Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 28

Cô bị cay tới mức lao ra khỏi quán như một chú rồng nhỏ phun lửa, đất trời băng tuyết bên ngoài cũng không còn lạnh bằng lúc tới.

Qua ô cửa sổ kính, Trần Kiến Hạ quan sát Lý Nhiên vẫn đang đứng ở quầy thanh toán.

Hai người bọn họ không nói một lời ăn hết một nồi, đến lúc cuối vẫn có chút bối rối, càng ăn càng nhanh, xiên ăn xong cũng không cắm vào nồi mà cứ thế vứt la liệt trên mặt bàn, giống như đang so bì xem rốt cuộc ai ăn được nhiều hơn.

Lý Nhiên vén rèm bước ra, nói với Kiến Hạ: "Cậu vẫn còn đợi ở đây làm gì?"

Khốn kiếp!

Trần Kiến Hạ tức giận tới mức xoay người bỏ đi, hơi thở gấp gáp, suốt dọc đường thở ra khói trắng, đạp lên lớp tuyết, tựa như một đoàn tàu đang xình xịch chạy.

"Cậu có thực sự muốn biết không?"

Tiếng hét của Lý Nhiên khiến cô khựng lại, nhưng không dám tin tưởng nữa, cũng không còn mặt mũi nào để tin tưởng.

Về làm bài tập điền trống Tiếng Anh! Trần Kiến Hạ nói với bản thân, bước chân cũng càng lớn hơn.

"Cậu dựa vào cái gì mà tò mò về chuyện của mình chứ?!"

"Vốn dĩ đã là chuyện không liên quan đến cậu!"

"Mình đang nói chuyện với cậu đấy cậu có nghe thấy không!"

"Trần Kiến Hạ!"

Lý Nhiên gào thét càng lúc càng to, Kiến Hạ càng lúc càng đi xa.

Cô nghe thấy tiếng bước chân của Lý Nhiên, chạy rất nhanh về phía cô, giây tiếp theo, cổ đã bị nhét đầy tuyết lạnh vào. Trần Kiến Hạ hét lên một tiếng, cúi đầu vốc lên một nắm tuyết, xoay người đáp trả lại chàng trai cao cao gầy gầy sau lưng, thuận chân đạp thêm cho cậu một cái.

"Á..." Lý Nhiên ôm đầu gối khuỵ xuống, "Trần Kiến Hạ, con mẹ nó, cậu đúng là tàn nhẫn!"

Trần Kiến Hạ đắc ý tràn trề ngẩng cao đầu, thở hắt ra một hơi: "Đáng đời cậu!"

"Cậu dựa vào cái gì mà đá mình? Là cậu gọi mình ra, giữa ngày tuyết lớn bắt mình phải chờ lâu như thế, để mình mời cậu đi ăn, hỏi mình chuyện mà mình không muốn nói, cuối cùng cậu lại còn đá mình!"

Kiến Hạ nghẹn họng.

Nghe có vẻ cực kì có lí.

"Thế, thế cậu để mình đi đi, là cậu chặn mình lại mà, mình cũng đã đi rồi, cậu còn nhét tuyết vào cổ áo mình làm gì?

Lý Nhiên cũng ngây ra: "Ừ nhỉ, mình để cậu đi là xong rồi."

Hai người nhìn nhau, trợn mắt một hồi, vẫn là Lý Nhiên phì cười trước, ha ha ha đến xoắn cả ruột, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười đủ rồi mới khó xử chau mày hỏi: "Muốn nghe không?"

Kiến Hạ mãn nguyện gật đầu, suýt chút nữa thì chống cả tay vào hông.

Lý Nhiên đã bắt đầu kể rồi mà Kiến Hạ vẫn còn đang nghiên cứu cách bài trí của Tị Phong Đường.

Rất nhiều người nhìn giống sinh viên Đại học đang ngồi quây xung quanh những chiếc bàn đánh bài, cắn hạt dưa. Hai bậc thềm dưới chính giữa đại sảnh bày bốn chiếc máy tính, quay lưng vào nhau thành một vòng tròn, phía trước mỗi chiếc đều có ba bốn đứa trẻ đang túm tụm luân phiên nhau chơi game. Trên chiếc bảng giá dựng trên bàn chỉ có vài phần cơm, còn lại đều là đồ uống và hoa quả, trên tường viết dòng chữ to "Mở cửa 24h".

"Nơi này tên là Tị Phong Đường à?" Cô ngắt lời Lý Nhiên đang trần thuật, "Cái tên hay thật."

Lý Nhiên cười nhạo: "Đừng đùa nữa, giả đấy."

"Giả á?"

"Tị Phong Đường vốn dĩ chính là một nơi để ăn món Quảng Đông, ở chỗ chúng ta có người dùng cái tên này để mở quán bar hoạt động xuyên đêm kiêm quán net, kì thực đều là giả. Sau đó toàn bộ những quán khác cũng đều là giả, chẳng có quán nào là thật cả."

Lại nói tới lĩnh vực "chuyên môn" của Lý Nhiên, cảm thấy chủ đề lại sắp sửa đi lạc, Kiến Hạ vội vã ngăn chặn: "Nói về Lăng Tường Xuyến."

"Đồ bà tám chết tiệt." Lý Nhiên lườm cô.

Lý Nhiên kể lại chuyện cũ chật vật như bị táo bón. Trong một khoảnh khắc, Trần Kiến Hạ đã cảm thấy nhói lòng, bản thân vì sao lại cứng rắn với Vu Ti Ti như thế, nếu chịu nghe cô ta nói thêm một đôi câu thì có lẽ bây giờ đã không phải ngồi đây thưởng thức dáng vẻ táo bón của Lý Nhiên.

Qua một lúc, cô quyết định mình vẫn nên chủ động đặt câu hỏi thì hơn.

"Vì sao cậu lại thích cô ấy?"

Lý Nhiên lạnh lùng nhìn cô, khó nhọc phun ra hai chữ: "Xinh đẹp."

"... Vậy thì, vậy thì đã thích bao nhiêu lâu?"

"Không nhớ nữa, chẳng bao lâu."

"Thế cô ấy có thích cậu không?"

Khuôn mặt Lý Nhiên càng thộn hơn: "... Không."

"Vì sao?"

"Vì sao cô ấy phải thích mình?" Lý Nhiên hỏi ngược lại, "Lẽ nào cậu cảm thấy mình rất xứng đáng được thích?"

Trái tim hẫng một nhịp. Trần Kiến Hạ cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh: "Bỏ đi, không hỏi nữa, cậu cũng chẳng có điểm nào thu hút người khác."

Nhân lúc Lý Nhiên chưa kịp phát hoả, cô lại hỏi: "Cậu đạp xe đuổi theo xe bus của cô ấy thật đấy à? Cậu có còn làm những chuyện gì khác để theo đuổi cô ấy không?"

"Không có!"

"Nói thật!"

"Mua đồ tặng cô ấy. Mời cô ấy ăn cơm. Đánh nhau vì cô ấy. Cậu vẫn chưa thấy chán à?"

Nỗi chua xót trong trái tim xộc thẳng lên hốc mũi Trần Kiến Hạ. Cô gật đầu: "Chán rồi, không hỏi nữa."

Thế nhưng câu kết thúc cuối cùng vẫn là do cô nói: "Thế bây giờ cậu còn thích cô ấy không?"

Lý Nhiên đờ ra, có chút nghi hoặc nhìn cô: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

Toàn bộ EQ cả cuộc đời của Trần Kiến Hạ đều đem ra để sử dụng vào thời khắc này. Cô chầm chậm nói: "Nguyên nhân mà mình hỏi cậu, giống với nguyên nhân mà cậu nhẫn nại như vậy trả lời mình."

Vẻ mặt mờ mịt của chàng trai giống như một chú chó đang học hàm số bậc ba: "Cái gì?"

Cô đột nhiên chán chường, cảm thấy bản thân truy hỏi đến tận cùng những vấn đề này quả thật là vô cùng mất thể diện, biểu cảm bức ép người khác đặc biệt khó nhìn, càng chẳng cần nói tới việc cô căn bản không hề có tư cách.

Trần Kiến Hạ toan mở miệng, Lý Nhiên đột ngột kéo chiếc ba lô từ phía sau lưng mình ra, vui sướng nói: "Những chuyện mất mặt thế này mà mình cũng trả lời cậu hết cả rồi, cậu giúp mình làm một tờ đề nhé? Được không?"

Trầm Kiến Hạ không tức giận, nội tâm ngược lại rất tĩnh lặng, thậm chí còn có chút cảm kích cậu đã giúp ngày hôm nay có được một đoạn kết tốt đẹp.

Cảm kích cậu không đoán trúng mớ tâm tư phức tạp của mình.

Cảm kích cậu, căn bản không hề đoán.

"Mình cứ tưởng cậu không bao giờ làm bài tập cơ đấy."

"Lão thái thái dạy bọn mình môn Văn nói nhảm quá nhiều, giục giã như hò đò, thế nhưng tính cách lại rất tốt, chưa từng mắng mỏ mình. Nếu mà mắng thì mình đã có lí do để không làm rồi, hại mình mỗi lần nhìn thấy cô ấy lại nhớ tới bà nội mình. Đừng nhiều lời nữa giúp mình làm ngay!"

Trái tim Kiến Hạ thoáng mềm ra.

Rốt cuộc, Lý Nhiên vẫn là một thiếu niên nổi loạn lương thiện.

"Ngày xưa cậu học cấp Hai Sư Đại mà, quen biết nhiều người thành tích tốt như thế, vì sao lại đi nhờ mình?" Cuối cùng cô vẫn không kìm được mà thăm dò.

Cậu thản nhiên trả lời: "Không phải vì đang đúng lúc ở cùng cậu hay sao?"

... Ha ha ha. Trần Kiến Hạ cảnh cáo bản thân, nếu còn hỏi thêm một câu nào nữa thì cô chính là con lợn.

Tờ đề vừa đến tay, Trần Kiến Hạ đã cười tới mức nằm bò ra bàn không dậy nổi, lông mày Lý Nhiên dựng đứng cả lên: "Cười cái rắm!"

Trần Kiến Hạ chỉ vào một chỗ trên tờ đề: "Chỗ này, đọc hiểu văn cổ, cậu trả lời kiểu gì thế?"

Lý Nhiên giằng lại tờ đề, mất kiên nhẫn: "Không đúng ở đâu?"

Đề bài yêu cầu học sinh giải thích ý nghĩa của năm từ trong một đoạn văn cho sẵn, Lý Nhiên đã giải thích "Như Tố" là: "Những loại nấm có màu sắc không rực rỡ lắm."

Trần Kiến Hạ tiếp tục run rẩy, nhưng là run rẩy vì cười: "Không phải cậu cho rằng 'Như Tố' chính là 'Tố Cô' * đấy chứ? Lại còn màu sắc không rực rỡ lắm, sao cậu không viết là những loại nấm mặc đồ tang luôn đi!"

(* Như tố (茹素): người ăn chay.

Tố cô (素菇): nấm có màu nhạt.

Vì trong tiếng Trung chữ "Như" trong "Như tố" và chữ "Cô" trong "Tố cô" có cách viết gần giống nhau nên chắc bạn học Lý đã bị nhầm lẫn ở đây.)

Cô giống như cười cho tan hết những hỗn loạn của cả một ngày, cười tới mức chảy cả nước mắt, thay cho việc rơi lệ thật sự.

Khuôn mặt Lý Nhiên hết đỏ lại trắng, giận dữ giật lại tờ đề: "Không cần cậu giúp nữa, mình đi nhờ Lăng Tường Xuyến. Chút việc nhỏ này cô ấy vẫn sẽ giúp đỡ mình."

Trần Kiến Hạ tiếp tục cười.

Nhưng nụ cười của lúc này, đã biến thành giả dối rồi.

"Vậy thì cậu đi nhờ cô ấy nhé," cô cười hì hì xách ba lô lên, "Mình phải về kí túc xá rồi, tạm biệt."

Tạm biệt. Nụ cười của cô vụt tắt vào khoảnh khắc cô quay lưng lại phía cậu, vừa đẩy cửa ra đã bắt đầu bỏ chạy, băng qua dòng người xe như nước trên con phố kinh doanh, đèn điện rực rỡ, cả thành phố như đang đổ mưa ào ạt nơi đáy mắt.

Cô thở dốc phía trước cột đèn tín hiệu, khom người ôm lấy khuỷu tay, lồng ngực quặn thắt.

"Đùa à, sao cậu chạy như bị ma đuổi thế... Có phải là đi thi chạy đâu cơ chứ..."

Giọng nói đứt quãng của Lý Nhiên vang lên phía sau lưng. Trần Kiến Hạ hoảng hốt quay người lại, hình ảnh cậu thiếu niên trước mặt cũng nhoè nhoẹt vì nước mắt.

Cô tới Chấn Hoa là để học hành giỏi giang, thi đỗ Đại học, mở mang tri thức, đi vạn dặm đường, ngẩng cao đầu làm người, bởi thế phải nhanh chóng quay trở về kí túc xá làm bài tập điền trống Tiếng Anh.

Thế nhưng vì sao lại bị một tên tiểu tử mặc đồ tang cho nấm ngũ hành khuyết tim dắt mũi cơ chứ?

Thích là mặt trái của thích, giống như buồn bã là mặt trái của vui vẻ, bởi thế hẳn là chỉ có lúc thích một người mới buồn bã như vậy.

Lý Nhiên kinh ngạc: "Vì sao cậu khóc?"

Trần Kiến Hạ nước mắt lưng tròng nhìn cậu, không đáp lời.

Cậu thực sự không hiểu sao? Con chó ngu ngốc này.

Bình Luận (0)
Comment