Dưỡng Công Ký

Chương 22

Có điều rất nhanh, Thường Cảnh liền đem ánh mắt thu hồi, bởi vì y phát hiện, nhìn một người xa lạ như vậy, đó là hành vi không lễ phép.

Tuy rằng trong lòng rất thán phục, thế nhưng trên mặt đã bình thản như cũ. Thường Cảnh tự nhận là, từ trước cho tới nay chưa từng gặp qua nam nhân đứng đối diện kia, tướng mạo lẫn khí chất, khiến y không thể nói ra cảm thụ của mình.

Kinh diễm! Không, cái từ này không thể hình dung được ấn tượng đầu tiên khi nhìn đến.

Thường Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, có hâm mộ lẫn ghen tị, đó là một loại cảm giác kinh diễm quen thuộc đi.

Tuy rằng tướng mạo Thiên Dịch cũng cực kỳ tốt, thế nhưng hiển nhiên, đối diện với nam nhân càng ưu tú, hơn nữa khí chất của nam nhân kia nhìn thật bất đồng.

“Tiểu Cảnh?” Thiên Dịch đứng phía sau Thường Cảnh, cũng không chú ý tới người đứng phía trước đang thất thần, cậu chỉ là hiếu kỳ, tại sao Thiên Dịch lại không đi.

“Ừ, Thiên Dịch, chúng ta đi thôi.” Trả lời một câu, Thiên Dịch liền dẫn đầu đi ra cửa phòng, hướng tới chỗ cầu thang đi đến.

Thiên Dịch đi phía sau chỉ cách vị trí Thường Cảnh một bàn tay, ở vị trí của cậu, có thể nhìn thấy, chỉ cách một bước là có thể sánh vai đi cùng, lúc này lông mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Mím đôi môi có chút khô khốc, ánh mắt Thiên Dịch từ trên người Thường Cảnh vẫn chưa rời đi.

Sáng sớm hôm nay vừa hôn môi, hiện tại nghĩ đến hồi ức này vẫn mang đến cảm giác tươi đẹp, Thiên Dịch hiểu rõ mình, luyến tiếc cảm giác này.

—— có điều, vợ mình hiện tại đang trầm mặc, là do buổi sáng mình tùy tiện hôn môi sao?

Nghĩ đến đây ánh mắt Thiên Dịch lóe sáng, đôi mắt nhìn Thường Cảnh trở nên càng thâm thúy hơn.

Hai người cứ như vậy trầm mặc đi tới cầu thang, thậm chí xuống tới phòng khách.

Hai người xuất hiện, gây sự chú ý đến tất cả mọi người đang dùng cơm, bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn Thường Cảnh cùng Thiên Dịch một chút, cũng không nhìn quá nhiều, lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục dùng bữa sáng.

Tiểu nhị cười híp mắt xuất hiện trước mặt Thường Cảnh cùng Thiên Dịch, dẫn bọn họ đi tới bàn trống.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thường Cảnh liền nâng hai tay lên, đặt lên mặt bàn đã có dấu hiệu xưa cũ, hai tay nâng khuôn mặt của mình, ánh mắt nhìn xa xăm, chăm chú quan sát cảnh vật ngoài đường.

Thiên Dịch đôi mắt không chớp nhìn Thường Cảnh, rất sợ nếu mình chỉ cần chớp mắt một cái thôi, người vợ trước mắt này, biến mất không còn thấy tăm hơi.

Lúc này, cậu không có lúc nào là không chờ mong, mình nhanh chóng thành niên. Bởi vì vào lúc đó, cậu sẽ cùng Thường Cảnh thành hôn, ký kết khế ước sinh tử, có như vậy, cậu không cần phải lo lắng, lúc này vợ mình ngồi ngay trước mặt, sẽ đột nhiên biến mất không còn thấy nữa.

Hai người trầm mặc, đợi đến khi sáng sớm Thiên Dịch nhìn thấy nam nhân kia xuất hiện.

Nam nhân rất thong dong đi xuống lầu, trong ánh mắt của tất cả mọi người có mặt trong phòng, không nhìn đến tiểu nhị muốn dẫn hắn đi đến đúng vị trí, đường hoàng đi tới bên bàn Thường Cảnh cùng Thiên Dịch đang ngồi.

Cúi đầu, hắn không nhìn Thiên Dịch ngồi một bên, mà là đưa ánh nhìn về phía Thường Cảnh.

Con ngươi sẫm màu phản chiếu hoàn toàn nét mặt có chút kinh ngạc của Thường Cảnh, bỗng nhiên hắn câu môi nở nụ cười, âm thanh trầm thấp gợi cảm, “Xin hỏi, ta có được may mắn cùng cậu đồng thời dùng cơm?”

Thường Cảnh khẽ nhếch miệng, hiển nhiên là kinh ngạc.

Có điều, trải qua sự kiện Rohan cùng với sự kiện ở trong núi gặp thú Ly Lực, khiến Thường Cảnh càng hiểu chế độ của thế giới này, ừm, hoặc là nói chính là quy tắc.

—— giống cái, vĩnh viễn đứng ở vị trí yếu ớt.

Cho nên, cho dù nam nhân có hỏi mình, Thường Cảnh vẫn quay đầu nhìn Thiên Dịch, hỏi dò ý kiến của cậu.

Thiên Dịch cau mày, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, hơn nữa còn là một tên Ma tộc.

“Ngươi là ai.” Thiên Dịch giọng nói lạnh lùng, xuất phát từ ý tứ bảo vệ, cậu đứng lên, hơn nữa hướng về phía trước vài bước, vừa vặn đứng ngay giữa nam nhân cùng Thường Cảnh, tách hai người bọn họ ra.

Nam nhân lúc này mới đưa mắt từ trên người Thường Cảnh chuyển qua trên người Thiên Dịch.

Con ngươi màu đen lẳng lặng nhìn Thiên Dịch trong chốc lát, hắn mới dùng ngữ khí bình thản mở miệng, “Bỉ Nặc ・ Phục Ân.”

“Ta tưởng, nơi này còn rất nhiều bàn trống.” Thiên Dịch mở miệng, ngữ khí không một chút nào hòa hoãn, cho dù nam nhân đã báo ra tên của chính mình thì cũng vẫn là như vậy.

“Hay là, ngài có thể chọn vị trí ở bên kia.”

Tiểu nhị đứng ở một bên nở nụ cười nịnh hót, đưa tay vì nam nhân chỉ đến vị trí gần góc tối, nơi đó hẻo lánh, hơn nữa cũng khá là yên tĩnh —— anh cho rằng, nam nhân là bởi vì, vị trí của hắn quá gần người khác, nên có vẻ sẽ ồn ào.

Lắc lắc đầu, nam nhân cũng giống như đêm qua nhất định phải ở cạnh bọn họ, vẫn không có ý định chuyển động thân thể, mà đôi mắt ấy, bình thản không gợn sóng nhìn Thiên Dịch.

Thường Cảnh nghĩ, nếu cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, hơn nữa, cũng chỉ là ngồi chung một cái bàn thôi mà, hẳn là có thể được đi. Thế là, y đưa tay kéo kéo vạt áo Thiên Dịch, nhỏ giọng nói: “Thiên Dịch, hay là, chúng ta cứ để hắn ngồi chung một chỗ đi.”

Thường Cảnh vừa lên tiếng, quả thật xem như giải vây dùm tiểu nhị, chỉ thấy anh lập tức mỉm cười, “Tôi sẽ vì ngài chuẩn bị bữa sáng.” Dứt lời, liền vội vàng rời đi, nhìn bóng lưng kia, như đã sớm không biết đã chờ đợi trong bao lâu.

Thường Cảnh nói xong, khiến Thiên Dịch phải suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm thấy trong đại sảnh đại đa số ánh mắt đều tập trung trên người bọn họ, vì thế mặt liền lạnh đi, cực không tình nguyện, hầu như khó có thể nhìn thấy, gật đầu một cái.

Có điều, cậu ngồi xuống, không phải là vị trí bên trái Thường Cảnh, mà là đổi thành bên tay phải.

Thiên Dịch lúc này bày ra tâm tình khó chịu cùng bất mãn, khiến Thường Cảnh thả lỏng lông mày, mỉm cười nhàn nhạt.

Y đưa tay vỗ lên mu bàn tay Thiên Dịch, trấn an tâm tình cậu.

Nam nhân vẫn chưa ngồi xuống bên người Thiên Dịch, mà là đi tới bàn đối diện, ngồi xuống, cứ như vậy, hắn cùng Thường Cảnh và Thiên Dịch mặt đối mặt.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của hắn lại lần nữa nhìn trên người Thường Cảnh, tiếp tục không nhìn đến Thiên Dịch đang phẫn nộ cực kỳ.

Nam nhân xuất hiện, khiến bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, Thường Cảnh muốn đánh vỡ bầu không khí có chút quỷ dị này, con ngươi xoay một vòng, hỏi: “Tại sao anh cứ nhìn tôi mãi thế?”

…… Sau khi Thường Cảnh nói xong ngay lập tức liền hối hận rồi, câu này vừa thốt ra khỏi miệng vốn bầu không khí đang đông cứng đột nhiên down đến băng điểm, điều này làm cho y hận không thể lấy lời nói vừa rồi nuốt trở lại vào trong.

Vì muốn bầu không khí ấm áp trở lại, Thường Cảnh không thể làm gì khác hơn là ngốc nghếch sờ lên tóc chính mình, ngắc ngứ khóe miệng, lộ ra nụ cười, nhanh chóng chớp chớp đôi mắt, nỗ lực rời xa vừa nãy mình quá não tàn, hỏi ra vấn đề đó.

“Bỉ Nặc là họ anh sao?”

Tẻ nhạt, gió thổi hiu quạnh, Thường Cảnh cảm giác được Thiên Dịch dường như đang cười.

Xoay chuyển đầu mình, Thường Cảnh nhìn về phía Thiên Dịch, lập tức liền đối đầu với con ngươi xanh biếc, trong đôi mắt đó, có ý cười nhàn nhạt, phảng phất vừa rồi khí lạnh kia như chưa bao giờ xuất hiện.

“Tiểu Cảnh, họ của Ma tộc, là ở phía sau.” Ôn thanh vì Thường Cảnh giải thích, Thiên Dịch đưa tay sờ lên tóc người bên cạnh, cảm thụ khi chạm được trong lúc đó, cảm giác rất mềm mại nhu hòa.

Thiên Dịch biết Thường Cảnh chỉ vì không muốn bữa sáng sẽ có bầu không khí cứng ngắc, cho nên phải tìm ra chủ đề để nói, thế cho nên, khóe miệng cậu cứng ngắc, trước tiên đối với Ma tộc ngồi đối diện cậu, lộ ra ý cười.

Khi Thường Cảnh đã hiểu rõ, y liền quay đầu lại, vô tình đối đầu với đôi con ngươi màu đen đối diện.

Điều này làm cho Thường Cảnh có chút buồn bực nghĩ, lẽ nào trên mặt mình nở ra một đóa hoa sao? Nếu không phải thế thì tại làm sao lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, thậm chí bọn họ còn chưa hề quen biết nhau, lúc này cứ như vậy không chớp mắt nhìn chằm chằm mình mãnh liệt đến như vậy.

“Vậy thì, Bỉ Nặc…… Ờ, tôi có thể gọi anh như thế không?” Thường Cảnh suy nghĩ, cuối cùng vẫn không muốn gọi Phục Ân tiên sinh.

Dù sao, nơi này cũng không phải thế giới phương tây, cái từ ‘Tiên sinh’ này, có chút quá mức hiện đại rồi.

Trong đáy mắt Thường Cảnh, đại lục này tuy rằng có Tinh Linh là chủng tộc khiến y không thể nào đoán trước, thế nhưng trên bản chất, tuyệt đối giống phong cách thiên hướng Thiên Triều, cho nên sẽ không có khả năng có từ ‘Tiên sinh’ xuất hiện.

“Tiểu Cảnh, em nên gọi hắn là Phục Ân tiên sinh.” Thiên Dịch ở một bên nhàn nhạt nói một câu, đoạt lời nam nhân muốn mở miệng trước.

Thường Cảnh đang xoắn xuýt vụ ‘Tiên sinh’ nó quá mức hiện đại chỉ thuộc về thế giới phương tây: “……”

Bỉ Nặc ánh mắt lóe sáng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, khuôn mặt trở nên nhu hòa không ít, hắn nhìn Thường Cảnh, trả lời: “Không, nếu như cậu gọi ta như vậy, ta rất lấy làm vinh hạnh.” Hắn vốn không hề để ý đến Thiên Dịch.

—— ở trong mắt hắn, ngoại trừ Thường Cảnh, căn bản không có người khác.

Thường Cảnh sửng sốt một giây, vẫn dựa theo cách gọi của Thiên Dịch, kêu Bỉ Nặc.

Thiên Dịch nghe xong, ý cười trong đáy mắt càng thêm nồng đậm, trái lại Bỉ Nặc, trên mặt cũng không có chút biểu tình nào, đáy mắt không có quá nhiều gợn sóng, cho dù Thiên Dịch muốn gọi hắn như thế nào, hắn cũng không để ý.

Tiếp đó, bầu không khí lại tẻ nhạt.

Có điều tiểu nhị đúng lúc đưa đến bữa sáng xem như hòa hoãn bầu không khí này, tiểu nhị nụ cười xán lạn khiến Thường Cảnh nhớ tới các tiếp viên phục vụ các vị khách quý, y thật muốn để cho bọn họ tới nhìn, cái gì gọi là phục vụ tối thượng, cách ba mét đã thấy nở nụ cười chuyên nghiệp!

Bữa sáng rất đơn giản, đặt ở trước mặt Thường Cảnh chính là cháo loãng ăn sáng, mà đặt ở trước mặt Bỉ Nặc, đó là bánh mì ốp la.

Đãi ngộ khác biệt như vậy, Thường Cảnh khó hiểu nhìn về hướng Thiên Dịch.

“Tiểu Cảnh, bữa sáng yêu thích của Ma tộc chính là bánh mì ốp la.” Cả đầy mặt mỉm cười, Thiên Dịch đột nhiên cảm thấy, ngày hôm nay Thường Cảnh đặc biệt đáng yêu, nhất là thời điểm y không hiểu, sẽ quay đầu nhìn mình bằng đôi mắt thật to.
Bình Luận (0)
Comment