Dưỡng Công Ký

Chương 41

Lúc bọn họ rời đi có hỏi ông lão nguyện ý đi cùng bọn họ luôn không, nhưng đã bị cự tuyệt, ông lão không muốn rời đi.

Cho nên bọn họ tự mình rời đi.

Một lần nữa ra đi, vốn đội ngũ hai người một thú nay đã mở rộng thêm, biến thành ba tên Nhân tộc một Tinh Linh một Thú tộc còn có…… Một con Linh Thú ồn ào.

Thiếu niên cùng phụ thân thiếu niên được phép gia nhập đội ngũ, cùng Bạch Hổ đồng thời bộ hành hướng lên phía trước.

Mà Thiên Dịch ôm Thường Cảnh ngồi ở lưng Bony cùng đồng hành với bước chân Bạch Hổ, không nhanh không chậm hướng về phía trước mà đi.

Cho dù trước đó một ngày buổi tối phát sinh sự kiện đám Ung Cùng xâm lấn thôn Nhân tộc, thế nhưng ngày hôm nay, bầu trời vẫn xanh thẳm, ánh mặt trời vẫn xán lạn……

Thế giới này sẽ không vì bất cứ người nào hoặc bộ tộc nào bị tiêu diệt mà trì trệ…… Đây chính là sinh tồn, tàn khốc nhất, cũng là vô tình nhất.

Đi ở bên người Bạch Hổ chính là Chi Bằng, cũng chính là thiếu niên bị câm bước chân bắt đầu lảo đảo, thân mình loạng choạng suýt nữa té ngã, nam nhân Nhân tộc đỡ lấy cánh tay thiếu niên loạng choạng, ngữ khí lo lắng, “Nhược Nhi, con có khỏe không?”

—— bọn họ đã đi mấy ngày rồi, chưa từng dừng lại. Mà Nhân tộc lại quá yếu ớt, giống cái càng gầy yếu hơn, thế cho nên, thiếu niên là người đầu tiên không chịu nổi bước đi không ngừng như thế này.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn quật cường bặm môi lắc đầu, dùng tay khoa tay, nói: “Cha, con không có chuyện gì đâu.”

Nam nhân nghe vậy, dừng bước, xoay người khẩn cầu Bạch Hổ, “Dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, Nhược nhi thân thể của nó không thể chịu được nữa rồi.”

Đánh giá sắc mặt tái nhợt yếu đuối dị thường của thiếu niên, Bạch Hổ nheo mắt, gật gật đầu.

“Được rồi, vậy thì nghỉ ngơi một chút đi.”

Nam nhân nghe được Bạch Hổ đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, đỡ thiếu niên hướng tới dưới tàng cây ngồi xuống.

Bạch Hổ vẫn nhìn thiếu niên, ngay lập tức, nhấc chân tiến về phía trước.

“Cậu tên gì?” Bạch Hổ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên cúi đầu đang nghỉ ngơi, khẩu khí bình thản hỏi.

“……” Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn Bạch Hổ, ánh mắt mờ mịt, ngơ ngác nhìn Bạch Hổ, há miệng ra, không hề có âm thanh nào thốt ra hai chữ.

“Biết viết chữ không? Viết ra đi.” Ánh mắt Bạch Hổ không chút gợn sóng nhìn thiếu niên, ngữ khí hơi ôn nhu một chút.

“Chi Bằng, là Chi Bằng.” Nam nhân trả lời, nghiêng đầu nhìn con trai mình, có chút chua xót cười như muốn khóc, “Nhược nhi khi nó còn nhỏ đã biết nói, nhưng mà, sau một cơn bệnh nặng, nó không còn mở miệng nói được.”

Sờ lên cằm mình, Bạch Hổ gật gật đầu, “Hóa ra, không phải trời sinh.”

Nếu không phải trời sinh, như vậy có thể hồi phục…… Giống cái trước mặt này tuy rằng không phải tuyệt sắc, thế nhưng lại thanh tú nhìn thật hợp mắt, nếu có thể nói chuyện, âm thanh sẽ thật là dễ nghe.

“Anh tên gì?”

Cảm giác góc áo của mình bị kéo, Bạch Hổ cúi đầu, nhìn thấy lớp bùn trên đất, viết ba chữ rất nắn nót, mà thiếu niên viết ba chữ này, nghiêng đầu dùng ánh mắt đen láy nhìn chính mình.

“Bạch Tử.” Thốt ra hai chữ, Bạch Hổ nói tên của mình cho thiếu niên nghe.

“Bạch Tử.” Thiếu niên nghe được lời Bạch Hổ, mở ra khép lại miệng, không hề có một âm thanh niệm đi niệm lại hai chữ này.

Ngay lập tức, vốn trên gương mặt thanh tú tái nhợt hiện ra ý cười.

Bạch Tử nhìn thiếu niên lộ ra ý cười, liền sửng sốt, lập tức nghiêng đầu sang một bên, ném một câu ‘Các ngươi tự mình nghỉ ngơi’ sau đó liền rời đi.

Khi đã đi xa, Bạch Tử nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Thoạt nhìn rất bình thường, khi cười rộ lên lại khá là xinh đẹp…… Có điều, vẫn còn quá nhỏ đi.”

Nhân tộc không nghe được không có nghĩa là Bony cùng Thiên Dịch cách hắn không xa thì không nghe được.

Thiên Dịch ôm lấy người trong lòng ngực mình, toàn tâm toàn ý ở trong lòng lo lắng cho vợ mình, căn bản không đếm xỉa tới Bạch Tử —— đương nhiên, cho dù có rảnh rỗi, cũng không có tâm tình để ý tới Bạch Tử.

Còn Bony, nó đang nhàm chán đến nỗi không có việc gì để làm.

Bởi vì Thường Cảnh còn chìm vào giấc ngủ say, không ai đến đấu võ mồm với nó, hiện tại đúng lúc xuất hiện một con Bạch Hổ, quả thật như từ trên trời rơi xuống để nó bắt nạt (tự Bony nghĩ thế), cho nên, hiện tại không hả hê, thì lúc nào mới hả hê đây.

Thế là, chúng ta lại có một màn như thế này.

“Úi cha cha, lẽ nào nhữ dự định đối với giống cái vị thành niên này ra tay? Há há há, lần đầu tiên ngô mới phát hiện, hóa ra Thú tộc lại cởi mở như vậy nha ——“

Bạch Tử: “……”

“Kỵ Hành thú, ngươi là muốn đấu với ta một trận sao?” Ánh mắt lạnh lẽo, Bạch Tử sắc bén nhìn chằm chằm gương mặt ngựa đang tràn ngập hả hê rất ư là hài lòng.

“Đấu thì đấu, ngon lại đây!” Bony nhấc đầu lên cao, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ nhìn Bạch Tử.

Hai con thú chỉ ồn ào tranh cãi, nhưng đến hồi so đấu thì chưa ai động thủ trước.

Hai người ồn ào ầm ĩ khiến Thường Cảnh trong giấc mơ không cách nào yên tĩnh được, thế là, lông mày y nhíu lại, nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, có chút khó chịu trở mình.

Thiên Dịch cẩn thận từng li từng tí một vỗ lên sống lưng Thường Cảnh, thấp giọng quát lớn: “Bony.”

Bony rụt cổ lại…… Con mắt trợn lên thật lớn, vốn đã muốn bật thốt lên câu nói liền yên lặng nuốt trở vào trong.

“Ha ha ha……”

Bạch Tử: “……” Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, con Linh Thú không có tiết tháo này.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Thiên Dịch trước tiên ôm lấy Thường Cảnh đứng dậy.

“Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi trời tối, tìm tới một thành trấn hoặc một địa phương nào đó có thể nghỉ ngơi.” Tiếng nói của cậu ghìm xuống thật thấp, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vợ nằm trong lòng ngực mình.

Chi Bằng cùng Mạc Lâm cũng đứng lên, tuy rằng vẫn còn mệt mỏi, thế nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc đã tốt hơn rất nhiều, hai người bọn họ cũng biết, chính mình vốn dựa vào bọn họ, cho nên càng không muốn cản trở họ thêm nữa.

Bạch Tử thoáng nhìn Chi Bằng bước đi vẫn còn có chút khập khiễng, hững hờ hỏi: “Có thể đi không?”

Chi Bằng nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười đơn thuần, gật gật đầu, trả lời: “Không sao đâu, tôi có thể kiên trì.”

“Ờ.”

Nếu còn có thể kiên trì, Bạch Tử không hỏi thêm nữa, hắn nhấc chân đuổi kịp bước chân Bony.

……

Đội ngũ năm người một thú cuối cùng cũng coi như trước khi mặt trời lặn đã đi tới thị trấn nhỏ không phồn hoa cho lắm.

Sau khi tiến vào trấn nhỏ, đưa mắt nhìn khắp nơi, dân ở đây rất ít ỏi, hơn nữa cảnh tượng cũng rất vội vã, tựa hồ như phía sau có cái gì đó khủng bố đang truy đuổi bọn họ.

Cửa hàng hai bên đường phố đều đóng cửa, cả tòa trấn nhỏ có vẻ thê lương tịch liêu, rất quạnh quẽ.

Một cơn gió thổi qua, thổi bay đám lá rơi rụng trên mặt đất sau đó hất tung lên không trung rồi tiếp tục bay đi, đối mặt với cảnh tượng như vậy, cả nhóm người Thiên Dịch, có chút ngẩn ngơ.

Nơi này, đã phát sinh chuyện gì?

Làm sao lại, quạnh quẽ như thế này?

Bạch Tử ngăn cản một tên Nhân tộc đang đi tới, hỏi dò: “Nơi này đã phát sinh chuyện gì? Các ngươi……”

Lời còn chưa nói hết, Nhân tộc bị kéo lại tránh thoát tay Bạch Tử nhanh chóng tháo chạy hướng về phía xa, giống như có rắn độc mãnh thú đang tác oai tác quái tại đây ——

Bạch Tử: “……”

Thiên Dịch liếc mắt nhìn Bạch Tử, lại nhìn lướt qua Chi Bằng cùng Mạc Lâm đi bên cạnh hắn, nói: “Đi thôi, những người này chắc chắn sẽ không nói cho chúng ta biết…… Bọn họ xem ra đã rất hoảng sợ cùng bất an…… Đi lên phía trước nhìn xem có thể tìm khách điếm hoặc nhà ở nào đó không.”

Rất hiếm khi thấy cậu nói một câu dài như vậy, Bạch Tử không nhịn được nhìn chằm chằm Thiên Dịch một lúc.

“Nói cũng đúng, vậy thì đi thôi.” Bạch Tử đáp lời, còn ý kiến của hai người kia vốn không được để ý tới, thế cho nên, hai người bọn họ cũng rất thức thời không nói lời nào chỉ là đi theo.

Từ bên cạnh bọn họ có gặp thoáng qua Nhân tộc Thú tộc thậm chí cả Tinh Linh, thế nhưng bọn họ đều không ngoại lệ, biểu hiện trên mặt rất nghiêm trọng, cảnh tượng rất vội vàng……

Thật vất vả, mới tìm được khách điếm còn mở cửa.

Đại sảnh khách điếm vốn trống rỗng không có một ai, ông chủ nằm sấp trên quầy chống đầu ngủ gật, ngay cả người phục vụ cũng không có một người ——

Cho nên, đây là một khách điếm tuy mở cửa nhưng không có một ai ở!

Nhìn Bony thu nhỏ lại một vòng còn Thiên Dịch đang ôm lấy Thường Cảnh trong lòng ngực, lại nghiêng đầu nhìn Chi Bằng cùng Mạc Lâm đứng phía sau, Bạch Tử thở dài một hơi, phi thường tự giác hướng về phía quầy.

Đưa tay đặt trên quầy gõ gõ, Bạch Tử trực tiếp đánh thức ông chủ còn đang ngủ gật.

Ông chủ là một tên Ma tộc, vốn dĩ bị đánh thức vừa định muốn phát hỏa, thế nhưng vừa nhìn thấy y phục trên người Bạch Tử cùng bọn Thiên Dịch phía sau, ngay lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười.

“Quý khách, muốn ở trọ sao, hay chỉ dùng bữa cơm?”

Bạch Tử cau mày, trời sinh Thú tộc cùng Ma tộc không thích lạm bàn, lúc trước chính mình còn bị vài tên Ma tộc đả thương, cho nên khi nhìn thấy ông chủ là Ma tộc, sắc mặt không vui tí nào.

“Ở trọ.” Không kiên nhẫn mở miệng, Bạch Tử hận không thể ngay lập tức xoay người rời đi, thế nhưng…… Một khi bọn họ rời đi khách điếm này, rất có khả năng sẽ ở bờ ở bụi, nếu mà như vậy, vẫn là nên nhịn một chút thì tốt hơn.

“Xin hỏi quý khách muốn ở mấy phòng, phòng thượng hạng hay là phòng phổ thông, phòng phổ thông một ngày một viên ngọc bích, phòng thượng hạng một ngày hai viên ngọc bích, đương nhiên cơm nước đều miễn phí.

Ông chủ rất có tâm, cho dù đối mặt với Thú tộc không thích mình, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười nghênh đón, hết cách rồi, Ma tộc yêu tiền, mới cần đến mấy viên đá quý này đây.

Nếu như Thường Cảnh lúc này tỉnh lại, nhất định sẽ ở trong lòng nhổ nước bọt cái phục vụ cơ bản này ở Trung Hoa đều có.

“Bốn phòng thượng hạng.” Chính mình một phòng, Thường Cảnh cùng Thiên Dịch một phòng, Mạc Lâm cùng Chi Bằng mỗi người một phòng.

Đã hai, ba ngày không có khách đến ở trọ đối với ông chủ mà nói, đây không thể nghi ngờ là món làm ăn quá có hời.

Tâm tình trong phút chốc liền vui vẻ hẳn lên.

Vì thế, ông chủ vẻ mặt vui vẻ, nhiệt tình thành ý hơi khom lưng xuống, đi đằng trước dẫn đường, “Được rồi, mời đi theo tôi.”

Bốn gian phòng đối diện nhau, đối với an bài như thế, Bạch Tử rất vừa lòng, vì thế cũng không tính toán hai viên ngọc bích, trực tiếp ném một viên hồng bảo thạch đến ông chủ.

“Chúng ta sẽ ở lâu một chút, trước tiên đi chuẩn bị chút đồ ăn, nghỉ ngơi xong sẽ xuống ăn ngay.”

Cầm cả một viên hồng bảo thạch, ông chủ hài lòng như muốn nhảy dựng lên, thế nhưng theo lễ nghi cơ bản thường thức của nghề phục vụ, hắn chỉ nỗ lực khắc chế chính mình muốn nhếch lên khóe miệng, tiếp tục lễ phép nói: “Dạ được, tôi sẽ xuống chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.”

—— úi cha cha, hồng bảo thạch đó nha, là mười viên hoàng bảo thạch một trăm viên ngọc bích đó, he he he, lần này lời to rồi.
Bình Luận (0)
Comment