Mặc dù Kiến Quốc và Trần Bân đã sớm biết đến Sở Dĩnh, hôm nay đúng là lần đầu nhìn thấy người thật, thấy Sở Dĩnh xong, hai người thật sự có chút hiểu rõ, tại sao Chu lão đại lại nghiện giằng co như vậy.
Phải nói hiện nay là thời đại mỹ nữ nhân tạo hoành hành, người phụ nữ sạch sẽ, xinh đẹp giống như Sở Dĩnh như vậy đúng là không có nhiều, Sở Dĩnh chính là đại mỹ nữ tinh khiết, tự nhiên, không chỉnh sửa, cho dù trang điểm nhẹ, mặc đơn giản như vậy, cũng không làm cho người ta cảm thấy thất vọng chút nào.
Sở Dĩnh từ studio chạy tới, thay cho đồ hóa trang, mặc áo T shirt cao bồi trên người, đồ trang sức trang nhã, tóc cũng chỉ dùng dây thun cột lại thành cái đuôi ngựa, trang phục đơn giản như vậy, làm cho cả người cô thoạt nhìn giống như một sinh siên mới ra khỏi cổng trường, bất kể như thế nào cũng không ngờ cô là phụ nữ đã gần tuổi băm.
Sở Dĩnh như vậy khiến Lăng Chu rất lâu mới tỉnh hồn lại, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô vậy, cô cõng trên lưng hai túi thật to, đi về phía anh, ánh mặt trời xuyên qua rừng cây trên đường mòn, cành lá cây ngô đồng rơi tán loạn ở trên người cô, xâm nhập vào trong mắt của cô, ánh sáng hòa vào nhau trong mắt của cô, lấp la lấp lánh, bất kể như thế nào cũng không tách ra được.
Khi đó cô ấy cũng buộc tóc thắt bím đuôi ngựa cao như vậy, ngước đầu hỏi anh: "Anh có biết phòng giáo viên ở trong trường trung học ở đâu hay không?" Theo bản năng anh đưa ngón tay chỉ về tòa nhà hình chữ U sau lưng cô, cô nghiêng đầu nói với anh tiếng cám ơn, xoay người đi, đuôi ngựa phất qua tạo thành một đường cong, thời điểm phần đuôi lướt qua chóp mũi của anh, giống như có hương mộc tê (cây quế) nhè nhẹ, sau đó anh mới biết, nhà cô có trồng cây quế, cô thích nhất đọc sách dưới tàng cây, nghĩ đến bất tri bất giác liền nhớ đến mùi hoa quế, khi đó đúng lúc là tháng mười, vừa đúng mùa hoa quế.
Hiện tại Lăng Chu dường như còn có thể ngửi thấy khi có khi không hương mộc tê kia, có lúc, anh cảm thấy những việc này rõ ràng vẫn còn là chuyện của ngày hôm qua, nhưng không nghĩ là đã qua thời gian dài như vậy.
"Tại sao còn muốn gặp lại cô ấy? Tại sao phải vắt hết óc để thấy được cô ấy? Cậu còn muốn như thế nào? Cậu đã quên năm đó cô ấy vứt bỏ cậu không thương tiếc sao? Cậu đã quên năm đó cậu thiếu chút nữa là chết rồi, cô ấy cũng không tới thăm cậu một lần sao? Nếu như cậu muốn báo thù cô ấy, mình sẽ không ngăn cản, mình chỉ sợ cậu sẽ kéo chính mình vào việc này thôi." Đây là lời Trương Phàn hỏi anh.
"Trả thù sao?" Bây giờ dù đã chia tay nhưng Lăng Chu vẫn không hiểu rõ, tại sao Sở Dĩnh tàn nhẫn, dứt khoát với anh như vậy, năm đó tất cả mọi chuyện đều tập trung lại trong một tháng, thậm chí Lăng Chu không dám nhớ lại một tháng kia, rốt cuộc anh vượt qua được như thế nào.
Dĩnh Nhi cứ bỏ mặc anh như vậy, lạnh lùng, kiên quyết, thậm chí xóa bỏ đứa bé của bọn họ, lúc ấy Lăng Chu hận không thể bóp chết cô ấy, có bao nhiêu yêu, khi đó trở thành hận bấy nhiêu, đáng hận hồi lâu, đến cuối cùng vẫn là không nhịn được mong đợi cô có thể trở về tìm anh, cho dù còn một khắc cuối cùng ở sân bay anh đều mong đợi.
Lăng Chu cảm thấy mình hận cô ấy, hận cô ấy nhiều năm như vậy, cũng càng hận chính mình nhiều năm như vậy, vẫn không quên được cô ấy, Trương Phàn hỏi anh muốn làm gì, chính anh cũng không biết, trong lòng còn có một cái ý niệm như vậy, muốn gặp cô ấy, chính anh cũng khống chế không được ý niệm này.
Kiến Quốc nhạy cảm phát hiện có cái gì đó không đúng giữa Sở Dĩnh và vị cục trưởng Lăng mới nhậm chức này, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút, nói trắng ra chuyện này đúng là ngụy trang, nếu là thật sự xảy ra chuyện gì, anh cũng không chọc nổi Chu lão đại.
Kiến Quốc nhẹ nhàng tằng hắng một cái đi tới nói: "Sở tiểu thư chờ cô đã lâu, tôi là Lâm Kiến Quốc, cậu ta là Trần Bân, hai vị này là hai vị lãnh đạo của Cục Văn Hóa, đây là cục phó Lưu, vị thanh niên tài giỏi đẹp trai này là cục trưởng Lăng của chúng ta."
Lăng Chu bình tĩnh nhìn Sở Dĩnh một lúc lâu, chợt cười cười nói: "Lâm tổng không cần phải giới thiệu rồi, chúng tôi là bạn học cũ, có phải không Sở tiểu thư?"
Mọi người ở chỗ này cũng sửng sốt một chút, Kiến Quốc và Trần Bân đồng thời nhíu mày một cái, vậy làm sao có thể phản đối, vốn là Chu lão đại muốn mượn cơ hội này để dạy Sở Dĩnh biết điều một chút, nào ngờ lại có cục diện như vậy, hai người là bạn học cũ, nhìn ý tứ hai người này, nói không chừng còn từng có ân oán tình thù gì đó, vậy cũng không làm hỏng thức ăn, Chu lão đại sử dụng thủ đoạn này, trực tiếp đem tim gan của mình tặng người khác.
Nghĩ đến chỗ này, Kiến Quốc cười nói xen vào: "Ha ha! Thật là khéo, khéo, thì ra là cục trưởng Lăng và Sở tiểu thư là bạn học cũ!"
Ánh mắt Lăng Chu lóe lóe, có vài phần châm chọc nói: " Không biết hôm nay Sở tiểu thư trở thành ngôi sao lớn, có còn nhận ra người bạn học cũ là tôi đây hay không?"
Sở Dĩnh lấy lại bình tĩnh nói: " Lăng Chu, đã lâu không gặp."
Lăng Chu liền cảm thấy thái dương thình thịch nhảy đến mấy lần, bởi vì câu chào hỏi không mặn không nhạt này của Sở Dĩnh, anh đầy bụng hỏa khí, suýt nữa vọt lên não, không khỏi ngầm cười khổ, quả nhiên Trương Phàn nói không sai, đời này anh cũng không làm khó dễ được Sở Dĩnh, gặp gỡ cô ấy một lần, anh đang tỉnh táo, trong nháy mắt sẽ hóa thành hư không.
Những năm này Lăng Chu luôn muốn biết, có phải Sở Dĩnh căn bản là không có yêu anh hay không, những quá khứ ngọt ngào này đều là ảo giác của anh, Dĩnh Nhi của anh, người phụ nữ nhỏ bé, yếu ớt luôn dính lấy anh, tại sao chỉ trong chớp mắt lại thay đổi thành lạnh lùng, tuyệt tình như vậy.
"Đúng vậy! Thật là đã lâu không gặp, sáu năm rồi......" Bọn họ yêu nhau sáu năm, chia tay cũng đã sáu năm, thời gian mười hai năm này bị một câu đã lâu không gặp của cô giải quyết nhẹ nhàng, mấy chữ này gần như Lăng Chu có chút cắn răng nghiến lợi nói ra.
Kiến Quốc và Trần Bân ở một bên lại thấy sợ hết hồn hết vía, chuyện này thật là càng xem càng không đúng, Kiến Quốc và Trần Bân trao đổi ánh mắt, Trần Bân cười nói: "Tới đây, tới đây, ngồi đi, ngồi đi, cũng đừng đứng giống như vậy, cục trưởng Lăng, tôi mời Sở tiểu thư tới ăn cơm cũng không dễ dàng gì, người khác không có gì, chẳng qua một cửa ải kia của Chu lão đại chúng tôi cũng không dễ qua."
Sắc mặt Lăng Chu có chút thay đổi, xì căng đan của Sở Dĩnh và hai vị tổng giám đốc Tinh Huy - Âu Phỉ, hầu như ai ai cũng biết, anh sao lại không biết, chỉ là Lăng Chu cũng đều không tin tưởng như thế nào, có lẽ là, anh không muốn đi tin tưởng.
Cục phó Lưu thấy tình trạng bên ngoài, cười nói: "Đó là phúc khí của Chu tổng." Lăng Chu chợt ngồi xuống nói: "Chu tổng thật đúng là lớn độ, thế nhưng lại cam lòng để cho người phụ nữ của mình bồi người đàn ông khác ăn cơm." Nét mặt của Kiến Quốc tối sầm, âm thầm cắn răng cắn lợi.
Nhưng Sở Dĩnh lại nói: "Chu tổng cũng chỉ là ông chủ của tôi." Mặc dù không thể nói là giải thích, nhưng cuối cùng sắc mặt của Lăng Chu cũng hơi hòa hoãn một chút.
Dù vậy, ăn một bữa cơm cũng có chút nặng nề, trừ mở đầu nói mấy câu nói, về sau Lăng Chu gần như không nói gì, từ đầu đến cuối Sở Dĩnh chỉ ăn cơm, thật coi bữa cơm này chỉ là tới ăn cơm rồi, Kiến Quốc, Trần Bân và cục phó Lưu ở một bên nói chêm chọc cười.
Thật khó khăn mới xong chuyện, Kiến Quốc suy nghĩ, khẳng định về sau cũng sẽ không được tự nhiên như vậy rồi, không ngờ Lăng Chu đột nhiên hỏi một câu: "Phía dưới có tiết mục gì không?"
Cục phó Lưu lập tức tháo vát, dùng ánh mắt ra hiệu cho Kiến Quốc, Kiến Quốc chỉ có thể nói: "Trên lầu có phòng bao, cục trưởng Lăng có hứng thú ca hát giải trí một chút không?"
Bốn người đi thẳng lên lầu, phòng bao tương đối lớn, cục phó Lưu kéo Kiến Quốc và Trần Bân ngồi ở trên ghế sa lon trước mặt, đem vị trí phía sau để lại cho Sở Dĩnh và Lăng Chu.
Lăng Chu ngồi xuống trước, nghiêng đầu thẳng tắp nhìn Sở Dĩnh không nói lời nào, Sở Dĩnh không khỏi có chút chần chờ, ánh đèn trong phòng có chút mập mờ, mập mờ làm Sở Dĩnh có chút không phân rõ là ngày hay đêm, chỉ cảm thấy Lăng Chu đang nhìn cô, giống như trong quá khứ vậy.
Cho tới bây giờ cô cũng biết muốn kháng cự Lăng Chu có nhiêu khó khăn, cho dù đã qua lâu như vậy, cô cũng không biết trong mơ mình bao nhiêu lần muốn trở về, gặp lại Lăng Chu, nhưng mỗi một lần cũng chỉ là mộng, tỉnh mộng nên cái gì cũng bị mất.
Sở Dĩnh đi tới ngồi ở bên cạnh anh, thậm chí cô còn nhớ lại rõ ràng, mùi hương trên người của Lăng Chu, giống như tùng hương nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, hôm nay lại lẫn thêm chút mùi rượu.
Sở Dĩnh không biết Lăng Chu muốn làm gì, Sở Dĩnh theo bản năng cảm thấy, mình thiếu Lăng Chu thứ gì đó, có thể tưởng tượng mấy năm nay, cũng không muốn biết rốt cuộc thiếu anh ta cái gì, mặc dù luôn mơ thấy anh, nhưng nếu như có thể lựa chọn, Sở Dĩnh chỉ mong đời này cũng không muốn gặp lại anh mới tốt, giữ lại phần tốt đẹp nhất này trong trí nhớ, so với gặp lại chỉ khổ sở lẫn nhau thôi.
Sở Dĩnh rất rõ ràng, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể trở về, bắt đầu từ lúc cô phá bỏ đứa bé trong bụng kia, bọn họ liền hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi.
Lăng Chu cũng muốn từ quá khứ đi ra ngoài, tiếc rằng nỗ lực nhiều năm như vậy đều làm không được, anh rất hâm mộ Sở Dĩnh, không biết cô làm sao làm được, có thể bình thản, ung dung trước mặt anh như thế, Dĩnh Nhi của anh chắc là sẽ không che giấu cảm xúc, ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn như vậy trong sáng và thẳng thắn, trong quá khứ anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô ấy, có lẽ sáu năm quá dài, cô đã sớm tu luyện thành tinh, công lực so với anh không biết cao hơn bao nhiêu lần rồi.
Cục phó Lưu nhiều chuyện chọn một bài tình yêu hát đôi, gà mẹ đem micro đưa tới trong tay của Lăng Chu và Sở Dĩnh, âm nhạc vang lên, Sở Dĩnh mới bất tri bất giác phát hiện ra, đây chính là bài "Bởi vì tình yêu"*......
*Bởi Vì Tình Yêu - Tiểu Khúc Nhi ft. Văn Học
https://www.youtube.com/watch?v=2sZmlvyxKhQ
Giai điệu đẹp đẽ nhẹ nhàng chậm chạp ở bên trong, cô nghe được thanh âm trầm thấp mà từ tính của Lăng Chu: "Trao cho em chiếc CD ngày xưa, hãy lắng nghe tình yêu khi xưa của chúng ta, bỗng nhiên nhận ra có lẽ đã quên mất anh vẫn còn yêu em......"
Sở Dĩnh nghẹn cả nửa ngày không có hát tiếp, âm nhạc tiếp tục, Lăng Chu cứ nhìn cô như vậy, dùng loại ánh mắt tố cáo, dò xét, đau đớn, oán hận đó nhìn cô. Sở Dĩnh chợt đứng lên: "Xin lỗi, tôi muốn đi toilet một chút."
Sở Dĩnh dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, không khỏi sờ sờ mặt của mình, nhìn qua so với sáu năm trước gần như không hề thay đổi, nhưng trên thực tế, cô đã sớm không phải Sở Dĩnh trong quá khứ rồi.
"Là cô tự mình buông tha, cô quên rồi sao? Bây giờ cô như vậy, là hối hận sao, hối hận cũng đã muộn rồi, muộn rồi......" Trong lòng Sở Dĩnh giống như nghe một thanh âm một lần lại một lần nhắc nhở cô, đúng vậy! Muộn rồi, tất cả mọi thứ cũng không thể trở về được, ban đầu căn bản cô không có lựa chọn nào khác, cho nên hiện tại cũng không cần phải hối hận nữa!
Sở Dĩnh từ toilet đi ra liền nhìn thấy Lăng Chu đang tựa vào bên tường đối diện hút thuốc lá, Sở Dĩnh không khỏi nhíu nhíu mày, cô nhớ anh không hút thuốc lá, nhưng bây giờ dáng vẻ khi hút thuốc của anh lá lại tương đối lão luyện.
Sở Dĩnh không khỏi bật cười, trước kia mình cũng không hút thuốc, hiện tại cũng không biết, côđi tới, vươn tay: "Cho tôi một điếu." Lăng Chu nhìn cô thật lâu, móc bao thuốc lá ra, rút một điếu thuốc ra đưa cho cô, nhìn cô nhận lấy đặt ở phần môi, rồi hút, hít một hơi thật sâu, khói thuốc từ trong lỗ mũi phun ra, động tác liên tiếp thuần thục giống như một người phụ nữ đã trải qua phong trần (long đong vất vả).
Lăng Chu chợt nổi cáu, đưa tay giật điếu thuốc lá từ trong miệng cô ném trên mặt đất, không hết hận đưa chân vê thành mấy cái: " Chừng nào thì em học được cách hút thuốc lá vậy, em xem một chút xem em giống bộ dáng gì......"
Sở Dĩnh cười nhìn anh không nói lời nào, Lăng Chu bỗng nhiên dừng lại, thật lâu sau mới nói một câu: " Sở Dĩnh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút được không?"