Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 63

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Sở Dĩnh cúi đầu nói ra hai chữ: "Bảo trọng." Cô yêu người đàn ông này gần mười hai năm, đến cuối cùng, Sở Dĩnh phát hiện, vậy mà giữa bọn họ chỉ còn lại hai chữ có thể nói này, chưa chắc đã không phải là một loại châm chọc, nhưng giữa hai người xen lẫn ân oán tình thù của đời trước, liền giống như cách trở trăm sông ngàn núi, hơn nữa, mặc kệ ban đầu yêu sâu đậm bao nhiêu, nhưng quá khứ đã trôi qua rồi, cũng không tìm lại được cảm giác khắc cốt ghi tâm ban đầu nữa, mấy năm tiếp theo, có lẽ ngay cả phần này trí nhớ này cũng sẽ mơ hồ không rõ, suy nghĩ kỹ một chút, phần lớn nam nữ trên đời này đều như thế, tình yêu vĩnh hằng chỉ tồn tại ở bên trong sách,tình yêu trong thực tế lại tàn khốc, nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa, Sở Dĩnh thà rằng ban đầu hai người bỏ lỡ nhau, cũng tốt hơn như bây giờ, chỉ còn lại trống vắng không có kết cục gì.

Lăng Chu đi, lần này hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô, Sở Dĩnh cũng chẳng có bao nhiêu thời gian đi hoài niệm, bởi vì lòng dạ người đàn ông Chu Tự Hàn này rất hẹp hòi, chỉ cần cô có chút ngây ngẩn nhỏ liền giương cung bạt kiếm vẻ mặt phòng bị thử dò xét cô, hoặc là giận dỗi với cô.

Chu Tự Hàn có một mặt tương đối ngây thơ, hơn nữa loại ngây thơ này càng ngày càng có khuynh hướng phát triển thêm, có lúc Sở Dĩnh sẽ nghĩ trước kia Chu Tự Hàn là bộ dáng gì, giống như cô cũng không nhớ rõ, trong đầu của cô chỉ ghi nhớ Chu Tự Hàn bây giờ, Chu Tự Hàn bá đạo có lúc còn có mấy phần ngây thơ đáng yêu.

Cô từ thành phố G trở lại đến bây giờ, Chu Tự Hàn dò xét quanh co lòng vòng chừng mấy ngày, Sở Dĩnh biết, anh muốn biết Lăng Chu nói cái gì với cô, cho dù Lăng Chu đã cách xa cả đại dương, người đàn ông này vẫn không quên được, máu ghen lớn như cả ngày ngâm mình ở trong vại dấm vậy.

Hơn nữa, nếu như phương thức đi lòng vòng không lấy được đáp án, người đàn ông này sẽ bắt đầu suy nghĩ thủ đoạn ti tiện một chút, giống như hiện tại, sau khi hai người ăn cơm tối liền ngồi xem ti vi ở trên ghế sofa.

Lúc đầu còn tốt, nhưng khi xem được một lát, Chu Tự Hàn liền bắt đầu không thành thật rồi, bàn tay dò xét đi vào từ cổ áo rộng thùng thình của Sở Dĩnh, câu được câu không vuốt ngực của cô......

Bây giờ căn bản Sở Dĩnh đã quen với động tác này của anh, đừng nhìn bình thường Chu Tự Hàn là người đàn ông trưởng thành, Sở Dĩnh lại cảm thấy anh cũng có một ít luyến mẫu tình kết (yêu và bám mẹ), nếu không, sao lại rất thích sờ nơi này của cô như vậy, có lúc ôm cô ngủ còn phải nắm mimi (ngực)......

Chu Tự Hàn sờ soạng hai cái, ngón tay nắm được đỉnh gẩy gẩy, lão đại nghiêng sang đây, đặt ở trên bả vai Sở Dĩnh, môi bắt đầu ma sát dọc theo cổ Sở Dĩnh, hôn......

Dần dần hô hấp của Sở Dĩnh có chút không ổn, đè bàn tay đang làm loạn của anh lại: "Đừng làm rộn, anh xem ti vi đi." Chu Tự Hàn ừ một tiếng: "Em xem tivi của em đi, anh không quấy rối em......" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay dần dần trượt xuống, chui dưới váy Sở Dĩnh, một cái tay khác ôm hông của cô, hơi dùng sức chút, liền ôm Sở Dĩnh ở trên đầu gối của mình, tách chân cô ra, ngón tay trực tiếp cắm vào......

Môi rơi vào trên lỗ tai Sở Dĩnh khẽ cắn một cái, nhỏ giọng nói: " Bảo bối, em xem TV sao phía dưới lại ướt như vậy hả? Ừ......" Ngón tay thứ hai đi vào theo, chậm chạp khuấy động, có tiếng nước chảy vang lên rõ ràng......

Mặt Sở Dĩnh đỏ hồng, nhìn bên kia một cái: "Dì giúp việc còn ở đây......" Chu Tự Hàn cúi đầu cười: "Bà ấy không ngốc nên sẽ không qua đây."

Sở Dĩnh giãy giụa một cái: "Vậy cũng không được, anh đi ra ngoài nhanh lên." Ngón tay Chu Tự Hàn lại động mấy cái: "Muốn anh ra ngoài cũng được, vậy phải xem biểu hiện của bảo bối nhà ta có ngoan hay không rồi......"

Mắt Sở Dĩnh không khỏi trợn trắng: "Chu Tự Hàn, anh xong chưa, anh còn để ý chuyện đó như vậy sao, ngày đó là hôn lễ của Trương Phàn và Giai Giai, em là dâu phụ, toàn bộ quá trình phải đi cùng cũng mệt mỏi đến thiếu chút sụp đổ nữa, làm gì có thời gian chú ý chuyện khác."

Chu Tự Hàn mộc mạc linh lợi mà nói: "Vội nên một câu cũng không nói sao? Nhưng anh ta là phù rể, khẳng định hai người có rời đi riêng......" Nói xong đột nhiên xoay Sở Dĩnh một vòng, để cho cô đối diện với mình, Sở Dĩnh còn chưa phục hồi tinh thần lại, không biết anh tự kéo khóa quần từ lúc nào, trung kiên thẳng tắp liền chen vào, đi vào cũng không chuyển động, ở đó từ từ mè nheo, hiện tại người đàn ông này muốn trừng trị cô.

Sở Dĩnh có chút nóng nảy, rầm rì một tiếng: "Thật sự không có nói gì, chính là trước khi đi anh ấy nói muốn ra nước ngoài, em chỉ nói một câu bảo trọng mà thôi." Rồi nảy ra chút đi lên, cô tức giận nói: "Chu Tự Hàn anh biết rõ em không thể nào với anh ấy...... Ừ......"

Thật ra thì Chu Tự Hàn cũng biết, nhưng trong lòng nghĩ tới bảo bối nhà anh yêu Lăng Chu nhiều năm như vậy, liền không nhịn được chua xót, nhưng mà bảo bối nhà anh thật sự bị anh dạy hư rồi, vào lúc này tự mình uốn éo chống đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, nhưng mà cô nàng này cũng lười, chỉ động mấy cái, liền bất động luôn, nằm ở trên bả vai anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng khe khẽ làm nũng.

Chu Tự Hàn không chịu nổi bảo bối nhà anh làm nũng, nghiêng đầu hôn trên miệng cô một cái: " Bảo bối nhà ta sốt ruột sao? Yên tâm, chắc chắn hôm nay anh sẽ phục vụ bảo bối nhà ta thật thoải mái......" Cách váy của cô, anh ôm mông nhỏ vểnh lên, anh cứ đứng lên từ trên ghế salon như vậy, từng bước từng bước đi lên cầu thang......

Cái loại lắc lư lay động hơi nhỏ đó, Sở Dĩnh suýt nữa điên cuồng, vào phòng ngủ chính, Sở Dĩnh liền không nhịn được cúi đầu tìm kiếm lưỡi Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn cười nhẹ một tiếng, quay người lại ôm cô đặt trên cửa, hạ thân ra vào nhanh hơn: "Tiểu yêu tinh càng ngày càng biết quyến rũ người khác rồi, phải không?" Vừa hôn cô, vừa hung ác dùng lực đâm về phía trước......

Sở Dĩnh rên rỉ, tiếng rên rải rác nho nhỏ từ trong miệng tràn ra, chui vào lỗ tai Chu Tự Hàn, làm sao lại dễ nghe vậy...... Suy nghĩ cả nửa ngày, chuyển dời đến trên ghế sofa phía trước cửa sổ, váy trên người Sở Dĩnh đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa, bị Chu Tự Hàn đặt ở trên ghế sofa, một cái chân khoác lên trên lưng của ghế sofa, Chu Tự Hàn nhấc một cái chân khác lên, tiến mạnh từ trên xuống dưới, ra vào mãnh liệt...... Cái loại vui vẻ nhảy lên tới cực hạn đó, trong nháy mắt không thấy đỉnh......

Sở Dĩnh cũng cảm thấy mình học xấu, bị Chu Tự Hàn dạy hư, chỉ cần anh vừa đụng vào, cô liền muốn làm, cô thích cảm giác làm tình được sung sướng vui vẻ tới cực hạn đó, cảm giác được chết đi rồi sống lại, giống như sống lại một lần, không trách được mọi người thích làm loại chuyện này cũng không biết mệt, loại vui vẻ này có thể gây nghiện, giống như hít thuốc phiện, mà Chu Tự Hàn chính là ma túy của cô, hiện tại muốn cô bỏ sợ rằng cũng có chút khó khăn.

Chu Tự Hàn ôm bảo bối nhà anh, hôn tóc cô ướt mồ hôi, bàn tay vuốt ve phía sau lưng của cô từng phát từng phát một, Sở Dĩnh rất ưa thích những động tác ôn tồn của Chu Tự Hàn sau đó, cô có cảm giác được yêu chiều, làm cô buồn ngủ, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, miễn cường mở mắt ra: "Đúng rồi, Chu Tự Hàn, ngày mai ông ngoại em muốn tới đây."

Chu Tự Hàn vừa nghe, đã cảm thấy lông măng sau ót đều dựng ngược lên, ông cụ nhà họ Nhạc này cũng không dễ trêu chọc, hơn nữa, từ khi vừa bắt đầu liền tỏ ra bất mãn đối với quan hệ của anh và bảo bối.

Chu Tự Hàn vô cùng may mắn mẹ Sở Dĩnh từ trong nhà ra ngoài, nếu như bảo bối nhà anh bị nhà họ Nhạc cổ hủ này dạy dỗ lớn lên, không biết thành bộ dạng gì rồi, còn có những người già trẻ lớn bé của nhà họ Nhạc kia, vừa nghĩ tới, da đầu Chu Tự Hàn cũng phát nổ, chợt nhớ tới việc ông Nhạc nói ngày đó, vội vàng bám lấy cánh tay bảo bối nhà anh lắc lắc: " Bảo bối, nếu ông ngoại em muốn em trở về, thì em ngàn vạn lần đừng đồng ý, có biết hay không?"

Chu Tự Hàn sợ hãi nói, nếu như là bảo bối nhà anh thật sự đồng ý trở về, anh phải làm thế nào hả? Sở Dĩnh mở mắt ra liếc anh một cái: "Có bệnh hả? Trở về cái gì chứ, ông ngoại em lại không ở bên này."

Chu Tự Hàn hơi an tâm trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy không ồn định được, thứ hai không phải ngày nghỉ, nhưng anh cũng không đi tới công ty, nói giỡn, anh phải đề phòng người nhà họ Nhạc một chút, hơn nữa ông Nhạc này, Chu Tự Hàn cảm thấy lão đầu này tới để cướp người của anh, nhưng vẫn phải quy củ nghênh đón, xe dừng lại liền vui vẻ chạy tới, đưa tay nhẹ nhàng dìu lấy ông cụ: "Ông ngoại, sao ông lại tới một mình vậy, cháu bảo tài xế đi đón ông có phải tốt hơn không?"

Hai mắt ông Nhạc nhìn anh hừ một tiếng: "Ta còn chưa già đến mức không thể tự di chuyển được. " Đừng nghĩ tiểu tử này giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo với ông, cứ như vậy muốn cháu gái của ông thì không có cửa đâu, hơn nữa trước kia tiểu tử này rất trăng hoa, làm cho ông thật sự không chấp nhận nổi, tuy nói năng lực không tệ, làm việc cũng đáng tin, nhưng người đàn ông này trăng hoa thì không được: "Đừng gọi ông ngoại sớm như vậy, ai là ông ngoại của cậu hả?"

Chu Tự Hàn bị nghẹn một chút, nửa ngày nói không ra lời, cái vẻ kinh ngạc đó làm Sở Dĩnh thật sự muốn cười, ông Nhạc vào biệt thự nhìn chung quanh một lần, liền vào thư phòng, cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi thẳng Chu Tự Hàn: "Cậu chuẩn bị lúc nào thì kết hôn với Dĩnh Nhi nhà ta?"

Sở Dĩnh ngạc nhiên: "Ông ngoại, ông nói gì vậy? Kết hôn gì chứ? Sao cháu lại phải kết hôn với Chu Tự Hàn vậy?" Một chuỗi lời nói làm sắc mặt ông Nhạc trầm xuống: "Cháu và tiểu tử này cũng đã ở chung với nhau rồi, không kết hôn thì còn làm gì nữa?" Não của Sở Dĩnh cũng có chút đau, tư tưởng của ông ngoại cô, giống như còn dừng lại ở thời dân quốc, lại nói, mình và Chu Tự Hàn kết hôn đây không phải là chê cười sao: "Ông ngoại, cháu và Chu Tự Hàn, ừ, ách...... Chính là bạn bè, bạn bè, không phải loại quan hệ có thể kết hôn đó."

Ông Nhạc xuy một tiếng: "Ít lừa ông ngoại của cháu đi, bạn bè có thể ở chung với nhau suốt ngày như vậy hả? Nếu như không muốn kết hôn, hôm nay hãy trở về với ông."

Mặc dù Chu Tự Hàn cũng rất khó chịu, bảo bối nhà anh không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nói không muốn kết hôn, nhưng vừa nghe lời này của ông Nhạc, chân mày đều dựng lên, lửa giận bốc lên, chỉ thiếu chút không có nhảy dựng lên từ trên mặt đất: "Không được, bảo bối nhà cháu sẽ không đi đâu cả." Anh biết là lão đầu này không có tốt bụng mà.

Ông Nhạc nhìn anh mấy lần, có chút khí thế mà nói: "Ta nói trở về là trở về, Dĩnh Nhi là cháu gái của ta." Hai người nhìn nhau như nhìn kẻ địch, Sở Dĩnh thấy thế vội vàng hoà giải: "Cái đó, Chu Tự Hàn anh đi ra ngoài trước đi, để cho em nói chuyện riêng với ông ngoại một chút."

Chu Tự Hàn hừ một tiếng: " Nói thế nào thì anh cũng không cho em đi." Quay người tức giận đi ra ngoài. Sở Dĩnh có chút buồn cười, quay đầu lại thấy ông ngoại nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng tằng hắng một cái: "Ông ngoại, đời này cháu cũng không muốn kết hôn, thật đó."

Ông Nhạc nhìn cô hồi lâu: "Là bởi vì việc của cha cháu hay là do tiểu tử nhà họ Lăng kia phải không?" Sở Dĩnh lắc đầu một cái: "Cũng không phải vì vậy, chỉ là cháu cảm thấy việc đời khó lường, cháu thật sự không có lòng tin sẽ sống chung cả đời với một người đàn ông."

"Vậy tiểu tử nhà họ Chu tính là gì hả?" Ông Nhạc rất không đồng tình với quan điểm của cháu gái mình, Sở Dĩnh cũng có một chút mơ hồ trong nháy mắt: "Nói thật, cháu cũng không biết, từ khi cháu vừa mới bắt đầu theo Chu Tự Hàn cũng không nghĩ tới tương lai, hơn nữa cũng không nói đến hôn nhân, đây không phải là vấn đề của Chu Tự Hàn mà là vấn đề của cháu."

Ông Nhạc khe khẽ thở dài: "Cũng trách ông, nếu như ban đầu không phải là ta cố chấp, cháu và Thu Mạn cũng sẽ không phải chịu khổ trong những năm này, mặc kệ nói thế nào, con gái muốn có một kết quả tốt thì nên tìm người đàn ông tốt sống chung cả đời, tiểu tử nhà họ Chu quá trăng hoa, ông cảm thấy anh ta không thích hợp với cháu, cháu trai nhà họTô mới trở về từ nước ngoài, ông nhìn đứa bé từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi mặt đều không tệ, quan trọng nhất là tính tình cũng tốt, ông đã hẹn hai nhà ăn bữa cơm ở Đỉnh Phúc Hiên vào ngày mai, hai người các cháu cũng thuận đường gặp mặt......" Ông cụ vừa nói lời này xong, cửa thư phòng liền bị đá văng từ bên ngoài, Chu Tự Hàn giống như hung thần ác sát đi vào: " Bảo bối em muốn đi xem mắt, chờ anh chết đã......"
Bình Luận (0)
Comment