Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 42

Ông cụ nhà Kiến Quốc mừng thọ, mở tiệc trăm bàn, phòng tiệc bao toàn bộ hai tầng, Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh đi đến sớm, dù sao quan hệ bất đồng, đến thời điểm, tân khách cũng tới 30-40%, Kiến Quốc mặc âu phục nghênh đón khách ở tại cửa ra vào, nhìn qua giống như chú rể, chỉ nhìn xe bên ngoài bãi đậu xe, là có thể biết ông cụ nhà Kiến Quốc quyền cao chức trọng bao nhiêu.

Sở Dĩnh nhớ năm đó thời điểm sinh nhật cha cô, không có mở tiệc ở khách sạn, nhưng chút tặng quà kia vẫn có biện pháp đưa đến trong nhà, làm hại sau này, cô và mẹ đưa trở về một nhà, ở trong ấn tượng của cô, cha là chính trực liêm khiết như thế, khi đó cha cô rất nổi tiếng ở tỉnh G, phó chủ tịch tỉnh hơn 40 tuổi, trẻ tuổi đẹp trai, là khách quen của báo tỉnh, đã từng có một bài viết mà cô còn nhớ rõ, nói cha cô là chủ tịch tỉnh nhân khí lớn nhất trong lịch sử, lắng nghe một tiếng của dân, vì dân làm việc, gần gũi dân giúp dân, làm việc công liêm khiết, giữ mình trong sạch...... Gần như tất cả lời ca tụng đều đem ra hết, cũng không bao lâu, về sau cha cô gặp chuyện không may, những chuyện này cũng không có người nhắc lại, thậm chí, những người mà cha cô đã từng giúp đỡ qua, cũng nhảy ra lên tiếng phê phán cha cô, nói cha cô đáng chết vân vân, lòng người dễ thay đổi, tình người lạnh ấm, Sở Dĩnh gần như hiểu ý chỉ trong một đêm, phần lớn mọi người thích cứ suy nghĩ thêm gấm thêm hoa như vậy, gần như không có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết.

Kiến Quốc thấy hai người bọn họ, vội bỏ lại khách tới, cười đón: "Lão đại, chị dâu, hai các người đã tới, lão gia tử nhà chúng tôi mới vừa còn nhắc tới anh đấy, để cho lão đại trực tiếp đi qua, còn thân với anh hơn so với con ruột là mình này......" Dẫn hai người vào tận phòng bao bên trong cùng.

Vừa vào phòng bao, mặt của Kiến Quốc liền rớt xuống, cha con Kiến Quốc rất giống nhau, đều là loại đàn ông mắt to mày rậm lưng hùm vai gấu đó, nhìn ra được cha Kiến Quốc là người xuất thân từ lính, mặc dù hôm nay đứng ở vị trí hàng cao, cái loại khí thế lẫm liệt trên người đó vẫn không thể khinh thường, lưng và thắt lưng thẳng tắp, nhìn qua một chút cũng không giống như người 60 tuổi, người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy, bộ dạng khoảng bốn mươi, xinh đẹp ưu nhã, phong cách tương đối khá, nhìn qua vị trí hai người có vài phần rất mập mờ, hơn nữa, Sở Dĩnh cảm thấy bà ấy có chút quen mặt.

Thật ra thì từ lúc Sở Dĩnh đi vào, ánh mắt người người phụ nữ này cũng dừng lại trên người mình một hồi, có vài phần ý vị rất sâu xa, rõ ràng Kiến Quốc nhằm vào người phụ nữ này, hơn nữa trực tiếp đem bực dọc của mình quăng ra ngoài: "Sao bà cũng ở đây?"

Hiển nhiên cha của Kiến Quốc có chút xấu hổ, tằng hắng một cái nói: "Kiến Quốc, là cha mời tiểu Trần tới, một năm cha ngươi chỉ có một lần mừng thọ như vậy, thì ngươi không thể để cho ta vui mừng một chút hả?"

Kiến Quốc hừ một tiếng nói: "Tôi để cho ngài vui mừng, ngài cũng đến nhường tôi sảng khoái a! Chớ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cùng tôi đây, Tiểu Trần, Tiểu Lý cái gì, nếu ngài còn có tinh lực vọc gái, chỉ cần chơi đùa vui vẻ thôi, nhưng có một chuyện, đừng nghĩ tìm mẹ ghẻ cho tôi, con mẹ nó đời này tôi chỉ có một người mẹ."

"Pằng!" Ông cụ Kiến Quốc đập bàn một cái, chỉ vào Kiến Quốc rống to: "Mẹ ngươi cũng chết hết hơn hai mươi năm rồi, ta cưới người nào ngươi quản được sao, ta liền cưới, sáng mai ta liền cưới tiểu Trần vào cửa nhà họ Lâm, ngược lại ta muốn nhìn, ai là chủ của nhà họ Lâm......”

Nhìn thấy hai cha con càng tranh cãi càng náo nhiệt, làm cho Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lúng túng vô cùng, ở một bên khuyên cũng không phải, không khuyên giải cũng không phải là, đi còn không được, ở lại chỗ này lại càng không như lời nói.

Chu Tự Hàn ra hiệu cho Sở Dĩnh, Sở Dĩnh hiểu ý, tiến lên kéo người phụ nữ đó gọi tiểu Trần một cái, hai người đi ra ngoài, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào phòng bên cạnh.

Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, tiểu Trần đó bỗng nhiên nói: "Con mắt của cô giống với cha cô như đúc." Sở Dĩnh sửng sốt: "Bà biết cha tôi sao?"

Tiểu Trần cười: "Tôi là người tỉnh G, có mấy người tỉnh G không biết cha cô chứ?" Giọng nói có vài phần hoài niệm khác thường. Lúc này Sở Dĩnh mới quan sát kỹ càng bà ấy, chợt cô nhớ tới dường như chính là phóng viên nổi danh mỹ nữ của tỉnh báo năm đó, chuyên đề theo dõi đưa tin thành tích của cha cô, hình như gọi là Trần Tư Yến.

Trần Tư Yến có chút phức tạp nhìn Sở Dĩnh, nhỏ giọng hỏi một câu: "Mẹ cô có khỏe không?" Sở Dĩnh không muốn nhớ lại chuyện đã qua, càng không muốn mang đến phiền toái không cần thiết cho mẹ mình, có chút cảnh giác hỏi: "Bà cũng biết mẹ tôi sao?"

Trần Tư yến cười hai tiếng"Tôi với cha mẹ cô đã từng đi học cùng trường đại học, chỉ là nhỏ hơn vài khóa so với họ mà thôi." Sở Dĩnh chợt nhạy cảm ý thức được, câu nói của Trần Tư Yến này giống như có hàm ý khác, đang muốn hỏi bà cái gì, Chu Tự Hàn đẩy cửa đi vào, cau mày quét Trần Tư Yến một cái, lôi kéo Sở Dĩnh đi ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không cần.

Ra ngoài còn dùng giọng điệu dạy dỗ nói: " Có lời gì nói với loại phụ nữ kia vậy, em vẫn còn tinh thần nói chuyện như thế, sao không có nói chuyện với anh này?"

Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái: "Không phải anh bảo tôi dẫn bà ấy ra ngoài sao?" "Anh bảo em mang bà ấy đi ra ngoài, không cho em tán gẫu với bà ấy, tóm lại, về sau ít quan tâm tới loại người kia đi, đi thôi." Thật sự dắt Sở Dĩnh đi ra ngoài.

Ra cửa, Sở Dĩnh chỉ chỉ phía sau không nhịn được nói: "Cái này xong chuyện?" Chu Tự Hàn thấy cô như thế không khỏi cười: "Không thèm nghe em nói nữa, đi lướt qua một chút, nhiều người như vậy, không ăn không uống được, chúng ta về nhà thôi."

Lên xe, Chu Tự Hàn cúi người cho Sở Dĩnh nịt dây nịt an toàn công phu, chợt nhớ tới cái gì, đang cầm mặt của cô nói: "Mới vừa rồi có phải là bà cô đó biết em hay không, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn này của em rất giống vỏ trai, không giống thích tán gẫu với người khác."

Ánh mắt Sở Dĩnh lóe lóe rồi rũ mắt xuống: "Không biết." Chu Tự Hàn buông cô ra: " Tốt nhất là không biết, em đừng nhìn người phụ nữ kia rất đứng đắn, còn không bằng kỹ nữ, chuyên kiếm ăn ở trên người lãnh đạo chính trị, cũng đừng trách Kiến Quốc nổi nóng với ông cụ nhà cậu ta, chú Lâm này già đến hồ đồ, hồi đầu lại chơi một cái đến cuối cùng khó giữ được, không nói không nếm thử được, cũng thật xin lỗi người mẹ đã chết của Kiến Quốc, thôi quên đi, lòng người nhà bọn họ loạn như vậy, dù sao đóng cửa lại sống qua ngày, không đến lượt chúng ta quản chuyện."

Qua hai ngày, Kiến Quốc mời khách, ăn cơm, một đám người liền nổi hứng lên bàn mạt chược chơi bài, thật ra thì Sở Dĩnh thật sự không hiểu đám người này, cũng không phải là vì đánh bạc, cũng đều không thiếu tiền, nhưng từng người một đánh bài rất hăng, đến cùng một chỗ sẽ không chuyện khác.

Chu Tự Hàn nói với cô: "Đây chính là tiêu khiển, không vì thắng thua, mấy người bọn anh còn để ý chút tiền này sao, chính là một cách duy trì tình cảm." Sở Dĩnh lại rất phiền khi bọn họ chơi bài, bởi vì mỗi lần Chu Tự Hàn đều tóm cô ngồi vào trên bàn bài, anh đứng phía sau cô, hai cánh tay từ sau đầu vòng qua chỉ huy cô chơi.

Kiến Quốc gom vài quân bài tốt, hài hước quét mắt nhìn hai người nói: "Tôi nói lão đại này, anh và chị dâu có thể quan tâm tới tâm tình của mấy người độc thân chúng tôi một chút hay không, ở cùng một chỗ liền ân ái, bây giờ chúng tôi nên tự đau xót cho chúng tôi đây?"

Trần Bân chau chau mày: "Chính là cậu không có mắt, lão đại và chị dâu ân ái, chúng ta coi như xem phim, tốt vô cùng, thuận tiện học tập một chút, tránh khỏi về sau gặp gỡ người chị dâu đại mỹ nữ như vậy, không biết xuống tay từ đâu."

Kiến Quốc bĩu môi châm chọc: "Nhanh đi đi! Chiêu này của lão đại tôi không phải học, cậu xem nhìn mặt mũi này toàn ý cười rồi, trên cằm cũng vui vẻ thế này, vừa nhìn chị dâu thì cong lên, lão đại, đừng quá kịch liệt, về sau lại hy sinh ở đầu giường, đặt gần lò sưởi có thể có tổn hại hình tượng anh hung của anh."

Sở Dĩnh không chịu được mấy người bọn họ nhạo báng, mặt đỏ hồng, Chu Tự Hàn nhấc chân đá một cước: "Chỉ có cậu nói nhiều, người phụ nữ bên cạnh ông cụ nhà cậu giải quyết sao rồi?"

Kiến Quốc phi một tiếng: "Giải quyết cái rắm, hai ngày nay chỉ theo ông cụ nhà chúng tôi, không biết lão già này ăn ong mật cứt gì, lại coi trọng một người bị người khác chơi nát như kỹ nữ vậy, thật sự rất ấm ức cho mẹ mình.”

Bên kia Triệu Nham nói: "Kiến Quốc, cậu vẫn không xem thường Trần Tư Yến đó, nhưng mình nghe nói, khi bà ta làm phóng viên ở tỉnh G, đem một phó chủ tịch tỉnh lúc ấy làm cho ngã ngựa, có thể thấy được thủ đoạn của người phụ nữ này, một cái......" Tiện tay ném ra lá bài.

Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh để tay ở trên bài không có phản ứng, đưa tay tới thay cô đánh một cái, cúi đầu nhìn cô, không khỏi nhíu nhíu mày, sờ sờ mặt của cô: " Bảo bối sao vậy, không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại khó nhìn như vậy?"

Đã nhiều năm rồi, năm đó chuyện của cha cô xảy ra rất bất ngờ, một ít dấu hiệu trước đó cũng không có, gần như chỉ là trong một đêm, liền bị cài nút cái mũ tham quan, sau đó những chứng cớ kia điều chỉ về hướng cha cô, lần cuối cùng Sở Dĩnh đi thăm trước khi cha cô tự sát, nhớ lại rõ ràng bộ dạng lúc đó của ông, rất bình thản, rất nho nhã, thậm chí quần áo trên người ông còn chỉnh tề như vậy, ngồi ở chỗ đó, giống như ngồi trên ghế sa lon ở nhà, ông nói: "Tiểu Dĩnh, chăm sóc mẹ cho tốt, cùng Lăng Chu hòa thuận sống qua ngày." Ngày thứ hai ông liền tự sát.

Chu Tự Hàn thấy cô một chút phản ứng cũng không có, vỗ mặt cô hai cái: “Bảo bối, anh hỏi em đấy?" Thật lâu sau Sở Dĩnh mới định thần lại, cọ một cái đứng lên nói: "Tôi có chút nhức đầu, đi dạo bên ngoài một vòng." Quẳng xuống lời nói liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Chu Tự Hàn không khỏi như có điều suy nghĩ, Kiến Quốc bỗng nhiên nói: "Triệu Nham nói vậy, tôi cũng mới nghĩ tới, đúng là có sự việc này, đúng rồi, phó chủ tịch tỉnh đó hình như họ Sở......" Nói xong, tự mình há miệng, cẩn thận nói: "Lão đại, tôi nhớ được chị dâu là người tỉnh G đi! Có thể có quan hệ gì với phó chủ tịch Sở đó hay không? Năm đó chuyện này ồn ào rất lớn, cũng kinh động đến chính phủ rồi, đặc biệt đưa xuống một công văn nói cần nghiêm túc điều tra để nghiêm trị, hình như phó chủ tỉnh tịch đó có một cô con gái kia mà, còn dính dáng tới nhà họ Lăng, nhà họ Lăng, Lăng Chu......" Kiến Quốc chợt phát hiện, giống như phá được mật mã, bí mật bị chôn vùi liên tiếp, trong nháy mắt chui lên từ dưới đất.

Sắc mặt Chu Tự Hàn không khỏi âm trầm xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài gọi: "Chu Tự Hoành, giúp em tra tư liệu của một người, Sở Dĩnh, giấy căn cước số XXX......" Chu Tự Hoành bất ngờ bị Chu Tự Hàn đưa ra yêu cầu vô lí này, không khỏi sửng sốt: "Chu Tự Hàn, chớ hồ đồ! Bây giờ là xã hội pháp chế, cậu muốn nghĩ tra người nào thì tra của người đó sao, cậu xem anh là ai hả?"

"Anh, xem như em cầu xin anh đi." Từ khi lớn lên tên tiểu tử này sẽ không kêu lên anh, mỗi lần đều gọi thẳng tên huý, vừa gọi anh, Chu Tự Hoành thật sự không có cách nào: "Được rồi, được rồi, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu tra, chỉ một lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"

Kiến Quốc thấy anh đặt điện thoại xuống, cẩn thận nói: "Lão đại, đây là anh......" Chu Tự Hàn âm trầm cười: "Không có gì? Tôi chính là muốn hiểu quá khứ của bảo bối nhà tôi một chút, đỡ phải để tâm lo lắng suốt ngày."

Trực giác của Chu Tự Hàn thấy chỗ này có điều kỳ quặc, nói không chừng là có thể mượn cơ hội này thu thập tên tiểu tử họ Lăng kia, từ đó cắt đứt hậu hoạ về sau.. 
Bình Luận (0)
Comment