Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 110



Tôn Vương tức tối nhìn cái bàn đầy đĩa không, lại không cẩn thận ăn hết rồi, trong lòng dấy lên cảm giác tội lỗi, đau lòng trách Nguyên Chiêu Lâm: “Bảo ngươi chỉ chuẩn bị ba món thôi, tại sao lại chuẩn bị nhiều như vậy? Ngươi đây là bày biện lãng phí, như tằm ăn kém sương máu của bách tính, ngươi đây là một con đỉa hút máu.


Mắng xong, vạch bụng chễm trệ nặng nhọc rời đi.

Nguyên Chiêu Lâm vô duyên vô cớ bị mắng một trận, đơ ra một lát, nói: “Ai bảo hắn ta ăn nhiều như vậy chứ?”
Đâu phải cô ăn nhiều nhất, tại sao cô là con đỉa hút máu chứ? Lẽ nào không phải là hắn sao?
Cô nhìn sang Vũ Văn Dụ: “Nhị ca của ngươi có phải là đầu óc có vấn đề không?”
Vũ Văn Dụ mặt mày dửng dưng: “Phải.


Vậy được, không tính toán với người đầu óc có vấn đề.

Kỳ ma ma quay lại bẩm báo: “Tề Vương và Tề Vương phi đã đi rồi, lệnh lão nô thông báo một tiếng.


Nguyên Chiêu Lâm thuận miệng hỏi: “Tề Vương phi không có gì đáng ngại chứ?”
Kỳ ma ma nói: “Ngự y nói Tề Vương phi chỉ là lửa khí quá vượng, cấp hỏa công tâm nên nhất thời không thoải mái, trở về điều dưỡng là không sao rồi.


Nguyên Chiêu Lâm nhìn sang Vũ Văn Dụ, Vũ Văn Dụ đứng dậy đi ra ngoài, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.

Nguyên Chiêu Lâm nhún nhún vai, giả bộ!
Cô lệnh Kỳ ma ma dọn vài thứ về cho Đa Bảo ăn, ở trong sân chơi với Đa Bảo một lát thì thấy Hoằng Kỳ đi vào nói: “Vương phi, Vương phi nói người đi nghỉ ngơi.



“Nghỉ ngơi? Ta không mệt!” Nguyên Chiêu Lâm đùa với Đa Bảo có hơi nóng, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

“Không mệt?” Hoằng Kỳ khẽ mỉm cười: “Vương gia nói nếu như không mệt, mời Vương phi chép một trăm lần Kim Cang Kinh.


Nguyên Chiêu Lâm buông thõng tay: “Nói ra thì có hơi mệt rồi, vậy ta đi nghỉ ngơi trước, phiền Hoằng đại nhân chuyển lời cho Vương gia.


“Được!” Hoằng Kỳ lặng lẽ mỉm cười.

Nguyên Chiêu Lâm đi vào nằm bò trên giường ngủ, thật ra không mệt lắm, nhưng uống nhiều thuốc, người vẫn là sẽ dễ buồn ngủ, không lâu sau thì ngủ mất.

Hoằng Kỳ quay lại thư phòng bẩm báo với Vũ Văn Dụ: “Vương phi đi nghỉ ngơi đi.


“Nghe lời như vậy sao?” Vũ Văn Dụ không ngước lên, đang luyện chữ.

“Kế của Vương gia rất hữu dụng, Vương phi không muốn chép kinh phật.


“Biết mà!” Vũ Văn Dụ đặt bút xuống, liếc nhìn chữ mình viết, lắc đầu nói: “Gần đây phiền lòng bực bội, chữ viết ra cũng không như ý.


Hoằng Kỳ nói: “Vương gia rất quan tâm Vương phi.


“Nàng ấy hiện nay phụng chỉ dưỡng thương, bản vương nào dám không tuân chỉ?”
Nói ra một cái cớ hay.

“Hôm nay Tề Vương phi! ” Hoằng Kỳ do dự một lát, nhìn Vũ Văn Dụ, không biết có thích hợp nói ra hay không.

Vũ Văn Dụ nhàn nhạt nói: “Sau này bớt nhắc tới Tề Vương phi, bản vương chưa từng nghĩ sẽ hỏi chuyện của đệ ấy.


“Vâng!” Hoằng Kỳ thì muốn nghe đáp án này, rất là an ủi.

Khi Hoằng Kỳ xoay người đi ra, cảm thấy những ngày này vô cùng tốt đẹp, tuy nói trước kia rất không thích Vương phi, nhưng sự thay đổi của Vương phi hắn nhìn thấy, thật ra không đáng ghét như trước đây nữa.

Hiền phi lệnh người đưa một số đồ bổ tới cho Nguyên Chiêu Lâm, để Nguyên Chiêu Lâm bồi bổ cơ thể dưỡng thương.

Nguyên Chiêu Lâm đang ngủ mơ thì bị gọi dậy, thấy cô cô trong cung mang ‘quà hỏi thăm’ của Hiền phi tới, trong lời có ý, bảo cô cẩn trọng nói lời cử chỉ, đừng làm mất mặt Sở Vương phủ, càng đừng làm mất mặt của Hiền phi.

Nguyên Chiêu Lâm mấy ngày tiếp theo, đều ở trong phủ dưỡng thương, đâu cũng không đi.

Tôn Vương mỗi ngày đều sẽ tới, hắn cũng dần dần thân quen với Nguyên Chiêu Lâm, bởi vì Nguyên Chiêu Lâm có cái rất hợp với khẩu vị của hắn, đó chính là cũng thích đồ ăn ngon.

Nguyên Chiêu Lâm thật ra cũng không phải quá thích ăn, nhưng, trong số nữ nhân của thời đại này, nàng xem như là có thể ăn, hơn nữa ăn tương đối phóng khoáng.


Tôn Vương nói nữ nhân ăn cơm bình thường giống như đút đồ ăn cho chú chim nhỏ, ăn vài miếng thì no, lấy sự mảnh nai làm quan điểm thẩm mỹ của cái đẹp, khiến nữ nhân cứ là ăn không no cơm.

Hôm nay Nguyên Chiêu Lâm lệnh đầu bếp chuẩn bị mấy món, Tôn Vương mãi không tới, những ngày trước đó thì đã tới từ lâu, hôm nay qua giờ ngọ, vẫn thấy hắn tới.

Nguyên Chiêu Lâm nghĩ hắn khả năng ăn chán rồi, hoặc lại quyết tâm giảm cân, bèn chia số đồ ăn này xuống dưới, để ma ma và Lục Nguyệt ăn.

Hai ngày nay cô cũng ăn hơi ngán rồi, khẩu vị không tốt lắm, ăn bát cháo rồi bèn đi chơi với chó.

Tôn Vương buổi chiều mới tới, rất là lù rù.

Nguyên Chiêu Lâm ngồi ở bậc, Đa Bảo nằm ở dưới chân cô, một người một chó thư thái phơi nắng, khi Tôn Vương tới thì thuận thế ngồi ở một đầu khác của bậc thềm, chống má, trầm tư, ngay cả chào hỏi cũng không có lấy một tiếng.

“Bị sao vậy?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi: “Lại giảm cân sao?”
“Không phải!”
“Đói rồi sao? Vậy ta gọi người nấu cho nhị ca ít đồ ăn.


“Ăn không trôi!”
Nguyên Chiêu Lâm kinh ngạc, người hay ăn lại ăn không trôi? Sự việc tương đối nghiêm trọng.

“Làm sao vậy?” Nguyên Chiêu Lâm vỗ vỗ đầu của Đa Bảo, bảo nó đi sang một bên.

Đa Bảo lết cái thân thể lười nhác, thong thả đi ra.

Tôn Vương nghiêng đầu nhìn cô: “Lão ngũ không nói sao? Lão lục khả năng sắp không được rồi.


Lão lục? Nguyên Chiêu Lâm lúc này mới nghĩ tới Hoài Vương đáng thương kia, Vũ Văn Hoài.

Hắn và Vũ Văn Dụ là sinh ra cùng năm, Vũ Văn Dụ lớn hơn hắn một tháng, do Lỗ phi sinh ra, hai năm trước mắc bệnh, sau khi ban phủ đệ thì chưa từng bước chân ra khỏi cửa lớn của vương phủ một bước.

“Hắn ta! rốt cuộc mắc bệnh gì?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

“Bệnh lao!”
“Bệnh lao? Lao phổi sao?”
“Ừm!”
Nguyên Chiêu Lâm đã mỉm cười: “Bệnh lao này có thể chữa, sẽ không chết người, sao lại không được rồi?”
Tôn Vương liếc nhìn cô: “Ngươi giỏi, bệnh lao đều có thể chữa, Ngự y không có bản lĩnh bằng ngươi.


Nguyên Chiêu Lâm sững ra, đột nhiên nghĩ tới trước khi thuốc kháng sinh xuất hiện, lao phổi tính là bệnh hiểm nghèo, chỉ có thể đợi chết.

“Tình trạng rất nghiêm trọng sao?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

Tôn Vương rầu rĩ nói: “Phụ hoàng đã lệnh người chuẩn bị hậu sự của đệ ấy rồi, bản vương nhìn thấy trong phủ ngay cả quan tài đều chuẩn bị sẵn, đầu năm nay, phụ hoàng cũng phái người tới Hoàng lăng sửa lăng cho lục đệ, hiện nay, chỉ sợ đã sửa xong rồi, sau này, lục đệ phải sống ở trong tẩm lăng, huynh đệ cách biệt trăm dặm rồi.


Nguyên Chiêu Lâm nghe những lời này, cảm thấy thật ra đối với Hoài Vương mà nói khá tàn khốc.


Người còn sống, bèn dùng thời gian mấy tháng thời gian đi chuẩn bị hậu sự cho hắn.

Vậy mấy tháng này của hắn, chắc đều luôn sống trong bóng tối của cái chết sao?
Nguyên Chiêu Lâm thấy thần sắc của hắn đau buồn, an ủi: “Cũng không cần quá đau lòng, sớm muộn, huynh đệ vẫn là có thể đoàn tụ ở dưới cửu tuyền.


“! ” Tôn Vương nhìn cô: “Ngươi miệng chó không mọc được ngà voi sao?”
“Con người đều là phải chết.

” Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói, cô cũng từng chết một lần rồi.

Tôn Vương đứng dậy: “Nói chuyện không hợp, bỏ đi, bản vương! ăn một bữa đi, đi dặn dò đầu bếp, bản vương muốn ăn một bữa hoành tráng, còn muốn uống rượu.


“Không phải là nói ăn không trôi sao?” Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ăn không trôi cũng phải ăn, giống như ngươi nói đó, con người đều là phải chết, vậy thì con người cũng đều phải ăn cơm, nếu chết không tránh được, ăn cơm cũng không tránh được.


Nguyên Chiêu Lâm không khỏi bội phục, hắn là bắt đầu chuyện gì đều có thể liên hệ với ăn được, có điều, đây là thiên tính, chuyện gì cũng phải ăn một bữa.

Chào đời, đầy tháng, sinh nhật, thi đỗ đại học, kết hôn, chết đi, đều không tránh được là phải ăn một bữa, không chỉ mình ăn, còn phải gọi bạn bè người thân tới cùng ăn.

“Ngự y nói như nào?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

“Ngự y? Lúc mấu chốt, tác dụng rắm chó cũng không có, phụ hoàng cũng nói rồi, chữa không khỏi, ai cũng bị chém đầu.


Nguyên Chiêu Lâm bị dọa giật mình: “Chém đầu?”
“Người nào người nấy bó tay hết cách, không chém đi giữ lại có tác dụng gì?”
“Đại phu cũng không phải là thần tiên, không phải là nói bệnh gì cũng có thể chữa khỏi, lúc đầu bệnh của Thái Thượng Hoàng, Ngự y cũng là bó tay hết cách.


“May mắn Thái Thượng Hoàng không sao, nếu không thật sự phải rơi mấy cái đầu.


Nguyên Chiêu Lâm không khỏi kinh hãi, chữa bệnh cho người hoàng gia thật là công việc nguy hiểm.

.


Bình Luận (0)
Comment