc không cho.”

“Không phải,” Lạc Phi Phi nghĩ hoài không thông, “Vương gia vì sao không cho? Không phải đã không sao rồi à?”

Bắc Đường Dịch ánh mắt có chút trốn tránh: “Kỳ thật, cũng không hoàn toàn tốt?”

“Có ý gì? Long Đản ý chàng là gì? Chàng nói rõ ràng.”

“Phi Phi, Yên Nhiên đã tỉnh. Nhưng cô ấy thương tổn tâm mạch, hiện tại đã quên sạch chuyện trước đó, dị năng biến mất, hơn nữa tư duy đôi khi còn có chút hỗn loạn.”

Lạc Phi Phi nghe xong, nước mắt liền bắt đầu có chút mất khống chế, Bắc Đường Dịch vội vàng an ủi nàng: “Có điều nàng đừng lo lắng, Lâm trưởng lão tinh Cự Giải đã đi tìm cách khôi phục, hoàng thúc cũng đã phái người tìm danh y. Sẽ tốt hơn thôi.”

Lạc Phi Phi hai mắt đẫm lệ mà giương mắt nhìn Bắc Đường Dịch: “Long Đản……”

Bắc Đường Dịch ôm Lạc Phi Phi vào trong lòng ngực: “Yên tâm, hoàng thúc sẽ chăm sóc tốt cho Yên Nhiên……”

Thần Vương phủ, Tô Tầm Tiên tự tại mà châm ấm trà, Bắc Đường Mặc Nhiễm không nói một lời đứng trước cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

“Hôm nay, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngài nghiêm túc như thế.” Tô Tầm Tiên khẽ cười một tiếng, “Trước đây vì Lạc Phi Phi cũng không cố chấp như vậy.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm thanh âm nhàn nhạt: “Có ý gì?”

“Trước đây Hoàng Thượng đến đòi người, dù ngài tức giận nhưng cũng gật đầu đồng ý không phải sao?”

“…… Lúc đó có rất nhiều nguyên nhân.”

“Vậy hôm nay ngài kiên quyết không cho Tạ Yên Nhiên về nhà, ngược lại muốn để nàng ta ở lại Thần Vương phủ, cũng là có rất nhiều nguyên nhân?”

Bắc Đường Mặc Nhiễm trầm mặc, Tô Tầm Tiên uống xong ly trà cuối cùng, phe phẩy cây quạt thong thả ung dung mà rời đi: “Con người thường nhiều phiền muộn, ngài đó, vẫn nên cố gắng thanh tỉnh đi.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm trước sau không nói gì, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, nhớ tới Tạ Yên Nhiên ở bữa tiệc đưa tiễn ngày đó, chàng cùng Tạ Yên Nhiên ngồi gần nhau, vài lần chàng muốn mở miệng lại không biết phải nói gì, cuối cùng ngược lại là Tạ Yên Nhiên mở miệng.

“Vương gia hôm nay sao lại an tĩnh như vậy?”

“Không có gì, Yên Nhiên……”

“Vương gia, nghe nói thái tử Đại Hùng Quốc dáng vẻ phi phàm, là thật sao?”

“…… Thật, nhiều năm trước ta gặp qua hắn một lần, đúng là như thế.”

“Đúng thật thì tốt quá.”

Tạ Yên Nhiên nhẹ nhàng cười, rót một chén rượu: “Vương gia, ma ma của Yên Nhiên tin phật.”

“Thật?”

“Vâng. Ma ma nói với ta, trên đời này vạn vật đều không tránh được chữ duyên, có lương duyên, có nghiệt duyên, đều là ý trời.”

“Vương gia. Tình nghĩa năm xưa Yên Nhiên đối với Vương gia là duyên, Vương gia cùng Phi Phi rối rắm là duyên. Hiện giờ Yên Nhiên đi trước hòa thân, cũng là duyên.” Tạ Yên Nhiên hướng về Bắc Đường Mặc Nhiễm nâng chén, “Vương gia, Yên Nhiên có lẽ đã tìm được lương duyên, cũng hy vọng Vương gia có thể sớm ngày tìm được lương duyên.”

Ngày ấy Tạ Yên Nhiên uống một hơi cạn sạch, xoay người rời đi trước sau vẫn dịu dàng cười. Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn bóng dáng nàng, trong lòng không hẹn mà chua xót.

Như thế tính ra, Tạ Yên Nhiên đã chúc phúc y hai lần, ngày đó nàng đi xa đã chúc phúc một lần, hiện giờ nàng phải hòa thân lại chúc phúc y thêm một lần.

Bắc Đường Mặc Nhiễm uống cạn ly rượu, trong lòng hiểu rõ, Tạ Yên Nhiên chỉ là không muốn y áy náy, chỉ là sao có thể không áy náy, nàng dù sao cũng là một nữ tử tốt.

Dù y mười năm qua chưa từng chú ý tới nàng, nhưng từ lần đầu gặp mặt đã rõ, nàng thích y mười năm, chúc phúc y hai lần, lại cứu y một lần, Bắc Đường Mặc Nhiễm tự giễu cười, những việc này, thiếu chính là thiếu, làm sao thanh tĩnh được.

Cho nên, khi nhắc tới việc hòa thân y không đồng ý, vì y không muốn Tạ Yên Nhiên trở thành vật hi sinh chính trị; khi biết được nàng gặp nạn, y chủ động yêu cầu xuất binh, vì y muốn cứu nàng khỏi tù ngục; khi nàng thân mắc bệnh lạ y muốn đem nàng giữ lại Thần Vương phủ, vì y nhất định phải chữa khỏi cho nàng.

“Tuy rằng ta không phải lương duyên của cô,” Bắc Đường Mặc Nhiễm rũ mắt lẩm bẩm, “Nhưng ta mong cô cả đời này trôi chảy, bình an hỉ nhạc.”

Bình Luận (0)
Comment