Dưới Cây Anh Đào

Chương 27

Bên khách sạn khác.

Sau khi Nhan Húc khóc đòn phủ đầu, mới phát hiện Tần Thâm trước mặt đang im lặng có hơi đáng sợ.

Tỉnh táo suy nghĩ một chút, ngay từ đầu anh ấy chưa từng chất vấn mình.

Tần Thâm không nói lời nào, Nhan Húc đảo cặp mắt ướt nhẹp cũng không lên tiếng, mồ hôi ướt đẫm, những lọn tóc đen dính sát vào cái gáy trắng nõn.

Tần Thâm vừa thấy cậu khóc đã không còn tức giận như trước nữa, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, đi vào phòng vệ sinh vắt khăn ra lau mặt cho cậu, hỏi: “Khi nãy em nói khó chịu cái gì?”

Nhan Húc mang theo giọng mũi trả lời: “Anh lạ lắm.”

Tần Thâm cầm khăn trầm mặc một lúc, rồi lên tiếng: “Không được tới những nơi không nên tới nữa.”

Duỗi tay kéo cổ áo bị xệ xuống nửa bên của Nhan Húc lên.

Nhan Húc buồn rầu sa sút gật đầu.

Tần Thâm không đi giặt khăn, đột nhiên hỏi: “Trình Phi Phàm hôn chỗ nào của em?”

Nhan Húc vừa định lắc đầu, chợt cái khăn ướt trên cổ cậu cứ dịch tới dịch lui, Nhan Húc ngẩng đầu thì thấy Tần Thâm vẫn luôn cau mày, giữa mi tâm chụm lại tạo thành cái ngấn nhàn nhạt.

“Trình Phi Phàm không có hôn chỗ này của em, mà hôn chỗ khác.”

Sắc mặt Tần Thâm càng khó coi hơn: “Hôn chỗ nào?”

“Em không biết.” Nhan Húc nhanh bước tiến lên hôn cái bẹp lên môi hắn, rồi lui lại dựa vào tường nhìn hắn với đôi mắt ướt át.

Đôi mày cau có của Tần Thâm giãn ra vì kinh ngạc, sau cùng bởi trên người mặc quần áo không thích hợp, cộng với việc Nhan Húc giống như được nhặt về thì kiểu vò đã mẻ nên không sợ sứt tựa vào tường khí thế bật cười.

Cười lên hai tiếng, hắn giơ tay chạm vào mái tóc hơi ẩm của Nhan Húc: “Em đi tắm rửa thay đồ trước đi.”

“Còn anh thì sao?” Nhan Húc sốt ruột nói: “Đêm nay em không về nhà, nếu anh bỏ đi, em lại tới chỗ đó nữa cho coi.”

Tần Thâm vỗ vào mông cậu một phát, “Còn chưa xử lý em đâu, muốn bị ăn đòn lắm đúng không.”

Nhan Húc đàng hoàng lại.

Tần Thâm nhìn mặt cậu: “Mặt của em rửa nước thường có sạch được không?”

Nhan Húc khóc nãy giờ mà lớp trang điểm trên mắt cũng không bị trôi đi.

Nhan Húc: “Phải dùng nước tẩy trang mới được anh.”

“Vậy anh đi mua, tắm rửa cho sạch sẽ, xong rồi thì gọi điện về nhà em báo một tiếng. Thôi, để anh gọi.”

Tần Thâm đi mua một chai nước tẩy trang, còn mua thêm bông tẩy trang theo hướng dẫn, rồi mua một bộ quần áo cho Nhan Húc, mất chưa đến hai mươi phút.

Như cảm thấy để Nhan Húc một mình ở khách sạn không an tâm chút nào, nên hắn nhanh chóng quay về.

Lúc về tới Nhan Húc đã tắm xong, cậu mặc áo tắm màu trắng ngồi trên giường, cẳng chân thon dài, lông chân mỏng nhạt không nhiều, một ít lớp trang điểm còn đọng trên khóe mắt, đôi môi căng mọng đỏ hồng, ánh mắt ngây thơ mà trong suốt.

Tần Thâm: “Tới đây lau mặt.”

Nhan Húc xỏ dép lê đứng trước mặt hắn, “Em không biết dùng.”

Tần Thâm lần đầu tiên biết đến cái nãy cũng không biết dùng, hắn xem hướng dẫn sử dụng trên chai, rồi cầm bông tẩy trang chấm chút nước, nói: “Nhắm mắt lại.”

Sợ đụng vào mắt Nhan Húc, nên động tác của Tần Thâm rất cẩn thận.

— Ngoại trừ việc hồi nhỏ giúp Nhan Húc thoa kem em bé ra, thì hắn chưa bao giờ làm mấy chuyện của con gái hay làm này.

Nhan Húc nhắm mắt, nhìn lông mi đen dày của cậu khiến hắn có loại cảm giác thật dịu dàng ngoan ngoãn, đôi môi mềm mại tươi ngon như chờ người tới hái.

Ánh mắt Tần Thâm chuyên chú ngắm nhìn mí mắt của cậu, “Anh gọi điện cho ba em rồi, nói sáng mai sẽ đưa em về.”

Nhan Húc: “Còn anh? Anh về trường luôn hay sao?”

“Anh xin nghỉ với giáo viên rồi.”

Nhan Húc thả lỏng trong lòng.

Xong xuôi Tần Thâm dùng khăn mặt lau lại thêm một lần cho cậu, “Được rồi, em đi ngủ đi.”

Nhan Húc trở lại giường, nhăn mặt nhìn hai cái giường đơn trong phòng.

Sau đó nằm xuống lăn qua lăn lại, gửi cho Trình Phi Phàm một tin nhắn, nhưng không thấy hồi âm.

Không biết cậu ấy có bị tứ ca đánh đòn không nữa.

Chắc không đâu ha, Tần Thâm cũng tức giận muốn chết thế nhưng vẫn đi thuê phòng đôi với mình đấy thôi?

Đợi Tần Thâm tắm rửa xong, Nhan Húc đã nghiêm chỉnh ngồi chờ hắn tính sổ với mình.

Tần Thâm ngồi một bên giường khác, im lặng nhìn cậu, lúc đầu tính dạy cho cậu một bài học, nào ngờ bị Nhan Húc nháo nhào phủ đầu trước, bây giờ có nói gì cũng bằng không.

Hắn lên tiếng: “Em có biết hôm nay chỗ em tới là nơi như thế nào không?”

Nhan Húc leo lên giường của hắn tỏ thái độ rất tích cực, “Em biết sai rồi, em cũng không thích chỗ đó mà, nếu em dám đi nữa thì anh cứ đánh em. Anh đừng giận nữa được không.”

Tần Thâm nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay đang mở của cậu, “Anh không thể lúc nào cũng bên cạnh em được, nên đừng làm chuyện nguy hiểm khiến anh phải lo.”

Dù sao cũng nói, nên Tần Thâm giải thích luôn: “Học đến năm ba có lẽ anh sẽ nhập ngũ, đến lúc đó nếu không có người tới đón em, hay em bị ai đó dẫn đi đâu, anh cũng chẳng thể nào biết được.”

Nhan Húc: “Vì nguyên nhân này nên thời gian qua anh mới không để ý tới em có đúng không?”

Tần Thâm tạm thời bỏ qua lời chất vấn của cậu, nói tiếp: “Anh mong em đừng quá ỷ lại vào anh, khi anh đi rồi, em cũng chỉ mới mười bảy, nên quen biết nhiều bạn bè hơn sẽ tốt cho em.”

Trong lòng Nhan Húc lại khó chịu, cái mũi chua xót, không muốn nghe Tần Thâm nói nữa.

Rõ ràng là không nỡ, lại không thể yên tâm, Nhan Húc không biết kiểu quan tâm này là yêu thích, hay đơn giản chỉ là tinh thần có trách nhiệm của Tần Thâm mà thôi.

Nhan Húc: “Nếu vậy thì giờ anh hãy ở bên em nhiều thêm một chút, đừng tiếp tục làm lơ em nữa.”

Tần Thâm nâng cằm của cậu lên, nhíu mày hỏi ngược: “Anh làm lơ em bao giờ?”

Tần Thâm đối với cậu không quá quyết tuyệt, cũng không nhắc tới chuyện không vui cho cậu biết, mỗi tuần đúng hạn tới nhà cậu ăn cơm, cùng cậu đi chơi, dù có không gọi điện trò chuyện nhưng vẫn luôn báo với cậu rằng mình sẽ đi đâu hay đến nơi nào.

Nhan Húc hẹp hòi nói: “Trước đây mỗi ngày anh đều gọi điện cho em, bây giờ em mà không gọi anh cũng không thèm gọi tới, anh chẳng còn chia sẽ hay tâm sự với em về chuyện của anh nữa.”

Tần Thâm: “Anh không nói ra vì sợ em buồn, hơn nữa gần đây tứ ca của em khá bận rộn việc khác, mà anh cũng thế.”

Ban đầu hắn nghĩ muốn nhân cơ hội này để Nhan Húc đừng quá ỷ lại vào mình, nhưng không ngờ tâm tư của cậu lại mẫn cảm đến từng chân tơ kẽ tóc tới vậy, Tần Thâm có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian đó Nhan Húc khi nhớ tới mình đã phải chịu khổ sở đáng thương biết bao nhiêu.

Tần Thâm nói với cậu: “Sau này khi anh nhập ngũ, thì đến cả điện thoại cũng chẳng có để gọi.”

Nhan Húc: “Em có thể viết thư cho anh mà, em kiểm tra rồi, trong quân đội có nhận thư từ.”

Lồng ngực của Tần Thâm bỗng nhiên chìm xuống, đứng trước sự trong sáng minh bạch của Nhan Húc khiến hắn chợt thấy mình thật nhát gan yếu đuối.

Hắn vì sự tình này mà lo trước tính sau, rồi suy cho cùng cũng chỉ vì luyến tiếc sự ngọt ngào mà Nhan Húc đã dành cho hắn.

Hắn bóp mặt Nhan Húc, hỏi: “Em còn tra xét cái gì nữa?”

Nhan Húc dịch tới gần hắn: “Em chỉ muốn biết thêm những chuyện mà anh muốn làm thôi, ngoài ra không tra cái gì cả.”

Tần Thâm sợ bản thân không kìm được hôn cậu, đành duỗi cánh tay ôm Nhan Húc vào lòng.

Nhan Húc tựa vào ngực hắn, áo tắm của Tần Thâm bị cơ ngực hắn căng ra rất nhiều, Nhan Húc rủ mắt liền nhìn thấy một mảng bắp thịt rắn chắc màu mật ong kia, đầu móng tay chốc chốc cứ chọt chọt cơ ngực của hắn, làm bụng dưới của Tần Thâm căng thẳng, nghe cậu yêu kiều gọi mình: “Anh.”

Tần Thâm nhớ tới những gã đàn ông quyến rũ xinh đẹp mình gặp tối nay, không ai có thể so được với Nhan Húc đang nằm trong ngực, cậu nói: “Hôm nay anh giận đến vậy, là vì em đến chỗ không đàng hoàng đúng không?”

Trong lòng Tần Thâm âm thầm mặc niệm ba điều cần ghi nhớ, vẻ mặt vô cảm trả lời: “Ừm, nếu lần sau còn đi đến đó nữa anh sẽ đánh gãy chân em.”

Cậu thần bí nói: “Anh ơi, em nói với anh một chuyện, thật ra em thích con trai, em giống bọn họ….”

Loại chuyện hắn đã biết rõ này không có gì ghê gớm, ba điều lệnh không nhớ nổi, trong lòng Tần Thâm lại bắt đầu ca «Bài hát bảo vệ và tuân thủ luật pháp » chợt “Ồ” một tiếng.

Ngón tay Nhan Húc vẽ vòng vòng trên cơ ngực của hắn, giọng điệu nũng nịu: “Em chắc là thích anh….”

Tần Thâm siết chặt cánh tay cậu, Nhan Húc thét lên sợ hãi: “Anh đừng đánh em….Ơ, anh không đánh em sao?”

Cậu chống cằm đâm vào ngực Tần Thâm, nở nụ cười vui sướng như được ngâm trong hủ mật.

Tần Thâm cúi nhìn cậu bé mê người ngọt ngào trong lòng, ánh mắt sâu hun hút.

—— Bấy giờ hắn mới hiểu, người vẫn luôn bị cám dỗ đều là bản thân mình.

Tần Thâm nãy giờ cứ im lặng, vẻ mặt Nhan Húc đã bình tĩnh hơn, bị hắn nhìn tới đỏ cả mặt, nhỏ giọng ngập ngừng hỏi: “Thế anh có thích em hay không?”

Tần Thâm có chút bất đắc dĩ, trước đây hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không cân nhắc tới việc Nhan Húc có nhận ra ý mình hay không, hắn bóp cái mũi của cậu, nói: “Nếu không thích thì sao đi đâu anh cũng dẫn em theo, nếu không thích thì sao lại hôn em ôm em, nếu không thích thì sao anh phải lo lắng em sẽ chịu thiệt khi làm người yêu của quân nhân, nếu không thích thì mỗi tuần sao phải đến nhà ba mẹ em để hiếu kính, em là đồ ngốc sao?”

Cái mũi Nhan Húc mỏi nhừ.

Cậu biết chứ, nhưng nghe Tần Thâm tự mình nói ra thì cảm giác lại hoàn toàn khác.

“Vậy mà anh chưa bao giờ nghiêm túc nói với em những điều đó.”

“Anh muốn chờ em lớn lên.” Tần Thâm nửa thật nửa giả nói: “Để em có cơ hội biết đâu sẽ đổi ý.”

Nhan Húc lập tức lắc đầu: “Không có đâu. Tuổi của em hiện giờ có thể yêu đương vụng trộm rồi nha. Ưm, anh không được nuốt lời đâu đó.”

Tần Thâm gật đầu, ngón cái ma sát mặt cậu, ấn lên môi cậu, ôm vòng eo nhỏ gầy của cậu, nói: “Vậy bây giờ anh hôn em được không, cục cưng của anh.”

Không đợi Nhan Húc trả lời, Tần Thâm đã bế cậu ngồi lên người mình, bắt đầu chu môi hôn hít, sau đó gặm nhấm đôi môi ngọt ngào như đường của cậu.

Hormone tràn ngập nam tính cùng nhiệt độ cơ thể của hắn khiến người ta hoa mắt chóng mắt, mùi vị của nụ hôn này làm Nhan Húc nhớ tới cái lần uống thiêu đao tử, nhưng lúc này đây cậu và Tần Thâm rõ ràng không có uống rượu, mà cậu vẫn say đến nỗi thiếu dưỡng khí, ngón tay nắm lấy áo tắm Tần Thâm như nhũn ra.

Tần Thâm xoa nắn phần đùi non mềm mịn của cậu, cái trán dán xuống bờ vai lộ ra phân nửa do áo tắm bị tuột của Nhan Húc, khàn giọng nói: “Em ngủ ở đâu?”

Nhan Húc ánh mắt lấp lánh xen lẫn thẹn thùng cùng hưng phấn trả lời: “Em ngủ ở đây.”

Tần Thâm không dám nhìn Nhan Húc lâu, vì cảm thấy xấu hổ, hắn đặt cậu nằm xuống giường, còn định buộc lại áo tắm cho cậu.

—— Mới nãy đột nhiên hắn nhớ tới giọng nói của Nhan tiên sinh bên kia điện thoại, quả thật có tác dụng hơn nhiều so với những nội quy kỷ cương trong quân đội.

Nhan Húc sáp tới hôn lên vành tai hắn, rồi nói: “Trước đây anh đâu có thích sờ mông của em đâu.”

Muốn chết.

Tần Thâm quyết định cho cậu một bài học, bàn tay chào hỏi cặp mông dưới lớp áo tắm của người thích kiếm chuyện này, không có bất kỳ trở ngại nào trượt tới hai khối thịt căng mọng đàn hồi kia.

Nhan Húc đỏ bừng cả mặt nhìn hắn.

Tần Thâm mài răng đến độ như muốn phát ra tiếng ken két.
Bình Luận (0)
Comment