Giang Châu là khu nghèo khó hỗ loạn nhất, ở vùng ngoại ô là nơi ẩn thân yêu thích của tất cả du côn, lưu manh và tội phạm.
Đánh bạc, hút thuốc phiện, mại dâm, các loại thi đấu phi pháp không nhân tính, còn dơ bẩn hơn hoàn cảnh mà Trình Tiêu thường tiếp xúc rất nhiều.
Anh có chút danh tiếng trong giới thi đấu quyền anh phi pháp, đến nay gần như chưa thua trận nào, trận đấu quyền anh tối nay được đặt cược rất lớn, hấp dẫn hàng trăm hàng ngàn dân cờ bạc đến xem.
Đi qua tòa cao ốc bị bỏ hoang, xuống tầng ngầm thứ hai, trong tầng ngầm trống trải, ánh đèn u tối, chỉ có đài đấu quyền anh là sáng rõ.
Quyền anh phi pháp, tên như ý nghĩa, chính là loại kém cỏi nhất trong thi đấu quyền anh.
Trong trận đấu, có vô số chiêu thức bỉ ổi, chỉ cần đánh không chết thì đánh kiểu gì cũng được.
Hàng năm, số người chết trên đài đấu quyền anh không phải con số nhỏ, trước khi đấu phải ký giấy sinh tử, nếu chết trên đài thì người nhà không dám truy cứu, báo nguy thì chỉ có con đường chết.
Trình Tiêu làm “ngôi sao mới nổi” trong hai năm này, chưa bao giờ nghĩ tới đối thủ hôm nay của mình lại là người từng thi đấu quyền anh chuyên nghiệp, bị thương nên từ bỏ, hiện là quyền thủ nổi tiếng trong giới đấu phi pháp, anh ta am hiểu thái quyền nhất.
Một người nghiệp dư, một người chuyên nghiệp.
Một người mới lên, một người lão luyện trầm ổn.
Nhưng đối diện với một đối thủ mạnh mẽ, Trình Tiêu vô cùng bình tĩnh, cũng không sợ hãi.
Bởi vì, trận này anh cần phải thắng.
Trên đài đấu quyền anh, Trình Tiêu khác với sự trầm tĩnh lạnh nhạt trước kia.
Anh đứng dưới ánh đèn chói mắt, kết hợp với bộ đồ quyền anh chuyên nghiệp, bảo hộ răng, quần đùi.
Ánh mắt của anh sắc bén lạnh lẽo, không giấu được sự máu lạnh ngoan độc.
Tựa như một con báo săn mồi vào đêm, khí thế hoàn toàn không thua Đại Hắc lớn hơn mình 10 tuổi.
Luận thể năng, hiển nhiên Trình Tiêu không phải đối phủ của anh ta, cho nên đánh lâu dài anh sẽ chịu thiệt, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh.
Từng vòng từng vòng khán giả ngoài đài đấu quyền anh điên cuồng, la hét đống lời th ô tục, khó nghe sau khi người chủ trì nói chuẩn bị.
Hai tay quyền chạm tay vào nhau, thể hiện sự hữu nghị.
“Leng keng!.....Leng keng!.....Leng keng!”
Tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu.
Quyền anh phi pháp không có quy tắc, thậm chí trong trận đấu, ngay cả người chru trì cũng rời đài đấu, ai nằm úp bất tỉnh nhân sự trước thì bên còn lại thắng.
Đại Hắc thật sự là quyền thủ chuyên nghiệp, tốc độ ra quyền đầu tiên cực kỳ nhanh, Trình Tiêu bình tĩnh nghiêng người tránh thoát, giây tiếp theo đối phương trực tiếp quỳ xuống đá vào khoang bụng của anh, lục phủ ngũ tạng bị ngoại lực dồn nén co rút lại.
Khi đối phương ra đòn lần nữa, Trình Tiêu khom lưng, dùng cánh tay cường tráng ngăn cản đòn tấn công, nhưng nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, trong miệng bỗng phụt ra máu tươi.
Chân pháp hung tàn của thái quyền rõ ràng là chiêu thức phạm quy, nhưng cũng là chiêu đòi mạng.
Động tác của người nọ càng thêm hung ác, liên tục tăng động tác dẫn tới thân thể hơi nghiêng về phía trước.
Trình Tiêu tìm đúng thời cơ, khớp xương khuỷu tay phản kích, lực độ và tốc độ lập tức đạt tới đỉnh điểm.
Đại Hắc bị một kích bất ngờ tấn công vào hàm dưới, cả người lảo đảo lùi về sau một bước.
Anh nắm lấy cơ hội, tiếp tục tung một quyền đánh mạnh lên má trái của người đàn ông, khi thân thể của anh ta lảo đảo thì lại là một quyền x2 vào má phải.
Quyền pháp của Trình Tiêu rất tinh chuẩn, gần như đấm nào cũng đến thịt, căn bản không cho đối thủ thời gian phản ứng.
Đại Hắc bị đánh đến mơ hồ, liên tục lùi về sau mấy bước rồi nằm liệt ở mép đài đấu.
Tiếng hò hét phấn khích càng lớn hơn nữa, giống như muốn đâm thủng màng tai của người ta.
Anh thừa thắng xông lên, nhưng lại chưa từng muốn tìm hiểu chân pháp trong thái quyền của Đại Hắc, đối phương chợt nhấc chân, dùng sức quét hai chân anh, sức quét có thể đạt tới mấy trăm kg, đối với một tuyển thủ nghiệp dư như anh mà nói thì căn bản không chịu nổi, xương đùi bị đạp như muốn nứt ra.
Đại Hắc nhân lúc anh ngã xuống đất thì nhanh chóng đè nặng lên, từng quyền, từng quyền trút xuống, đánh tới khi ý thức của Trình Tiêu mất hết, máu từ miệng phun ra như suối, vẩy khắp một khoảng sàn đấu.
“Đánh chết nó! Đánh chết nó! Đánh chết nó!”
Quanh sân đều là người ủng hộ Đại Hắc, tiếng gào như tình cảm mãnh liệt b ắn ra bốn phía, vang vọng khắp tầng ngầm.
Âm thanh Trình Tiêu nghe được càng ngày càng nhỏ, tầm mắt trắng xóa, dường như anh đã đi vào một thế giới khác, bốn phía đều tỏa ra hơi thở của tử vong.
Trong lúc hoảng hốt, có thanh âm nào đấy lượn lờ bên tai anh, mềm mại, dịu ngọt.
“Em tên là Chu Thanh Dao, Chu trong Công Chu, Thanh trong màu xanh lá, Dao trong Dao Trì.”
“….Anh có thể thu lưu em không?”
“Em không ngủ được, anh có thể ngủ cùng em không?”
“Trình Tiêu, em rất thích, rất thích anh….”
Sợi dây thân kinh kia bị tác động, khẽ giật nhẹ trong máu thịt, giống như được rót đầy điện dẫn, chạy thẳng vào trung tâm trái tim, tiêm vào trong đó liều thuốc trợ tim.
Trình Tiêu bị đánh đầy máu trên mặt đột nhiên tỉnh táo, khi một đấm của Đại Hắc rơi xuống, anh nhanh chóng dùng tay ngăn lại, một tay khác thì công kích đối phương, một quyền đánh xinh đẹp khiến đối phương trở tay không kịp.
Không đợi anh ta lấy lại tinh thần, anh bật người, uốn gối tấn công lưng đối phương, Đại Hắc lảo đảo về trước.
Trình Tiêu thoát khỏi trói buộc của anh ta lập tức xoay người đè anh ta dưới thân, trường hợp lập tức bị đảo ngược.
Người trẻ tuổi không đủ kinh nghiệm nhưng ra quyền đủ mạnh, quyền pháp của Trình Tiêu hung hãn, luận sức bật thì đương nhiên người nọ không phải đối thủ của anh.
Mỗi một quyền anh đều dùng hết toàn lực, máu tươi dần làm mờ hai mắt, anh giống như một con cự thú mất không chế, nện từng quyền không biết mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, người chủ trì lên đài kéo anh ra.
Đại Hắc nằm liệt trên mặt đất với hơi thở thoi thóp, người cũng nửa hôn mê.
Trình Tiêu kiệt sức, người chủ trì kích động kéo tay anh qua đỉnh đầu.
….Anh thắng.
Sau khi kết thúc, “Chuột gia” đêm nay kiếm bộn tiền tới tìm anh.
“Đánh không tồi.”
Gã cười giả nhân giả nghĩa, “Tôi phái xe đưa cậu về.”
Mắt phải của Trình Tiêu sưng lên như cái đèn lồ ng màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú đầu vết xanh tím, dáng vẻ trông khiếp người.
“Không cần.”
Anh khoác áo, lạnh nhạt đáp.
“Qua đêm nay, tôi không muốn nhìn thấy ông nữa.”
------------
Hơn 11 giờ đêm, trời tạnh mưa, gió rất lớn.
Anh xuống khỏi taxi, một đường mơ hồ, xuống xe mới nhớ xem điện thoại di động, nhưng móc ra thì thấy không biết đã hết pin từ lúc nào.
Sợ người quen nhìn thấy, anh đội mũ và đeo khẩu trang, kéo thấp vành mũ, gần như che kín mít, anh còn cố ý rẽ sang con phố khác mua đồ nướng BBQ ở quán ven đường.
Chu Thanh Dao thích nhất là ngô nướng, thịt bò xiên và giăm bông.
Anh còn thuận tay mua một phần tôm hùm đất xào cay, khi về đi ngang qua một tiệm trà sữa, lại mua nước chanh tươi ướp đá cô thích, hai đồng một bát to, tuyệt đến nỗi cô cười híp mắt.
Anh đi vào ngõ nhỏ quen thuộc, bốn phía u ám và tĩnh lặng không người, chỉ có thể nghe thấy tiếng chân dẫm vào nước.
Khẩu trang đã bị máu tẩm ướt, anh tiện tay tháo xuống, lau sạch vết máu trên môi, bước chân bắt đầu dồn dập hơn vừa rồi.
Trong nhà còn có một cô gái nhỏ đang chờ anh.
Cũng không biết chờ sốt ruột thì có tức giận không….
Đèn ở lầu một hỏng rồi, chớp chớp lóe lóe, anh đi về phía trước hai bước thì bỗng thấy một bóng người nho nhỏ mơ hồ co rúm trên cầu thang.
“Trình Tiêu.”
Giọng cô nghẹn ngào, nức nở khóc, dưới anh đèn, cặp mắt kia chứa đầy nước mắt trong suốt.
“Sao lại ở đây….”
Trình Tiêu dịu dàng nói: “Không phải anh đã bảo em ở nhà chờ anh sao?”
Cô gái nhỏ chạy vài bước đến trước mặt anh, vừa nãy không nhìn thấy người, chỉ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Đèn trên đỉnh đầu chớp nháy, lúc này cô mới nhìn rõ vết thương thảm thiết trên mặt anh, trong lòng đột nhiên run lên, giống như bị cây gậy sắt đâm thủng, máu chảy đầy đất, đau đến tê tâm liệt phế.
“Anh….”
Cô nói không nên lời, hoàn toàn mất tiếng.
Nước mắt rơi xuống mãnh liệt như vỡ bờ, ngoài khóc, cô tìm không thấy bất cứ cách phát ti3t cảm xúc nào khác.
Trình Tiêu trầm mặc im lặng nhìn cô, giơ tay lau nước mắt cho cô, sau đó, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Cả người anh xụi lơ vô lực, đè lên bả vai nhỏ gầy của cô, an tĩnh nghe tiếng nức nở kìm nén của cô, vỗ nhẹ lưng cô để trấn an.
“Đừng hỏi anh đi đâu, cũng đừng hỏi anh làm cái gì, chỉ cần tin tưởng anh là được.”
Cô gái nhỏ đầu óc trống rỗng, nỗi lòng rắc rối phức tạp, không biết nên nói cái gì, chỉ biết yên lặng rớt nước mắt.
Thật lâu sau, chàng trai ngồi dậy, cúi đầu nhìn cô c ắn môi dưới run run vì khóc, anh vươn tay nhéo nhéo cằm cô.
“Tất cả đều kết thúc....”
“Hả?”
Cô nghe không hiểu, đôi mắt ngập nước ngẩng lên.
Chàng trai mặt đầy vết thương cười rộ lên, dường như cuối cùng cũng thoát khỏi lớp khôi giáp nặng nề, sắp phá kén thành bướm, bay tới một thế giới mới tốt đẹp mà ấm áp.
Đáy mắt mệt mỏi của anh nhiều thêm vài phần cảm xúc trong trẻo thuần tịnh, gột rửa mùi xã hội vốn không nên có xã hội, nói đến cùng, anh cũng chỉ là một thiếu niên 17 tuổi.
“Em đói bụng."
Anh nhỏ giọng nói, “Chúng ta về nhà thôi.”