Địa Quốc là quốc gia rộng lớn, hầu như mỗi một tộc đều có mảnh đất sinh hoạt phân chia khu vực quần cư, đặc biệt là Ma tộc cùng Thú tộc, nước giếng không phạm vào nước sông.
Hiếm thấy chính là, ở bên trong mỗi một tộc, đều có thể thấy thân ảnh Nhân tộc, Nhân tộc bởi vì không có chủng tộc trên người chỉ có năng lực bình thường, đồng thời tuổi thọ cũng ngắn chỉ vẻn vẹn trăm năm, đối với những chủng tộc khác mà nói căn bản không tạo thành sức uy hiếp.
Thế cho nên, Nhân tộc vẫn luôn an phận sinh hoạt trong các bộ tộc khác.
Đương nhiên, Nhân tộc không có năng lực cùng tuổi thọ không dài nên bọn họ chỉ có thể an ổn sinh tồn trong các bộ tộc khác cũng là một trong những nguyên nhân, còn có thêm một nguyên nhân trọng yếu khác, chỉ có Nhân tộc mới có giống cái, mới có thể khiến cho chủng tộc trong lúc đó huyết mạch sinh sôi sinh sản sẽ không ngừng đi xuống.
Cân nhắc đến đời sau, các chủng tộc trong lúc đó không thể không tiếp thu Nhân tộc cùng cư trú với bọn họ, ở lại, sinh trưởng, rồi sinh sản.
Nhân tộc bởi vì nguyên nhân tự thân, vì lẽ đó bình thường bọn họ đều rất ôn hòa, tuy rằng không thiếu có một ít người tương đối khác loại, thế nhưng phần lớn mà nói, bản tính của Nhân tộc so sánh với những chủng tộc khác, đều tốt đẹp hơn rất nhiều.
Mỗi một nơi các chủng tộc sinh hoạt lẫn nhau đều có một vương giả thống trị, vương giả trong lúc đó không can dự vào sinh hoạt của bộ tộc, nhưng ngự trị trên những phàm dân bách tính, thống trị Tinh Linh chính là Tinh Linh Hoàng.
Cứ mỗi một trăm năm Tinh Linh Hoàng sẽ tranh cử một lần, nội dung tỷ thí chính là dựa vào bản lãnh của chính mình đi đến Thú tộc đi vào bên trong tìm tới Thần Thú Dục Hỏa Phượng Hoàng từ trong tay hắn ngắt một chiếc lông chim Kim Vũ, đồng thời đánh bại Tinh Linh Hoàng ban đầu.
Tinh Linh trăm tuổi thành niên, từ sau đó sẽ không bao giờ chết, dung mạo sẽ không có bất kỳ lão hóa theo thời gian.
Nhân tộc nếu muốn được vĩnh sinh, phải đến được Tinh Linh tộc, Ma tộc hoặc là Thú tộc giống đực tự nguyện kết hợp hơn nữa phải hạ khế ước sinh tử, khi khế ước thành lập, Nhân tộc liền có thể cùng người đó ký kết khế ước đồng sinh cộng tử.
Nếu Nhân tộc kết hợp cũng định ra khế ước cùng giống đực là Tinh Linh, như vậy giống cái Nhân tộc đó sẽ giống Tinh Linh, vĩnh sinh.
—— chỉ cần vạn vật bất diệt, Tinh Linh bất tử, giống cái cùng Tinh Linh ký kết khế ước, liền có thể vĩnh sinh.
Thế nhưng, giống cái ký kết khế ước nếu phát sinh quan hệ với giống đực khác, khế ước hết hiệu lực, giống cái Nhân tộc sẽ rơi vào địa ngục Vô Gian, vĩnh sinh vĩnh thế nhận hết mọi đau đớn.
Và như thế, giống đực đã cùng giống cái ký kết khế ước, cũng chết theo.
—— Tương tự, nếu giống đực đã ký kết khế ước với giống cái mà lại phát sinh quan hệ ngoài luồng, như vậy, giống đực đã cưỡng bách giống cái kia, sẽ phải chịu trừng phạt, mà giống cái cùng nguyên chủ ký kết khế ước sẽ mất đi hiệu lực, trừ khi nguyên chủ nguyện ý một lần nữa cùng hắn ký kết.
Thế cho nên, loại khế ước này có rất ít giống đực nguyện ý cùng giống cái ký kết, dưới cái nhìn của bọn họ, Nhân tộc quá nhỏ bé, yếu đuối, nhu nhược, cùng giống cái Nhân tộc kết hợp sau đó sinh sản đời sau nhất định là phải làm, thế nhưng bọn họ rất ít kết hợp làm chuyện hôn nhân trọng đại như thế này.
Chờ khi giống cái Nhân tộc từ từ già yếu đi, nhóm giống đực sẽ vứt bỏ bọn họ ngay lập tức, đi tìm tân hoan mới.
……
Từ trong miệng Thiên Dịch nghe được thế giới quan trong thế giới kỳ dị này, Thường Cảnh lại yên lặng không nói gì.
Thế giới thần kỳ như vậy, rốt cuộc vì cái gì mà tồn tại được vậy!
“Em đừng lo lắng, chờ ta thành niên, ta sẽ cùng em ký kết khế ước sinh tử, chúng ta đồng sinh cộng tử, như vậy Tiểu Cảnh vẫn có thể luôn bên cạnh ta nha.”
Thiên Dịch nhìn thấy Thường Cảnh bỗng nhiên trầm mặc, nghĩ đến là bởi vì chính mình đã nói giống đực sẽ vứt bỏ giống cái khi tuổi về già nên cảm thấy chua xót, cho nên mới buột miệng thốt ra.
Có điều nó thật sự rất thích người vợ mà nó đã mua được, vì lẽ đó ký kết khế ước sinh tử gì chứ, cũng không phải thuận miệng mà nói ra đâu.
Thiên Dịch nhớ rõ cha của chính mình nói cho nó biết, nếu tương lai con gặp được người mình thích, tuyệt đối không nên do dự, nhân lúc còn sớm phải đoạt lấy trong tay, sau khi trưởng thành phải cùng với người ấy ký kết khế ước sinh tử, nếu không, đợi đến khi người đó đã đến ngưỡng cửa tử vong, hối hận cũng đã quá muộn.
Bởi vì, ông nội Thiên Dịch chính là thí dụ điển hình, khi bà nội sáu mươi mấy tuổi qua đời, chỉ trong một đêm, tóc liền trở thành bạc trắng.
Sau vụ đó, ông liền nói cho cha Thiên Dịch biết, phải quý trọng người bạn đời trước mắt, lưu lại câu nói này, liền rời khỏi, đi ra bên ngoài khám phá các chủng tộc khác.
“Cái gì!” Thường Cảnh nghe xong lời Thiên Dịch không phải không khiếp sợ, sau khi nghe xong sự tình trong thế giới ly kỳ này, y đã rõ ràng, thân phận mình trong lúc này có bao nhiêu là thấp hèn.
“Tiểu Cảnh, ta sẽ không lừa gạt em, bởi vì khi ánh mắt ta lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Cảnh, ta đã rất thích rất thích rồi.” Thiên Dịch ôm lấy cánh tay Thường Cảnh, chăm chú không buông, ánh mắt như sao trời lộng lẫy sáng óng ánh.
Điều này làm cho Thường Cảnh muốn thốt ‘Đừng đùa’ lại phải nuốt trở vào trong, y cảm thấy nếu như mình nói ra câu nói này, sẽ xúc phạm tới đứa bé trước mắt này.
Nuốt câu nói trở vào trong, Thường Cảnh nín nhịn nửa buổi mới phun ra một câu: “…… Cảm ơn.”
Thiên Dịch nghe xong, cười híp mắt.
Hai người yên tĩnh trong chốc lát, liền nghe được tiếng bụng Thường Cảnh réo vang, tình huống như vậy vốn một mặt không kinh sợ đến mức bình thản rốt cuộc xuất hiện vết rách.
Khóe miệng giật giật, y xem xét liếc mắt nhìn Thiên Dịch ngồi bên cạnh, lúc này mới không tình nguyện nói ra ý nghĩ của riêng mình, “Thật ra, ở đây có thức ăn không? Anh đói rồi……”
“Có, Tiểu Cảnh đợi một lát, ta đi lấy ngay bây giờ.” Nói xong liền thả cánh tay Thường Cảnh nhảy xuống giường, có điều mới đi được hai bước, lại quay đầu chăm chú nói với Thường Cảnh: “Tiểu Cảnh, em phải gọi ta là Thiên Dịch.”
“…… Được rồi, Thiên Dịch.” Thường Cảnh cũng không hề gì, rất thoải mái gọi ra tên.
Thường Cảnh nhìn bóng lưng Thiên Dịch chạy ra khỏi phòng, cũng từ trên giường bước xuống, từ lúc tỉnh lại y chỉ toàn ở trên giường, lúc nãy vẫn chưa có điều kiện quan sát nơi ở một chút.
Gian nhà gỗ không lớn lắm, đại khái khoảng chừng hai mươi mấy mét vuông, ở gần tường đặt một chiếc giường, ở giữa nhà đặt một cái bàn cùng với ít ghế nhỏ xung quanh, cuối giường đặt vài cái rương lớn —— chủ yếu là để quần áo.
Đơn giản mà nói, gian phòng bố trí rất đơn giản, bên góc nhà còn chất đống một chút vật phẩm, thế nhưng, cũng không có sạch sẽ là bao.
Thường Cảnh suy nghĩ, nơi ở của đứa nhỏ vị thành niên, sao có thể sạch sẽ chỉnh tề cơ chứ, có thể giúp mình mỗi ngày ăn no, thế là đã rất lợi hại rồi.
Tuy rằng, Tinh Linh vị thành niên này tuổi tác so với y lớn hơn rất nhiều lần.
Xem xong nhà ở, Thường Cảnh ra khỏi phòng đi ra phía ngoài.
Lúc này, Thiên Dịch đang ở tiểu viện dựng ‘phòng bếp’ đơn sơ nỗ lực nhóm lửa nấu cơm.
Thường Cảnh nhìn thấy cảnh này, không biết như thế nào, trong lòng chua xót. Y chưa từng cảm nhận được sự quan tâm đến như vậy.
Trước khi xuyên qua, Thường Cảnh là một cô nhi, không cha không mẹ, từ nhỏ sống ở cô nhi viện dần lớn lên, tuy rằng lão viện trưởng trong cô nhi viện đối xử với y rất tốt, nhưng mấy đứa trẻ trong cô nhi viện rất nhiều, một trái tim bị chia ra nhiều phần, có thể nghĩ đến, được quan tâm cùng yêu thương sẽ từ từ giảm thiểu đi.
Hiện tại, dưới cái nhìn của y nhận thức Thiên Dịch còn chưa tới một ngày, nhưng bởi vì mình nói một câu đói bụng nó liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm…… Khiến trong lòng y thật sự ấm áp.
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, Thường Cảnh đi tới bên người Thiên Dịch, đưa tay lấy cái muỗng trong tay nó, đưa một tay khác đẩy Thiên Dịch rời khỏi phòng bếp.
“Cậu đi nghỉ ngơi đi, để anh nấu cơm là được rồi.”
Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh, Thường Cảnh như có cảm giác trên mặt mình dính thứ gì đó, liền nghe đứa nhỏ nói: “Tiểu Cảnh là người vợ thật tốt.”
Suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, Thường Cảnh khóe miệng giật giật, y thật sự rất muốn rống to một câu, lão tử * là đàn ông, nếu không tin, mày xem đi, lão tử có họa mi đó!!!
Nhưng mà, cái thế giới hố cha này đã nhận định khóe mắt ai có dấu ấn hoa đào nở rộ thì người đó chính là giống cái, hơn nữa Thường Cảnh không biết vì sao xui xẻo vì cái gì một giấc tỉnh lại bên khóe mắt thật sự có đóa hoa đào nở rộ……
Thế cho nên, y hiện tại cũng chỉ đành im lặng không nói, bởi vì, y căn bản không có cách nào giải thích rõ ràng.
Ở thế giới này, y chính là giống cái, sẽ sinh ra đứa bé giống cái……
Nói đi thì cũng nói lại, Thiên Dịch hiện tại vẫn chưa thành niên, ai biết sau khi trưởng thành có còn tiếp tục thích y nữa không? Thường Cảnh nghĩ, mặc kệ nó, chuyện này đợi đến khi ba năm sau rồi hẵng nói, nếu như y không muốn, Thiên Dịch cũng không thể ép buộc chính mình đi?
Vừa nghĩ như thế, Thường Cảnh liền yên tâm.
Ở thế giới này sinh hoạt cũng không tồi, hơn nữa y cũng rất thích Thiên Dịch, xem nó như là em trai đối xử không phải là được rồi sao?
Càng nghĩ càng thấy ý nghĩ này rất tốt, Thường Cảnh cũng rất lạc quan đem lời ‘Người vợ’ trong miệng Thiên Dịch, trực tiếp xem như đang gọi anh trai.
……
Rất nhanh, Thường Cảnh đã làm xong cơm, gọi Thiên Dịch bắt đầu đi vào phòng.
Chính y bưng hai chén cơm đi theo phía sau Thiên Dịch vào phòng, ở bàn bên cạnh ngồi xuống.
Thường Cảnh đặt cơm trước mặt đứa nhỏ, chính mình cầm lấy đũa trúc đặt ở một bên say sưa bắt đầu ăn cơm ngon lành.
Ăn vài miếng, Thường Cảnh phát hiện Thiên Dịch không có ý định cầm đũa, liền nghi ngờ hỏi: “Thiên Dịch, cậu không ăn sao? Không đói bụng à?”
“Tiểu Cảnh cứ ăn. Ta là Tinh Linh, không cần ăn cơm.” Thiên Dịch đưa tay cầm lấy đũa trúc, sau đó hướng về dĩa thức ăn duỗi chiếc đũa ra.
Bỏ vào trong miệng nhai nuốt, đôi mắt Thiên Dịch liền sáng lên, “Tiểu Cảnh làm thức ăn ngon quá.” Sau đó lại tiếp tục cảm khái một câu: “Haizz, có người vợ thật là tốt nha.”
Bởi vì Tinh Linh chỉ ăn những món đồ chay, cũng không cần phải ăn cơm.
Chính vì thế, từ khi Thiên Dịch rời xa cha mình, cũng không còn ăn cơm nữa, đương nhiên nguyên nhân trực tiếp vẫn là Thiên Dịch không hay đi nấu cơm.
Vào lúc này, một lần nữa được ăn thức ăn nóng hổi hầm hập, Thiên Dịch còn có chút không quen.
Nhìn Thường Cảnh nghe xong lời này của mình dáng vẻ nhăn chặt mày lại, Thiên Dịch sờ sờ đầu của mình, cười cộc lốc, “Bởi vì ta không hay làm cơm, Tiểu Cảnh thật là lợi hại.”
Thường Cảnh thở dài, dùng đũa trúc của mình gắp cho Thiên Dịch vài món đồ ăn đặt vào trong chén nó, nói rằng: “Ăn đi, sau này anh sẽ nấu cơm cho cậu ăn.”
Thiên Dịch nghe xong câu nói này của Thường Cảnh, cười cực kỳ thỏa mãn.
Kỳ thật Thường Cảnh còn chưa kịp phản ứng, chính mình nói những lời này, đã trở thành một lời hứa hẹn.
Hết chương 2