Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 65

Thật ra thì Sở Dĩnh rất mâu thuẫn, mơ ước lớn nhất của cô trước kia chính là kết hôn sinh con, sau đó sống đơn giản hạnh phúc qua cả đời, nhưng cố tình không thể như ý nguyện, thời điểm cô đang nản lòng thoái chí hoàn toàn buông tha ý nghĩ này, lại muốn kết hôn, cô không muốn kết hôn cũng không được.

Sự thực là, căn bản ông ngoại cô và nhị lão nhà họ Chu không quan tâm cô vui vẻ hay không, độc đoán lo liệu hôn lễ, hôm nay Chu Tự Hàn cũng can thiệp vào, hơn nữa, khi Chu Tự Hàn có ý muốn làm một chuyện, căn bản không được phép cự tuyệt, nhưng Sở Dĩnh vẫn còn có chút khổ não, có chút bàng hoàng.

Lưu Giai trở về, bởi vì Thanh Liên giành giải thưởng và chuyện hai nhà Nhạc Chu sắp kết thân, nơi Sở Dĩnh có thể đi được không nhiều, liền hẹn ăn cơm ở nhà họ Chu.

Lưu Giai từ vừa tiến đến liền chỉ vào mảng lớn forget me not ở ngoài cửa sổ mà hô to gọi nhỏ nửa ngày: "Sở Dĩnh, Chu bá vương nhà cậu lãng mạn quá! Một tháng cậu đến đây mấy lần hả, còn trồng số hoa lớn như vậy, thật sự là có tiền đốt cũng không hết mà."

Sở Dĩnh đưa tay chạm tấm kính thủy tinh, trong nhà cũng có, trời lạnh, Chu Tự Hàn cho người xây một căn nhà kính ấm áp để trồng hoa, cũng chỉ có hoa forget me not trong nhà kính, ngày đó mới xây dựng xong, hai người còn làm tình nguyên một đêm ở bên trong đó, ở trong vườn hoa, bên cạnh là đóa hoa màu xanh dương nhạt, bên ngoài kính thủy tinh là ánh trăng trong sáng, ánh trăng chiếu rọi vào đóa hoa màu xanh dương nhạt, đẹp giống như một giấc mộng.

Sở Dĩnh phát hiện, mình càng ngày càng thích nghĩ tới Chu Tự Hàn, giống như mỗi một góc trong trí nhớ, mỗi phút trong cuộc sống đều có bóng dáng của Chu Tự Hàn.

Giai Giai nhìn Sở Dĩnh, vẻ mặt cô ấy ngẩn người giống y như trong quá khứ, trước kia khi cô ấy nghĩ tới Lăng Chu, cũng là vẻ mặt này, như vậy hiện tại cô nghĩ tới ai đây? Cũng không phải Lăng Chu, như vậy người có khả năng lớn nhất là Chu Tự Hàn, nhớ tới bản tin qua báo chí, Giai Giai lôi kéo cô ấy ngồi xuống: "Cậu thật sự muốn kết hôn với Chu bá vương hả? Sở Dĩnh, cậu yêu anh ta sao?"

Sở Dĩnh chần chờ chốc lát, lắc đầu một cái: "Mình cảm giác mình không yêu anh ấy, nhưng rất thích cảm giác được ở chung một chỗ với anh ấy, rất dễ chịu, rất tự tại, nhưng không liên quan tới tình yêu, bọn mình có thể làm tình, nhưng không nói chuyện tình cảm, đây chính là tình trạng hiện nay, cho nên kết hôn, cuối cùng mình cảm thấy giống như vừa hoang đường vừa làm trò."

"Sao lại là làm trò ở đây?" Lưu Giai không thể nào gật bừa nói: "Sở Dĩnh, thật ra thì có yêu hay không thật sự không có quan trọng như vậy, hơn nữa, làm sao cậu có thể biết rõ yêu hoặc không yêu đây?" Lời nói của Lưu Giai làm Sở Dĩnh có chút mê mang, chính cô cũng không rõ lắm, rốt cuộc mình và Chu Tự Hàn tính là gì rồi.

Chia tay Lưu Giai xong, Sở Dĩnh lái xe lượn một vòng ở trên đường, bất tri bất giác đã đến Tinh Huy, dừng xe ở trước tòa nhà Tinh Huy, vừa ngẩng đầu thì đúng lúc nhìn thấy Chu Tự Hàn đi ra từ cửa chính, trợ lí Từ đi theo ở đằng sau, xem ra anh đang muốn đi ra ngoài.

Sở Dĩnh không hề nghĩ ngợi, xuống xe, đón anh đi tới, tâm tư của cô đều đặt ở trên người Chu Tự Hàn, căn bản không nhìn thấy một chiếc xe BMV màu hồng đang đi về phía cô, nhưng Chu Tự Hàn lại nhìn thấy rất rõ ràng, trợ lí Từ phía sau anh cũng nhìn thấy, kêu lên một tiếng: "Sở tiểu thư......" Đã không còn kịp nữa.

Chu Tự Hàn lại dùng một loại tốc độ không thể tin được chạy qua, đẩy Sở Dĩnh ra, lúc này xe BMV cũng phanh xe gấp, nhưng vẫn đụng phải Chu Tự Hàn, cũng may vào thời khắc mấu chốt, Chu Tự Hàn nhảy lên nằm ở trên nắp động cơ làm giảm lực va chạm, bảo vệ được tính mạng, nhưng chân lại không may mắn như vậy rồi.

Chu Tự Hàn nằm ở trên nắp động cơ, chỉ hút khí, mẹ nó thật là đau, vì bảo bối nhà anh, đúng là ngay cả mạng anh cũng không cần nữa, đây không phải yêu thì là cái gì, còn ai dám nói anh không yêu bảo bối nhà anh không, anh gấp với ai chứ, từ trong kính chắn gió nhìn thấy Trần San Ny đang ngồi bên trong, ánh mắt Chu Tự Hàn lạnh lùng như dao, người phụ nữ này thật sự có can đảm đấy! Dám đâm vào bảo bối nhà anh, chán sống rồi.

Biến hóa xảy ra quá nhanh, Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn đẩy ngã trên mặt đất, nửa ngày không kịp phản ứng, choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt, Chu Tự Hàn nhếch miệng lườm cô một cái: "Bảo bối, em cũng không đứng lên nhìn người đàn ông của em một chút sao, không phải là quá vô tình sao?." Lúc này Sở Dĩnh mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng vọt tới......

Chu Tự Hàn được bảo vệ chạy tới mang xuống, xe cứu thương xe cảnh sát theo nhau mà tới, đến bệnh viện, trong quá trình làm kiểm tra, Sở Dĩnh vẫn nắm tay Chu Tự Hàn không có buông lỏng, càng nghĩ càng sợ.

Chu Tự Hàn nên cảm ơn anh trai đã dạy anh những phản xạ trước nguy hiểm kia, nếu không hôm nay mạng nhỏ này thật sự bị liên lụy rồi, anh bỏ quên mất lòng ghen tỵ của một người phụ nữ, có thể ác độc đến trình độ mất trí không suy tính đến hậu quả.

Sở Dĩnh cũng không nghĩ tới, cô vẫn cho là, mình và Trần San Ny đụng chạm, cũng chỉ là ân oán nhỏ của phụ nữ mà thôi, Trần San Ny lại muốn đâm chết cô, hơn nữa, xem ra từ góc độ của cô ta, nhất định là theo mình tới đây, nếu như không có Chu Tự Hàn, đoán chừng bây giờ mình đã nằm ở nhà xác rồi.

Mà Chu Tự Hàn cho cô chấn động lớn hơn, Sở Dĩnh rất rõ ràng tình huống lúc đó, dù là Chu Tự Hàn có một tí do dự, cũng sẽ không là kết quả như bây giờ, như vậy nói rõ, khi anh xông tới, căn bản không có phản ứng của đại não, là hành động theo bản năng, một người đàn ông không tiếc dùng tính mạng của anh ta bảo vệ mình, làm người phụ nữ thì cô còn có yêu cầu gì nữa, lúc này, nếu như lại nói Chu Tự Hàn không yêu cô, ngay cả cô cũng không tin nổi.

Chỉ trong chốc lát, liền giống như đẩy ra từng lớp sương mù, để cho cô thấy được chân thật nhất gì đó, ở phương diện nào đó cô nên nói cảm ơn Trần San Ny, hiển nhiên, với tính tình có thù oán phải trả của Chu Tự Hàn, mặc dù về sau Trần San Ny không phải vào ngục giam, nhưng kết quả cũng sẽ vô cùng thê thảm, Sở Dĩnh không phải người tốt, đối với một người phụ nữ muốn giết chết mình, cô không thể nào tha thứ cho cô ta được.

Hiển nhiên Chu Tự Hàn thật sự ứng với câu nói kia, người tốt sống không lâu, tai họa do trời, bị xe đâm, chỉ có gãy xương ở chân phải, những nơi khác đều là bầm tím phần mềm, không thể không nói là kỳ tích, mà năng lực hồi phục của Chu Tự Hàn cũng giống như gieo họa, ở bệnh viện nửa tháng liền ầm ĩ đòi về nhà, người nào khuyên cũng không được.

Nói giỡn sao, vào lúc này đúng là thời điểm anh hưởng phúc, bây giờ ánh mắt của bảo bối nhà anh nhìn anh cũng lộ ra sự dịu dàng nhiệt tình, hoàn toàn khác với trước kia, gần gũi chân thật, làm cho Chu Tự Hàn không ngừng bốc lửa, bởi vì cái gì cũng không làm được, nếu tiếp tục ở trong bệnh viện nữa, chân của anh không có việc gì, nhưng người anh em phía dưới lại bị nghẹn đến tàn phế trước tiên.

Hai ngày nay rõ ràng hỏa khí mạnh không kìm chế được, hôm qua mấy người Kiến Quốc tới còn nói anh: "Nhất định là anh chưa thỏa mãn dục vọng rồi, nhìn khuôn mặt đen thui này, giống như ai đang thiếu tiền anh vậy."

Ngay từ đầu hai vị nhà họ Chu thật sự bị dọa sợ, liền vội vàng chạy vội bệnh viện, vừa nhìn thấy con trai không có việc gì mới yên lòng, vốn là trông nom Chu Tự Hàn bất động, vào lúc này anh náo loạn muốn xuất viện, ai có thể ngăn cản được, cuối cùng thì xuất viện trở về nhà.

Vừa vào cửa, Chu Tự Hàn ầm ĩ muốn tắm, nói mấy ngày nay ở bệnh viện cũng không tắm sạch, Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái, tên khốn này thật sự rất lưu manh, tâm tình bị anh làm cảm động còn chưa hết, thì anh liền bắt đầu suy nghĩ bằng nửa người dưới rồi.

Thừa dịp Sở Dĩnh lau người cho anh, không biết chiếm bao nhiêu tiện nghi, vào lúc này về nhà liền rùm beng đòi muốn tắm một lần, không cần phải nói cũng biết anh nhớ thương cái gì rồi.

Sở Dĩnh không muốn để ý đến

anh, nhưng không chịu nổi Chu Tự Hàn cằn nhằn, có lúc người đàn ông này còn càu nhàu nhiều hơn so với tam cô lục bà*, vì yên tĩnh bên tai, Sở Dĩnh đỡ anh đi tới phòng tắm để tắm rửa, đem chân anh nhấc lên, dùng vòi hoa sen tắm cho anh.

*Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm việc bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng ; lục bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.

Chu Tự Hàn xấu bụng nói: “Vợ à, nơi đó còn chưa rửa sạch sẽ mà, không có bôi sữa tắm, xả nước cho sạch là không được.” Chu Tự Hàn nhìn phía dưới của mình, bĩu bĩu môi, mặt Sở Dĩnh đỏ lên, coi như quan hệ giữa hai người đã tương đối thân mật, nhưng tắm chỗ nào đó cho anh, Sở Dĩnh vẫn không làm được, huống hồ, rõ ràng người này không có ý tốt.

Cô liền tức giận nói: “Tay của anh cũng không bị đứt, anh tự rửa đi.” Đúng là Chu Tự Hàn thật sự không có càu nhàu nữa, thật sự tự tắm rửa, nhưng mà động tác của anh vô cùng sắc tình, đôi mắt càng thêm sắc mị nhìn chằm chằm cô, xoa trên dưới, xoa một lát, Chu Tự Hàn rất uất ức nói với cô: “Vợ à, người đàn ông của em cứu em một mạng, không phải là em nên lấy thân báo đáp một chút chứ?”

Sở Dĩnh cũng biết Chu Tự Hàn khó chịu, người đàn ông này luôn luôn là người không thịt không vui, nửa tháng làm hòa thượng này, đoán chừng đã sớm nhịn hết mức, thật ra thì Sở Dĩnh cũng không phải là không vui, chính là lo lắng đến chân của anh, khó khăn lắm mới liền lại được, nhưng bởi vì làm tình mà tàn phế mất, thật không đáng giá!

“Chân tốt lại rồi nói.” Sở Dĩnh nhỏ giọng nói một câu, mặt đỏ có phần ngại ngùng nhỏ, làm Chu Tự Hàn hận không thể đè cô hung hăng làm một trận, nhưng chân không có sức, con ngươi đi lòng vòng, chủ ý xấu liền nảy ra: “Vợ, chân anh không thể nhúc nhích được, vậy em tới đi.”

Sở Dĩnh liếc anh một cái, thật sự là không đối phó được với anh mà, cuối cùng vẫn là làm thỏa mãn tâm ý của Chu Tự Hàn, hai người giằng co hai giờ ở trong phòng tắm mới ra ngoài. Chu Tự Hàn không có chuyện gì, nhưng hông của cô thiếu chút nữa thì gãy mất, nằm ở trên giường ngay cả nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích.

Chu Tự Hàn lại đắc ý vô cùng, ôm cô nhỏ giọng nói: “Như thế nào? Thật sự không tồi chứ? Bảo bối, chính là em quá lười rồi, thật ra thì em có thể điều chỉnh tần số như vậy, muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm thì chậm, có phải sướng vô cùng hay không, mới vừa rồi giọng của em cũng khàn…”

Sở Dĩnh mở mắt ra đẩy anh một cái: “Chu Tự Hàn, anh xong chưa?” “Không xong, chỉ cần đời này dây dưa với bảo bối nhà ta rồi, sẽ mãi mãi không dứt.” Lời nói của Chu Tự Hàn vô cùng buồn nôn, trong lòng Sở Dĩnh chợt dâng lên tư vị ngọt ngào, giống như được ăn kẹo bông khi còn bé, mềm mại ngọt ngào, ăn ngon đến mức không nói ra được.

Chu Tự Hàn cúi đầu hôn cô một cái: “Bảo bối, có một việc anh muốn hỏi em một chút. Lý Xuyên đưa tới một kịch bản, là một bộ phim cổ trang, dựng thành một bộ phim điện ảnh, muốn mời em làm nữ chính. Nói thật thì anh cũng do dự rất lâu, em cũng biết anh rất ích kỷ, anh chỉ muốn em thuộc về một mình anh thôi, nhưng chuyện này đối với em mà nói thì không công bằng, nếu như không có cơ hội như vậy thì thôi đi, hiện tại lại có, anh muốn để em tự lựa chọn, nhận kịch bản này. Có lẽ thành tựu của em tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây, anh không muốn em sẽ hối hận.”

Sở Dĩnh chống thân thể lên, nhìn anh thật lâu, bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này học được tôn trọng và thẳng thắn rồi. Bất tri bất giác, anh đã thay đổi vì cô nhiều như vậy, cô lại vẫn làm như không thấy, dường như cô thật sự có điểm quá đáng, có lẽ người đàn ông này điều tra án thật sự mệt mỏi, có lẽ lúc bọn họ mới bắt đầu, cũng không bởi vì tình yêu, nhưng kết quả tình yêu không tồi.

Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh tiến tới hôn anh một cái: “Chu Tự Hàn, em chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé mà thôi, trong lòng em cũng không có nhiều lý tưởng xa vời như vậy, có thể diễn vai Thanh Liên, có thể được giải thưởng này, em đã tương đối thỏa mãn rồi, em sẽ không hối hận, bởi vì em không ôm chí lớn.”

Ánh sáng lấp lánh hiện lên trong mắt Chu Tự Hàn: “Vợ, em vừa mới giả bộ ngớ ngẩn để hôn anh có phải hay không, việc ấy, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, không bằng chúng ta làm tiếp một lần nữa thì như thế nào, lần này chúng ta đổi tư thế khác.”
Bình Luận (0)
Comment