1.
Sau chuyến đi lễ Phật, đích tỷ trở về liền khóc lóc ầm ĩ, thà treo cổ quyên sinh chứ nhất định không chịu gả cho Mẫn Nghênh Hà, con trai trưởng trong dòng thiếp thất của Phủ Dũng Nghị Hầu, đồng thời là vị hôn phu mà tổ phụ định sẵn cho tỷ ấy.
Dù bị phạt quỳ trong từ đường, nhưng đích tỷ vẫn luôn miệng đòi kết duyên cùng tình yêu đích thực. Nếu không được thoả lòng mong ước, tỷ ấy sẽ đập đầu tự vẫn ngay trước mặt liệt tổ liệt tông.
Đích mẫu gọi ta sang bảo chuyện, dáng vẻ như ban phát ân huệ, muốn ta thay đích tỷ gả vào Phủ Dũng Nghị Hầu.
Ta vô cùng ngạc nhiên.
"Toàn bộ sính lễ của Hầu phủ ta đều trao lại cho con, thêm vào đó ta sẽ chuẩn bị một phần hồi môn nở mày nở mặt. Còn di nương con cứ an tâm ở trong phủ, ta tuyệt đối không bạc đãi bà ấy, đệ đệ con cũng có thể đến trường quý tộc để học."
Đích mẫu vung tay rộng rãi, ta không có lý do gì để từ chối. Ngẫm nghĩ chốc lát, ta cung kính quỳ xuống: "Xin nhờ mẫu thân làm chủ."
Kể cả khi không có Mẫn Nghênh Hà, ta cũng chẳng có quyền quyết định hôn sự của bản thân.
Thay vì chờ ngày bị đích mẫu gả đến nhà lão già tàn tạ nào đó làm vợ kế, hoặc đưa cho quan viên quyền quý làm thiếp thất. Thì làm dâu của một gia đình được tổ phụ nhắm trúng, chắc chắn sẽ không tệ.
Đối với ta mà nói, mối hôn sự bị đích tỷ coi thường chính là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Về phần trượng phu...
Nếu chàng có bản lĩnh lại thêm chí tiến thủ thì đó là may mắn của ta. Nếu chàng tầm thường kém cỏi, có thể ta sẽ gặp chút trắc trở, nhưng với thân phận chính thê, đủ để bù đắp những khuyết điểm này.
Vào ngày nhà trai đưa sính lễ đến, ta gặp được Mẫn Nghênh Hà. Dáng vẻ có phần anh tuấn phong lưu hơn ta tưởng tượng, ăn nói cũng không dung tục, ngôn từ nhã nhặn sâu sắc.
Chẳng biết hắn đã nắm được chuyện thê tử của mình bị thay đổi chưa, nhưng đích tỷ rủ rỉ với ta: "Muội muốn gặp hắn một lần không?"
Ta trầm mặc.
Đích tỷ lại nói: "Nếu muội muốn gặp hắn, ta sẽ sắp xếp giúp muội."
Tỷ ấy vốn dĩ không đếm xỉa ý kiến của ta, mà trực tiếp gọi nhân vật chính đến.
Căn cứ vào ánh mắt Mẫn Nghênh Hà nhìn đích tỷ, ta đoán hắn đã sớm biết ai là vị hôn thê của mình. Còn ta, chẳng qua là tốt số, nhặt được một món hời lớn.
Hắn nhìn về phía ta.
Ta đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cười tủm tỉm đáp lại, cố để bản thân trông đoan trang khéo léo nhất có thể.
"Tam cô nương."
Hóa ra hắn biết rõ việc ta thay đích tỷ gả đi. Ta thì rất nghi hoặc, tự hỏi sao hắn biết được?
Sau khi xác định hôn sự, mỗi ngày ta đều bận rộn thêu váy cưới, chuẩn bị tươm tất cho buổi lễ kính trà cha mẹ chồng.
Mẫn Nghênh Hà là con thiếp thất, còn Hầu phu nhân xuất thân từ Phủ Quốc công, đến nay không có con cái. Chỉ cần hắn đừng tự lấy đá đập chân mình, thì sớm muộn gì cũng trở thành chủ nhân tương lai của Hầu phủ.
Ta cụp mắt, mím môi cười khẽ. Quả thật đã nhặt được một món hời lớn.
Còn về người mà đích tỷ gọi là chân ái, hoá ra lại là con trai của quý phi, là vị Tam hoàng tử được Hoàng thượng nhất mực sủng ái. Chả trách cả phụ thân, mẫu thân và Phủ Dũng Nghị Hầu đều chấp nhận thỏa hiệp.
Đáng tiếc, giấc mộng làm Hoàng tử phi của tỷ ấy đã xôi hỏng bỏng không, đã sớm bị người khác hẫng tay trên, nên chỉ đành ngậm ngùi vào cửa theo lễ nghi cho trắc phi.
Ta không biết chân ái trong lời của tỷ ấy rốt cuộc có mấy phần thật tâm, mấy phần giả dối, hay là vì thứ quyền lực tối cao kia...
Nhưng ta đoán là vế sau.
Chẳng qua, đích tỷ lấy danh nghĩa tình yêu để che đậy dã tâm ngùn ngụt. Còn ta cũng không tiện vạch trần chân tướng, kẻo chọc giận tỷ ấy thì di nương và đệ đệ lại gặp tai bay vạ gió.
Lần này không phải tự dưng mà chọn ta, tất cả là nhờ di nương sống thận trọng dè dặt ngần ấy năm trời, ngày ngày khép na khép nép trước mặt đích mẫu, mới đổi về được cơ hội.
Ta không thể để di nương và đệ đệ trở thành cái gai trong mắt đích mẫu.
Với thân phận hiện tại của ta, căn bản chưa đủ năng lực chống lại đích mẫu, cũng không bảo vệ nổi người thân bên cạnh mình.
Một ngày trước khi xuất giá, di nương nắm chặt tay ta, tận tình khuyên bảo, dặn dò ta: "Nhớ lấy đạo dâu con, gả vào nhà người ta thì phải hiếu thảo với cha mẹ chồng, kính trọng phu quân. Di nương biết trong lòng con có khúc mắc, nhưng bây giờ căn cơ của con chưa vững, ta và đệ đệ con lại không giúp được gì. Trăm sự chỉ trông cậy bản thân con củng cố từng bước, liệu bề tính toán."
Ta ôm chặt bà ấy, thỏ thẻ gọi: "Mẹ ơi!".
Chỉ thoáng chốc, khuôn mặt bà đã đẫm lệ.
Lòng ta cũng đau nhói. Liệu kiếp này con có thể quang minh chính đại gọi người một tiếng mẹ không?
2.
Xuất giá, bái đường, động phòng.
Phù hợp quy củ, chưa tới mức nổi bật nhưng cũng chẳng đào ra được khuyết điểm. Mẫn Nghênh Hà đối đãi ta không mặn không nhạt, không lạnh cũng không nóng.
Nghĩa là không có cảm tình, không có ái @n hão huyền làm nền tảng, có thể tương kính như tân nhưng không thể là đôi uyên ương quấn quýt mê say.
Lúc kính trà cho cha mẹ chồng, ta đã gặp Hầu phu nhân. Sức khỏe của bà ấy thật sự không tốt, suốt quá trình bà đều ngồi xiêu vẹo trên ghế, nhìn ta với khuôn mặt tái nhợt. Sau khi uống tách trà mà ta dâng lên, bà đáp lễ bằng một bao lì xì đỏ chói.
Không hề vẽ chuyện gây khó dễ.
Đã không vừa mắt thì chẳng đáng bận tâm.
Ngược lại là di nương của Mẫn Nghênh Hà, cứ khinh khỉnh liếc mắt nhìn ta, cảm thấy ta trèo cao với cao.
Sự thật rành rành.
Ta chỉ là một thứ nữ Phủ Bá tước, tài cán danh tiếng so ra chẳng bằng ai, trước nay cũng chưa từng được giới quý tộc tán dương, coi trọng.
Nhưng ta có một đích tỷ sắp gả cho Hoàng tử làm trắc phi.
Dù trong lòng coi thường ta, nhưng bà ấy cũng e dè, nào dám thẳng thừng phê phán. Chỉ có thể nhân lúc thỉnh an, để ta quỳ lâu một chút, sai ta hầu hạ bà ấy uống trà, ăn cơm, bóp chân, xoa vai, quạt mát.
Ta khổ không nói nên lời, còn Mẫn Nghênh Hà giả câm giả điếc, từ đầu chí cuối chẳng hề lên tiếng hỏi han một câu.
Mãi đến hôm nọ, Hầu phu nhân gọi ta sang, ban một chiếc ghế gỗ tinh xảo, bảo ta ngồi xuống hầu chuyện.
Thì ra cháu gái bà ấy muốn đến phủ ở chơi hai ngày, nên nhờ ta chỉ bảo đám hạ nhân, thu xếp sẵn một gian nhà tươm tất.
Ta biết, đây là cơ hội cho ta biểu thị lòng chân thành, đồng thời cũng là cơ hội để ta lấy được sự coi trọng của chủ mẫu Hầu phủ.
Dù quanh năm đau ốm liên miên nhưng trong ngoài Hầu phủ đều do một tay bà quán xuyến. Mấy ma ma quản sự cũng nghe lời răm rắp, thái độ cực kỳ tôn trọng. Mọi chi tiêu trong nhà đều qua tay bà xét duyệt, dựa theo quy tắc, muốn thêm một đồng cũng không được.
"Vâng ạ."
Chuyện tưởng chừng vặt vãnh này lại chính là tấm vé đổi vận của ta. Đã vậy thì phải làm thật tỉ mỉ, chiêu đãi khách quý chu toàn. Không thể lố lăng trái lệ thường, cũng không thể quá chi li bủn xỉn.
Cháu gái của Hầu phu nhân rất hoạt bát, cởi mở. Từng lời nói hành động đều vô cùng tinh nghịch, thích nhất là chọc cười mọi người. Từ đầu đến chân đều toát lên phong thái hào sảng thoải mái, tự tin ngời ngời.
Đó là sự tự tin được vun đắp trong sự bảo bọc yêu chiều của cha mẹ và huynh trưởng. Là thứ mà cả đời này ta không tài nào chạm tới.
Trước khi rời đi, nàng tươi cười nhìn ta: "Tên ngụy quân tử Mẫn Nghênh Hà đó cưới được cô đúng là phúc khí mấy đời của hắn."
Ta chỉ cười tủm tỉm không đáp.
Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, phận làm thê tử dù bất mãn với phu quân cũng không thể vạch áo cho người xem lưng.
"Thiếu phu nhân, Phó di nương gọi người qua đó."
Ta biết di nương của Mẫn Nghênh Hà lại muốn ép ta vào khuôn phép, nhưng lần này, ta sẽ không dễ dàng thuận theo bà ấy.
Bà ấy giở giọng trách ta đầu óc úng nước, ngay cả ai là mẹ ruột của Mẫn Nghênh Hà cũng không phân biệt rõ.
"Di nương, người có muốn phu quân con trở thành thế tử gia của Hầu phủ này không?"
"..."
Đương nhiên bà ấy muốn, muốn tới phát điên lên ấy chứ.
"Nếu người muốn sớm ngày thoả nguyện thì kế tiếp hãy làm theo lời của con."
Phó di nương lộ vẻ ngờ vực: "Nghe lời ngươi là chuyện có thể thành sao?"
"Hầu gia có mười một người con trai, ai nấy đều nhìn chằm chằm chức vị thế tử, cũng như gia sản kếch xù của Hầu phủ."
"Đại công tử sắp tròn hai mươi, lễ trưởng thành đang cận kề trước mắt. Nếu không chớp lấy thời cơ, đợi khi Nhị công tử và Tam công tử yên bề gia thất, mới chạy đến chỗ Hầu phu nhân xum xoe bợ đỡ thì quá muộn rồi."
"Nhưng phu nhân không để thiếp thất bọn ta hầu hạ." Phó di nương thở dài thườn thượt.
"Lần này việc chủ mẫu giao con đã lo liệu ổn thoả, cũng coi như vừa mắt phu nhân. Nếu người đồng ý, sau này con lại mặt dày chạy vặt thêm vài lần. Có điều, nếu qua chỗ phu nhân, e rằng khó tới lui bên này..."
"Việc của Đại công tử mới là trọng yếu. Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ khi Đại công tử bước lên địa vị cao quý, ngươi mới có thể theo đó mà hưởng phúc."
Phàm là người làm mẹ, bất kể thời điểm nào cũng có thể nhượng bộ vì tương lai của con mình.
"Di nương dạy dỗ chí phải."
Chiều chạng vạng Mẫn Nghênh Hà mới trở về, ngồi còn chưa ấm mông đã bị Phó di nương sai người gọi sang đó. Chẳng biết hai mẹ con thủ thỉ nhỏ to gì, mà khi hắn quay lại, ánh mắt nhìn ta nóng rực gấp mấy lần ngày thường.
Đến tối, hành lễ phu thê càng thêm say sưa nồng nhiệt, lời lời dỗ ngọt triền miên bên tai.
Ôi, đàn ông.
Ta lại nghĩ đến bản chất con người này, và cả cảm giác mà hắn mang tới sau khoảng thời gian sớm chiều chung đụng.
Không có sự khiêm tốn, thận trọng của thứ tử, cũng không có phong thái kiêu ngạo, tự tin của đích tử, cuối cùng tự biến bản thân thành kẻ dở dở ương ương.
Bây giờ, vì muốn ta giúp hắn tranh giành vị trí thế tử, mà tính tình đột nhiên quay ngoắt, khiến ta phải trợn mắt kinh ngạc.
Thật là quá nực cười.
3.
Ta không được vào buồng ngủ của Hầu phu nhân, kể cả gian phòng phụ cũng vậy. Chỉ có thể ngồi ở sảnh phụ bên hông hiên nhà, uống trà trong chốc lát rồi rời đi.
Vị tiểu thư dòng chính của Phủ Quốc công có đủ tư cách và vốn liếng để kiêu ngạo.
Dù như vậy, Phó di nương vẫn vui vẻ hoà nhã với ta, thái độ thơm thảo hơn hẳn ngày đầu.
Mẫn Nghênh Hà ngoài miệng không nói nhưng lần đầu giao ngân lượng cho ta, bảo ta sắm sửa vài món đồ để tỏ lòng hiếu thảo với Hầu phu nhân.
"Đừng rụt rè chùn tay, lúc nên dùng thì đừng tiết kiệm."
Ta muốn nói rằng, tiền bạc phải dùng đúng chỗ cần thiết.
Mấy thứ phù phiếm rẻ tiền chẳng đời nào lọt vào mắt xanh của Hầu phu nhân, nhưng cái đắt tiền thì Mẫn Nghênh Hà không mua nổi.
Ta cũng không ngây thơ đến mức lấy của hồi môn ra trợ giúp hắn. Tình cảm giữa ta và Mẫn Nghênh Hà vẫn chưa đủ sâu sắc để ta phấn đấu quên mình vì hắn.
Thành thân bảy tháng, ta có hỉ mạch hai tháng.
Bé con trong bụng là cháu chắt đầu tiên của Hầu phủ. Phó di nương vui cười tít mắt, lập tức mở cửa phòng kho, chọn mấy món đồ tốt tặng cho ta. Bà ấy còn bảo nếu ta sinh được con trai thì sẽ thưởng thêm nhiều món quý giá.
Hầu gia cũng sai người mang tặng đủ loại dược liệu tẩm bổ, hơn nữa số bạc hàng tháng trực tiếp tăng gấp đôi.
Mấy di nương bắt đầu kéo nhau đến cầu xin Hầu phu nhân, mong bà ấy chiếu cố con trai bọn họ. Nhưng Hầu phu nhân đóng cửa không tiếp, mặc kệ cho nhóm di nương lo lắng sốt vó.
Hết cách, họ đành chuyển hướng van nài lão phu nhân. Có điều, bà cụ suốt ngày ăn chay niệm Phật, căn bản không rời Phật đường nửa bước, vài mối giao tình xưa kia sớm đã nhạt phai đến hờ hững.
Danh gia vọng tộc coi thường thứ tử Hầu phủ, còn gia đình bình dân thấp cổ bé họng thì mấy di nương lại chê bai xét nét.
Đám nô tài quen thói gió chiều nào theo chiều nấy, tâng bốc ta lên tận trời cao. Nếu đầu óc ta ngu xuẩn, đã sớm không biết trời cao đất dày, sanh tật huênh hoang xấc xược.
Suy cho cùng, cách nhanh nhất để hủy hoại một người chính là làm cho họ trở nên tự mãn.
Nhưng ta cũng đâu có chán sống.
Tuy đang mang thai, ta vẫn ngày ngày ghé chỗ Hầu phu nhân ngồi chơi chốc lát, bất kể bà ấy có ra gặp ta hay không.
Mãi đến hôm đó, trời mưa to tầm tã, bà đứng dưới mái hiên quan sát ta.
"Ngươi tên Ngụy Quân?"
"Bẩm, đúng vậy."
Bà ấy nhìn ta hồi lâu, sau đó nhìn vào bụng ta: "Chừng nào thì sinh?"
"Đại phu nói là tháng hai năm tới."
Hầu phu nhân trầm ngâm một lát rồi mới phất tay bảo ta quay về. Ta mơ mơ hồ hồ chưa hiểu ý bà ấy? Nhưng qua ngày hôm sau, bà lại hỏi han thêm vài lời, hỏi ta cảm thấy thế nào, cơ thể có gì bất thường không.
Hầu phu nhân hơi cứng nhắc trong khoản quan tâm người khác, cũng hiếm khi ngồi tán gẫu với ai. Bà ấy chỉ hỏi bâng quơ vài câu rồi ngó xuống bụng ta.
Đích mẫu dẫn theo di nương đến Hầu phủ, Hầu phu nhân cũng không ra mặt chào hỏi mà truyền lời qua hạ nhân, bảo họ cứ đến thẳng sân của ta.
Sau khi thăm hỏi đôi câu lấy lệ, đích mẫu nói muốn dạo chơi thăm thú hoa viên, để lại di nương ngồi trò chuyện với ta.
"Quân Nhi, thật tốt quá."
Ta muốn nói với di nương, lần này mang thai, tâm trạng lại buồn vui lẫn lộn.
"Di nương, hình như Hầu phu nhân ngắm trúng đứa nhỏ trong bụng con."
"..."
Di nương hơi thảng thốt: "Đó là chuyện tốt mà, được nuôi dưới danh nghĩa của Hầu phu nhân..."
Nói chưa dứt câu, bà đã nhận ra mối sầu não của ta. Lỡ như bỏ mẹ lấy con thì sao?
"Vậy..." Bà sốt ruột đến suýt nấc nghẹn.
"Di nương, người đừng lo, có lẽ tại con suy đoán lung tung thôi, nhưng phàm là chuyện trên đời, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
Nếu đứa nhỏ này là con trai, một khi giao cho Hầu phu nhân nuôi dưỡng, thì sớm muộn gì Hầu phủ cũng thuộc về nó. Còn nếu là con gái, ắt sẽ được nâng niu một đời, rèn giũa nên phong thái tự tin phóng khoáng. So với đi theo người mẹ ruột như ta, đúng là tốt đẹp gấp bội phần.
Nhưng ta cũng muốn sống tiếp.
Người chêt như đèn tắt, chỉ người sống mới có cơ hội.
"Di nương nên làm gì đây?" Bà hỏi ta.
"Người về lựa lời nói với mẫu thân, giúp con chọn một bà vú đáng tin cậy, tốt nhất là biết đỡ đẻ, hiểu chút y thuật, còn biết thêm vài chiêu phòng thân."
Muốn tìm người đáp ứng đủ các điều kiện trên không phải là chuyện dễ. Dù tìm được thì giá cũng cao ngất ngưởng, nhưng vì tính mạng của ta, số tiền này nhất định phải chi.
Ta lấy mấy tờ ngân phiếu đưa cho di nương. Bà ngần ngừ hồi lâu, rốt cuộc cũng cầm lấy, còn cẩn thận nhét vào tay áo.
"Con yên tâm, di nương sẽ mau chóng gửi người tới."