“Nhanh như vậy sao? Không ở lại thêm một chút nữa?” Tuần Thuyền lôi kéo tay Bỉ Nặc, một đôi mắt vẫn nhìn Thường Cảnh, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, “Tiểu Cảnh có thể lưu lại đây không?”
Bỉ Nặc giúp đỡ người trong ngực nói ra lời muốn biểu đạt lúc sau mới bỗng nhiên ngẩn ra, lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm người nằm trong lòng ngực mới vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, không đồng ý nói: “Jojo, Thường Cảnh là bầu bạn của Thiên Dịch, em không thể yêu cầu như vậy được.” Ta sẽ không cho phép điều này.
Hơi chút bĩu môi, đại khái làm động tác không được nhiều, Jojo không thèm nói nữa ngược lại ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Bỉ Nặc, nhưng đôi mắt kia, vẫn nhìn Thường Cảnh chằm chặp, như đang nói —— lưu lại đi lưu lại đi lưu lại đi tôi còn rất nhiều chuyện muốn hỏi đó!
Nhìn vợ mình bị người khác nhìn chằm chằm, Thiên Dịch bặm môi đưa tay, kéo Thường Cảnh từ trên ghế nhét vào phía sau mình, dùng thân thể mình chặn lại tầm mắt Tuần Thuyền liên tục nhìn chằm chằm lên vợ mình, sắc mặt không tốt ngữ khí không quen mở miệng, lập lại lần thứ n+1: “Tiểu Cảnh thuộc về ta.”
—— được rồi được rồi, chúng tôi đều biết Tiểu Cảnh là của cậu!
Thường Cảnh còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi kéo, suýt chút nữa ngã xuống sấp mặt rồi, có điều mới vừa ổn định thân thể của mình, y liền phát hiện tầm mắt của chính mình đã bị chặn lại —— dáng vẻ Thiên Dịch nhìn từng người trong phòng như nhìn người xấu và tùy thời chuẩn bị ứng chiến, Thường Cảnh trong đầu chỉ toàn dấu ba chấm.
—— lược bớt những điểm cần ý tứ, không cần phải nói rõ ràng ra nữa.
Có điều ngày mai sẽ phải rời đi, Thường Cảnh cảm thấy có chút quá vội vàng, y vất vả lắm mới gặp được Tuần Thuyền xuyên qua giống như mình, vẫn còn chưa nói đủ đâu, làm sao có thể nhanh như vậy rời đi cho được?
Chí ít, cũng phải ở lại một hai ngày chứ.
Vì thế, y từ phía sau Thiên Dịch ló đầu ra, nhìn Bỉ Nặc ôm Tuần Thuyền vào trong ngực, cười ha ha nói: “Tôi không muốn nhanh như thế lại rời đi.”
Đây là Thường Cảnh trực tiếp buột miệng thốt ra nói.
Im lặng.
Vào giờ phút này, Thiên Dịch cùng Bỉ Nặc hai người có biểu hiện đều trở nên có chút kỳ quái.
Sau đó.
Bọn họ hành động.
Mỗi người ôm một người, tự mình ôm lấy vợ mình, hai vị giống đực ở đây cảm thấy, bọn họ nhất định phải đem bầu bạn mình mang về cố gắng dùng hành động biểu thị cho y biết, cái gì gọi là đối với bầu bạn của mình phải chân thành tuyệt đối ——
Vì thế, Thiên Dịch ôm Thường Cảnh đứng lên, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Vốn bốn người còn ở trong phòng khách bỗng nhiên chỉ còn lại hai người.
Tuần Thuyền trong lúc đó, bị người ôm vào trong ngực chớp mắt nhìn Thường Cảnh bị ôm đi lộ ra vẻ mặt mất mát.
Còn một người khác, Bỉ Nặc ôm lấy người đang lộ ra tâm tình mất mát.
Bỉ Nặc mặt đen thui.
Sử dụng thuật thuấn di, hắn trực tiếp từ phòng khách đi đến phòng ngủ, hắn đem người trong lòng ngực cẩn thận từng li từng tí một đặt xuống giường, ngay sau đó, chính mình cũng xoay người đi lên, bá đạo đem người ôm vào trong lòng ngực.
……
Lời nói phân hai đầu, ở một bên khác, Thường Cảnh bị Thiên Dịch ôm trở về phòng, sau đó hạ xuống địa điểm, ở trong phòng đặt một tấm giường rất mềm mại.
—— rất tốt, hai vị giống đực đều rất ăn ý nha, quả nhiên trên giường vẫn là chỗ tốt, trên giường mới thật là tuyệt sắc _(:3∠_.
—— bị ôm lấy theo kiểu công chúa Thiên Dịch ôm lấy hai chân trong tích tắc bay lên không trung, Thường Cảnh mới phát hiện mình nói những câu đó nó ngu xuẩn như thế nào.
Ngồi xếp bằng ở trên giường, Thường Cảnh nhếch miệng về phía Thiên Dịch, âm thanh có một chút áp bách.
“Lỗ hỏng thời không?”
“Chính là đặc sản ở quê hương tụi anh.”
“Không muốn rời đi?”
“…… Lưu lại đây có mấy ngày thôi mà, Tuần Thuyền vừa mới tỉnh lại, anh ở đây tiếp tục giúp y…… Xem một chút.” Ánh mắt Thiên Dịch nhìn chăm chú, câu nói kế tiếp, không còn điểm tự tin nào cả.
Thiên Dịch không nói lời nào, nhìn Thường Cảnh, bên trong tròng mắt màu xanh lục ánh lên từng tia ưu thương.
Nhìn Thường Cảnh đau lòng áy náy.
Đáy lòng liền mềm xuống.
“Thiên Dịch, tụi anh xác thật không có gì cả.” Thường Cảnh xua xua tay, rất chăm chú giải thích, “Huống hồ, hai tụi anh đều là giống cái…… Giống cái cùng giống cái…… Có thể làm được gì?”
Vì muốn dỗ đứa nhỏ nên Thường Cảnh cảm giác tiết tháo mình đều bị vứt hết xuống đất —— lại một lần nữa thừa nhận chính mình là giống cái, loại chuyện này không cần phải tốt đẹp đến thế đâu QAQ
Thiên Dịch vẫn không nói lời nào, khuôn mặt xinh đẹp cách Thường Cảnh chưa đến mười cm, Thường Cảnh cảm giác chỉ cần một hơi thở thôi là có thể ngửi được người trước mặt thở ra mùi CO2.
Đột nhiên Thiên Dịch chợt hắc hóa, khiến Thường Cảnh không kịp ứng phó.
“……”
“……”
“Thiên Dịch, nói một câu có được không?” Đưa tay chọt lên má Thiên Dịch, Thường Cảnh cảm giác miệng mình nói nhiều như muốn sắp khô cả cổ họng rồi.
Vẫn như cũ: “……”
Thở dài một hơi, Thường Cảnh bất đắc dĩ tự giác đem miệng mình tiến tới, hôn lên miệng Thiên Dịch.
Trợn tròn mắt nhìn Thiên Dịch phản ứng.
A, ánh mắt động.
Không ngừng cố gắng.
Vươn đầu lưỡi liếm một phát, liếc mắt nhìn Thiên Dịch phản ứng……
Sau đó, Thường Cảnh mới đợi được Thiên Dịch phản ứng lại…… thân thể của y đột nhiên bị ôm vào trong lòng ngực đối phương, sau đó đảo khách thành chủ, bị hôn ngược lại.
“Tiểu Cảnh……” Thiên Dịch thở dài, hôn lên môi người trong lòng ngực, tựa như con sói đói đói bụng nhiều năm, muốn đem người trong lòng ngực gặm cắn nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi hai người tách ra, đại não Thường Cảnh do không khí không đủ mà có chút chóng mặt —— mặt y đỏ bừng, đôi mắt đầy hơi nước mông lung, môi đỏ chót, hàm dưới còn chưa kịp nuốt xuống nước bọt, nhìn có vẻ hơi dâm mỹ.
Cằm bị nhẹ nhàng nâng lên, Thường Cảnh theo ngón tay ngước đầu lên, đối đầu đôi mắt Thiên Dịch.
“Tiểu Cảnh, ta thật muốn, hoàn toàn có được em!” Như vậy em mới không thể rời bỏ ta.
…… Trời đất ơi, Thượng Đế à, Thiên Dịch bị làm sao vậy!
Cái loại hắc hóa hơn nữa còn có mị lực tăng cao như thế này là do có chuyện gì xảy ra!
Thường Cảnh bây giờ mới biết được các em gái nữ sinh thích mẫu bạn trai như thế nào rồi: nam nhân xấu xa nhưng đáng yêu, nhìn một phát ai cũng yêu mến……
Brừ…… Lạnh quá à.
Vì thế, y ngơ ngác nhìn Thiên Dịch trước mặt, mở miệng nói: “Thiên linh linh địa linh linh, Thiên Dịch đáng yêu mau hiển linh.”
“……”
“……”
Hai người hai mặt nhìn nhau, Thường Cảnh rất nhanh liền phát hiện, chính mình lại một lần nữa làm trò xuẩn ngốc, hơn nữa, quá ngu ngốc.
Cả khuôn mặt y cau có, có điều y vẫn còn đang xoắn xuýt vì sao mình lại làm trò hề như thế này, Thiên Dịch bỗng nhiên phốc bật cười một tiếng.
Vốn gương mặt rất xinh đẹp, hiện tại lại chói mắt vô cùng.
“Tiểu Cảnh, em thật sự rất đáng yêu.” Sờ lên đầu Thường Cảnh, Thiên Dịch nói.
“……” Cũng được, chí ít ra không phải hiền huệ là ổn rồi.
Có điều lời này vừa nói xong, Thiên Dịch rất chăm chú nhìn Thường Cảnh nói: “Tiểu Cảnh, ta không biết giữa em cùng bầu bạn Bỉ Nặc có mối quan hệ gì, thế nhưng em phải nhớ kỹ, y hiện tại là bầu bạn của người ta, cho dù cả hai đều là giống cái, cũng không thể tiếp xúc quá thân mật như vậy.”
Sau đó, lại vô cùng bá đạo đem Thường Cảnh ôm vào trong ngực của mình, ôm thật chặt, tiếp tục nói: “Hơn nữa, trước đó em đã đáp ứng ta chỉ nhìn một mình ta, em là giống cái là vợ ta, ta không thích em ở cùng chung với y.”
Thường Cảnh tựa vào ngực trái Thiên Dịch, chỗ đó chính là trái tim, y nghiêng tai lắng nghe —— thình thịch, thình thịch, thình thịch…… Rất có tiết tấu.
Người trong lòng ngực không nói lời nào, Thiên Dịch cũng không miễn cưỡng, cậu không biết người trong lòng ngực đến từ nơi nào, thuộc về bộ lạc Nhân tộc nào.
Những điều này, cậu không hề để ý.
Cậu chỉ biết là, chính mình dùng mười khối hoàng bảo thạch mua Thường Cảnh về, như vậy y chính là vợ cậu, cậu rất thích vợ mình, chỉ điều đơn giản này thôi, thế là đã đủ!
……
Ngày hôm sau, Thiên Dịch vẫn kiên trì muốn rời khỏi, Bỉ Nặc chỉ giữ lại cho có, thế nhưng khi phát hiện đối phương kiên quyết muốn rời đi, thế là liền từ bỏ.
Tuần Thuyền tuy rằng không vui, thế nhưng đã trải qua ngày hôm qua Bỉ Nặc tự thể nghiệm cùng nhắc lại một chút sự tình, thế là y đành ngoan ngoãn nghe theo.
Trước lúc rời đi, Thường Cảnh sử dụng một lần linh lực chữa trị, chữa khỏi tứ chi cứng ngắc của Tuần Thuyền.
Lần này, y không còn giống như lần đầu sử dụng linh lực chữa trị, sử dụng xong thì liền ngất đi, tuy rằng có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng vẫn xem như là có tinh thần.
Tựa ở trong lòng ngực Thiên Dịch, Thường Cảnh nói: “Anh thử vận động một chút xem, động động tay động động chân.” Tuy rằng y không biết có thể được không. Thế nhưng ngày hôm qua y có đọc quyển sách Hào Dịch đưa cho, trên giấy có viết như thế, thế là y liền nhanh chóng học theo.
Tuần Thuyền nghe lời giật giật tay ——
Ngay lập tức y kinh hỉ phát hiện, chính mình ngay bây giờ có thể nhẹ nhàng hoạt động cổ tay của mình, trong lúc đưa tay, cũng không còn giống như tình trạng trong xương có thứ gì đó mắc kẹt lại.
Quá vui mừng, Tuần Thuyền xém quên đi chính mình phải đi đưa tiễn.
Y kêu Bỉ Nặc chuẩn bị lễ vật mà mình đã cất giấu từ lâu.
“Đây là món đồ duy nhất mà tôi đã mang trên người khi đến thế giới này, nó thuộc về cậu, cậu phải nhớ kỹ đến tôi đó, sau đó phải quay về đây nhìn tôi.” Y cười híp mắt nhìn Thường Cảnh, nghe Bỉ Nặc nói không thiếu một chữ đem lời của y phiên dịch cho đối phương nghe.
“Ừm, em biết rồi.” Nhận lấy cái hộp trên tay Bỉ Nặc, Thường Cảnh suy nghĩ, từ trong bao quần áo lấy ra chiếc áo lông vũ chính mình đã bận khi xuyên qua đến đây, “Cái này xem như là trao đổi, em cho anh này.”
Thời điểm Tuần Thuyền nhìn thấy chiếc áo lông vũ, mắt sáng rực lên.
Phải biết rằng, quần áo lúc trước của y, khi thời gian trôi qua, đã chậm rãi biến thành tro mất rồi, hiện tại một lần nữa nhìn thấy quần áo hiện đại, khiến y cảm thấy quen thuộc cùng vui vẻ.
“Cảm ơn.”
Những lời này, là Bỉ Nặc muốn nói, cũng là lời Tuần Thuyền muốn nói.
Gật gật đầu, sau đó Thiên Dịch ôm lấy Thường Cảnh ngồi vào trên lưng Kỵ Hành thú, nương theo âm thanh oán niệm của Kỵ Hành thú, rời khỏi nơi này.
Hết chương 33