Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 11

Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Tuần huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.

Kì thi đánh giá chất lượng không chia phòng, cũng không phải ngồi tách mỗi bàn một người. Chủ nhiệm lớp Du Đan mỉm cười nói, tôi tin tưởng các em.

Cô ấy tin tưởng cũng là việc dễ hiểu. Đã có bản lĩnh thi được vào lớp (1) của trung học Chấn Hoa rồi thì còn thứ gì phải sợ nữa.

Làm được một nửa đề thi Vật Lý, Trần Kiến Hạ đột nhiên như bị thượng đế gõ một cái vào trán, vô duyên vô cớ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cô chuyển từ câu khẩu hiệu màu đỏ phía trên bảng đen "Tài đức vẹn toàn, tích cực cầu thị" xuống toàn bộ học sinh trong phòng học. Tất cả mọi người đều đang cúi gằm mặt, dù đẹp hay xấu thì dáng vẻ chuyên chú này cũng khiến toàn thân như tỏa ra vầng sáng.

Nơi đây là Chấn Hoa. Mày đã rời xa quê nhà, rời xa tiệm tạp hóa số 1 chỉ bán gà KFC, rời xa hết thảy những người không thấu hiểu mày, bao gồm cả bố mẹ và đứa em trai mày vĩnh viễn không bì nổi.

Thời khắc đó, toàn bộ những tính toán và lo lắng về kết quả chớp mắt đều tan thành mây khói. Chí ít thì trong khoảnh khắc ấy chính là như vậy.

Dù cho nó đã tước đi của cô thứ cảm giác ưu việt suốt bao nhiêu năm nay. Dù cho nó chẳng hề thân thiện mà trao cho cô một "khởi đầu tốt đẹp mới".

Chưa bao giờ Trần Kiến Hạ lại tỉnh táo mà ý thức được rằng dù có bao nhiêu khó khăn hơn nữa thì tất cả cũng đều xứng đáng bằng lúc này.

Học sinh Trần Kiến Hạ, xếp thứ 16 toàn khối, thứ 4 trong lớp.

Thành tích môn Tiếng Anh của cô cao nhất khối, 119.5 điểm, chỉ bị sai mất một câu điền trống. Khẩu ngữ của cô không phải quá xuất sắc song điều này chẳng hề ảnh hưởng tới việc phân biệt xem giới từ "at", "on", "in", "with" phải đi với động từ nào. Khi giáo viên Tiếng Anh hỏi trước cả lớp "Ai là Trần Kiến Hạ", cô xấu hổ ngước mắt lên nhìn giáo viên, trong lòng thầm biết ba chữ Trần Kiến Hạ này cuối cùng cũng không còn bị gắn với "bạn nữ ngoại thành bị ngất lúc học quân sự được lớp trưởng cõng vào phòng y tế" nữa.

Tổng điểm bạn cùng bàn của Kiến Hạ Dư Châu Châu cao hơn cô không tới 10 điểm, xếp thứ 3 trong lớp. Kiến Hạ rất mãn nguyện với kết quả này: đối phương mạnh hơn mình, song cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, trong lòng đôi bên có lẽ đều cảm thấy rất dễ chịu.

Đương nhiên lúc suy nghĩ đầy cân nhắc thiệt hơn này lướt qua đầu, cô vẫn không kìm được mà như nhìn  thấy trước mắt xuất hiện một tờ giấy, phía bên trên viết, Trần Kiến Hạ, mày thật đáng thương.

Buổi tối ngày hôm đó ở trong kí túc xá, Kiến Hạ lần đầu tiên gọi điện về nhà.

Trừ ngày nhập học gọi điện báo bình an ra, một tuần tiếp theo cô bận rộn học hành, chưa từng liên lạc với gia đình, mà bọn họ cũng không hề điện thoại cho cô.

Sau khi được giải thoát khỏi cơn khủng hoảng trước kì thi đánh giá chất lượng, Kiến Hạ mới cảm thấy kì lạ. Bản thân lo lắng đến phát ốm, ngày ngày đêm đêm vùi đầu vào sách vở, không liên lạc với gia đình cũng xem như sự việc có lí do. Thế nhưng lần đầu tiên cô xa nhà tới một nơi hoàn toàn xa lạ để học tập, liệu có khi nào bố mẹ đã quá yên tâm về cô rồi hay không?

Kiến Hạ rút chiếc di động cũ mà bố không dùng nữa ra. Màn hình màu cam sáng lên, thân điện thoại đã bị sứt mất một góc, thế nhưng tiền cước hàng tháng vẫn được cơ quan của ông thanh toán, quả thực rất có lợi về mặt kinh tế.

"A lô? Mẹ ạ?"

"Chị? Là chị sao?"

"Ừ, là chị." Nghe thấy giọng nói vui vẻ của em trai, Kiến Hạ lúc trả lời khóe môi cũng cong lên, "Bố mẹ đâu rồi?"

"Họ ra ngoài tản bộ rồi. Chị, Thành phố của Tỉnh chơi vui không?"

"Chị vẫn chưa vào Thành phố. Với lại, chị còn phải lên lớp hàng ngày, lấy đâu ra thời gian đi chơi chứ."

"Chị vào học được một tuần rồi còn gì. Cuối tuần trước chị không đi chơi à?"

Cuối tuần trước. Kiến Hạ thở dài. Cô có thể đi đâu chơi được cơ chứ? Cô vốn chẳng có tiền.

Hơn nữa, kì thi sát hạch vừa mới kết thúc, cô chưa thể vì thế mà thả lỏng ngay được. Mặc dù rất xem trọng kì thi này nhưng trong thâm tâm Trần Kiến Hạ biết rằng đây chỉ là trận đánh phủ đầu, phong ba bão táp thực sự vẫn còn đang chờ đợi phía trước.

Vu Ti Ti dù chỉ thoáng nhắc tới nhưng từng câu từng câu của cô ấy ở phòng y tế vẫn hằn sâu vào trái tim Kiến Hạ. Có lẽ đám người này thậm chí còn thuộc như cháo chảy hết cả chương trình lớp 11 rồi, cô làm sao có thể khinh suất được.

"Em có chăm chỉ học hành không đấy? Tuần sau là khai giảng rồi nhỉ? Chia lớp chưa? Giáo viên chủ nhiệm dạy môn gì?"

"Ôi giời sao mà chị phiền phức thế, lo tốt chuyện của bản thân chị là được rồi." Em trai bực mình, cứ như thế ngắt luôn điện thoại.

Kiến Hạ nhìn cái di động trợn mắt. Cô còn chưa kịp báo tin vui mà, tên tiểu tử thối này.

Cô nghĩ ngợi rồi sau đó không tiếp tục gọi vào di động của bố mẹ nữa. Dù sao thì buổi tối về nhà nghe nói cô đã gọi điện về chắc là họ sẽ tự gọi lại thôi.

Thế nhưng chẳng có gì hết.

Kiến Hạ tức đến xì khói đầu lăn qua lăn lại trên giường, quyết định từ nay sẽ không bao giờ gọi điện về nhà nữa.

Nhiều ngày liên tiếp chìm trong núi sách vở tới tận đêm khuya mới được bò lên giường, tối nay dù thế nào cũng nhất định phải ngủ một giấc đàng hoàng. Việc có kết quả thi tốt trong lớp (1) đã giúp cô cảm thấy tự tin hơn một chút về vị trí của mình ở Chấn Hoa, không cần thiết phải trằn trọc thao thức thêm nữa.

Thoải mái thật. Song lại không sao ngủ được.

Cô lần nữa nhớ về hàng chữ mà mình đã chính tay hạ bút viết: "Trần Kiến Hạ, mày thật đáng thương."

Mấy buổi chiều gần đây, mỗi khi bầu không khí ngột ngạt của giờ tự học ăn mòn phòng tuyến trong trái tim Kiến Hạ, cô liền viết kín cả một tờ giấy, sau đó vo thành một cục, rồi lại mở ra, xé nát, ném vào túi đựng rác, làm như vậy tâm tình sẽ bình tĩnh hơn.

Bạn cùng bàn Dư Châu Châu làm ngơ với tất cả mọi hành động của cô, cảm tạ trời đất. Thế nhưng Lục Lâm Lâm ngồi bàn trên lại để ý tới nhất cử nhất động, mỗi lần cô vò giấy, Lục Lâm Lâm đều sẽ quay đầu xuống liếc mắt nhìn cô, ánh mắt từ từ rơi xuống sống mũi, dáng vẻ có chút giống vị giáo viên phụ đạo đã hơn 40 tuổi.

Dù cô có giễu cợt sự nực cười và đáng thương của bản thân như thế nào trên giấy trắng trong giờ tự học, nhìn qua vẫn chỉ giống một chuỗi hành động máy móc. Thời khắc hiện tại, ôm một trái tim tràn đầy ấm ức nằm trên giường, Trần Kiến Hạ cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa của câu nói đó.

Cô một thân một mình, sống ở Thành phố, đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm mới mẻ. Cô căng thẳng, cô sợ hãi, thế nhưng hết thảy những điều này đều không phải là đáng thương.

Trần Kiến Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, đột nhiên có cảm giác căn phòng kí túc xá bé nhỏ này như đang dùng bốn bức tường vây hãm cô lại, khủng khiếp hơn tất cả những gì từng tưởng tượng.

Cô bất ngờ ngồi bật dậy.

Chấn Hoa nằm ở ngay trung tâm Thành phố, bây giờ là bảy rưỡi tối thứ Hai. Dựa vào cái gì mà cô không thể đi chơi cơ chứ!

Bình Luận (0)
Comment