Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 91

Phía Tây Nam Prague, Hứa Qua vừa xử lý xong rắc rối do mấy người công nhân sửa chữa gây ra đợt trước kỳ nghỉ đầu năm nhờ sự hỗ trợ của Phương Vy Kỳ. Như để ăn mừng, tối nay anh tự bỏ tiền túi khao tất cả một bữa tiệc lớn.

Hôm nay là 4/1. Thời điểm này mỗi năm, Phương Vy Kỳ thường hay tới viện phúc lợi ở một thời gian. Anh coi như chỗ này là nhà mình vậy.

Hứa Qua từng một lần hỏi về gia đình anh, nhưng người ăn nói khéo léo như vậy bỗng dưng trầm mặc khiến cô rốt cuộc không dám hỏi nữa.

Phòng bếp và hiên nhà cách nhau một bức tường. Khi Hứa Qua đang đun nước cạnh cửa sổ, cô ngó ra ngoài thì thấy Phương Vy Kỳ đang nhìn mình rất lạ, mặt anh mang vẻ lo lắng.

Cô tránh đi chỗ khác thì nhìn thấy khuôn mặt bất an của bản thân phản chiếu trên mặt vung inox. Hứa Qua đi ra khỏi bếp liền nhìn thấy ngoài Phương Vy Kỳ còn có một người nữa.

Người đó tầm tuổi dì Mai, giữ vị trí cấp cao trong 1942, chuyên xử lý các vấn đề cá nhân của Lệ Liệt Nông.

“Amanda, ngài Lệ giao tôi đón cô trở về.” Bà ấy chặn đường Hứa Qua, nhưng khuôn mặt vẫn rất ân cần, nhẹ nhàng.

Cô nhíu mày, đưa tay lên đỡ trán. Lúc này hẳn Lệ Liệt Nông rất bận rộn chứ. Đại diện cho Tổ chức giải cứu nhân đạo của Liên Hiệp Quốc, là quân viện trợ cho liên minh Mỹ – Anh – Pháp – Ý, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi họ đã tạo bước chuyển mình cho người dân ở Somalia.

Vốn dĩ theo kế hoạch là mười lăm đến hai mươi ngày, nhưng giờ chỉ trong một tuần họ đã hoàn thành được gần hết các mục tiêu. Trên báo đài, chẳng một thông tin nào đề cập tới 1942 cả nhưng chính họ là những người trực tiếp tạo nên kỳ tích. Đó chính là thoả thuận giữa Mỹ và 1942.

Lệ Liệt Nông tham gia lần này không chỉ để lãnh đạo. Đích thân anh là người chỉ huy và thực hiện nhiệm vụ ném bom phá huỷ kho vũ khí của bọn kh ủng bố. Đêm trước ngày anh thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm đó, anh có gọi điện cho Hứa Qua: “Đừng lo, ba ngày nữa là anh được về rồi.” 

Ba ngày sau, Lệ Liệt Nông xuất hiện như lời hứa hẹn.

Hôm đó thời tiết thật hoàn hảo, Hứa Qua đứng trong đám đông. Nhưng khung cảnh cô trông đợi không phải như thế này: Lệ Liệt Nông đẩy xe lăn, còn người ngồi trên đó là Liên Kiều.

Liên Kiều ngồi trên xe lăn đầy sự hoảng loạn. Cô ta nhìn đám đông đầy hốt hoảng và e sợ, người co rúm lại.

Giải đáp cho biểu hiện đó của Liên Kiều, Lệ Liệt Nông nói với Hứa Qua: “Chân cô ấy bị thương. Lần đầu tiên nhìn thấy những người bị thương nặng trên chiến trường nên bị sang chấn tâm lý. Ba cô ấy nhờ anh chăm sóc để ý trong thời gian này.”

“Phải cho đi bác sĩ tâm lý thôi.”

“Có lẽ cô ấy đã đỡ hơn nhiều rồi, không còn mất bình tĩnh nhiều như trước.”

“Ngài Lệ, có thể cho tôi biết khi nào thì cô ta sẽ bình thường trở lại.”

“Ở Somalia, người dân ở đó trở thành những cái bia đỡ đạn di động là chuyện bình thường. Nhân sự cho y tế không nhiều nên cô ấy đã xung phong đi cứu người. Khi đến hiện trường, nhìn cảnh máu me, tang tóc đó vẫn khác quá nhiều so với kiến thức buổi tập huấn. Và lại, trong một lần hỗ trợ một nhân viên cứu hộ khác, cô ấy cũng bị thương ở chân.”

“Ngài Lệ, tôi chỉ muốn biết khi nào cô ta biến khỏi đây.”

“Anh không biết.”

“Anh giỏi quá.”

“Hứa Qua, em cũng là thành viên 1942. Anh hy vọng em có thể nhỡ rõ cụm từ “chúng ta” khi em tuyên thệ trước là cờ hoa hướng dương.”

“Ok.”

Đêm đó, Hứa Qua lập tức tới viện phúc lợi. Không phải cô sợ hãi muốn trốn tránh, chỉ là cô không muốn mình bị k1ch thích bộc lộ cái “nhân cách” xấu xí nhất ấy thôi.

Trong mắt Hứa Qua, cái chân bị thương của Liên Kiều không khác gì cách cô ta cố ý cắt tóc ngắn cũn.

Hôm nay là ngày thứ ba Hứa Qua ở đây.

Sau hai ngày vừa rồi, cô nghe được không ít chuyện về 1942. Tin mừng nhất là 1942 đã được gạch ra khỏi danh sách quan sát các tổ chức đe doạ an ninh của Mỹ.

Giờ phút này, người phụ nữ trước mặt cô đang ra dáng “Tôi bằng mọi giá phải đưa cô quay lại”. Hứa Qua ngửa mặt nhìn trời tối đen, cô không muốn người phụ nữ này cứ ở đây ăn ở tốn tiền thêm cho viện phúc lợi. Tình hình tài chính của viện giờ không dư dả lắm.

Hứa Qua tỏ ra mình rất không có cách nào khác mà nói: “Cô về nói với ngài Lệ là tối nay tôi có nhiệm vụ bên ngoài. Khi nào xong thì tôi sẽ báo ngày trở về ngay.”

Câu trước còn mềm mỏng, câu sau đã lập tức trở mặt: “Nếu các cô cứ ép buộc, tôi liền báo cảnh sát. Căn bản tôi có quen các cô đâu.”

Rốt cuộc bà ấy và người lái xe cũng rời đi.

Thực ra Hứa Qua cũng không hề nói dối. Cô đã nhận nhiệm vụ từ một người siêu giàu ở Hungary trộm chiếc đàn violon từ thế kỷ 17 trong nhà một nhà sưu tập đồ cổ ở Áo.

Không ngờ có một ngày Hứa Qua phải sử dụng “tài năng” của mình theo cách này. Kể từ khi đính hôn với Lệ Liệt Nông, Hứa Qua đã tự nguyện giảm tiền lương thực nhận của mình từ 1942 nên cô chẳng dư dả lắm. Tối qua khi gọi cho bộ phận nhân sự của 1942, cô bày tỏ nguyện vọng được nhận phần tiền 1942 đang “giữ hộ” đó, anh ta còn nhắc cô rằng: “Amanda à, cô còn chưa được cầm hộ chiếu của mình đó.”

Xời, đừng đánh giá thấp cô như thế. Đêm nay, Hứa Qua cầm hộ chiếu giả nghênh ngang nhập cảnh vào Áo. Cùng đi với cô là Phương Vy Kỳ, anh nói anh cũng muốn kiếm tiền tiêu vặt.

Hứa Qua đã từng phối hợp với Phương Vy Kỳ không ít lần. Mỗi năm, anh đều tham gia vài vụ như vậy, hàng rào laser, két chống trộm với anh chỉ là cái búng tay. Hơn thế, Phương Vy Kỳ còn là một hacker chuyên nghiệp.

Sáng sớm tinh mơ, chiếc đàn violon đã nằm gọn trong chiếc ba lô của Hứa Qua.

Tới gần trưa, trong một căn biệt thự ở Prague, người nhận uỷ thác đã trao tay Hứa Qua chiếc chi phiếu một trăm ngàn Euro. 

Trên đường trở về, cô không chống lại được cơn buồn ngủ. Mãi đến khi Phương Vy Kỳ vỗ vỗ mặt, Hứa Qua mới biết mình ngủ đã đời cả quãng đường.

Vậy nhưng cô vẫn rất ngái ngủ.

“Hứa Qua.”

“Phiền quá.” Cô lẩm bẩm.

“Hứa Qua.”

“Sao vậy?” Hứa Qua có tật xấu là khi cô còn buồn ngủ, bất cứ ai làm phiền đều là kẻ thù. Cô mạnh tay quất vào cái bàn tay đang quấy rối giấc ngủ ngon.

“Hứa Qua!”

Cô nhíu mày. Phương Vy Kỳ giỏi thật, dám mắng tên cô to như vậy, bắt chước Lệ Liệt Nông hay lắm.

Chết, không đúng, Phương Vy Kỳ đâu có biết Lệ Liệt Nông!

“Hứa Qua!”

Da đầu cô đau quá, ai túm tóc cô vậy? Chắc chắn là tên khốn Lệ Liệt Nông thô lỗ.

Cô mở to mắt liền nhìn thấy trần gara của viện phúc lợi. Mất hai giây để bộ não hoạt động, cô nhìn qua cửa xe đã mở to chính là khuôn mặt Lệ Liệt Nông. Thêm ba giây nữa để cô phát hiện ra khuôn mặt khó xử và ngại ngùng của Phương Vy Kỳ ở ngay trên đầu mình.

Theo ánh mắt của Phương Vy Kỳ, cô nhìn xuống chỗ quần của anh có vệt nước thẫm màu. Bất giác, cô sờ khoé miệng mình.

Ồ, ra là cô đã nằm trên đùi Phương Vy Kỳ mà ngủ ngon lành ư?

Mất mặt quá, cô nhanh chóng bật dậy, rút khăn giấy định lau chỗ quần ướt của Phương Vy Kỳ.

Chỉ là cô chưa kịp làm điều đó thì có hai bàn tay của hai người khác nhau ngăn lại. Một bàn tay dùng sức khiến cô phát đau.

“Buông tay ra.” Cô lạnh lùng nói với Lệ Liệt Nông.

Giờ phút này, biểu cảm của Lệ Liệt Nông khiến Hứa Qua xấu hổ tới mức nổi giận: “Hai người muốn sao hả? Em biết là em lớn nhưng ngủ vẫn ch ảy nước miếng, em mất mặt lắm. Nhưng em có lỗi gì mà nhìn như vậy.”

Hứa Qua vừa dứt lời, mặt Lệ Liệt Nông đen thui như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô luôn.

“Hứa Qua, em tính lau quần anh à?” Một giọng điệu ái muội vang lên.

Cô nhíu mày nhìn Phương Vy Kỳ. Cho đến khi cô nhận ra chỗ quần bị ướt là ở đâu thì bỗng dưng Hứa Qua muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

“À, em không định lau quần giúp anh đâu.” Cô ấp úng.

Cái tờ giấy trong tay bỗng dưng như củ khoai lang nóng, Hứa Qua cuống quýt nhét lại vào trong hộp giấy. Lúc này hai người đàn ông mới buông tay cô ra, Hứa Qua vội vàng tháo dây an toàn.

Chưa kịp hoàn hồn, cô đã bị kéo từ ghế phụ ra ngoài, sau đó hai tiếng đóng cửa xe vang lên. Hứa Qua bị Lệ Liệt Nông lôi đi hoàn toàn bị động, vậy nên chỗ trẹo chân đêm qua lại càng thêm đau. 

Phương Vy Kỳ đuổi theo: “Buông cô ấy ra.”

Lệ Liệt Nông chẳng quan tâm, anh hất tay Phương Vy Kỳ ra: “Không cần cậu nói.”

“Chân cô ấy bị thương.”

Người đang túm tay cô nhanh chóng buông ra. Nhưng anh chưa kịp định thần thì cô đã né thoát khỏi vòng kiểm soát của anh, nhất quyết không để anh túm lại.

“Lệ Liệt Nông, anh tới đây làm gì?”

“Cùng anh trở về,” Lệ Liệt Nông trả lời nhưng mắt toàn nhìn Phương Vy Kỳ đứng cạnh cô.

“Liên Kiều đã đi chưa?” Hứa Qua lạnh lùng hỏi.

“Hứa Qua, đây không phải lúc chúng ta giận dỗi.” Lệ Liệt Nông lớn giọng hơn.

“Câu hỏi đó khó trả lời lắm hả?”

Một lát sau anh mới đáp: “Chưa đi.”

“Chúng ta không có gì để nói.”

Hứa Qua đang định đi thì Lệ Liệt Nông lại túm tay cô lại. Anh kéo cô ra xa Phương Vy Kỳ: “Đây không phải chuyện của cậu.”

Thật là. “Lệ Liệt Nông, anh ấy là bạn của em.” Hứa Qua thấp giọng: “Anh ấy không phải cấp dưới của anh. Hơn nữa, anh đang đứng trên đất nhà anh ấy đấy.”

Đầu năm ngoái, viện phúc lợi thu nhận số lượng trẻ gấp đôi dự trù ban đầu. Chính Phương Vy Kỳ đã dùng tiền tiết kiệm của mình để giúp viện vẫn duy trì các hoạt động như bình thường.

Lệ Liệt Nông như điếc trước lời nói của cô vậy.

“Lệ Liệt Nông!” Hứa Qua giùng giằng muốn thoát khỏi anh thì cô nghe anh nói: “Hứa Qua, quay về cùng anh. Đây là mệnh lệnh của lãnh đạo 1942 với cấp dưới của mình.”

“Nếu em không về thì sao?” Hứa Qua gằn từng câu từng chữ.

“Anh sẽ xem xét một số hình thức kỷ luật.”

“Anh dám!” Cô nghiêng người, đè thấp giọng cảnh cáo: “Lệ Liệt Nông, anh chắc cũng biết là những đứa trẻ ở đây không giống như những đứa trẻ bình thường khác.”

“Nếu anh doạ cho chúng sợ hãi, em sẽ phạt anh y như cách anh phạt cấp dưới của anh vậy. Ví dụ như, cái lần em ở thuỷ lao một tuần chẳng hạn.”

Cuối cùng anh cũng buông lỏng tay.

“Hứa Qua.” Lệ Liệt Nông hạ nước: “Em đừng giận dỗi anh lúc này được không. Mình cùng trở về, khi đó em muốn thế nào cũng được, Hứa Qua à…”

“Mẹ ơi…”

Một âm thanh non nớt cắt ngang Lệ Liệt Nông.

Bé gái đang kéo tay áo Hứa Qua tên Jenny. Jenny ba tháng trước vừa tới đây. Con bé chín tuổi nhưng trí tuệ chỉ dừng lại ở khoảng hai tuổi. Dạo gần đây con bé mới tập nói được hai tiếng “ba” và “mẹ”. Kỳ lạ thay là con bé cứ nhìn thấy Hứa Qua là liên tục gọi “mẹ” không ngừng.

Đứa bé yếu ớt này rất nhạy cảm.

Hứa Qua xoa đầu cô bé, cười trấn an. Jenny cũng nhoẻn miệng cười, lại quay qua Phương Vy Kỳ cười tươi rói rồi gọi: “Ba.”

Rồi con bé vừa gọi “ba” tiếp, vừa nghiêng đầu như muốn được Phương Vy Kỳ xoa đầu như Hứa Qua vừa làm.

Phương Vy Kỳ vươn tay ra, suýt chạm tới tóc Jenny thì…

“Bốp” một tiếng.

Cùng với tiếng lạ đó, chiếc kính gọng đen của Phương Vy Kỳ bay một vòng lên không trung rồi rơi xuống thảm cỏ.

Đến khi Hứa Qua nhìn ra được sự tình thì mặt Phương Vy Kỳ bị lệch hẳn sang trái. Tiếng trẻ con khóc ầm ĩ vang bên tai cô.

Rồi tiếng “bốp” thứ hai vang lên, kèm với giọng của người đàn ông: “Phương Vy Kỳ, cậu quá đáng!”

Con mọt sách Phương Vy Kỳ nào phải đối thủ của Lệ Liệt Nông.

Lệ Liệt Nông chỉ bằng hai cú vung tay đã làm cho Phương Vy Kỳ ngã xoài ra cỏ. Mấy đứa trẻ đang chơi gần đó thấy đánh nhau lập tức chạy khóc tán loạn. 

Hứa Qua vội nhặt kính cho Phương Vy Kỳ rồi vỗ vai anh. Sau đó, cô kéo Lệ Liệt Nông rời khỏi: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.”

Hai người vừa đi khuất ra sau bức tường, Hứa Qua tính toán bước chân của mình vừa đúng thời điểm, cô bất ngờ quay lại hất đầu gối lên, liền húc vào bụng anh. Quá chuẩn, người đàn ông bị tấn công bất ngờ ôm bụng gập người. Nhân lúc anh vẫn chưa kịp làm gì cô, Hứa Qua tiếp tục mượn thế xông lên tát anh hai cái.

Hai cú tát đó khiến khoé miệng Lệ Liệt Nông rớm máu.

Cô ngẩng cao đầu: “Một cái vì bạn em, một cái vì những đứa nhỏ bị hoảng sợ. Vốn dĩ em còn muốn một cái nữa cho danh nghĩa người vợ, nhưng em quá yêu anh.”

Cô quay mặt đi gạt nước mắt: “Em yêu đi yêu lại, yêu đến mức không còn là chính mình, yêu mà phải giả vờ, phải nhắm mắt. Giờ đã là giới hạn của em rồi, Lệ Liệt Nông. Nếu anh thật sự muốn em quay lại, vậy thì nếu cô nàng California kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh đừng trách em. Hãy nghĩ đi, anh thật sự muốn như vậy hả?”

“Em biết, ở trong lòng anh có một chút hứng thú với cô ta. Nếu con gái ông chủ tiệm kim khí có thể học tập những điều đó thì hẳn là tuyệt vời.”

“Hứa Qua……”

“Hãy để mọi chuyện như bây giờ đi. Đừng khiến em thêm ghét chính mình nữa.”
Bình Luận (0)
Comment