Sư phó là chú hai của Nhan Húc, lúc trước đến miền nam đi học, gặp được cô gái ở trấn nhỏ này, rồi định cư sống ở đây, có ba cô con gái, mở một võ quán tên là
“Đức Thăng”, có mười một đứa học trò, bông hoa như Nhan Húc là đứa thứ mười hai.
Trong võ quán hiện tại lớn nhất là đại sư huynh, Tần Thâm đang quỳ một gối trên sàn gỗ của võ quán, nội tâm chết lặng vì nhận lầm người, dỗ một đứa con trai gần nửa ngày, hắn bây giờ vẫn còn phải tiếp tục dỗ: “Anh không có ý đó, em đừng khóc, nín đi.”
Sau khi Tần Thâm trực tiếp nói ba chữ “Con không muốn”, thì Nhan Húc liền ôm đầu gối, rồi cứ thế “Hu hu hu” hơn hai mươi phút đồng hồ, cái cằm nhọn toàn là nước mắt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Tần Thâm rút khăn giấy lau mặt cho cậu, thở dài nói: “Anh không phải nói không muốn em, anh sẽ cho em đến nhà anh, vừa rồi anh chỉ là không kịp phản ứng thôi.”
Tần Thâm dỗ lâu như vậy, đã nói rất nhiều lần, hiện tại tiếp tục, “Anh để gian phòng của anh cho em ở có chịu không?”
Nhan Húc nhìn hắn, khóc đến đói bụng, quá khó chịu nên nói không ra lời: “Hức.”
Sư phó trừng mắt nhìn Tần Thâm, lúc mình mang thằng bé tới đây, trên đường người ta không rơi một giọt nước mắt nào, giờ con xem con đi!
Hắn nửa ngồi dỗ dành người ta, nghe nói ba của cậu để cậu ở đây cho đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, nếu cậu không thích người sư huynh này, thì chú sẽ đổi cho cậu một người khác.
Nhan Húc hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nhóm sư huynh nhỏ bị Tần Thâm phạt dựng ngược lên mặt tường, mỗi người đều nhe răng trợn mắt, mồ hôi rơi như mưa, trên mặt đều viết “em sai rồi”
Nhìn tới nhìn lui, rồi lại nhìn kỹ anh Thâm, có cảm giác an toàn hơn, cậu vừa khóc thút thít vừa lắc đầu.
Tần Thâm rút giấy nắm cái mũi nhỏ lau nước mũi cho cậu, “Đi thôi bạn nhỏ, anh Thâm mang em đi tham quan một vòng rồi mua kẹo cho em, chịu không nào?”
Cuối cùng Tần Thâm một tay nắm tay Nhan Húc còn thút tha thút thít, một tay cầm theo ba lô của cậu cùng túi đồ ăn vặt đứng ở cửa nhà mình.
Nhưng một ngày hỗn loạn như thế này còn chưa kết thúc.
Lúc Tần Thâm về đến nhà, sư phó hắn gọi điện thoại đến, thảo luận với hắn: “Tần Thâm con thấy đấy, Húc Húc ngày thường đều do mẹ cùng chị gái chăm sóc, nên có chút nữ tính, ba của thằng bé muốn uốn nắn lại em nó. Trong nhà thầy có ba cô con gái, nếu ở nhà thầy, thì lúc đưa về không phải sẽ biến thành con gái luôn sao? Cho nên con hãy cẩn thận dạy dỗ em nó một chút nha con.”
Dạy dỗ thế nào đây?
Đánh cậu? Với cái thân thể nhỏ bé kia của Nhan Húc, có thể chịu được mấy đòn.
Mắng cậu? Hôm nay chỉ vô ý nói một câu thôi, đã làm cho người ta thương tâm khóc mãi không dứt, dỗ dành lâu đến nỗi đầu gối Tần Thâm xém chút không nhấc thẳng lên được.
Nghĩ mãi không ra, không biết phải làm sao khi Nhan Húc ở nhà mình, hắn thỉnh thoảng nhìn Nhan Húc, thì phát hiện động tác nhỏ của cậu rất nhiều.
Trong phòng bếp, cậu ngồi trên băng ghế nhỏ giúp bà nội xé hành lá, cắn môi, nếm đồ ăn nóng hổi, dùng tay che miệng phù phù thổi khí, bưng chén thì ngón út chỉa ra, đi đường thì nhẹ nhàng, nhìn bóng lưng hoàn toàn không giống con trai, đương nhiên bây giờ nhìn mặt cũng nhìn không ra
*haha edit bộ này làm tui nhớ tới bộ phim cô gái đan mạch phiên bản hàn quốc, hài ko chịu được:vNhan Húc bưng một dĩa anh đào tới trước mặt hắn: “Anh, anh ăn thử một miếng đi, em vừa mới rửa đó.”
Tần Thâm lấy một miếng qua ăn, Nhan Húc không còn giận ngồi xuống cạnh hắn, cắn một miếng, cái miệng hồng hồng cười tươi: “Thật ngọt nha.”
Tần Thâm gật đầu, ừm, nói chuyện còn ỏn à ỏn ẻn.
Tần Thâm cùng Nhan Húc ăn xong dĩa anh đào, hắn ho một chút, nói: “Nhan Húc, ba của em vì sao đưa em tới đây vậy?”
Nhan Húc hé miệng, chờ một hồi mới nhỏ giọng nói: “Ông ấy nói để em đến đây chơi. Nhưng em nghe ba cùng chú hai gọi điện thoại, ông cảm thấy em giống con gái.”
Tần Thâm bây giờ cũng không coi cậu là con trai, đau đầu nói: “Vậy em thấy thế nào?”
Nhan Húc cắn môi dưới, ủy khuất: “Người ta không biết mà.”
(my god, cute quá nha)“...” Tần Thâm hít sâu một hơi, “Nhan Húc, ba của em là muốn tốt cho em, em nên thay đổi một chút, những động tác nhỏ ít làm lại, cũng không cần ăn nói như vậy.”
Nhan Húc nước mắt đầm đìa nhìn hắn: “Dạ.”
Tần Thâm lòng dạ cứng ngắc, nói: “Không được khóc, thầy nói để anh dạy dỗ em, anh cũng không biết nên làm thế nào, trước tiên em cứ sửa lại những thói quen này đã.”
Nhan Húc khóe miệng chùng xuống, nhưng vẫn gật đầu.
Trong lòng Tần Thâm thở dài một hơi, chủ yếu là hắn không có cách nào đối xử với Nhan Húc như những sư đệ khác, trên mặt cũng không giận, chỉ mới nói hai câu mà lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi.
Nhưng hắn chưa kịp thả lỏng, Nhan Húc đã nhịn không được, đột nhiên chạy ra khỏi nhà.
Bên ngoài trời đã tối! Cậu lại không biết đường!
Tần Thâm lập tức đuổi theo, phát hiện Nhan Húc không đi ra ngoài, mà tìm một chỗ để khóc — cậu trốn ở trong sân, dưới gốc cây anh đào gầy teo.
Bà nội bưng đồ ăn nóng hổi tới, nhìn Tần Thâm đứng dưới mái hiên, lại nhìn Nhan Húc trốn ở trong bóng tối, đánh lên cánh tay Tần Thâm cái tát, thấp giọng bảo: “Con thật vụng về không chút lanh lợi, lại chọc cho người ta khóc, còn không đi xin lỗi.”
Tần Thâm nhận mệnh đi qua, mang theo cái bàn nhỏ.
Ngay dưới cây anh đào, đèn sợi vôn-fram được thắp sáng trong sân, Nhan Húc và Tần Thâm đầu gối đụng nhau.
Tần Thâm hỏi: “Tại sao em khóc?”
“Anh có phải cũng chê em làm mất mặt đúng không?”
“Anh không có.” Tần Thâm nói rất nhanh, cau mày, “Người nhà em nói em như vậy sao?”
Nhan Húc lắc đầu, “Ba nói em mà cứ như thế thì người khác sẽ xem thường em.”
Tần Thâm không có xem thường cậu, chỉ là con trai mà có những động tác nhỏ như vậy rất kỳ cục, khó coi, nhưng với Nhan Húc lạ là lại thấy đáng yêu, hắn nói: “Anh không coi thường em, nếu em không muốn thì chúng ta không bắt em sửa nữa.”
“Có thật không?”
Tần Thâm cười: “Cái này không phải tâm bệnh gì, giống như kiểu con trai như anh thì nhiều, kiểu như em thì ít vậy.”
Nhan Húc lập tức nín khóc mỉm cười, đuôi mắt còn mang theo nước mắt sáng lấp lánh, gật đầu thật mạnh: “Vâng”
Bà nội đứng dưới mái hiên nghe lén lập tức hô: “Húc Húc, mau tới ăn cơm, bà nội làm cá chua ngọt đây này.”
Nhan Húc nam sinh nữ tướng nhưng thật ra rất được gia đình yêu thương nuông chiều, đặc biệt là thế hệ trước, thấy cậu giống như trong đống tuyết nhặt được con búp bê, nên bà nội của Tần Thâm thương cậu cực kỳ.
Ngày thứ hai cậu cùng Tần Thâm ra ngoài, đem đồ ăn vặt bỏ vào trong ba lô, lúc đưa cậu ra cửa, hỏi cậu thích ăn cái gì để bà hắn làm, cuối cùng còn không quên nhắc nhở Tần Thâm phải chăm sóc tốt cho em trai.
Bên trong võ quán, ngay trước mặt những sư đệ khác, Tần Thâm là sư huynh nêu những nội quy cho sư đệ biết.
Nhan Húc tạm thời không thể làm được giống như những sư huynh khác, ví như buổi sáng trước tiên phải ở trên trấn chạy nửa giờ, trở về lại đứng trung bình tấn thêm nửa giờ.
Tần Thâm yêu cầu cậu tiến hành theo tuần tự, rất có tính công kích.
Tần Thâm: ngón tay chỉa ra một lần, đánh
Nhan Húc: Hu hu hu... A!
Tần Thâm: Rầm rì một lần, đánh
Nhan Húc: Anh ơi, em... A!
Tần Thâm: Cắn môi một lần, đánh
Nhan Húc: Người ta muốn về nhà! A a a em không dám, anh ơi em sai rồi, em thật không dám nữa ToT.
Thời điểm lập ra nội quy, sư phó cùng các học trò đều đứng ngó, nhìn khoai lang bỏng tay được sư phó tiếp nhận, thỏa mãn gật đầu, các sư đệ vụng trộm trao đổi ánh mắt, cảm thấy cách làm này của sư huynh còn tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, nên không ai cảm thấy không công bằng.
Dù sao cũng không có người nào biết, giữa trưa Tần Thâm mang theo Nhan Húc về nhà, hỏi: “Anh đánh có đau không?”
Nhan Húc nhảy một cái, rất vui vẻ lắc đầu.
Trong trấn nhỏ người dân nơi đây vô cùng chất phác, dáng vẻ ngọt ngào của Nhan Húc rất được người thích, mỗi ngày ở võ quán, các sư huynh thì tiến hành cách đấu lúc huấn luyện, cậu thì dựa vào tường đợi Tần Thâm đi vào thành phố mua cho cậu manga mới, cậu có mang từ nhà tới nào là hạnh quả sơn trà vàng óng cho các sư huynh, rồi nước dưa hấu, quả dương mai chua ngọt…
Đương nhiên, vẫn có người hiểu chuyện là tiểu Bát, lén lút đi tìm Tần Thâm cáo trạng: “Sư huynh! Tiểu thập hai mới...”
Tần Thâm bình thường đều sẽ công bằng công chính, đi qua hỏi Nhan Húc có làm theo quy định của hắn hay không, Nhan Húc tích cực thừa nhận, sau đó ngoan ngoãn mở lòng bàn tay ra, “Anh, em sai rồi.”
Tần Thâm đánh một cái vào lòng bàn tay cậu, vò nắm tóc cậu, rồi gật đầu đi ra.
Người thường xuyên bị sư huynh một chưởng vỗ đến lảo đảo, tiểu Bát nghĩ: mình cảm thấy có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.