Vài năm sau khi Lý Nghiên lên ngôi, tuy Tê Trì và Phục Đình có vào kinh thăm cháu mấy lần nhưng chưa bao giờ nán lại quá lâu, hầu hết thời gian đều ở đất Bắc.
Trong mắt bọn họ, tránh xa hoàng quyền là tốt cho Lý Nghiên, và cũng tốt cho bản thân.
Tuy không hay gặp nhưng vẫn thư từ thường xuyên.
Tê Trì rất hay nhận được tin trong cung đưa tới, đến nay Lý Nghiên vẫn chẳng giấu giếm nàng chuyện gì, không hề thay đổi.
Điều thay đổi chỉ là một vài chuyện và người bên cạnh.
La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm đã thành hôn, Tân Lộ và Thu Sương cũng đã thành gia ở đất Bắc, được gả cho tướng sĩ trong quân.
Đất Bắc yên ổn như xưa, thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Trong một buổi chiều nắng gắt vỡ đầu, một đứa trẻ chạy nhanh trên hành lang trong phủ đô hộ.
Phục Niệm Châu – lão nhị nhà họ Phục năm nay đã lên năm.
Mặt trời chói mắt, Niệm Châu xách vạt áo chạy vào một góc sân.
Trong sân có người đang tập võ, cầm trường thương bằng gỗ dài chừng nửa người, động tác rất chuẩn mực.
Cu cậu chạy đến, nhón chân gọi: “Ca, đại ca!”
Chẳng ai chú ý tới cậu, cậu sốt ruột đổi cách gọi: “Phục Chiến!”
Bóng người tập võ dừng lại: “Cái gì?”
Đó là Chiếm Nhi đã tám tuổi.
Mỗi ngày cậu phải luyện võ ít nhất hai canh giờ, đây là quy định của Phục Đình, sấm có giáng cũng bất động. Niệm Châu nhỏ hơn cậu nên chỉ phải luyện một canh giờ. Vừa rồi cu cậu vẫn chưa tập xong, đáng nhẽ không được dừng nhưng cậu cũng mặc kệ.
Niệm Châu tới gần: “Đại ca, huynh giúp đệ một chuyện này được không vậy?”
Chiếm Nhi cao hơn cậu nửa cái đầu, nghe thấy thế thì ném thương đi: “Đệ gây họa gì đó?”
Niệm Châu ngó trái dòm phải, lắc người đi tới cạnh cậu, thần bí kể lại.
Chiếm Nhi nghe xong thì đập một phát vào gáy cu cậu: “Đệ dám vứt sổ sách của mẹ hả, xem mẹ mà biết thì có chặt chân đệ không!”
Niệm Châu ôm gáy, đôi mắt trên gương mặt trắng nõn đảo tới đảo lui, không thấy hốt hoảng mà chỉ rầu rĩ: “Mẹ thì không sao, sợ là cha kia kìa, nếu cha muốn phạt đệ thì đại ca phải giúp đệ đó, đệ không biết nhờ ai giúp nữa, huynh tìm giúp đệ đi mà.”
Gần đây cậu đang học tính toán, thấy Tê Trì lật sổ thì góp đầu tới, nhân lúc nàng không có thì cũng bắt chước lật xem, thế mà mới đó cuốn sổ đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
“Còn lâu mới giúp đệ, tự đệ đi mà tìm.” Chiếm Nhi cúi đầu nhặt thương gỗ lên.
Niệm Châu kéo tay áo tới lau mồ hôi cho anh trai, ân cần nịnh nọt: “Ca ca ơi, đại ca ơi, huynh ruột của đệ ơi, đệ tìm rồi đó chứ, không tìm được nên mới đến tìm huynh giúp nè.”
Chiếm Nhi phớt lờ cậu, nhanh nhẹn tránh ra.
“Đệ cho huynh tiền riêng của mình được không?”
“Ai mẹ cũng cho tiền cả, huynh cũng có của mình.”
Niệm Châu dẩu môi, bên tai nghe thấy âm thanh ngoài viện truyền tới, là cha cậu đã về.
Cậu lặng lẽ ló đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy bóng người cao to của cha đi qua hành lang, bỗng nhớ ra gì đó, quay đầu bỏ chạy ra khỏi viện.
Chiếm Nhi ở đằng sau vừa cầm thương lên, ngoái đầu lại đã chẳng thấy tăm hơi đệ đệ đâu, bèn hừ một tiếng.
…
Phục Đình đi vào hậu viện, đi chưa được mấy bước thì có bóng người bé nhỏ chạy ào tới.
Chàng lập tức nhét roi ngựa vào bên hông, giang tay đón con.
Cô bé mặt bộ váy nhỏ nhắn, trên đầu búi hai búi tóc, trông y hệt một quả cầu lông, chạy đến nhào vào lòng chàng, ngọt ngào gọi chàng: “Cha ơi.”
Phục Đình đỡ cô bé, giơ tay sờ đầu: “Đang đợi cha hả?”
“Dạ!” Bé cưng trắng muốt gật đầu cái rụp.
Phục Đình bật cười, ôm cô bé đi tới trước.
Hai năm sau khi Niệm Châu ra đời, Tê Trì lại sinh một cô con gái cho chàng.
Tuy đúng là hồi đầu không quá trông đợi, nhưng chàng vẫn muốn có con gái.
Đúng như chàng đoán, con gái rất giống Tê Trì, khuôn hình bé nhỏ như đúc từ Tê Trì mà ra, giống nhau như lột.
Hồi sinh hai cậu con trai Tê Trì không bị khó sinh, rất thuận lợi, nhưng chỉ có cô con gái này, giằng co rất lâu mới chịu ra ngoài.
Lúc ấy ngọc bội hình cá nằm ngay dưới gối, lúc sinh con nàng không nén được cơn đau, chẳng biết từ lúc nào lại nắm trong tay, càng về sau rối quá suýt thì làm mất.
Tới khi bà đỡ ôm con gái đến, Tân Lộ mới phát hiện miếng ngọc đã đến cạnh đứa trẻ. Lúc bà đỡ ôm đứa trẻ, trông rất giống như hình ảnh em bé nằm trên ngọc, vô cùng thú vị, về sau Tào Ngọc Lâm còn coi đó là chuyện lạ mà kể mấy lần.
Thế là Tê Trì quyết định gọi con là Tiên Ngọc, vì vừa ra đời đã nằm trên tiên ngọc.
Có miếng ngọc gia sản bạc vạn của nàng, đặt cái tên Tiên Ngọc vẫn rất hợp.
Về sau Phục Đình còn nói, tên của bọn trẻ đúng là có lai lịch hơn bất cứ ai.
Lúc ấy Chiếm Nhi còn bất thình lình nói: Vẫn là tên cậu có lai lịch nhất…
Từ sau khi có con gái, Phục Đình không muốn có con nữa.
Tuy với người nắm giữ vị trí quyền cao chức trọng như chàng mà nói thì ba đứa không hẳn là nhiều, nhưng đời này chàng chỉ có một người phụ nữ là Tê Trì, không muốn khiến nàng chịu khổ thêm, ba đứa bé đứa nào cũng khỏe mạnh đáng yêu, thế là đủ rồi.
Tiểu Tiên Ngọc đang ở độ tuổi lanh lợi xinh xắn, Phục Đình ôm cô bé đi tới trước cửa nhà chính rồi mới đặt xuống.
Tân Lộ và Thu Sương búi kiểu tóc của phụ nữ có chồng đứng ngoài cửa, chàng đi vào tìm Tê Trì, giao Tiểu Tiên Ngọc lại cho các nàng.
Tiểu Tiên Ngọc không chịu yên, đòi chạy chơi trên hành lang, đang mải chạy thì bỗng một cánh tay ở sau cột vươn ra, kéo cô bé lại.
Niệm Châu ngồi sau cột, nắm tay em gái: “Ngọc Tiên Nhi, giúp ca ca một chuyện nhé.”
Tiên Ngọc thấy vui, cũng ngồi xổm xuống, chớp mắt mấy cái, ngây ngô hỏi: “Nhị ca, huynh sao vậy?”
Niệm Châu tiến tới nói với cô bé.
Cậu cảm thấy vẫn có thể tìm được sổ sách, chỉ là tạm thời chưa tìm ra, ngộ nhỡ bị mẹ phát hiện thì nguy to, lại để cha hỏi tới thì càng không được. Thế là bảo em gái đi làm nũng, nói là sổ sách do mình làm mất, nhất định cha mẹ sẽ đi tìm chứ không trách em gái, ai bảo cả nhà toàn cưng chiều cô bé chứ.
Nhưng Tiên Ngọc không chịu, đứng dậy lắc đầu quầy quậy: “Muội không chịu đâu.”
“Nhị ca mua kẹo cho muội ăn nè.” Niệm Châu biết cô bé rất thích mấy thứ này.
Tiên Ngọc ngoẹo đầu nghĩ, rồi vẫn lắc đầu: “Mẹ sẽ mua cho muội.”
Niệm Châu lại bảo: “Thế huynh dẫn muội đi gặp biểu ca nha, không phải muội muốn gặp biểu ca nhất sao?”
Quả nhiên Tiên Ngọc mở to mắt: “Thật ạ?”
Cô bé còn quá nhỏ, chưa bao giờ rời khỏi phủ Hãn Hải. lúc Tê Trì và Phục Đình đến Trường An thì cũng chỉ dẫn theo Chiếm Nhi và Niệm Châu, cô bé thì càng khỏi nói, chưa được tới Trường An, cũng chưa từng gặp biểu ca làm vua đó, nên rất ao ước.
Nhưng cô bé lại nghĩ đến Chiếm Nhi: “Muội cũng có thể bảo đại ca dẫn đi mà, chắc chắn biểu ca rất thích đại ca, mẹ bảo lúc biểu ca chưa làm vua thì còn ôm đại ca tránh quỷ Đột Đột đó!”
“Quỷ Đột Đột cái gì, chú mình bảo đó là đám cẩu Đột Quyết.”
“Ồ.” Tiên Ngọc còn nhỏ nên rất dễ bị dụ, hễ nói lảng sang chuyện khác là quên đi lời trước đó, đưa cái đầu nhỏ tới, thì thầm xì xào với anh trai.
…
Tuy hai anh em thảo luận rất gì và này nọ hết nửa buổi, nhưng Tiên Ngọc lại không có cơ hội xuất chiêu.
Hôm đó khi Tê Trì phát hiện ra chuyện mất sổ, cuối cùng vẫn là Chiếm Nhi tìm ra.
Dù ngoài miệng cậu toàn chế giễu em trai, nhưng suy cho cùng vẫn là anh lớn, cuối cùng vẫn tìm kiếm hộ.
Kết quả là tìm thấy ở ngay dưới giường, nằm sát chân giường nên không dễ tìm, ngoài bìa còn dính nửa miếng vỏ quýt, nhìn là biết do Tiểu Tiên Ngọc ăn dư để lại, chắc chắn sổ sách cũng bị cô bé hất bừa, nhưng vì còn nhỏ nên không nhớ chuyện này.
Nhưng Tiên Ngọc vẫn còn nhớ kỹ lời hứa của Niệm Châu, dù gì cũng tìm được sổ rồi, thế là đuổi theo sau mông nhị ca đòi gặp biểu ca.
Một đứa nhỏ đuổi theo một đứa lớn, hình ảnh này quả thực quá khiến người khác chú ý.
Tê Trì chỉ cần ra vào phủ mấy lần là trông thấy, tuy không nói ra nhưng vẫn hiểu rõ, đều là khúc thịt từ trên người nàng, ba đứa nhỏ này giở trò quỷ gì là biết ngay.
Niệm Châu chỉ biết trốn đi, dần dà rất chăm chỉ học tập, suốt ngày cùng Chiếm Nhi tập võ viết chữ chỉ để né tránh em gái truy hỏi.
Chiếm Nhi ngồi bên cạnh cu cậu dạy dỗ: “Đáng đời.”
Nào ngờ không tới hai hôm sau, cổng thành phủ Hãn Hải bỗng rộng mở, cửa chính phủ đô hộ cũng mở lớn.
Biểu ca của ba đứa đến thật rồi.
***
Tân vương lên ngôi mấy năm, nay đã hai mươi tuổi, thế mà hậu cung vẫn thưa thớt, không khỏi khiến các đại thần sốt ruột, khiến chuyện này trở thành đại sự quan trọng nhất trong triều dạo gần đây.
Lý Nghiên đã tới bước ngoặt của cuộc đời, lại nhớ đến người nhà, sau khi bị thúc giục thì lấy cớ muốn kiểm tra biên phòng, cải trang vi hành quay về đất Bắc.
Tê Trì không ngạc nhiên khi cậu đến, bởi cậu đã có nói chuyện này ở trong thư.
Nàng đứng trong sảnh, nhìn Lý Nghiên không chút phô trương đi vào sân, so với ngày trước dường như cậu vẫn chẳng thay đổi, thậm chí còn không có tư thái đế vương.
Thay đổi chỉ ở bề ngoài, nay cậu đã trưởng thành, chỉ mặc thường phục cổ tròn màu xanh nhạt, trâm ngọc dắt búi tóc, mi thanh mục tú, một đường đi tới khiến người ta có cảm giác như châu ngọc ở bên, vừa giống anh nàng lại không giống hẳn, cậu chỉ là chính cậu mà thôi.
Tân Lộ và Thu Sương chờ ở cạnh cửa bái kiến, vừa trông thấy cậu đã không kiềm được mỉm cười.
“Đến chỗ cô tránh bão hả?” Tê Trì nhìn cậu cười nói.
“Cô đừng có trêu cháu nữa.” Lý Nghiên thở dài.
Tê Trì cười bảo: “Được rồi, cô không nói nữa, chỉ cần cháu thích là được.”
Nàng có nghe nói ở Trường An đồn chuyện phủ Quang vương bọn họ toàn người si tình, Quang vương năm xưa vì một vương phi mà đã thề cả đời không thành thân, đoán rằng thánh nhân hôm nay ắt cũng kế thừa điểm này của phụ thân, nên tới nay mới vẫn chưa cưới hỏi gì, nhất định là vì chưa gặp được người trong lòng.
Người khác nói thế nào cũng không vấn đề, nhưng Tê Trì không hy vọng ngay tới chuyện nhà mình mà cậu cũng không làm chủ được, dù là đế vương, muốn phụ nữ cũng phải là người mình thật lòng thích mới được.
Lý Nghiên ngại nói tới chuyện này, nhìn ra sau lưng nàng, thấy bọn nhóc đang đứng đó thì lập tức gọi: “Chiếm Nhi.”
Chiếm Nhi đúng là rất thân với cậu, vội lên tiếng: “Biểu ca.” Sau đó lại nhớ đến lời mẹ đã dặn, đổi lời làm lễ: “Bái kiến bệ hạ.”
Cậu mặc Hồ phục được may riêng, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khi vén vạt áo quỳ xuống đất lại rất dứt khoát, rất có khí thế của Phục Đình.
Lý Nghiên cười kéo cu cậu đứng dậy: “Ngày càng giống dượng rồi đấy, cứ gọi biểu ca đi, ở đây không có bệ hạ gì hết.”
Vừa nói vừa nhìn Niệm Châu bên cạnh: “Niệm Châu cũng không được quỳ.”
Niệm Châu mặc áo choàng nhỏ màu xanh trứng vịt, tóc búi lên, nom đã ra dáng nửa người lớn, cất tiếng gọi biểu ca. Hồi nhỏ cậu rất ngoan, mới được mấy tuổi đã thích nói thích cười, so với Chiếm Nhi thì trông cậu giống Tê Trì hơn, nhất là lúc cười lên.
Lý Nghiên quay sang nói: “Sao cháu cứ thấy Niệm Châu có bóng dáng của cô nhỉ?”
Tê Trì liếc nhìn Niệm Châu, buồn cười nói: “Cháu chưa biết chuyện nó hay bày ra đâu, nít ranh lắm đấy, cô còn thua nó xa.”
Niệm Châu lập tức dẻo miệng bảo: “Mẹ nói gì thế ạ, ba chúng con cộng lại còn thua nửa mẹ mà!”
Lý Nghiên nghe thấy ba đứa thì mới nhớ ra còn có cô em gái nữa, thế là ngó nghiêng tìm kiếm, chỉ thấy Tiểu Tiên Ngọc nấp sau lưng Chiếm Nhi.
Cô bé xấu hổ rúc sau lưng hai anh, để lộ đôi mắt to tròn nhìn người trước mặt.
Đây là lần đầu Lý Nghiên gặp cô bé, vừa thấy đã ngạc nhiên nói: “Thì ra đứa giống cô nhất ở đây.”
Cậu ngồi xổm xuống, chìa tay ra với Tiên Ngọc: “Biểu ca ôm nhé?”
Tiên Ngọc nhìn Tê Trì, Tê Trì gật đầu một cái, lúc này cô bé mới nhảy nhót, để lộ sự vui mừng khi được gặp biểu ca, sải bước tới cạnh Lý Nghiên.
Lý Nghiên ôm cô bé, đúng lúc này Phục Đình đi vào.
Chàng nhận được tin của Tê Trì thì tức tốc quay về từ doanh trại.
Lý Nghiên phát hiện chàng vẫn chẳng thay đổi, dù đất Bắc hôm nay đã không còn khó khăn như trước, nhưng chàng vẫn mặc quân phục như bình thường, vẫn là cột chống vĩ đại của đất Bắc.
Vừa mở miệng đã gọi một tiếng “dượng”, lại thấy người đi theo sau chàng, Lý Nghiên rất đỗi ngạc nhiên, đoạn phất tay ý không cần quỳ lạy.
La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm cũng đến cùng, phía sau còn có một đứa bé đi theo – đó là con trai của bọn họ, chỉ nhỏ hơn Niệm Nhi một tuổi, ngũ quan xinh xắn giống Tào Ngọc Lâm.
Lý Nghiên hiếm khi đùa: “Không ngờ cuối cùng hôm nay đã có thể gọi một tiếng thím A Thuyền rồi.”
Dù vẻ mặt chưa thay đổi, nhưng trong mắt Tào Ngọc Lâm đã có phần xấu hổ.
Lý Nghiên lại nhìn La Tiểu Nghĩa: “Hồi trước cháu nhớ chú Tiểu Nghĩa còn nói muốn được một tiểu tử như cháu, nay đã như ý rồi.”
“Làm gì so được với bệ hạ.” La Tiểu Nghĩa nháy mắt cười với cậu, trông có vẻ rất đắc ý.
…
Hiếm khi có dịp gặp nhau, mọi người quây quần trong phủ đô hộ.
Lý Nghiên ở trong phủ mấy hôm liền, gia đình La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm ngày nào cũng đến.
Trước lạ sau quen, Tiểu Tiên Ngọc nhanh chóng thân thiết với biểu ca, mới đầu là cậu ôm cô bé một lần, sau đó là cô bé thường xuyên đòi cậu ôm.
Tối nay trong sảnh mở tiệc, mọi người ngồi đối diện nhau, cô bé trèo xuống khỏi người Phục Đình, tót tới cạnh Lý Nghiên.
Lý Nghiên nói: “Quả đúng là từng chăm Chiếm Nhi, giờ cháu được tụi nhỏ quấn thật đấy.”
Tiên Ngọc nghe thế thì nói: “Muội thích biểu ca, muội sẽ làm hoàng hậu của biểu ca!”
Lý Nghiên ngẩn ra, sau đó cười phá lên.
Đừng nói chỉ cậu, ngay tới Tê Trì ngồi bên cũng sửng sốt, Phục Đình ngước mắt nhìn.
Lý Nghiên trêu Tiên Ngọc: “Muội có biết làm hoàng hậu nghĩa là gì không?”
“Chính là ngày nào cũng được ở bên biểu ca.” Tiên Ngọc vừa nói vừa nhìn Niệm Châu, nhị ca nói với cô bé vậy đó, nhị ca nói là mình mới học được từ chỗ gia sư, một nhà với thánh nhân tức là hoàng hậu.
Lý Nghiên càng cười dữ hơn: “Nhưng muội mới bao lớn chứ.”
“Ba tuổi rồi!” Tiên Ngọc giơ ba ngón tay trắng muốt ra, nghiêm túc nói: “Mẹ bảo, sau này còn có thể mời Đỗ nương tử nổi tiếng ở Trường An tới dạy muội đánh đàn hạc, sau này muội lợi hại rồi, không thể làm hoàng hậu được sao?”
Tê Trì sắp không nhịn được nữa, nếu không phải thấy Lý Nghiên cố ý trêu con gái thì cũng rất muốn cười thành tiếng, thế là nàng bèn ôm con về.
Nhưng Lý Nghiên rất có kiên nhẫn, sờ gương mặt bé nhỏ của cô bé: “Biểu ca hơn muội mười mấy tuổi đấy, muội còn nhỏ lắm, đợi đến khi muội lớn rồi thì chưa chắc còn muốn như vậy đâu, cứ đợi muội lớn rồi bàn tiếp.”
Bây giờ Tiên Ngọc vẫn chưa có khái niệm rõ ràng về tuổi tác, lẩm bẩm cụt hứng.
Bỗng Phục Đình lên tiếng: “Làm hoàng hậu thì không thể về gặp mọi người được đâu.”
Câu này đã khiến cô bé cuống lên thật, hết nhìn Phục Đình lại nhìn Tê Trì, rồi nhìn Chiếm Nhi và Niệm Châu mấy lần, đôi lông mày bé nhỏ nhíu lại như không nỡ rời xa cha mẹ và hai người anh, cuối cùng lại leo xuống khỏi người Lý Nghiên: “Thế, thế muội không làm hoàng hậu nữa.”
Mọi người lập tức cười phá lên.
Cô bé chạy tới ngồi xuống cạnh Chiếm Nhi và Niệm Châu, một lúc sau, có một bóng người be bé chen tới.
Đó là La Thừa, con trai của La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm.
“Ngọc Tiên Nhi,” La Thừa rất lo lắng, cảm giác như đối mặt với chuyện trọng đại: “Muội không thể làm hoàng hậu được, muội mà làm hoàng hậu thì ai chơi với ta đây?”
Hai người anh một trái một phải che chở Tiên Ngọc, đồng thời gật đầu.
Chiếm Nhi: “Trường An xa lắm.”
Niệm Châu: “Ngọc Tiên Nhi à, nhị ca nói bậy đó, muội đừng có đi.”
…
Bị đám con nít quấn lấy tới đêm mới kết thúc, La Tiểu Nghĩa nhân lúc không ai chú ý, kéo Lý Nghiên lại trêu: “Ta đã nhắm trúng bảo bối nhà tam ca rồi nhé, cậu không thể ỷ mình làm vua mà cướp cô dâu của con trai nhà bọn ta được đâu.”
Lý Nghiên dở khóc dở cười: “Sao chú Tiểu Nghĩa cũng nói vậy chứ, có khác gì con nít không.”
La Tiểu Nghĩa cười ha hả, lập tức bị Tào Ngọc Lâm ở đằng sau lôi đi.
Hắn kéo xềnh xệch vào trong góc, Tào Ngọc Lâm sợ hắn chọc giận thiên uy, thấp giọng mắng hắn một trận: Chàng nói năng gì vậy hả, hệt như tụi con nít, chàng đang nói lung tung đấy biết không, bộ là kẻ ngốc chắc, sao lại lo lắm thế!
La Tiểu Nghĩa liên tục nhận tội: Uống nhiều rồi uống nhiều rồi, hay là đợi về nàng dùng quân pháp trị ta đi?
Lý Nghiên nghe được loáng thoáng, đành đi tới khuyên: “Không sao đâu, chú Tiểu Nghĩa có ơn thầy với cháu, dì A Thuyền còn từng cứu cháu, chỉ giỡn thôi mà, có xá gì.”
Lúc này Tào Ngọc Lâm mới tha cho La Tiểu Nghĩa.
Ở bên kia, Phục Đình giao Tiên Ngọc đã ngủ say cho nhũ mẫu, cùng Tê Trì quay về phòng.
“Không biết lá gan này của Ngọc Tiên Nhi là học ai nữa,” Tê Trì vừa tháo trang sức vừa cười nói: “Còn dám mở miệng nói muốn làm hoàng hậu.”
Phục Đình nhìn sang: “Nàng nói xem là học ai?”
Tay nàng dừng lại, nghe ra ý trong lời chàng, khóe mắt nhướn lên: “Học thiếp chắc?”
Chàng nhếch môi: “Ta có nói thế đâu.”
Tê Trì biết rõ chàng có ý đó, đảo mắt nhìn qua, nhẹ nhàng nói: “Thiếp nào có to gan ở trước mặt chàng đâu.”
Còn chưa dứt lời thì Phục Đình đã vươn tay đến từ phía sau, âm thanh trầm trầm lọt vào tai nàng: đã lâu rồi không thấy nàng to gan nữa.
Vừa ngoái đầu, Tê Trì đã áp sát người chàng.
Làm mẹ của ba đứa con, cơ thể nàng đã phần nào nở nang, nhưng trước cơ thể rắn rỏi của chàng, nằm trong lòng chàng, lại mềm mại như nước như bông…
***
Sau đó, Lý Nghiên ở lại phủ đô hộ gần nửa tháng thì mới rời đi, vì chính sự nên không thể không về.
Trời tảng sáng, đội ngũ đã chỉnh trang chờ lệnh.
Phục Đình để La Tiểu Nghĩa dẫn người hộ tống một đoạn.
Trước khi đi, Lý Nghiên mượn cớ nói chuyện riêng với cô, lại đưa một bản Đan Thư Thiết Khoán cho phủ đô hộ.
Tê Trì ngạc nhiên cầm lấy, đã có một bản rồi, cần gì lại thêm bản nữa.
Lý Nghiên nói bản hồi đầu là xin của tiên đế, còn đây mới là thứ cậu cho. Cậu sinh ở Quang Châu, lớn lên tại đất Bắc, mãi mãi là nam nhi của đất Bắc, đất Bắc được vững chắc chính là cho cậu thêm một chỗ dựa.
Thực ra Tê Trì hiểu rõ, cháu trai biết nàng và Phục Đình cố ý tránh xa hoàng quyền nên mới ban thêm một bản để bọn họ yên tâm.
…
Sau khi Lý Nghiên rời đi, vừa quay về trước cửa phủ, Phục Đình kéo Tê Trì lại, chỉ vào con ngựa dừng bên cửa.
Tê Trì không hiểu: “Là sao?”
“Ngày trước ta đã hứa với nàng là sẽ dẫn nàng đi thăm thú đất Bắc, nàng quên rồi hả?”
Nàng lấy làm bất ngờ: “Bây giờ luôn sao?”
Phục Đình gật đầu: “Nàng xem đến thánh nhân cũng có thể tranh thủ để tới được đây, vậy mà hai ta còn bận rộn hơn cả nó sao?”
Những năm qua không phải bận chuyện đất Bắc thì cũng đến chuyện kinh doanh, rồi lại có ba đứa con còn nhỏ dại, cứ thế lần lữa mấy năm, nhưng chàng chưa bao giờ quên lời mình đã nói, dù gì cũng phải thực hiện.
Tê Trì bật cười, lại nhìn vào trong phủ, thấp giọng hỏi: “Còn tụi nhỏ thì sao?”
“Yên tâm đi.” Phục Đình nhìn ra sau lưng nàng.
Tào Ngọc Lâm đi tới: “Tẩu tẩu cứ yên tâm mà đi, ta sẽ trông nom tụi nó giúp tẩu.”
Thì ra là đã sắp xếp xong cả rồi.
Nàng lập tức gật đầu.
…
Ngày hôm đó, bọn họ xuất phát từ phủ Hãn Hải, cũng giống Lý Nghiên cải trang xuất hành.
Tuy là đi trên đường nhưng lúc nào cũng để ý tin tức ở khắp nơi đất Bắc.
Nghe nói Hà Lạc hầu ở Lạc Dương thành thân mấy năm cuối cùng cũng có con, còn khiến thành Lạc Dương ăn mừng nguyên một ngày, có thể thấy gia tộc rất thịnh vượng.
Sau đó lại nghe được một tin tức, đồn rằng trên đường thánh nhân trẻ tuổi hồi cung đã nhắm trúng một cô gái, muốn đưa người vào cung.
Cô gái ấy chẳng phải ai khác, chính là Bộc Cố Tân Vân của tộc Bộc Cố.
Lúc nhận được thông tin này, vừa khéo Tê Trì và Phục Đình gặp được Bộc Cố Tân Vân đang muốn đến Trường An, hai bên đều giật mình.
Tê Trì giật mình là vì tin tức này, còn Bộc Cố Tân Vân giật mình là vì lại gặp họ.
Trên sườn núi bát ngát cỏ xanh, ngay kề bên là ao hồ rộng lớn.
Phục Đình thả ngựa ăn cỏ, tiếp nhận bái kiến của Bộc Cố Tân Vân.
Tê Trì đứng bên đánh giá nàng ấy, đã mấy năm trôi qua, thiếu nữ mặc Hồ phục sặc sỡ năm xưa nay đã thành cô gái trưởng thành, mặt mày toát lên nét phong tình dị tộc, đúng là rất khiến người khác chú ý.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân A Nghiên vừa ý em ấy?
Do dự một lúc, cuối cùng nàng vẫn hỏi: “Em… và A Nghiên, là chuyện bao giờ vậy?”
Bộc Cố Tân Vân nghe thế thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: “Phu nhân nói chúng tôi có chuyện gì cơ?”
Tê Trì nhìn đội ngũ của nàng: “Không phải em tính đến Trường An để vào cung à?”
Bộc Cố Tân Vân nhìn nàng rồi lại nhìn Phục Đình, bấy giờ mới hiểu: “Không lẽ Đại đô hộ và phu nhân cũng tin vào lời đồn ngoài kia?”
Tê Trì ngạc nhiên: “Lời đồn?”
Ngay tới Phục Đình cũng nhìn lại.
Bộc Cố Tân Vân dứt khoát thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra những năm qua nàng ấy vẫn chưa chọn được dũng sĩ nào trong bộ tộc để thành thân, nhưng ông nội Bộc Cố Kinh đã lớn tuổi, ông muốn tìm một người thay mình làm thủ lĩnh bộ tộc, nên rất hy vọng nàng sớm chọn được người đàn ông để kế thừa mình.
Chỉ là Bộc Cố Tân Vân mãi vẫn không tìm được ý trung nhân, muốn tự mình làm thủ lĩnh thay Bộc Cố Kinh.
Tộc Bộc Cố chưa từng có tiền lệ phái nữ lên làm thủ lĩnh, nhất thời ầm ĩ rợp trời.
Nàng hạ quyết tâm, dẫn người đến phủ Đại đô hộ tìm Đại đô hộ để tường trình lại chuyện này, thế mà trên đường đi lại bị các tộc nhân trong đội ngũ gây chuyện, bên nào cũng tự cho là đúng, rất là không vui.
Đúng lúc nàng sầm mặt ngồi trên ngựa thì có một đội ngũ xe ngựa đi qua, xe ngựa vừa đi ngang thì bỗng dừng lại, nàng nhìn qua, thấy rèm xe được vén lên, để lộ gương mặt vừa quen vừa lạ.
Đối phương nhìn nàng một lúc lâu, đoạn cất tiếng: “Đúng là tình cờ, nhiều năm không gặp, nay lại gặp ở đây.”
Bộc Cố Tân Vân nghe giọng mới nhận ra chàng, bởi vì bề ngoài của chàng đã thay đổi rất nhiều so với hồi xưa, ngày trước chỉ là một chàng thiếu niên, nhưng nay đã ra dáng đàn ông rồi.
Một lúc sau nàng mới nhớ ra chàng đã là đế vương, thế là vội xuống ngựa quỳ lạy.
Người trong đội ngũ nghe nói có thánh giá đi qua, lập tức im bặt, rối rít quỳ xuống.
Lý Nghiên hỏi thăm nguyên do sự việc, Bộc Cố Tân Vân vốn không định nói, nhưng nghe bảo khi quân là tội chết nên cuối cùng vẫn nói thật.
Trong xe lặng im một lúc lâu, rồi bỗng nghe chàng nói: “Nếu đã vậy, trẫm cho phép cô vào cung gặp vua, để xem cô có thể đảm nhiệm được chức vụ thủ lĩnh của một tộc hay không.”
Bộc Cố Tân Vân ngạc nhiên, nhưng lúc này chàng đã hạ rèm rời đi.
Sau đó nàng chạy thẳng đến phủ Hãn Hải, đính báo cáo luôn việc này, vậy mà chỉ có Tào Ngọc Lâm ở đó.
Nàng quay về tộc Bộc Cố đợi mấy hôm, cuối cùng quyết tâm đến Trường An trước, dù gì đó cũng là lệnh vua.
Nào ngờ truyền ra bên ngoài lại thành những lời bóng gió kia, ngay đến cả Đại đô hộ và phu nhân cũng tin.
“Ra là thế.” Tê Trì hiểu Lý Nghiên đang muốn giúp nàng ấy, có thánh nhân lên tiếng thì dù phụ nữ muốn làm thủ lĩnh, còn ai dám ho he?
Nhưng ngẫm lại vẫn buồn cười, đoạn nhìn nàng ấy nói: “Làm nữ thủ lĩnh cũng khá lắm, có điều chuyện sau này, ai mà nói trước được.”
Bộc Cố Tân Vân ngẩn ra, cảm thấy lời nàng nói có hàm ý, cẩn thận suy nghĩ thì đúng là không sai.
Chuyện sau này có ra sao, nào ai biết trước.
…
Hôm đó lúc Bộc Cố Tân Vân rời đi, nàng bất giác cất giọng hát bài ca dao tiếng Hồ ngày trước.
Trời tối dần, tiếng hát kia như còn quanh quẩn bên tai.
Tê Trì ngồi ở ven hồ, cởi vớ ra, thả chân trong nước.
Bọn họ còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể cứ mãi du sơn ngoạn thủy bên ngoài được, có được những ngày tháng thảnh thơi thế này cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Rào rào tiếng nước chảy, Phục Đình ngoi lên khỏi mặt nước, để lộ mảng ngực trần.
Chỉ có trong mùa hè ngắn ngủi ở đất Bắc lúc này thì mới có thể thoải mái ngâm mình dưới nước.
Tê Trì cúi đầu, ánh mắt di chuyển từ ngực chàng lên xương quai xanh, lại đi lên cổ họng, cằm, sống mũi, cuối cùng nhìn vào mắt chàng: “Thiếp vẫn luôn muốn hỏi chàng, rốt cuộc bài hát kia hát về gì?”
“Nàng muốn biết thật à?”
“Ừm.”
Phục Đình nói: “Vậy để ta nói cho nàng biết.”
Nàng bắt được trọng điểm: “Quả nhiên là chàng biết mà.”
Chàng bật cười.
Người em yêu là hùng ưng chao liệng trời cao, là đại quân rong ruổi mặt đất;Là áng mây trôi ở chân trời, là cơn mê khi mỗi cuộc say tàn…Giờ Tê Trì đã chẳng nhớ nổi tâm trạng của Bộc Cố Tân Vân khi hát bài tình ca này, nhưng thì ra lời ca lại thẳng thừng đến thế, chứa chan tình ý.
Nàng hỏi: “Đây không phải là viết về chàng à?”
“Thì ra trong mắt nàng ta lại tốt như vậy.” Phục Đình cố ý nói.
“Không chỉ thế đâu,” Nàng dịu giọng nói, quàng tay ôm vai chàng, “Trong mắt thiếp, chàng không chỉ tốt vậy thôi đâu.”
Phục Đình đưa tay kéo nàng xuống, đè sau cổ nàng, mặt cúi xuống chặn môi nàng.
Chàng cũng nhìn nàng như thế.
Chiều hôm ấy, nếu không phải còn có ám vệ canh giữ ở lân cận, có lẽ bọn họ sẽ còn “to gan” nữa.
Sau đó, hai người quấn chăn ôm nhau ngồi cạnh ven hồ, nhìn mảnh đất nơi bọn họ cai trị, ngắm tinh tú rải đầy trời cao, mãi đến lúc sao sáng nhạt phai, đợi bầu trời hửng sáng.
Mặt trời ló dạng, ngày mới đã bắt đầu. Hai người cùng nhau quay về, tiếp tục cuộc sống của mình trên mảnh đất này.
– KẾT THÚC –