*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đại khái là linh lực cây thế giới thật sự đã suy kiệt, lại chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều Tinh Linh trẻ tuổi trong một đêm đã bạc trắng tóc, linh lực trong cơ thể dần dần biến mất, trong khoảng thời gian ngắn lời đồn thổi đã nổi lên bốn phía, khiến cho Tinh Linh tộc lòng người bàng hoàng.
Hào Dịch ở thôn làng nhỏ vẫn chưa bị lan đến, thế nhưng cũng có lời đồn đại truyền đến nơi đây, vì thế, không mấy ai dao động, nên làm cái gì thì làm cái đó. Thiên Dịch lúc này so với trước đã tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ linh lực biến mất dẫn đến tác dụng phụ ở bên ngoài ra, mặt khác đối với cậu cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm ——
Mà khi linh lực biến mất đi lại dẫn đến chính là Thiên Dịch chỉ trong vòng một ngày thời gian ngủ lại nhiều hơn, thân thể cũng gầy gò đi không ít, có điều thời điểm cậu tỉnh lại, vẫn rất có tinh thần, cậu kiên trì mỗi ngày phải tiến hành tự mình huấn luyện —— tuy rằng hiệu quả không tốt, thế nhưng Thiên Dịch lại kiên cường dị thường.
Ngày hôm đó, sau khi Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch ngủ say, cũng không hề rời đi, mà chỉ lẳng lặng ngồi ở trước giường, hai mắt bình tĩnh nhìn người trên giường, chỉ cần hai mắt dời đi thôi, sẽ không còn cách nào có thể nhìn thấy người nữa.
“……” Muốn nói lại thôi, cuối cùng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã biến thành một tiếng thở dài, rất nhẹ, Thường Cảnh vươn tay tém chặt góc chăn Thiên Dịch, muốn sờ lên khuôn mặt Tinh Linh trẻ tuổi nằm trên giường, nhưng vừa muốn đưa tay ra, liền mau chóng rút về.
Y không dám động, sợ khiến người trên giường thức giấc.
“Xin lỗi, Thiên Dịch.” Khóe miệng hơi nhếch, Thường Cảnh há miệng, không hề có một tiếng động thốt ra một câu nói, sau đó, y liền đứng dậy, xoay người đi ra khỏi phòng, trong phòng hơi thở trở về bình thường, như không có người rời đi.
Trong tiểu viện, Hào Dịch cùng Bony đã từ lâu ở nơi đó chờ đợi Thường Cảnh xuất hiện, Bony vẻ mặt nghiêm túc, đương nhiên có thể nhìn thấy mặt ngựa có tâm tình gì quả thật là chuyện thần kỳ, có điều cũng đúng là có cảm giác rồi.
“Không đổi ý?”
“Dạ.” Thường Cảnh khẽ cười, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây có những Tinh Linh chỉ trong một đêm đã bạc trắng tóc linh lực thân thể cũng bắt đầu dần dần trôi đi có phải là điềm báo chính thức linh lực thế giới này sẽ biến mất?”
“Đúng vậy.” Dừng một chút, Hào Dịch gật đầu, từ lúc bọn Thường Cảnh còn chưa trở về, ông cũng đã biết, thời gian cuối cùng mà cây thế giới nói, gần như là vào lúc này.
“Con biết rồi.” Nghiêng nghiêng đầu, Thường Cảnh đưa tay sờ lên sừng Bony, “Thật ra, dung mạo của mi rất giống một sinh vật trong truyền thuyết ở thế giới của ta đấy.”
Ngược lại y đến từ nơi nào trước mặt Tinh Linh cùng một con Linh Thú đều biết, như vậy không cần thiết phải giấu giếm làm gì, y có thể nói năng thoải mái lời bản thân muốn nói.
“Lại còn có sinh vật lớn lên đẹp trai giống ngô y như đúc sao, nó có đẹp trai như ngô không?” Bony vươn đầu ngựa tiến đến trước mặt Thường Cảnh, hiếu kỳ nói.
“Có chứ, nó được gọi là Độc Giác thú, tượng trưng cho hòa bình thuần khiết tốt đẹp, là một sinh vật rất mỹ lệ.” Như lần đầu tiên mình thấy Bony, dáng vẻ đối phương cao cao tại thượng cùng ánh mắt bễ nghễ chúng sinh, Thường Cảnh lắc lắc đầu, trong lòng cảm thán, khi đó Bony từ từ dần lộ ra dáng vẻ ngốc nghếch khiến trong lòng y tiêu tan hình tượng.
“Ha ha ha ha, quả nhiên hình tượng tương xứng với ngô,” Bony hả hê phe phẩy đuôi mình, “Thôi được, ngô miễn cưỡng cho phép nhữ từ sinh vật đó nhớ đến ngô.”
Khẩu khí kia, như là đang nói ‘Đây là một loại ban ơn, còn không nhanh mang ơn đội nghĩa khóc lóc thảm thiết đi’ đại loại vậy…… Thường Cảnh xấu hổ, bất đắc dĩ đỡ trán nhẹ giọng nở nụ cười.
“Ừ, ta biết rồi.”
Nghe vậy, Bony hưng phấn vui vẻ.
“Bony, Hào thúc, Thiên Dịch giao cho hai người chăm sóc.” Cười xong, Thường Cảnh lúc này mới lạnh nhạt nói: “Tôi đi không biết khi nào mới trở về…… Có lẽ, cũng có khả năng không về được, nếu như tôi không về, hãy thay tôi nói với hắn một tiếng xin lỗi.”
“…… Được.” Hào Dịch gật đầu, biểu hiện phức tạp.
Đến lượt Bony, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Thường Cảnh, sau đó xoay đầu, không nói gì, khóe miệng mím chặt, biểu hiện ra tâm tình lúc này của mình.
Khóe miệng Thường Cảnh trước sau như một vẫn giữ ý cười nhàn nhạt, ánh mắt y nhìn xung quanh, nỗ lực đem hình ảnh trước mắt ghi nhớ vào đáy lòng, sau đó mới chậm rãi đưa mắt hướng về trong phòng…… Tuy rằng không nhìn thấy Thiên Dịch nằm bên trong giường, thế nhưng nơi đó có người mình tâm tâm niệm niệm, y sẽ nhớ rõ.
Một hồi sau.
Thường Cảnh thu tầm mắt lại, biểu hiện khôi phục bình thản, như chỉ đi du lịch quay trở về vậy, “Hào thúc, chúng ta đi được chưa?”
“Không muốn nhìn Thiên Dịch sao?”
“Không cần.” Thường Cảnh nhàn nhạt trả lời, “Nhìn cũng chỉ thêm đau xót mà thôi.”
Nói xong, Thường Cảnh nhấc chân đi ra tiểu viện đầu tiên, y cũng không biết muốn đi nơi nào, có điều y luôn cảm thấy cây thế giới cách nơi này không xa lắm, nếu không Hào Dịch sẽ không sống ở nơi này.
Để Bony ở lại chỗ này chăm sóc Thiên Dịch, Hào Dịch đi theo bước chân Thường Cảnh, bọn họ hướng về trên núi đi đến, thời điểm đi tới chân núi, Hào Dịch gọi lại Thường Cảnh vẫn hướng về phía trước.
“Chính là nơi này.”
Thường Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn phía Hào Dịch, không rõ vì sao, “Nơi này ư? Nhưng mà không có gì hết ạ.”
Hào Dịch mỉm cười, “Có, chỉ là do đường này bị ẩn giấu đi.”
“Như vậy sao.” Xoay người lại, Thường Cảnh lui về bên người Thiên Dịch, vẻ mặt bình thản, ngữ khí ôn hòa.
Hào Dịch nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm đọc cái gì đó, bất quá chỉ trong chốc lát, ở trước mặt bọn họ, trải ra một con đường thẳng tắp, dọc theo con đường này, có thể trực tiếp đi vào trong ngọn núi…… Thường Cảnh có chút ngạc nhiên.
“Đi thôi.” Mở đôi mắt ra, Hào Dịch quay đầu nói với Thường Cảnh.
Theo thân ảnh hai người dần dần đi xa, vốn con đường đã biến mất, một lần nữa trở về lại hình dáng ngọn núi, như là ảo ảnh, mông lung không rõ ràng.
Đi vào con đường nhỏ Thường Cảnh kinh ngạc nhìn phong cảnh hai bên đường, miệng ngạc nhiên đến nỗi không khép lại được, nơi đây mọc đầy hoa cải dầu1 cùng hoa oải hương2, đây là hai loại thực vật mọc trái mùa nhau, nhưng thật thần kỳ chúng nó cùng nhau xuất hiện ở đây, hơn nữa không có một chút nào cảm thấy trái ngược nhau mà lại cảm thấy mỹ lệ thoải mái.
Cẩn thận lắng nghe, y còn nghe được từng bụi hoa có âm thanh truyền đến, tuy rằng giọng rất nhỏ, thế nhưng xác thật có tồn tại.
“Cái này……” Thường Cảnh chỉ vào hai bên đường hoa, ánh mắt nghi hoặc nhìn phía Hào Dịch.
Hào Dịch thấy, mỉm cười giải thích: “Cái này à, cây thế giới rất thích hoa tươi, thế là chúng ta đi dọc con đường này gieo hạt giống, đại khái bởi vì khoảng cách gần với cây thế giới, những đóa hoa này nở rất tươi, hơn nữa có chút thành tinh rồi.”
“!” Thường Cảnh trừng lớn hai mắt, đây không phải hoa tiên tử trong truyền thuyết sao!
Vào giờ phút này Thường Cảnh như bị sét đánh đứng sững sờ, ánh mắt đờ đẫn lưu luyến nhìn những chùm hoa này, nghiêng tai lắng nghe những âm thanh nho nhỏ, không có cách nào hoàn hồn.
—— được rồi, hố cha vẫn đúng là hố cha mà.
Không biết đi được bao lâu, mãi đến khi đến một nơi nào đó, Hào Dịch đứng tại chỗ không di chuyển, Thường Cảnh quay đầu, nhìn về phía ông, “Sao lại không đi?”
Hào Dịch lắc đầu, “Phía dưới có con đường, con phải tự mình đi, ta chỉ có thể đưa con tới đây.”
“Tại sao?”
“Kỳ thật ta chưa bao giờ chân chính đi tới trước mặt cây thế giới, bởi vì ta không đủ tư cách.” Hào Dịch hướng về phía Thường Cảnh phất phất tay, nói: “Ta sẽ đứng ở chỗ này chờ con, chờ mong con bình an trở về.”
Nghiêng đầu nhìn xuống con đường nhỏ vẫn thẳng tắp kéo dài không biết tới nơi nào, Thường Cảnh nghe xong lời Hào Dịch, gật gật đầu, “Dạ.” Sau đó liền quay đầu hướng về phía trước đi đến, lưng y rất thẳng, bước chân không nhanh không chậm, thế nhưng rất nhanh liền biến mất trước mặt Hào Dịch.
Hào Dịch đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thường Cảnh biến mất, mới nhẹ giọng than thở: “Hi vọng con sẽ không có việc gì, Tiểu Cảnh.”
……
Thường Cảnh không biết mình đã đi được bao lâu, y cứ không ngừng đi, có điều rất thần kỳ chính là, y lại không có chút nào mệt mỏi, ôm trong lòng tới đâu hay tới đó, tâm thái y coi như không tệ, tâm tình rất sung sướng loang quanh trong đầu, con mắt chớp mắt không ngừng.
Rốt cuộc, Thường Cảnh nhìn thấy phong cảnh không còn giới hạn là hoa cỏ nữa, trước mặt y, xuất hiện một cây đại thụ, đó là một gốc cây rất tang thương, thụ linh nên lớn lên. Thân cây lớn vô cùng, y ngắm nghía một hồi, phỏng chừng cái cây này phải đến chục người ôm mới có thể ôm hết; nó cũng rất cao, ngẩng cao đầu, nhìn không thấy đỉnh cây.
“Cây thế giới?” Thường Cảnh tự hỏi tự đáp, có điều đáy lòng đang nghi ngờ, đây rõ ràng chỉ là một gốc cây hòe bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, tuy rằng cái cây hòe rất cao, hình thể hơi lớn…… Nhưng không thể che dấu bản chất thật sự của nó chính là cây hòe.
Thường Cảnh ở trong lòng yên lặng nhổ nước bọt, quả thật tốt quá mà.
……
“Cuối cùng ngươi cũng đã đến đây rồi.” Âm thanh có chút tang thương nhưng lại hết sức hiền lành vang lên, điều này làm cho Thường Cảnh đờ người ra trái phải kiểm tra, nhưng không tìm thấy tiếng nói phát ra.
“Người là, cây thế giới?”
“Đúng, nhóc con, ta đã chờ đợi ngươi rất lâu.” Cây thế giới nói: “Nói vậy, Hào Dịch cũng đã nói rõ sự tồn tại của ta cùng với thế giới này đang đối mặt đại nạn đi.”
Thường Cảnh gật đầu, tuy rằng y không biết nếu mình gật đầu như vậy đối phương có thể biết hay không, do dự một lúc, y cảm thấy mình vẫn nên lên tiếng mới gọi là thỏa đáng, “Tôi biết, hơn nữa tôi cũng biết vì sao tôi lại đến thế giới này, chỉ là, tôi không hiểu, vì sao người lại chọn tôi, rõ ràng trên trái đất có nhiều người như vậy mà.”
“Bởi vì trong đám người mà ta đã từng tiếp xúc, chỉ có linh hồn của ngươi là thuần khiết nhất, đồng thời, tuổi thọ ngươi gần sắp hết, ta liền đưa ngươi đến thế giới này.”
“…… Ý của người là, người đã từng gặp tôi?” Thường Cảnh chỉ lên chóp mũi mình, khó mà tin nổi, cây hòe to lớn trước mặt như vậy, y xin thề, từ lúc sinh ra cho đến nay là lần đầu tiên nhìn thấy, bằng không ở Trung Quốc, gốc cây hòe lớn này đã sớm cấp làm quốc hoa là tài nguyên sớm nên bảo vệ.
“Ha ha ha, ngươi vẫn đáng yêu như vậy.” Cây thế giới cười thoải mái, hắn có thể nghe thấy đáy lòng Thường Cảnh, “Trên thực tế, khi còn nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau, ở trong sân cô nhi viện, ngươi tự tay gieo xuống một hạt giống cây hòe không phải sao?”
Thường Cảnh cẩn thận nhớ lại, từ sâu bên trong não bộ đào ra được một đoạn ký ức như vậy…… Liền yên lặng hóa thân trạng thái cuồng bạo: Ý là nói y lúc đó ngây thơ đáng yêu tính tình trẻ con gieo xuống hạt giống chôn xuống đất, thế giới này rốt cuộc cũng điên rồi —— nghĩ như thế nào ai lại có gan thay đổi đây, hơn nữa còn tự làm tự chịu…… Thường Cảnh mặt tối sầm xuống.
Cây thế giới nghe được nội tâm độc thoại Thường Cảnh, “……” Còn có thể nói gì đây.
Cuối cùng Thường Cảnh cũng coi như là từ trong đáy lòng mình hoàn hồn trở lại, “…… Ờ, tôi có thể trở về không?” Cái ý niệm muốn trở về đã không còn, thế nhưng y vẫn không nhịn được hỏi dò lên tiếng, dù sao, đây xem như là bắt đầu đi đến thế giới này.
“Ngươi muốn trở về sao?” Cây thế giới đem bóng cao su đá trở về trên người Thường Cảnh.
“…… Không có, tôi muốn ở cùng Thiên Dịch, chỉ như giống cái bình thường thôi.” Linh lực chữa trị cùng với thể chất của y mang đến cho Thiên Dịch không ít phiền toái, nếu như có thể, y hi vọng mình chỉ là người bình thường mà thôi.
“Được rồi, như ngươi mong muốn.” Cây thế giới ngữ khí tiết lộ ý cười, thế nhưng chuyển đề tài, trở lại đề tài chính, “Có điều, trước tiên ngươi phải giúp ta một chuyện.”
“Khôi phục linh lực cho thế giới này sao?” Thường Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về vị trí cây thế giới, “Nếu là như vậy, tôi sẽ chết ư?” Nếu như mình làm như vậy.
“Không đâu.” Cây thế giới nói như vậy.
Thường Cảnh nghe xong, vừa định thở ra một hơi, thế nhưng rất nhanh y lại nghe được cây thế giới nói rằng: “Thế nhưng ngươi sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, còn lúc nào tỉnh lại, ta cũng không thể xác định, cái này phải xem năng lực bản thân của ngươi.”
“……” Chìm vào giấc ngủ còn đỡ hơn mất mạng, Thường Cảnh đồng ý…… Huống hồ, y vốn ôm mục đích này đi đến đây không phải sao.
“Ta đã từng nghĩ cách để ngươi ăn được chu quả, lại cố ý để ngươi rèn luyện linh lực chữa trị, cho nên ta suy đoán, thời gian ngươi ngủ say đại khái từ 5-10 năm.”
“Là do người thiết kế?” Thường Cảnh nghi hoặc, cái này làm y nhớ tới thời điểm mình cùng Thiên Dịch vừa rời khỏi làng, ở trong núi gặp gỡ Ly Lực.
“Ừ, nếu không phải vậy sao các ngươi lại có vận may gặp được chu quả ngàn năm hiếm thấy đây, hơn nữa một lần có thể hái đến hai quả?” Cây thế giới cũng không che dấu.
Thường Cảnh: “……”
“Nói như vậy, tôi có nên cảm ơn người?” Thường Cảnh nghiến răng nghiến lợi, cái cây hòe trước mặt này không hiểu sao lại thay đổi cuộc sống của mình, đem y kéo đến thời không xa lạ, khiến y không thể không thích ứng từ nam nhân chuyển hóa thành ‘nữ nhân’ theo phương thức tư duy của thế giới này, hơn nữa tối không thể tha thứ, lại dám để cái đó của y cùng với thân thể này nghênh đón thời kỳ động dục quỷ dị ——
Đệt, không có điểm nào tốt đẹp cả!
Cây thế giới trầm mặc…… nếu như thân cây có khuôn mặt, đại khái sẽ hiện ra vẻ mặt sờ mũi dáng vẻ lúng túng quẫn bách đi.
“Khụ khụ,” hắng giọng một chút, cây thế giới giải thích: “Trên thực tế, thân thể của ngươi đã đi tới thế giới này, tự nhiên sẽ phát sinh biến hóa, còn cái kia cái gì cùng cái gì đó…… Không ở trong phạm vi ta có thể khống chế, bởi vì không gian vật chất tạo thành không giống nhau, cho nên, ta cũng không thể dùng sức được.”
“Hơn nữa, ta còn cho ngươi một công năng đặc thù, phải biết thể chất của ngươi trong thế giới này luôn luôn là hình mẫu lý tưởng của các giống cái khác.” Cây thế giới lầm bầm, được rồi, đúng là hắn không còn lý do nào nữa rồi.
“Thật sự là! Cám! Ơn! Ngươi!” Thường Cảnh nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, không cần khách khí.”
—— ĐM, đúng là không biết xấu hổ, không đúng, cây cần gì biết xấu hổ!
“Khụ khụ khụ……” Liên tiếp ho khan vài tiếng, cây thế giới dường như muốn đem cả phổi tống ra ngoài, đợi đến khi tiếng ho khan ngừng lại, hắn mới tiếp tục nói: “Trở lại chuyện chính, trước tiên ngươi khôi phục linh lực cho thế giới này đi, nếu không thời gian trì hoãn càng lâu, càng nhiều Tinh Linh sẽ đối mặt với diệt vong.”
Hết chương 59
—
Hoa cải dầu1Hoa oải hương2Thấy giống như con đường đi đến cây thế giới nên lấy luôn cho hợp.