Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 50

Giữa kì Trần Kiến Hạ thi được hạng 12 của lớp, hạng 53 toàn khối, so với lần trước lại tiến bộ hơn. Cô ngồi trong quán Pizza Hut cắn bút nghiên cứu tờ xếp hạng toàn khối trước mắt, cẩn thận phân tích sở trường sở đoản của mỗi người, cho tới tận khi Lý Nhiên giật lấy tờ giấy, cố tình trêu cô: "Thi tốt nên vui vẻ à? Thứ này rốt cuộc có gì đáng xem cơ chứ, lần tới là thi chép thuộc lòng thứ hạng sao?"

Mặt Kiến Hạ hơi đỏ lên. Cô không buồn liếc tờ xếp hạng thành tích cái nào trong lớp học, vẫn luôn nhét trong cặp sách, chỉ có ở trước mặt Lý Nhiên mới dám tận hưởng loại cảm giác đắc ý này.

Thế nhưng đây cũng là vì mình tốt bụng đó, Kiến Hạ nghĩ, nếu không đã đặt ngay trên bàn nghiên cứu trước mặt Vu Ti Ti rồi.

Thứ hạng của Vu Ti Ti vẫn luôn loanh quanh ở số 40, thuộc top trung bình yếu, thế nhưng dù có ghét cô ta, Kiến Hạ cũng chưa từng đem chuyện thành tích ra để khiêu khích đối phương.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của cô không kìm được rơi trên hàng đầu tiên của bảng xếp hạng thành tích. Lần này Sở Thiên Khoát chỉ thi được hạng 2 của lớp, hạng 6 toàn khối. Mặc dù đối với những người ngoài thì đây chỉ là một lần không may sểnh chân, mặc dù Sở Thiên Khoát vẫn vui vẻ đem chuyện này ra làm trò đùa, mặc dù phản ứng của cậu vừa đường hoàng vừa đúng mực... thế nhưng Kiến Hạ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đó là chân tướng mà ngọn núi băng Sở Thiên Khoát che giấu bên dưới mặt nước.

Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một nam sinh mặc áo phông xanh lá cây bước vào, đầu cúi thấp, vẻ mặt chán chường, suýt chút nữa thì bị cánh cửa kẹp ngã sấp mặt. Lý Nhiên ngồi đối diện cửa ngay lập tức cau mày, Kiến Hạ theo đó quay đầu lại, nhìn thấy trên tay nam sinh đó đang xách chiếc áo khoác đồng phục của một ngôi trường khác.

"Lý Nhiên?" Cậu ta rất kinh ngạc.

Kiến Hạ theo bản năng không thích cậu ta. Bộ dạng ấy rõ ràng chính là có tật giật mình nhưng lại tỏ vẻ kiêu ngạo, có chút giống bản thân cô của hai năm trước. Ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại giữa Lý Nhiên và Kiến Hạ, Lý Nhiên mất kiên nhẫn hỏi: "Bạn gái tao. Mày có việc gì không?"

Cậu ta co rúm lại lùi về sau một bước, như thể Lý Nhiên là một con chó điên bất cứ lúc nào cũng có khả năng lên cơn. Quán ăn có dạng hình chữ L, cậu ta vừa đi vào từ cửa sau, lúc này liền vội vã rẽ sang hướng khác đẩy cửa chính rời đi.

"Đó là ai vậy?"

"Lương Nhất Binh."

Kiến Hạ không nén được muốn cười, không ngờ lại cảm thấy có chút thấu hiểu Vu Ti Ti: đặt trong tương quan so sánh, hẳn là bất cứ ai cũng sẽ thích Lý Nhiên hơn?

"Cười cái gì!" Lý Nhiên che giấu sự gượng gạo bằng tức giận.

"Này, mình vẫn chưa hỏi cậu bao giờ," Kiến Hạ gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, "Chuyện đó, hai người các cậu đều bị Vu Ti Ti giấu diếm, nói chuyện rõ ràng với nhau không phải là ổn rồi hay sao, vì sao tới tận bây giờ vẫn còn ghi thù?"

Lý Nhiên trả lời đối phó, Kiến Hạ liền tiếp tục lải nhải, cuối cùng cũng khiến cậu không chịu nổi nữa: "Mình đã giải thích rõ ràng với nó rồi. Mình tưởng rằng Vu Ti Ti tình cờ quen biết mình, ai mà biết được cô ta chính là bí thư Đoàn mà Lương Nhất Binh thích cơ chứ."

Lý Nhiên chán nản nằm bò ra bàn, bực dọc nói tiếp: "Lương Nhất Binh nhát gan, trước đây là một người không biết nghĩa khí là gì, thế nhưng hai bọn mình dẫu sao vẫn cùng nhau lớn lên, nó bị bắt nạt, ông đây liền đi giúp nó đòi lại công bằng. Từ nhỏ tới lớn vì những chuyện mà nó gây ra, mình đã bị đánh không biết bao nhiêu lần, chẳng ngờ nó lại vẫn luôn hận mình."

"Hận cậu?" Kiến Hạ kinh ngạc, "Có nghiêm trọng đến mức ấy không? Cậu vẫn luôn giúp đỡ cậu ta, vì sao lại hận cậu?"

Lý Nhiên thoáng khựng lại, lần nữa khẳng định: "Phải, không phải ghét, mà là hận. Ngày hôm ấy bọn Hứa Hội cũng có ở đó, Lương Nhất Binh đã phát điên, giọng nói choe choé như thể có ai giẫm phải đuôi nó vậy. Nó nói mình dùng tiền quyến rũ Vu Ti Ti, cố tình tranh cướp với nó, nghĩ có tiền là ghê gớm lắm sao. Ngay trước mặt mọi người, nó chỉ vào mũi mình nói từ trước tới nay nó chưa bao giờ xem mình ra gì, chúc cả nhà mình mau chóng tiêu tán gia sản, nhà tan cửa nát."

"... Cậu ta mắng người sao mà nghe giống con gái quá vậy," Kiến Hạ dở khóc dở cười, "Có điều cứ cho là cậu ta đã mắng cậu thì vì sao bây giờ gặp phải cậu lại sợ hãi như thế?"

Lý Nhiên có chút xấu hổ.

"Đương nhiên là vì mình đã, đã tẩn cho nó một trận rồi."

Kiến Hạ cười lớn, Lý Nhiên ngồi bên phía đối diện gãi gãi đầu, giống như làm vậy có thể phủi hết kí ức đi. Đột nhiên cậu nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút dè dặt nắm lấy tay Kiến Hạ: "Này, có một chuyện ngày hôm qua mình vẫn chưa kịp nói cho cậu. Cậu không được phép tức giận đấy nhé."

"Chuyện đó thì chưa chắc." Kiến Hạ không cười nữa, cảnh giác rút tay về.

"... Mình không nói nữa."

Kiến Hạ trừng mắt: "Vậy thì bây giờ mình sẽ tức giận."

Lý Nhiên vội vã khai hết: "Mình nói, mình nói. Hôm qua, mình đã mời Lăng Tường Xuyến đi uống trà sữa."

Sắc mặt Kiến Hạ âm trầm như nước, nhìn cậu chằm chằm, đợi cậu tiếp tục giải thích.

"Là cô ấy gọi điện cho mình. Đã rất lâu rồi không liên lạc, thật đấy, rất lâu rồi. Cô ấy đột nhiên gọi cho mình, nói muốn về quán bánh đối diện trường cấp Hai của bọn mình ngồi một lát. Cô ấy có chút nghẹn ngào, đáng thương lắm, cậu đã về đi học rồi, mình vừa hay cũng đang không bận việc gì, thế nên..." Lý Nhiên dừng lại, cười ha ha, quần bách gãi gãi thái dương, "Lớp trưởng của các cậu, đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì."

"Hả?" Chủ đề chuyển quá nhanh, Kiến Hạ không kịp tiêu hoá, "Sao cậu lại nói lớp trưởng của bọn mình như thế, con người cậu ấy tốt lắm."

"Tốt ở đâu chứ, mình nói thật đấy," Lý Nhiên không vui với việc Kiến Hạ bao biện cho Sở Thiên Khoát theo bản năng, "Hắn đá Lăng Tường Xuyến rồi."

Huyệt thái dương của Kiến Hạ giật giật. Không phải bởi vì sự tan tan hợp hợp của người khác, mà bởi từ "bị đá" khiến cô vô cùng mẫn cảm. "Yêu sớm", "đối tượng", "bị đá rồi"... Đây đều là những từ mẫn cảm của cô, hễ nghe thấy là như ngồi trên bàn chông, mỗi từ đều chỉ vào một tội danh của cô.

"Cậu đừng nói như thế..." Kiến Hạ sửa lại, "Cái gì mà đá với cả không đá chứ, không tốt cho hai người bọn họ."

Lý Nhiên chớp chớp mắt, cảm thấy không thể nào hiểu nổi lời bình luận sặc mùi phong kiến này của Trần Kiến Hạ, nhưng cũng không thắc mắc: "Mình nói thật đấy, bọn họ chia tay rồi. Hình như là vì lần này hắn thi không tốt. Hừm, từ hạng nhất toàn khối rớt xuống hạng 6 mà cũng con mẹ nó gọi là 'thi không tốt'? Ngứa đòn hả? Đâu phải là thi Đại học, vì mỗi cái này mà đá người ta, hắn có phải mắc bệnh không đấy?"

"Cậu có cần phải giận quá mất khôn như thế không! Mỗi người đều có chỗ khó riêng của mình!" Kiến Hạ không vui. Thế nhưng không phải chỉ vì Lý Nhiên lên tiếng hộ Lăng Tường Xuyến mà ghen tỵ, mà phần nhiều là bởi một sự thấu hiểu khó nói rõ.

Cô thấu hiểu Sở Thiên Khoát, dẫu cho về chuyện này, cậu chưa từng kể cho cô bất cứ thứ gì.

"Chỗ khó là gì? Chỗ khó là yêu sớm ảnh hưởng đến học hành à? Cậu không cảm thấy đây là thứ mê tín giống như kiểu phụ nữ có gò má cao thì khắc chồng sao? Vì sao lại không ảnh hưởng tới học hành của cậu, còn thi càng ngày càng tốt?"

"Mình..." Kiến Hạ vô lực phản kích, "Mình không nói rõ với cậu được. Đừng quá quan tâm chuyện của người khác."

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, mặc dù bình thường người thích nghe tin tức bát quái giật gân nhiều nhất chính là cô. Trần Kiến Hạ cất tờ xếp hạng thành tích đi, đóng sách lại nhét vào cặp: "Đến giờ mình phải đi học bổ túc rồi."

Lý Nhiên trân trối nhìn cô đứng lên, đột nhiên giữ lấy tay cô: "Mình đi gặp cô ấy là hoàn toàn trong sáng, cậu đừng, cậu đừng..."

Trần Kiến Hạ cười: "Đừng cái gì, đừng giống như cậu ấy hả?"

Dáng vẻ ranh mãnh của cô khiến Lý Nhiên đỏ mặt, vội vã khoát khoát tay: "Đi đi, đi đi, buổi tối tới đón cậu."

Kiến Hạ đẩy cửa ra, quay lưng lại với cậu nở nụ cười. Cô sớm đã không còn là cô gái nhỏ dễ dàng ghen tỵ của lúc ban đầu nữa, bởi lẽ trong trái tim tràn đầy sự chắc chắn và tự tin. Cô khoác chiếc ba lô nặng đứng ở ngã tư chờ đèn xanh, ánh chiều tà len lỏi giữa các tòa cao ốc nhuộm khuôn mặt cô thành sắc đỏ rực. Thời khắc này khiến Trần Kiến Hạ bất ngờ nhớ lại, buổi chiều rời nhà ông nội Lý Nhiên hình như cũng dịu dàng như thế này.

Lúc ấy Lý Nhiên đã ôm lấy cô từ phía sau, nói, ông bà nội mình đã phải xa cách nhau rất nhiều năm, bởi ông nội bị điều tới Tân Cương lao động cải tạo, thế nhưng bọn họ vẫn luôn luôn đợi người kia. Mình cảm thấy những người của thời đại ấy thật khó có được, dẫu không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, song vẫn sẵn lòng cắn răng chờ đợi.

Kiến Hạ im lặng. Chờ đợi vì không còn lựa chọn nào khác thực ra không quá khó. Thứ khó là, con đường phía trước hấp dẫn đến mê hồn, nhưng vẫn bằng lòng đứng lại ở chỗ cũ, ngoảnh đầu ngóng trông một bóng hình không biết khi nào mới xuất hiện. Đã phải trải qua những gì thì mới có thể làm được?

Thời khắc ấy, cô đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng tay đang ôm mình, vốn dĩ muốn hứa hẹn "Chúng ta cũng phải giống như ông bà", thế nhưng rất lâu sau lại chỉ có thể khẽ khàng cười nói: "Chúng ta thật may mắn, không phải trải qua nỗi khổ ấy."

Cùng nhau thoi thóp sống, chẳng thà vĩnh viễn lãng quên nhau.

Buổi sáng ngày hôm sau khi chuông báo hiệu tiết tự học vang lên, Trần Kiến Hạ vội vã lui chùi lớp bụi bám trên cửa trước cửa sau trước khi trực tuần tới kiểm tra, bất ngờ nhìn thấy Lăng Tường Xuyến đi tới từ phía cầu thang, đeo ba lô cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, theo thói quen bước vào cửa sau của lớp (2).

Đó là lớp hồi trước khi còn ở ban Tự nhiên của cô ấy.

"Lăng Tường Xuyến?"

Giọng nói của Trần Kiến Hạ đã đánh thức cô, cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn biển lớp, sau đó mệt mỏi nở nụ cười.

"Đi nhầm đường rồi. Cảm ơn cậu."

Cô không nhìn Kiến Hạ, xoay người đi lên tầng như một vong hồn mộng du. Trần Kiến Hạ dùng ánh mắt tiễn cô, sau đó quay đầu lại nhìn vào trong lớp. Sở Thiên Khoát ngồi ở hàng cuối cùng chỗ sát bên cửa sổ, đang vừa xoay bút vừa suy nghĩ một câu hỏi, bạn cùng bàn nói gì đó với cậu, khóe môi cậu cong lên, nở nụ cười tán thưởng, ánh mắt một mực trên vào quyển đề.

Dẫu có nhiều chuyện hơn nữa thì Trần Kiến Hạ trước nay cũng chưa bao giờ gặng hỏi Sở Thiên Khoát về chuyện thi giữa kì hay chuyện Lăng Tường Xuyến. Mặc dù tất cả mọi người đều thiện ý trêu Sở Thiên Khoát rằng "cậu cũng có ngày hôm nay", mặc dù bản thân Sở Thiên Khoát cũng cười nói "hết người này đến người khác ném đá xuống giếng, uổng công thường ngày dung túng cho các cậu"... Mọi người đều biết rằng, đây chẳng qua chỉ là một lần sơ sẩy nhỏ của Sở Thiên Khoát. Thế nhưng theo bản năng, cô biết đó là giới hạn của Sở Thiên Khoát, nếu thực sự là bạn bè thì không nên bước qua.

Kiến Hạ buông giẻ lau xuống, chạy tới phòng vệ sinh rửa tay. Dòng nước trong vắt xối lên mu bàn tay trắng trẻo của cô, bên ngoài cửa truyền tới tiếng chuông chính thức bắt đầu giờ tự học buổi sáng, cô đột nhiên cảm thấy bức bối trào dâng.

Dạo gần đây, bầu không khí trong lớp (1) rất khó chịu.

Thành tích bình quân thi giữa kì thấp hơn lớp (2), đã vậy vị trí hạng nhất toàn khối cũng bị Lâm Dương đoạt mất, Du Đan vẫn không có động thái gì, cách vài ngày lại xin nghỉ ốm, nhờ các giáo viên của lớp (4) trông coi lớp giùm. Sự bất mãn càng ngày càng dâng cao trong lớp. Cuối  cùng, vài vị phụ huynh đứng ra làm đại diện mang theo lá đơn có chữ kí của hơn 30 người, cùng đi tới văn phòng của hiệu trưởng.

Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Buổi chiều ngày thứ Sáu, giám thị gọi toàn bộ cán bộ lớp lớp (1) tới tập trung ở trong văn phòng của mình, sau đó dẫn từng người tới phòng hiệu trưởng nói chuyện, nói xong thì trực tiếp quay về lớp, không được phép tiết lộ cho người khác nội dung cuộc trò chuyện, cũng không được phép bí mật bàn tán.

Người đầu tiên chính là Sở Thiên Khoát, sau đó cứ 5 phút lại gọi người tiếp theo, số học sinh còn lại trong văn phòng càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Vu Ti Ti và Trần Kiến Hạ. Nhân lúc giám thị đi ra ngoài, Vu Ti Ti bất ngờ chủ động đè thấp giọng bắt chuyện với Kiến Hạ: "Nếu như cô Du thực sự mang thai rồi, cậu có hi vọng đổi chủ nhiệm lớp không?"

Trần Kiến Hạ biết mình nên nói những gì, thế nhưng nếu bắt cô phải ở đây giả dối đứng về phe Du Đan khiến người ta chán ghét, dẫu có đang đối mặt với Vu Ti Ti âm hiểm, cô cũng không thể nào làm được, bởi thế chỉ qua quít lắc đầu: "Chuyện mang thai không thể nói bừa được."

"Ý cậu là, cậu không hi vọng cô Du mang thai?" Quả nhiên Vu Ti Ti chẳng có ý tốt gì.

"Cậu thì sao?" Ánh mắt Kiến Hạ nhìn thẳng vào Vu Ti Ti, "Đừng chỉ hỏi mỗi mình."

Đúng lúc này tiếng mở cửa vang lên, cứu Vu Ti Ti một mạng, cô ta chủ động đứng lên rời đi cùng giám thị, trước lúc đi còn ném cho Trần Kiến Hạ một ánh mắt sâu xa.

Trong phòng chỉ còn lại mình cô. Kiến Hạ ngồi thọt lỏm trên ghế sô pha, ôm khuỷu tay ngây người, đau đáu nhìn bầu trời đang sầm sịt vì cơn mưa sắp sửa kéo tới, đột nhiên rùng mình.

Phòng hiệu trưởng rất to, đây là lần đầu tiên Trần Kiến Hạ bước vào. Hiệu phó là một người phụ nữ trên dưới 50 tuổi, mái tóc ngắn uốn xoăn, thân hình hơi phát tướng, ngồi trên chiếc ghế xoay quay lưng về phía cửa sổ, không nhìn rõ được biểu cảm.

"Em tên là gì? Trong lớp làm chức vụ gì, thi đứng hạng mấy?" Giọng hiệu phó rất uể oải, lúc hỏi cũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu vẽ vẽ viết viết gì đó trên tờ giấy.

Trần Kiến Hạ trả lời từng câu một.

Hiệu phó thở dài: "Ồ, em là học sinh từ Huyện ngoài tới à, tôi rõ rồi. Vậy thì, em chắc cũng đoán ra tôi chuẩn bị hỏi về vấn đề gì rồi phải không? Cô Du của các em mang thai rồi, thời gian dự sinh rơi vào khoảng cuối tháng Một sang năm. Gọi em tới cũng là vì muốn trưng cầu ý kiến của em. Thực ra, em cảm thấy cô giáo Du lúc bình thường như thế nào?"

Đuổi cô ta đi đi. Trần Kiến Hạ nghe thấy âm thanh thét gào ở nơi sâu thẳm trong đại não.

Thế nhưng cô không nói như vậy.

Sau khi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô nhắn tin cho Lý Nhiên, hỏi cậu vì sao mình lại không thể nào nhân cơ hội này ném đá xuống giếng đối với người mà mình ghét.

Lý Nhiên trả lời rất nhanh: Ném đá xuống giếng là một cụm từ có nghĩa xấu. Mà cậu là một cô gái tốt.

(* Ném đá xuống giếng: Ném thêm đá lên người đã ngã xuống giếng, ý chỉ hành động tiếp tục dồn người sa sút vào chân tường.)

Rốt cuộc cô vẫn không phải người xấu. Mặc dù Du Đan rất hời hợt với học sinh, tư tưởng cổ hủ, tính cách thực dụng, nhưng xét tổng thể vẫn là một giáo viên quy phạm, nếu không phải là vì bị chồng và mẹ chồng bức ép, Du Đan sẽ chẳng bao giờ lựa chọn mang thai vào lúc này. Trần Kiến Hạ không phải loại học sinh nghịch ngợm hễ rời giáo viên ra là không thể tự cho mình vào kỉ luật, bởi thế hãy cứ để Du Đan quay về, làm một vật trang trí đi.

Không phải Lý Nhiên đã nói rồi hay sao, chúng sinh cùng khổ. Vậy thì hãy cho nhau một chút từ bi.

Đúng lúc Trần Kiến Hạ đang cười híp mắt nhìn điện thoại, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đi tới gần. Cô kinh hãi ngẩng đầu, nhìn thấy Du Đan đang vội vã bước tới, ánh mắt chuyển từ nụ cười vẫn chưa kịp thu lại trên khuôn mặt cô sang cánh cửa phòng hiệu trưởng đang đóng chặt.

Du Đan lúc không trang điểm nhìn như già đi cả chục tuổi, mái tóc túm bừa phía sau đầu, vài lọn còn tung ra, trông có chút suy sụp.

Du Đan gõ cửa phòng như một nữ chiến sĩ, vặn tay nắm cửa tiến vào.

Phòng hiệu trưởng cách âm rất tốt, Trần Kiến Hạ đứng một lúc bên ngoài, cảm thấy hơi lạnh, chỉ đành quay về lớp.

Mấy ngày sau, khi Trần Kiến Hạ đang rửa cốc ở bồn, Lục Lâm Lâm từ nhà vệ sinh nữ rẽ ra ngoài rửa tay, đứng tới bên cạnh cô, thần thần bí bí hỏi: "Cậu đã nghe nói chưa, Du Đan không đi nữa rồi."

Dường như chỉ trong vòng nửa tháng này, cách xưng hô của mọi người đã từ "cô Du" biến thành "Du Đan", giống như Du Đan chỉ còn là một người phụ nữ trung niên không liên quan gì tới lớp.

"Mình nghe nói, Du Đan đã tìm được chỗ chống lưng, hơn nữa còn vừa khóc lóc vừa náo loạn với hiệu trưởng, nói trường đang muốn bức tử cô." Đôi mắt Lục Lâm Lâm phát sáng.

"Náo loạn" vào sau lúc mình đã rời đi ư? Kiến Hạ chìm vào suy nghĩ. Dẫu đã nghe thấy cú điện thoại đẫm nước mắt kia, cô dường như vẫn không thể hình dung nổi lúc Du Đan "vừa khóc lóc vừa náo loạn" sẽ là như thế nào.

"Sau đó trường đã đồng ý với Du Đan sẽ không đổi chủ nhiệm lớp, Du Đan cũng sẽ hứa sẽ kiên trì đi làm cho tới tận khi không thể không sinh con, hơn nữa cũng sẽ chỉ xin nghỉ hai tháng, trước lần thi thử thứ hai của năm lớp 12 sẽ quay về dẫn dắt lớp."

"Vì sao cậu biết rõ ràng thế?" Kiến Hạ không kìm được hỏi.

Lục Lâm Lâm dè chừng nở nụ cười, không trả lời, ngược lại cố tình tỏ vẻ lo lắng nhìn Kiến Hạ: "Cậu tự lo cho bản thân đi. Du Đan nghe nói lúc trường dò hỏi ban cán bộ lớp, có người đã nói lời không tốt về cô ấy, hi vọng cô ấy bị điều đi. Đoán chừng cô ấy đã quay về rồi, sẽ không tha cho các cậu đâu."

Đây hẳn mới là trọng điểm mà Lục Lâm Lâm muốn tiết lộ cho cô. Kiến Hạ không nén được thở hắt ra một hơi, may là vào thời khắc then chốt cô vẫn làm "người tốt", nếu không giờ đây Du Đan anh dũng trở về, chắc chắn cô sẽ không còn chốn dung thân.

Tiết Ngữ Văn đầu tiên của buổi chiều, Du Đan đã nghỉ phép rất lâu thong thả bước vào lớp, tay nhẹ nhàng đỡ eo, trên khuôn mặt là biểu cảm thắng lợi phức tạp. Du Đan không vội vã nói điều gì, mà chỉ mỉm cười nhìn một vòng xung quanh lớp. Giữa cô trò đã xảy ra nhiều tranh đấu ngầm đến thế, Du Đan dùng một ánh mắt bình thản để hóa giải, vẫn giống như từ trước tới nay, bày ra vẻ thái bình giả tạo là biệt tài của cô.

"Vẫn luôn muốn nói với mọi người một tin tốt, sang năm là cô sinh em bé rồi."

Tất cả mọi người trong lớp đều làm bộ phấn chấn với tin tức chẳng hề mới mẻ gì này, bốn bề đều là những nụ cười giả dối, còn có cả tiếng vỗ tay từ lác đác biến thành rầm rộ.

Kiến Hạ cũng mỉm cười vỗ tay, yên tâm làm một nhân vật quần chúng, cho tới khi ánh mắt Du Đan dừng lại trên người cô.

Hướng này có rất nhiều học sinh. Thế nhưng Kiến Hạ biết rằng, Du Đan đang nhìn cô.

Nhìn rất lâu rất lâu, tới tận lúc tiếng vỗ tay kết thúc, Du Đan mới duyên dáng xoay người, viết đề mục của bài khóa mới lên bảng.

Một bàn tay vô hình nhẹ nhàng siết lấy cổ Kiến Hạ. Cô có thể cảm nhận được.

Bình Luận (0)
Comment