Từ lần đó sau khi ở trên lớp bởi vì bị thầy giáo nói một câu học lại liền khóc lớn, Thường Cảnh đã là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Thế nhưng, chuyện này đối với Thường Cảnh không có một chút ảnh hưởng nào.
Đối với y mà nói, hiện tại mỗi ngày cứ hết giờ học, liền trở về ký túc xá…… Đúng rồi, còn ở trong thư viện điên cuồng đọc sách.
Thường Cảnh hiện tại mỗi ngày giống như người mất hồn, sắc mặt tái nhợt, viền mắt thâm đen càng ngày càng nghiêm trọng, vốn là một thanh niên khi cười lên sẽ rất rực rỡ, hiện tại chỉ còn là bộ mặt không cảm xúc, ánh mắt đã không còn ánh sáng…… Bộ dáng đáng sợ của y khiến Khương Khiêm ở cùng ký túc xá mỗi ngày chuyện cần làm là tập trung tinh thần nhìn y, chỉ lo nếu mình không để ý, cả người sẽ bốc hơi không còn tung tích ——
Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, thì cậu phải làm sao bây giờ!
Thời gian một tháng trôi qua vội vàng, Thường Cảnh mỗi ngày cứ như con nghiện vật vờ mệt mỏi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở ưu thương.
Mới ban đầu Khương Khiêm cũng cho rằng y bởi vì bị thầy giáo già nói câu bắt học lại, thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, cậu cuối cùng cũng coi như hiểu rõ ——
Người anh em tốt của mình, rơi vào trạng thái thất tình.
Nếu biết nguyên nhân, vậy thì dễ làm rồi.
Vì thế ngày hôm nay, Khương Khiêm cầm bóp tiền kéo Thường Cảnh đang ngồi trước máy vi tính điên cuồng nhìn tư liệu lịch sử hướng đi ra ngoài ký túc xá, một bên vừa đi còn cười hề hề trêu chọc: “Thường Cảnh à, tôi mới phát hiện hóa ra cậu si tình đến như thế, không phải đang thất tình đấy chứ? Có phải chuyện gì quá mức đâu, cái cô gái kia đúng là không có mắt nhìn người, tội gì cậu cứ để tâm đến chuyện vụn vặt như vậy, người ta không cần cậu nữa, cậu cứ dằn vặt mình như vậy, có câu nói này rất hay: Đổi nữ nhân như thay quần áo!”
“……” Thường Cảnh không nói gì, chỉ đi theo Khương Khiêm.
Khương Khiêm kéo Thường Cảnh ra khỏi ký túc xá đi đến con đường trước mặt cách trường học không xa, đi vào chỗ rẽ, bên trong có vài quán bán đồ nướng BBQ, hiện tại là buổi tối mùa đông, theo đạo lý phải rất là lạnh, thế nhưng các quầy bán đồ nướng vẫn không ít người qua lại.
Tìm một chỗ trống ngồi xuống, Khương Khiêm đặc biệt phóng khoáng gọi các loại đồ nướng còn có cả rượu nữa, dự định để người anh em của mình ăn uống làm hớp bia giải sầu, chỉ cần ngủ một giấc sang ngày mai là có thể trở về trạch nam xuẩn manh Thường Cảnh.
Sau khi gọi món, Khương Khiêm nhìn người trước mắt vẻ mặt rầu rĩ không vui ánh mắt trống rỗng không nhìn thấy mình, miệng không khống chế được chỉ tiếc mài sắt không thành kim mở miệng: “Cậu như vậy là muốn gì, CMN Thường Cảnh cậu có coi tôi là anh em không.” Khương Khiêm thấy mình đã chịu đủ lắm rồi…… Một tháng này, Thường Cảnh như người mất hồn, không nói lời nào, mỗi ngày trôi qua, quả thật như cái xác không hồn.
Nghe xong lời này, Thường Cảnh ngước mắt, ánh mắt lọt vào trong đáy mắt Khương Khiêm, khiến Khương Khiêm muốn bộc lộ thêm nữa liền nuốt vào trong bụng.
Lắc lắc đầu, cậu vỗ vai Thường Cảnh, ý vị sâu xa nói: “Haizz, cậu có chuyện thì nói với tôi một chút, đến cùng là cậu bị làm sao vậy? Thật ra, nếu thất tình, cũng không phải là chuyện gì quá to tát, nếu như cậu không chịu được, ngày mai tôi sẽ tìm mười tám cô gái, để cậu lựa chọn, bảo đảm cậu……”
“Khương Khiêm, người tôi thích, là một người đồng tính.”
Khương Khiêm vẫn còn duy trì khẩu hình miệng, nửa câu nói còn lại còn chưa kịp nói ra đã bị Thường Cảnh trong chớp mắt dọa sợ đến sửng sốt rồi.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, cậu giật giật khóe miệng, mạnh mẽ đập mạnh lên lưng Thường Cảnh, cười ha ha ha điều tiết bầu không khí xấu hổ này, “Đùa gì kì cục vậy, chuyện này không có gì đáng cười đâu.
“Đây không phải chuyện đùa.” Thường Cảnh ngẩng đầu nhìn Khương Khiêm một chút, nói: “Hắn là Tinh Linh, Tinh Linh trong chuyện cổ tích ấy, loại Tinh Linh khi lớn lên có đôi tai nhọn hoắt. Hắn đối với tôi rất tốt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, hắn vẫn chưa thành niên, lúc nào mặt cũng đỏ bừng lên gọi tôi là vợ, nói tôi là do hắn mua được, sau đó chỉ thuộc về mình hắn.”
Nói tới chỗ này, Thường Cảnh tạm dừng một chút, y cảm giác đôi mắt mình lại sắp bắt đầu mờ nhòe rồi.
Y cho rằng nước mắt của mình đã khóc khô cạn, nhưng không nghĩ tới, mắt của y vẫn không khống chế được lại muốn rơi nước mắt.
“Hắn cũng rất bá đạo, ý muốn sở hữu rất mạnh, hắn cứu tôi rất nhiều lần, mỗi khi gặp nguy hiểm, hắn là người đầu tiên lao ra, hắn thích kéo tay tôi nói tôi chỉ thuộc về mình hắn, bá đạo ôm lấy eo tôi, lúc nào hắn cũng nói, có thể để vợ dựa dẫm vào giống đực mới là giống đực ưu tú, sau đó, hiện tại hắn là giống đực ưu tú, bởi vì hắn có thể khiến tôi dựa dẫm……”
Từng câu từng chữ thốt ra, gió ban đêm rất lớn, thổi đến mức khiến cả người rét run, Thường Cảnh quần áo che kín không nhiều, nhưng dường như không cảm giác được từng cơn rét buốt.
Không biết từ lúc nào, rượu cùng đồ nướng đã được đặt lên bàn.
Nhưng Khương Khiêm không động đậy, cậu chỉ duy trì một động tác, cực kỳ cứng ngắc nghe bạn tốt của mình nói ra những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết xx, miệng mở lớn, nửa ngày không khép lại được.
Duy trì một động tác mãi đến khi Thường Cảnh hoàn toàn nói xong xuôi, cậu mới phát sinh một tiếng: “A……”, hoàn toàn không biết nói gì thêm.
Cậu kỳ thật muốn nói, người anh em, không phải cậu đang nằm mơ chứ?
Cậu kỳ thật còn muốn nói, người anh em, có bệnh phải đi chữa, uống thuốc đều đặn vào.
Cậu kỳ thật cấp thiết muốn nói, người anh em, thật sự không thể được, tôi cùng cậu đến khoa tâm thần đi.
Cậu kỳ thật càng muốn nói, người anh em, chuyện xưa này sao có thể đặc sắc như thế này nha, sinh hoạt cùng mộng cảnh sao có thể hòa làm một được……
Nhưng mà, cậu phát hiện, những câu nói này, một chữ cũng không thể thốt ra được.
Bởi vì, cậu nhìn thấy Thường Cảnh ngồi đối diện mình vẫn luôn hoạt bát xuẩn manh lộ ra vẻ mặt như mất đi toàn bộ thế giới. [ tha thứ cho cậu vì không biết phải dùng từ nào để hình dung ]
Bỗng nhiên trong lúc đó, bọn họ không ai nói lời nào.
Thường Cảnh cúi đầu, để nước mắt của mình chảy xuôi, mà Khương Khiêm không biết nên mở miệng như thế nào, làm sao để an ủi, luôn cảm thấy rất bi kịch nha.
Bọn họ đi đến nơi ngăn cách với địa điểm phồn vinh náo nhiệt —— những bàn khác truyền đến âm thanh huyên náo tựa hồ cũng cách bọn họ rất xa.
Trên bàn vốn đồ nướng đang nóng hổi thì giờ đã nguội lạnh mất rồi, không ai động đến nó, cứ lẻ loi đặt ở trên bàn không sạch sẽ mấy, gió cứ mặc sức thổi, lan tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đáng tiếc không hấp dẫn được sự chú ý của hai người bên cạnh.
Một lúc sau.
Khương Khiêm mới tìm lại được âm thanh chính mình.
Cậu miễn cưỡng mỉm cười, chỉ nói ra một câu, “Thường Cảnh, nếu đau lòng, cứ uống rượu đi, đêm nay, anh em chúng ta không say không về.”
Sau đó, hai người bắt đầu uống rượu.
Bọn họ không ai trò chuyện, thế nhưng tình hữu nghị nhiều năm khiến Khương Khiêm có cảm giác đề tài mới vừa rồi hiện tại không thích hợp phải nói đến, cậu cũng không biết phải nói gì, đơn giản, liền không nói nữa.
Rượu uống được hơn nửa, que nướng cũng ăn rất nhiều, nhưng Thường Cảnh vẫn rất tỉnh táo.
Ánh mắt y khổ sở lại bi thương.
Khương Khiêm khẽ cắn răng, dự định đêm nay phải liều mình bồi quân tử mới được.
Hai người vốn uống từ lúc còn náo nhiệt cho đến khi các vị khách ngồi trong bàn từ từ rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thường Cảnh đã mơ hồ say.
Y ôm chai rượu, yên lặng ngồi một chỗ, không quậy phá, chỉ yên lặng đờ người ra, ngơ ngác.
Khương Khiêm cũng uống rất nhiều, thế nhưng vẫn không say đến nỗi hoàn toàn không thể bước đi.
Mơ mơ màng màng nhìn xung quanh một chút, cậu phát hiện mọi người đã đi hết.
Từ trong túi tiền móc tiền ra, cậu vận khí đan điền hướng về ông chủ rống to một tiếng, sau đó tính tiền dẫn Thường Cảnh yên lặng mang trở về.
Hiện tại đã muộn rồi, trở về trường học là không có khả năng.
Thế là, hai người đi bộ chỉ cách trường học không xa đi đến khách sạn ở một đêm.
……
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Khương Khiêm tỉnh lại, phát hiện Thường Cảnh còn dậy sớm hơn mình.
Vào giờ phút này, y xách cái ghế ngồi trên ban công đờ ra nhìn ánh mặt trời bên ngoài.
Khương Khiêm vò vò lung tung đầu tổ quạ của mình, từ trên giường bò dậy, huyệt thái dương nẩy lên từng cơn đau nhức, khiến cậu phải thấp giọng chửi một câu: “Mẹ nó, say rượu đúng là khó chịu!”
Bận lại cái áo khoác ngày hôm qua bị chính mình ném xuống đất, cậu mang đôi dép khách sạn cung cấp một lần đi tới bên người Thường Cảnh.
Không biết nên nói cái gì, cuối cùng, cậu chỉ vỗ lên vai Thường Cảnh.
Quay đầu, Thường Cảnh nhìn Khương Khiêm đứng sau lưng mình, khóe miệng giật giật, vốn trên mặt không hề có cảm xúc, chậm rãi hiện lên nụ cười mỉm, tuy rằng cực kỳ nhẹ, thế nhưng vẫn nhìn ra đó là cười!
Khương Khiêm đôi mắt trợn thật to.
“Thường Cảnh, rốt cuộc cậu cũng cười rồi!” Cậu kinh ngạc bật thốt lên, khoảng cách từ sự kiện phát sinh sau một tháng, cuối cùng cậu mới nhìn thấy Thường Cảnh cười.
“Ừ.” Thường Cảnh đứng lên, y xoay người, ôm lấy Khương Khiêm, “Người anh em, cảm ơn cậu, tôi không có việc gì đâu.”
Vẫn còn phải tiếp tục chặng đường, mặc dù không có Thiên Dịch, y cũng phải sống tiếp nha. Cho nên, Thường Cảnh thu thập tâm tình thật tốt, mỉm cười một lần nữa.
Y biết, chỉ có như vậy, mới không khiến cho người quan tâm đến y một tháng này phải thêm khổ sở nữa.
Về phần y đau khổ…… Cứ bỏ vào trong lòng đi.
Khương Khiêm nhìn Thường Cảnh đã trở lại bình thường, vui vẻ cười rất lớn, chỉ còn thiếu chống nạnh sau đó quay về xuống dưới lầu rống to cho người phía bên dưới biết người anh em của tôi rốt cuộc đã khôi phục bình thường rồi.
Thường Cảnh khẽ cười, tự nói với mình, như vậy là tốt rồi, Thiên Dịch vẫn ở trong ký ức của y.
Nếu đã bình thường, bọn họ cũng phải chuẩn bị trở về trường học.
Nhanh chóng thu dọn xong, hai người bọn họ đi bộ trở về trường học, sáng sớm tiết học tương đối ít, mà bọn họ sáng sớm hôm nay, vừa vặn không có tiết học.
Khách sạn cách trường học không xa.
Bọn họ đi bộ đến đó đại khái mất khoảng chừng mười lăm phút.
Đứng ở đường cái đối diện, Thường Cảnh nhìn cửa trường học, tuy rằng năm tháng đã gột rửa nhưng vẫn thật uy nghiêm trang trọng.
Có chút ngơ ngẩn, mãi đến tận khi Khương Khiêm đứng bên cạnh y hô một tiếng, Thường Cảnh lúc này mới phản hồi lại sau đó bước lên lằn vạch ngang đường cái.
“Này, Thường Cảnh, cậu nghe tin gì chưa, thầy giáo già nói chiều hôm nay sẽ có một thầy giáo nam đến từ nước Anh xa xôi, cao lớn đẹp trai lắm nha.” Đi đến trước cửa trường học, Khương Khiêm chợt nhớ tới ngày hôm qua nghe mấy bạn nữ xôn xao bàn tán vụ này.
“Sao thế, cậu cảm thấy có hứng thú à?” Thường Cảnh nghiêng đầu, cười ha ha hỏi.
Khương Khiêm: “……” Khóe miệng cứng ngắc, cậu không phải là gay nhé.
Đứng tại chỗ ngáp một cái, Khương Khiêm dụi dụi đôi mắt.
“Cậu có muốn trở lại ký túc xá không?” Đụng vào cánh tay Thường Cảnh, Khương Khiêm hỏi.
“Không, tôi có việc đi một chút.”
Nghe xong câu trả lời, Khương Khiêm lườm y, cậu quyết định trước trở về ký túc xá ngủ một giấc.
Cậu tạm biệt Thường Cảnh, chính mình thong dong đi bộ trở về ký túc xá, dọc theo đường đi, tâm tình cậu đều rất tốt ——
Bởi vì, người anh em tốt của mình rốt cuộc đã khôi phục lại bình thường, đây không phải tín hiệu đáng mừng sao.
Nhìn Khương Khiêm rời đi, Thường Cảnh lắc lắc đầu, nụ cười nở trên môi đột nhiên chợt tắt.
Một mình y lững thững đi trên con đường nhỏ trong trường học, bên tai nhét tai nghe MP3, nghe đầu tai nghe truyền đến âm nhạc bi thương, bỗng nhiên nâng khóe miệng, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, “Quả nhiên, thời điểm đau khổ nghe những ca khúc bi thương sẽ càng thêm khổ sở……”
Một đường đi thật dài, Thường Cảnh bất tri bất giác đi đến lớp học.
Y đứng tại chỗ, nhìn lớp học trước mặt y đã đi qua vô số lần, ngây dại ra.
Mãi đến khi, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, y cảm giác tựa hồ mình nghe được tiếng Thiên Dịch.
“Tiểu Cảnh……”
Sau lưng truyền đến tiếng giầy da bước đi trên gạch, Thường Cảnh tuân thủ theo âm thanh đó quay đầu nhìn lại, y há to mồm, đôi mắt trừng lớn.
Người đến thân hình cao lớn kiên cường, trên mặt tuy rằng không tuấn tú cho lắm, thế nhưng ngũ quan cực kỳ tinh xảo, hắn có mái tóc đen bóng thật dài, áo gió màu đen mặc ở bên ngoài tây trang, xem ra tao nhã lại hào phóng, ánh mắt hắn mang theo ý cười cùng nhớ nhung nhìn Thường Cảnh, nhếch miệng, khuôn mặt rất là ôn nhu.
Quan trọng nhất chính là, nam nhân đi tới hướng về Thường Cảnh, đôi mắt hắn, là màu lục sắc.
Một giây sau, Thường Cảnh đưa tay che miệng lại, y phát hiện đôi mắt mình đã ướt sũng.
Cả người run bần bật, y nghe được âm thanh chính mình run rẩy thốt lên câu, “Thiên Dịch.”
Nam nhân đi tới trước mặt Thường Cảnh, thân thể cao lớn đem Thường Cảnh nhốt vào trong lòng ngực mình, hắn than nhẹ, ôn nhu trả lời: “Tiểu Cảnh, anh ở……”
Mà Thường Cảnh được Thiên Dịch ôm vào trong lòng ngực, đã sớm khóc không thành tiếng.
[ kết thúc phiên ngoại ]