Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 89



Nếu đã như thế, Nguyên Chiêu Lâm cũng không khách sáo nữa, mà ngồi xuống nói thẳng: “Ta muốn hỏi thăm Vương gia hai người.”
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy, chuyện cầu người này phải từ cạn đến sâu, không thể yêu cầu thẳng thừng làm khó người khác được.

“Ai?” Quả nhiên Vũ Văn Dụ không hề có biểu hiện ác cảm gì.
“Tiêu Dao Công.”
Vũ Văn Dụ khẽ biến sắc: “Ngươi hỏi ông ta làm gì?”
“Ta nghe Thái Thượng Hoàng nhắc đến ông ta, nên hơi tò mò thôi.”
“Bản vương hoàn toàn không biết chuyện của ông ta, nên ngươi đừng hỏi thăm làm gì.” Sắc mặt Vũ Văn Dụ u ám nói.
Nguyên Chiêu Lâm hơi nghi ngờ, chẳng phải Tiêu Dao Công là Thủ Phụ tiền nhiệm à? Sao hắn lại hoàn toàn không biết?
Khóe mắt cô nhìn thấy Hoằng Kỳ đang đứng nháy mắt ở bên cạnh, thì biết Tiêu Dao Công có ân oán với Vũ Văn Dụ, nên nói: “Được rồi, vậy ta hỏi người thứ hai, Huệ Đỉnh Hầu Chử Đại Hữu.”
Vũ Văn Dụ ra sức nhíu mày, vết sưng ở giữa lông mày càng hiện rõ hơn: “Hắn ta?”
“Nhân phẩm người này thế nào?” Nguyên Chiêu Lâm thấy vẻ mặt của hắn thì biết chắc chắn câu trả lời chẳng mấy tốt đẹp.


“Ta chỉ có thể miêu tả bằng hai từ, xấu xa!” Vũ Văn Dụ lạnh lùng nói.

Nguyên Chiêu Lâm đè nén suy nghĩ sửa lại hai từ xấu xa này, nhưng đáy lòng lại chấn động, với tính cách Vũ Văn Dụ, sẽ không tùy tiện bịa đặt người khác, hắn chỉ độc miệng với mình cô thôi.

Nhưng hắn lại dùng hai từ xấu xa này để miêu tả Huệ Đỉnh Hầu, có thể thấy hắn ta thật sự là tra nam.

“Mong Vương gia nói rõ hơn.” Nguyên Chiêu Lâm vội nói.

“Ngươi hỏi thăm hắn ta làm gì?” Vũ Văn Dụ hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm do dự một lát rồi nói: “Phụ thân ta sắp gả muội muội cho hắn ta.”
Vũ Văn Dụ ngẩn người, rồi lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cứ đợi nhặt xác muội muội ngươi đi.”
Nguyên Chiêu Lâm giật mình: “Nghiêm trọng đến thế ư?”
Hoằng Kỳ đứng bên cạnh tiếp lời: “Vương phi, hắn ta đã cưới ba vị phu nhân, nhưng đều chết hết.”
“Sao họ lại chết?”
“Hắn ta tuyên bố ra ngoài là bị bệnh cấp tính mà chết, nhưng Khâm Thiên Giám lại nói là do hắn ta sát hại, thê thiếp lần lượt bị hắn ta giết, vì triều đình quốc gia, tất nhiên Hoàng thượng sẽ thiên vị hắn ta hơn.”
“Có lẽ bọn họ thật sự bị bệnh chết?” Nguyên Chiêu Lâm thầm bất an, nhưng vẫn cố gắng lạc quan.

Vũ Văn Dụ lạnh nhạt đáp: “Nếu người không tin thì cứ việc gả muội muội ngươi qua đó, để xem liệu cuối cùng muội muội ngươi có trùng hợp bệnh chết như thế không?”
Nguyên Chiêu Lâm nhất thời hoảng hốt, suy cho cùng cũng là mạng người, dù không phải muội muội ruột, nhưng cũng không thể bỏ mặc được.

“Hai người biết nội tình bên trong đúng không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

Hoằng Kỳ nhìn Vũ Văn Dụ, hắn liền gật đầu nói: “Ngươi cứ nói cho nàng ấy biết đi.”
Hoằng Kỳ nói: “Vị Huệ Đỉnh Hầu này có sở thích ngược đãi phụ nữ, phụ nữ chết dưới tay hắn ta không chỉ có ba người này? Thị nữ trong phủ, thôn nữ ngoài Kinh Giao, e rằng không dưới mười người, đấy là chưa tính quân kỹ lúc hắn ta xuất chinh và những cô gái được gọi tới từ thôn lận cận.”
Nguyên Chiêu Lâm nghe vậy thì cả người bùng lên lửa giận, đập bàn đứng dậy: “Không ai quản chuyện này à?”
“Ai quản? Không có khổ chủ, ai thèm bận tâm chuyện này? Chuyện này chưa kịp tố cáo lên nha môn, đã bị hắn ta giải quyết riêng tư, chuyện nào có thể dùng bạc, thì hắn ta sẽ cho bạc, còn nếu không cần bạc, muốn báo quan, thì hắn ta sẽ dùng thế lực ép người ta dời đi, hoặc uống thuốc tự sát.” Hoằng Kỳ nói.


“Vương gia không biết à? Sao ngươi lại không quản?” Nguyên Chiêu Lâm nhìn Vũ Văn Dụ hỏi, cô tức đến mức cả người run rẩy, sao kẻ ác như vậy lại không bị trừng phạt?
“Vương gia đã nhiều lần xung đột với hắn ta, sau đó còn cáo trạng lên Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng hạ lệnh điều tra nhưng không có kết quả, vương gia cũng vì thế mà bị Hoàng thượng trách mắng một trận, nói ngài ấy vu khống Nguyên soái.” Hoằng Kỳ nói.

Nguyên Chiêu Lâm kinh hãi: “Nói vậy là, hắn ta giết nhiều người phụ nữ như vậy, mà vẫn có thể xử lý ổn thỏa?”
“Ngoại trừ một người, đó là nhà mẹ đẻ của phu nhân thứ ba, tri phủ Lục Châu, lúc vị phu nhân này chết, đúng lúc Lục tri phủ đang ở trong Kinh, thấy thi thể nữ nhi mình chằng chịt vết thương, vô cùng thê thảm, hơn nữa, trong bụng còn có hài tử, bị đánh đến mức sẩy thai, tất nhiên Lục tri phủ sẽ không bỏ qua, mà đi điều tra chuyện này...”
“Rồi sao nữa?” Nguyên Chiêu Lâm thấy hắn bỗng ngừng lại, nên vội hỏi.

Hoằng Kỳ thở dài: “Không điều tra thành công, Lục tri phủ phát điên rồi.”
Cả người Nguyên Chiêu Lâm không ngừng run rẩy, lửa giận thẩm thấu toàn bộ lỗ chân lông, cảm thấy tóc mình sắp dựng lên hết rồi: “Không ai trị được hắn ta à?”
Vũ Văn Dụ lạnh nhạt đáp: “Quả thật hắn ta đã bị người khác đánh một trận.”
“Ai đánh vậy? Đánh hay lắm.” Nguyên Chiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao người đó không đánh chết hắn ta?”
“Tiêu Dao Công!” Vũ Văn Dụ nhìn cô nói.

“Tiêu Dao Công?” Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt, Tiêu Dao Công lớn tuổi như vậy, mà vẫn có thể đánh hắn ta một trận à? Thật uy vũ! Cô nhất định phải đi chào hỏi Tiêu Dao Công.

Hoằng Kỳ nói: “Sau khi phu nhân thứ ba chết, hắn ta lại muốn cưới cháu gái Tiêu Dao Công, thậm chí còn mời Chử Thủ Phụ làm mai, hôn sự vốn đã thành công rồi, ai ngờ Tiêu Dao Công lại biết được, nên cầm gậy đầu rồng đánh hắn ta một trận, làm hắn ta ba ngày không xuống được giường, có thể thấy ông ta xuống rất nặng tay.”
“Gậy đầu rồng? Nghe có vẻ rất lợi hại.” Nguyên Chiêu Lâm hận không thể tới gặp Tiêu Dao Công ngay, cô thật sự quá sùng bái ông ta.

“Tất nhiên rồi, gậy đầu rồng này là do Thái Thượng Hoàng ban cho ông ta, trên đánh hôn quân...”
Nguyên Chiêu Lâm không nhịn được tiếp lời: “Dưới đánh gian thần.”
Hoằng Kỳ ngẩn người: “Vương phi biết ư?”
Người hiện đại nào mà chẳng biết, có gì đâu mà ngạc nhiên.

Nguyên Chiêu Lâm nhiệt huyết sôi trào: “Nếu Tiêu Dao Công có thể khống chế Huệ Đỉnh Hầu, vậy ta sẽ đi cầu xin ông ta.”
Khuôn mặt đang sưng của Vũ Văn Dụ nhất thời u ám: “Ngươi đi tìm ông ta? Ta không cho phép!”

“Rốt cuộc Vương gia chướng mắt ông ta ở chỗ nào?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi, một vị anh hùng vĩ đại như thế, hắn dựa vào cái gì mà chướng mắt người ta?
“Ta không cho là không cho!” Vũ Văn Dụ đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám đi, bản vương sẽ đánh gãy chân ngươi.”
“Chúng ta đã giao ước, nên ngươi không được xuống tay với ta.” Nguyên Chiêu Lâm dựa vào lý lẽ tranh luận.

Vũ Văn Dụ hừ lạnh: “Bản vương sẽ không đích thân ra tay.”
Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt, cô quên mất rằng hắn có rất nhiều thuộc hạ, nhưng mặc kệ hắn có đích thân ra tay hay không, thì ý nghĩa vẫn như nhau, không được dùng vũ lực với cô.

“Nếu ta không đi tìm Tiêu Dao Công, thì Vương gia có cách nào không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

“Sao bản vương phải giúp muội muội ngươi?”
“Đó là em vợ của ngươi.”
“Ngươi đã nói, sớm muộn gì bản vương cũng bỏ ngươi, ngươi đừng quên lời nói chắc như đinh đóng cột của ngươi.” Vũ Văn Dụ cảm thấy cuối cùng hắn cũng xả được giận, bà nội nó, người phụ nữ ngu ngốc này, luôn miệng nói bỏ vợ, làm như hắn không dám vậy.

Nguyên Chiêu Lâm nói sâu xa: “Vương gia, đừng tin những gì con gái nói.”
“Nên...” Vũ Văn Dụ muốn híp mắt lại, nhưng nhận ra vừa híp lại đã nhắm tịt mắt, nên trong lòng càng nén giận: “Ngươi nói không được đánh ngươi, cũng là không đáng tin?”
Nguyên Chiêu Lâm ngạc nhiên nhận ra, thật ra câu nói này có thể đảo ngược như vậy, Vũ Văn Dụ đã phản ứng nhạy bén hơn trước rồi.

Có lẽ cô đã lãng phí một con vịt, cũng như thời gian và tâm tư để làm nó.

- -------------------.


Bình Luận (0)
Comment