Trần Kiến Hạ ngồi trên chiếc ghế xoay, trước mắt là một tấm kính sát đất rộng lớn, cây cầu bắc ngang qua sông bị những ngọn đèn men theo hai bên bờ hóa thành một chiếc xương sống gắn đầy hạt trân châu, lặng lẽ in bóng nơi đáy mắt cô. Thi thoảng có một chiếc xe băng qua, từ bóng tối đầu bên này hòa vào bóng tối đầu bên kia.
Cô không bật đèn, nguồn sáng duy nhất chính là cây cầu ở phía xa kia.
Phảng phất như đang trôi dạt ngoài vũ trụ, không có đường tới mà cũng không có đường về, có thể sẽ ngang qua một hai ngôi sao, mà cũng có thể cả cuộc đời này chỉ có mình bản thân.
Thời khắc này, tâm trạng thấp thỏm căng thẳng từ khi bước vào khách sạn cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Nghe thấy tiếng cánh cửa buồng tắm sau lưng mở ra, Kiến Hạ không ngoảnh đầu lại, chỉ hỏi: "Cậu đã từng nghe qua một bài hát chưa?"
"Bài nào?" Lý Nhiên vừa phủi những giọt nước đọng trên cánh tay vừa kéo một chiếc ghế khác đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Kiến Hạ nhẹ nhàng ngân nga.
"Shangri-La * xinh đẹp, Shangri-La đáng yêu, tôi đã đậm sâu yêu cô ấy, đậm sâu yêu cô ấy..."
(* Shangri-La: Là một địa danh hư cấu được miêu tả trong tiểu thuyết "Lost Horizon" của nhà văn Anh James Hilton, được miêu tả là một thung lũng bí ẩn, xinh đẹp, bắt đầu từ một ngôi miếu Lạt Ma, nằm ở phía Tây núi Côn Luân. Với Trung Quốc, nhà thơ Đào Nguyên Minh thời Tấn cũng từng miêu tả một loại Shangri-La trong tác phẩm "Đào hoa nguyên kí".)
Lý Nhiên bật cười, nhưng hoàn toàn không hề giễu cợt khi cô hát vì một cái khách sạn giống như cô tưởng tượng, mà cùng ngâm nga với cô.
Kiến Hạ hát có chút lạc điệu, không biết vì sao thời khắc này tài năng lại đột ngột phát huy, bên trong giai điệu tràn đầy sự trong trẻo ngọt ngào. Thêm chất giọng rõ ràng của Lý Nhiên, dù cô có hơi lạc điệu cũng chẳng vấn đề, dẫu sao vẫn tạo thành một hợp âm hài hòa trời sinh.
"Mình biết bộ phim điện ảnh này, quay vào thời Dân quốc, tên là 'Oanh phi nhân gian'." Lý Nhiên cười nói.
Phải, không có thứ gì là cậu không biết. Trái tim Kiến Hạ ngập tràn sự tự hào.
Cô khoanh chân lại, gác lên mép của chiếc ghế xoay, ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thật lâu sau cảm khái: "Không ngờ thế mà mình đã được ở trong Shangri-La *."
(* Ở đây, Shangri-La là tên một chuỗi khách sạn thuộc sở hữu của công ty đa quốc gia Shangri-La Hotels and Resorts có trụ sở đặt tại Hong Kong. Cá: ... Bạn học Lý Nhiên lắm tiền ghê...)
Shangri-La. Trên thế giới này nhất định có rất nhiều khách sạn nổi tiếng, nhưng cô chỉ biết Shangri-La tốt nhất bên bờ sông Thành phố.
Kiến Hạ nhớ lại một giờ trước. Khi mình đứng ở cổng kí túc xá nói kí túc xá không thể cho người vào, chàng trai trong vòng tay đột ngột cứng người lại.
Lúc ấy cô vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cho rằng bản thân đột nhiên nhào tới khiến cậu bị dọa sợ, cũng thấy mình thất thố, vùi đầu không dám lên tiếng, hít thật sâu mùi hương thanh sạch trên chiếc áo phông của cậu vào lồng ngực, đợi trấn tĩnh lại một chút bèn buông tay lùi lại phía sau, cúi đầu giải thích: "Lâu rồi không gặp cậu. ... Nhưng vốn dĩ cũng không định ôm cậu."
Nụ cười của cô vụt tắt, Lý Nhiên lại không có chút phản ứng. Kiến Hạ ngây ra, ngước mắt nhìn cậu, không ngờ Lý Nhiên chỉ cứng nhắc ngắm đèn đường, thần sắc vô cùng khả nghi, khuôn mặt hơi đỏ lại càng khả nghi hơn nữa.
"Cậu sao thế?"
Kiến Hạ hỏi mấy lần, Lý Nhiên mới lắp bắp, cực kì khó nhọc phun ra một câu:
"Cậu, muốn, muốn ngủ... cùng mình... mình?"
Trần Kiến Hạ hồi tưởng lại màn này vẫn không kìm được muốn phá lên cười ha hả, cười xong xấu hổ không tả nổi, xấu hổ xong lại muốn cười.
Song cô không dám nhắc lại nữa, Lý Nhiên nhất định sẽ lật mặt.
Nhưng làm sao có thể trách cậu được chứ? Lúc đứng trong đại sảnh của Shangri-La, Lý Nhiên cầm chứng minh thư của cô tới quầy lễ tân thuê phòng, Trần Kiến Hạ đeo ba lô xách túi dầu gội đầu, trốn phía sau cây cột trụ ở hành lang uốn khúc, cách thật xa, giống như không hề có quen biết gì với Lý Nhiên.
Bọn họ còn lâu mới là loại nam nữ không đứng đắn cùng đi thuê phòng đó.
Bởi thế, sớm biết vậy, ban nãy đã chẳng nói những lời lẽ có tính ám thị kia với cậu! Trần Kiến Hạ ngượng ngập tới mức gần như muốn vùi hẳn đầu vào lồng ngực.
Nhưng rốt cuộc vẫn thật là vui sướng - nơi đây chính là Shangri-La.
Trần Kiến Hạ giống như một chú chuột hiếu kì, nhìn Lý Nhiên quẹt thẻ, nhận thẻ phòng - nhà khách của cục Đường sắt vẫn còn dùng chìa khóa, Shangri-La thật tân tiến, cô nghĩ.
Kiến Hạ đột nhiên hỏi: "Cậu có cảm thấy mình rất buồn cười hay không, được ở trong một cái khách sạn cũng cảm thấy kích động... Hay nói cách khác, cậu rất hưởng thụ loại điều kiện vật chất này, còn mình chưa được thấy cái gì bao giờ, cho nên đều nghe theo cậu?"
"... Cậu đang nói gì thế?" Lý Nhiên dời ánh mắt từ ngọn đèn chỉ thị * trên tòa nhà sang Trần Kiến Hạ trong góc, đầy vẻ cảnh giác hỏi ngược lại, "Trần Kiến Hạ, có phải cậu lại muốn cãi nhau không đấy?"
(* Loại đèn được gắn trên thân các tòa nhà cao tầng, nhấp nháy trong đêm tối để báo hiệu cho phi công nếu lái máy bay bay ngang qua.)
Kiến Hạ nở nụ cười, lắc đầu.
"Đâu có, cậu thực sự đã dạy cho mình rất nhiều. Dẫn mình đi xem một thế giới rất khác. Tóm lại kể từ ngày đầu tiên quen biết cậu, mình chính là một con bé quê mùa. Ở trước mặt người khác mình còn giả bộ một chút, nhưng đối diện với cậu, không hiểu chính là không hiểu."
"Cậu buồn nôn quá đi mất, mấy thứ đó có gì đáng hiểu cơ chứ, lần một không biết thì lần hai khắc biết, có phải là làm đề luyện tập đâu."
"Cậu biết mình có ý gì mà!" Trần Kiến Hạ bực bội, "Mình đang thành thật moi tim móc phổi ra với cậu đấy, giả vờ ngốc cái gì chứ!"
Moi tim móc phổi... Lý Nhiên cười lớn.
Trước khi quẹt thẻ vào phòng, Lý Nhiên đột nhiên hỏi cô: "Cậu không sợ giáo viên quản lí kí túc liên lạc với mẹ cậu, bị bọn họ phát hiện ra buổi đêm cậu không về kí túc xá à? Nhỡ may lại bị giáo viên của các cậu tóm lần nữa thì phải làm sao, lại tuyệt giao với mình thêm nửa năm nữa?" Ngữ khí của Lý Nhiên tràn đầy vẻ châm biếm.
Kiến Hạ không để tâm, cười ha ha.
"Làm gì đã được đến nửa năm. Hơn nữa có tuyệt giao thì cậu cũng đâu có sợ, cậu có thể tiếp tục đi đầu quân cho đội cổ vũ của lớp (2) mà. À, không đầu quân được nữa rồi, vì cậu châm ngòi trận đánh nhau, khiến lớp bọn họ bị cấm thi đấu rồi."
Bộ dạng rướn cổ thể hiện tính chua ngoa của Trần Kiến Hạ khiến Lý Nhiên không kìm được vươn tay ra vò rối tóc cô.
Mà giờ phút này, Trần Kiến Hạ đang ngồi bên cạnh cậu, những mâu thuẫn và xa cách đó dường như đều đã vỡ vụn, không biết phải nhắc tới như thế nào.
"Cậu nói lời mà không giữ lời," mãi một lúc lâu sau cô mới mở đầu như vậy, vừa lí nhí vừa cố chấp, "Nói nghe bùi tai, chỉ biết nói lời hay ý đẹp thôi. Cậu có hiểu được cho chỗ khó xử của mình không, mình cũng không phải không muốn đi tìm cậu, nhưng mình chẳng còn cách nào khác, mẹ mình và giáo viên vẫn luôn luôn theo dõi mình. Mình lại không giống cậu, cậu từng nói lúc nóng có thể tháo khăn xuống, mình tháo xuống rồi đâu có ném đi, còn cậu thì sao. Cậu chạy tới lớp cô ấy cổ vũ làm gì, người ta có cần cậu cổ vũ không, cô ấy là vì lớp trưởng của bọn mình, cậu được xem là cái gì chứ. Cho dù cậu có tức giận mình thì cũng không được... không được..."
Trần Kiến Hạ ôm chân, cằm tì lên đầu gối, cả người cuộn lại thành một quả bóng. Một quả bóng bay rất giận dữ đang lải nhải.
Những người yêu nhau thường cho bản thân đang nói lí, có điều luôn bị cảm xúc dắt mũi. Lúc vui vẻ thì thề non hẹn biển với đối phương, lúc không vui nữa lại lôi từng ân oán ra tính toán sạch sẽ.
Nhưng ít nhất trong lòng Kiến Hạ đang là mềm mại, bức tường của lòng tự tôn cũng đã sụp đổ. Bình thường chẳng bao giờ nói lời ấm ức và oán trách, khiến Lý Nhiên toàn thân bứt rứt.
Lý Nhiên không ngừng gãi gáy, trầm mặc nghe đến cuối cùng, sau đó cũng chỉ biết lặng lẽ cười ngốc nghếch.
"Đó chẳng phải là vì mình nôn nóng muốn gặp cậu hay sao. Mình... Mình bị rối loạn." Cậu nhẹ nhàng nói.
"Như vậy là xong rồi?" Cô liếc mắt lườm cậu.
"Thế cậu còn muốn thế nào nữa?"
Đúng vậy, còn có thể thế nào được nữa. Kiến Hạ ngọ nguậy ngón chân, im lặng không lên tiếng.
"Vì sao cậu không bật đèn?" Dường như Lý Nhiên không biết phải tiếp tục đoạn hội thoại thế nào, vừa nói vừa đứng dậy lần sờ tìm công tắc, không ngờ lại bị Kiến Hạ níu lấy khuỷu tay.
"Cậu không cảm thấy là tắt đèn đi ngồi thế này, rất giống đang điều khiển phi thuyền à?"
"Phi thuyền?"
"Ờ. Mình là cơ trưởng, cậu là cơ phó." Đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Khuôn mặt Lý Nhiên viết đầy mấy chữ "cậu bị dở hơi đấy à".
Kiến Hạ ngại ngùng buông đôi tay đang níu lấy cậu ra, thế nhưng Lý Nhiên cũng không bật đèn mà đứng dậy đi tới trước mặt cô, chắn hết ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.
Hiện giờ, vật phát sáng đã trở thành cậu.
"Cơ trưởng, xin hỏi, ngài muốn lái thuyền tới đâu?" Bộ dạng của cậu hoàn toàn nghiêm túc, thậm chí còn giơ tay lên chào một cái kiểu quân đội khiến cô không nén được bật cười thành tiếng.
Cô gác hai khuỷu tay lên thành ghế, không dám nhìn cậu thiếu niên trước mặt, thế nhưng tim lại đập như trống dồn, tựa hồ sắp sửa phá toang lồng ngực nhảy ra.
Thật lâu sau, cô mới khẽ khàng nói:
"Trước tiên hãy đỗ lại tại đây đi."
Lý Nhiên kinh ngạc: "Đỗ lại... tại đây à?"
Cả thế giới tĩnh lặng trong vài phút.
"Kiến Hạ?"
"Hở?"
Kiến Hạ theo phản xạ ngẩng đầu, không ngờ Lý Nhiên lại lập tức nghiêng người, khuôn mặt trước mắt thoáng chốc phóng đại lên gấp mấy lần cho tới khi chỉ còn là một mảng mơ hồ, hơi thở thanh sạch của chàng thiếu niên ập xuống.
Đại não Kiến Hạ trống rỗng hoàn toàn.
Hoá ra, đây chính là hôn.
Không hề có một chân co lên hay chiếc ô phông nền đằng sau như những phân cảnh được dàn dựng trong phim truyền hình. Chỉ có hơi thở ấm áp hòa quyện và sự thăm dò đầy dịu dàng. Nhịp tim đập dồn dập và âm thanh hai hàm răng không cẩn thận va vào nhau, đều bị Lý Nhiên nuốt lấy.
Kiến Hạ nhắm mắt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lý Nhiên.
Phi thuyền của hai chúng ta, trước tiên hãy đỗ lại tại đây đi.
Trần Kiến Hạ cuộn tròn người, vùi sâu đầu vào chăn, khuôn mặt áp chặt xuống lớp nệm mềm mại, cười đến phát ngốc.
Giờ đây chỉ còn lại một mình cô. Lý Nhiên hôn cô, xoa đầu cô, khàn giọng nói, mình... mình phải đi rồi.
Trần Kiến Hạ giống như một túi chườm tự phát nhiệt, làm cho một nửa chiếc giường nóng hết lên, đành lật người lăn sang bên khác ngủ, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Nếu cứ hôn tiếp thì sẽ thế nào nhỉ? Cô đen tối nghĩ rồi vội vã lập tức đá bay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, sau đó lại không sao xua tan nổi. Giống như trên vách đá cheo leo nở rộ một đoá hoa, tất cả những người ngã nhào xuống đều từng nói với bản thân rằng, tuyệt đối không được vươn tay ra hái.
Trên thế giới này ngoại trừ sự đắc ý của việc thi đỗ Chấn Hoa, khiến mẹ và em trai phải mở to con mắt, có thể kì vọng vào một tương lai tươi sáng rõ ràng, còn có một niềm vui lớn lao sâu thẳm nữa, lạ lẫm như vậy, song cũng lại giống như cửu biệt trùng phùng. Chẳng cần phải nhìn thấy, chỉ cần nghĩ tới đã thấy vui rồi.
Cô hạnh phúc tới mức mất ngủ, chui ra khỏi ổ chăn, kéo tấm rèm chắn sáng, chân trần đứng trước cửa sổ kính chạm đất.
Mày đều nhìn thấy hết rồi nhỉ? Vầng trán cô áp vào tấm kính mát lạnh, khẽ khàng thẩm vấn ngọn tháp chìm trong bóng đêm.
Cây cầu lớn vẫn đang sáng đèn, là một con đường dẫn tới phương xa, là lối về mà cũng là điểm xuất phát.