Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 63

Bữa tối là Kỳ ma ma chuẩn bị, Nguyên Chiêu Lâm không có khẩu vị, chỉ uống một ngụm canh sau đó kêu bà ta dọn đi.

Kỳ ma ma cảm thấy tâm trạng của cô không tốt, cũng không dám hỏi những chuyện khác, dặn Lục Nguyệt đi vào đồng thời bưng đồ ăn đi.

Lúc Kỳ ma ma quay người rời đi, Nguyên Chiêu Lâm hỏi: “Kỳ ma ma, Hỏa Ca Nhi khỏe chưa?”

Kỳ ma ma nghe thấy cô lên tiếng nói chuyện, vội vàng quay người laiij nói: “Tạ vương phi quan tâm, thằng bé đã không có vấn đề gì rồi.”

“Ngày mai ta sẽ đi thăm thằng bé.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

“Vâng, cảm ơn!” Kỳ ma ma không ngờ trong lúc tâm trạng của cô không tốt nhưng vẫn nhớ đến Hỏa Ca Nha, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động.

Nguyên Chiêu Lâm đọc sách một lúc, sau đó định đi ngủ, hi vọng có thể mơ được một giấc mơ đẹp.

Kỳ ma ma lại đi vào, sau khi đi vào thì đóng cửa lại.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn bà ta: “Có chuyện?”

Kỳ ma ma cung kính, khẽ nói: “Hay là vương phi nói thẳng ra đi, muốn xử lý lão nô như thế nào?”

Nguyên Chiêu Lâm khẽ cười: “Không xử lý như thế nào.”

Giọng nói Kỳ ma ma rất nhỏ: “Vậy lão nô hiểu rồi, ý của vương phi là muốn lão nô tự tự mình cắt đứt, đây nhất định cũng là ý của hoàng thượng.”

Nguyên Chiêu Lâm cười nói: “Hoàng thượng có ý gì, ta không biết, không dám suy đoán lung tung, nhưng thái thượng hoàng đã nói với ta, kêu ta đối xử tốt với ngươi.”

Kỳ ma ma sững sờ nhìn cô, đôi môi run rẩy: “Thái thượng hoàng thực sự nói như vậy?”

“Ta không cần phải lừa ngươi, về phần ngươi tự mình cắt đứt ân oán, hay là sống thật tốt để báo đáp phần ân đức này của thái thượng hoàng, ngươi tự mình suy nghĩ đi, ta không thể làm chủ thay cho người. Trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Nguyên Chiêu Lâm trực tiếp hạ lệnh đuổi người.

Kỳ ma ma nặng nề quay người rời đi, đã đi rất lâu rồi nhưng Nguyên Chiêu Lâm vẫn nghe thấy tiếng thở dài của bà ta.

Cảm giác bà ta mang lại đến cho Nguyên Chiêu Lâm là bà ta có rất nhiều rất nhiều sự bất lực và nỗi khổ trong lòng mà không nói ra được, Nguyên Chiêu Lâm không có ý đánh giá tất cả hành vi của bà ta, cũng không có quyền, chỉ là mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm.

Về phần Chử Minh Thúy, hoàng thượng có xử lý nàng ta không, Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy không liên quan gì đến mình, phía sau Chử Minh Thúy là nhà họ Chử, hoàng hậu là con gái nhà họ Chử, về mặt tình cảm, kiểu gì hoàng thượng cũng sẽ chống đỡ, nhiều nhất cũng chỉ cảnh cáo hai câu.

Một đêm không nằm mơ.

Sau khi tỉnh lại, Nguyên Chiêu Lâm vẫn mơ màng, cho dù đây là giấc ngủ ngon nhất sau khi cô xuyên không về đây, nhưng cô vẫn có chút không vui.

Sau khi rửa mặt, chải đầu, cô đi thăm Hỏa Ca Nhi.

Vết thương của Hỏa Ca Nhi về cơ bản đã khỏi, nhưng vẫn để lại sẹo.



Hỏa Ca Nhi vừa cung kính vừa sợ cô, không dám nói chuyện, thi thoảng chỉ dám dùng ánh mắt sùng bái để nhìn cô.

“Không sao!” Nguyên Chiêu Lâm đưa tay lên xoa đầu nó: “Sau này ngươi không cần phải làm những công việc khổ cực nữa, lứa tuổi giống như mày, nên học đi học chữ.”

“Học chữ?” Hỏa Nhi Ca trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, ta sẽ tìm trường học cho ngươi.” Cô vừa nói xong mới biết ở đây ngay cả trường học có thể cũng không có, những gia đình giàu có sẽ tự mở học đường mời thầy về dạy cho con cháu trong gia tộc mình, thằng nhóc muốn đi học dường như là chuyện không thể nào.

Nhưng lời đã nói ra, cô có chút ngượng ngùng,

Kỳ ma ma giải vây nói: “Vương phi có lòng là được rồi, thằng bé là con cháu của gia nô, phải làm việc để sống.”

“Bà nội, cháu muốn học chữ.” Hỏa Ca Nhi nhỏ giọng nói.

“Không được nói linh tinh!” Kỳ ma ma trừng mắt với cậu nhóc.

Hỏa Ca Nhi rụt cổ lại, không dám nói nữa.

Khát vọng trong ánh mắt dần dần biến mất, cậu nhóc biết đây là vọng tưởng.

Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm có chút khó chịu, đây không phải là một xã hội công bằng, mà năng lực của cô cũng có hạn.

Có hạ nhân vội vàng đi vào, dường như có chuyện gấp, thấy Nguyên Chiêu Lâm cũng ở đây, hạ nhân sững sờ một lúc, sao vương phi lại ở Ải Viện?”

“Có chuyện gì thế?” Kỳ ma ma hỏi.

Hạ nhân hoàn hồn lại, bái kiến Nguyên Chiêu Lâm trước sau đó mới nói: “Hoằng đại nhân bảo người chuẩn bị cẩn thận một chút, nói trong cung truyền đến tin tức, Hiền Phi nương nương muốn xuất cung đến phủ.”

“Hiền phi nương nương muốn đến?” Kỳ ma ma đột nhiên phấn chấn tinh thần lại: “Được, ngươi trở về nói với Hoằng đại nhân ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Kỳ ma ma là của hồi môn của Hiền Phi năm đó, lúc Vũ Văn Dụ được phân đất phong hầu, có phủ đệ, Hiền Phi đã giao bà ta cho Vũ Văn Dụ.

Nghe thấy lão chủ tử muốn đến, Kỳ ma ma đương nhiên là vui mừng rồi.

Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm lại hiện lên một bóng đen.

Hiền Phi, là người không thích cô nhất ở trong cung. Lần này xuất cung, có lẽ là chuyện Vũ Văn Dụ bị thương đã truyền đến hậu cung? Thực ra Hiền Phi muốn nghe ngóng chuyện này cũng rất dễ, chỉ là trước đây vẫn luôn lấy cớ bị ốm không ra ngoài, để giấu tài.

Cô trở lại Phượng Nghi Các, Hiền Phi đến, cô với thân phận là con dâu đương nhiên phải trang điểm, ăn mặc lỗng lẫy đi đón tiếp.

Viết sẹo trên trán Kỳ ma ma dùng một lớp phấn dày phủ lên, nhưng vẫn để lại dấu vết, giống như ấn kí vậy, vô cùng rõ ràng.



Ngoại hình Nguyên Chiêu Lâm cũng được, nhưng không phải tuyệt sắc giai nhân, so với Chử Minh Thúy thì vẫn kém một chút, nhưng cô thắng ở đôi mắt trong sáng vô tư, biểu cảm đúng mực, tự có một khí chất điềm đạm.

Kỳ ma ma và cô nhìn nhau trong gương đồng, trong lòng lại có một cảm giác hổ thẹn không nói ra được.

Đáy mắt của Nguyên Chiêu Lâm đã bình lặng không gợn sóng.

Lúc Hiền Phi đến phủ, đã gần trưa.

Ánh nắng trời mua thu rất độc, mặc dù có gió mát nhưng lúc Nguyên Chiêu Lâm đứng ở cửa phủ nghênh đón, vẫn cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

Xe phượng của Hiền Phi đến cửa phủ, bức màn lụa màu vàng nhạt được cung nữ vén lên, để lộ ra chuỗi châu ngọc màu vàng sáng chói, sau đó, là khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Hiền Phi.

Nguyên Chiêu Lâm chỉnh lại biểu cảm, dẫn theo Hoằng Kỳ, Từ Quá và những người khác đi về phía trước nghênh đón, bái kiến.

Hiền Phi xuống xe ngựa, bà ta mặc một bộ đồ trong cung bằng gấm được thêu hoa văn sẫm, tóc được búi chéo phi thiên, cắm một chiếc trâm vàng phi phượng được chạm rỗng, một viên bảo ngọc màu hồng rủ trước trán, rõ ràng trông phú quý nhưng lại uy nghiêm, bà ta liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Miễn lễ!”

Nguyên Chiêu Lâm nghiêng người: “Mời mẫu phi!”

Hiền Phi dẫn theo ma ma và cung nữ đi vào trong phủ, Kỳ ma ma đứng ở một bên, Hiền Phi nhìn thấy bà ta, đáy mắt lóe lên một tia bất thường, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Hiền Phi được đón tiếp trong phòng của Vũ Văn Dụ, thấy thương thế của Vũ Văn Dụ nghiêm trọng như vậy, đột nhiên quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Lâm, tức giận nói: “Hôm nay ở ngự thư phòng, tại sao ngươi không nhắc đến một chữ?”

Nguyên Chiêu Lâm nói: “Phụ hoàng không cho nói.”

“Lúc đó không nói, ngươi không biết lén lút tìm người đến thông báo một tiếng sao?” Hiền Phi lạnh lùng nói.

“Sau đó, thái thượng hoàng hạ lệnh kêu bọn con xuất cung.” Nguyên Chiêu Lâm mặt vẫn không biến sắc trả lời, không vì sự tức giận của Hiền Phi mà cảm thấy sợ hãi.

“Mẫu phi!” Vũ Văn Dụ gọi một tiếng, hơi cau mày lại: “Được rồi, con đã không có vấn đề gì lớn, hơn nữa phụ hoàng không cho phép nói chuyện này cho người biết, là sợ người lo lắng mà làm ảnh hưởng đến thân thể, nàng ấy sao dám làm trái lại lệnh của hoàng thượng?”

Hiền Phi nhướng mày, lão Ngũ sao thế? Lại còn nói giúp Nguyên Chiêu Lâm?

“Giấu ta, nếu như thật sự xảy ra chuyện, con bảo mẫu phi phải làm sao?” Hiền Phi vẫn còn tức giận, nhìn vết thương trên mặt lại đau lòng không thôi, ngồi bên cạnh giường, lấy khăn tay ra khẽ lau bên cạnh vết thương, đau lòng hỏi: “Có đau không?”

“Không đau nữa rồi.” Vũ Văn Dụ nói.

“Nói dối, vết thương lớn như vậy, sao có thể không đau chứ?” Hai mắt Hiền Phi đỏ ứng: “Rốt cuộc là do ai làm?”

“Phụ hoàng sẽ điều tra.” Vũ Văn Dụ khẽ nói.

Trong lòng hắn biết rất rõ, sẽ không điều tra ra được, hung thủ đã tự sát, muốn tìm ra kẻ đứng sau khó hơn lên trời.

- -------------------
Bình Luận (0)
Comment