Dương Cửu

Chương 2

Mười năm trước? Hồng Kông…

La Tuấn là cậu hai nhà họ La. Tuy đều là “cậu”, nhưng đằng sau thêm một chữ “hai”, tự nhiên sẽ khác hẳn.

Mười năm trước, chủ quản La gia là anh hai của La Tuấn, đích tôn danh chính ngôn thuận – La Vinh Thận.

La Vinh Thận tuy là đàn ông, nhưng bộ dạng rất ưa nhìn. Trong vài năm ngắn ngủi nắm quyền hành La gia, hắn đã làm hai việc có ý nghĩa sâu sắc, thứ nhất, kiến tạo được mối quan hệ với Tiêu gia, gia tộc đang làm mưa làm gió trong giới làm ăn chân chính; còn chuyện thứ hai, đó là cứu về “Đế vương sư” đang bị Tiêu gia truy sát đến cùng đường, Dương Cửu.

Hai sự kiện ấy cùng với khuôn mặt đẹp của hắn có vài mối liên quan, nhất là chuyện thứ hai.

La Tuấn lúc ấy chỉ là một củ cải đỏ xắt hột lựu, mà với tiếng xấu lẫy lừng của Dương Cửu hắn đã sớm nghe như sấm rền bên tai, giờ vừa biết tin anh hai cứu về một tai họa như vậy, hắn lập tức nhảy dựng lên: “Anh hai, anh điên rồi hả?! Cả đảo đều biết Dương Cửu quyến rũ vị hôn thê của Tiêu Trọng Giản, giờ đã bị Tiêu Trọng Giản hạ lệnh tuyệt sát! Mà đâu phải mình hắn, hễ ai ra tay giúp hắn cũng bị giết theo! Sao anh còn dám giấu hắn ta trong nhà mình?”

La Vinh Thận bật cười, tao nhã mà quyến rũ, “A Tuấn, chỉ cần em biết Dương Cửu là người thế nào… tự em sẽ hiểu vì sao.”

Vậy là La Tuấn mò đến gặp Dương Cửu thật. Dương Cửu bị thương nặng chưa bình phục, cả ngày đều ở trong căn phòng tối tăm âm u bên chái nhà. La Vinh Thận dẫn hắn đi qua một dãy hành lang rất dài, Dương Cửu đang nằm trên sập quý phi*, khoác áo bông tắm màu trắng, băng vải trên ngực thấm hồng nhàn nhạt. Thấy hai anh em họ tới, hắn chỉ nheo mắt cười cười, rồi tiếp tục say sưa cầm cọng cỏ đuôi chồn* giỡn với con mèo đen.

La Tuấn vừa mới lớn, còn đang tuổi mơ mộng về các nàng thiếu nữ xinh đẹp, giờ mắt thấy loại yêu nghiệt cỡ này, nhất thời tim đập thình thịch, mặt đỏ tưng bừng, bối rối không biết phải làm sao.

Ngược lại La Vinh Thận lại rất nghiêm túc, dẫn em trai tiến lên khom lưng chào hỏi: “Cậu Cửu ở đã quen chưa?”

Dương Cửu kính cẩn đáp: “Quen, đương nhiên là quen rồi. Nếu cậu cả La không cứu tôi, giờ tôi đã chết trong tay Tiêu Trọng Giản rồi, có tư cách gì nói ở quen hay không quen nữa.”

La Vinh Thận cười khẽ: “Cậu Cửu thật biết nói đùa. Cậu phò trợ Tiêu lão đại một đường lên tới vị trí chủ nhân gia tộc, anh ta cảm tạ cậu còn không kịp, sao có chuyện trở mặt truy sát cậu được. Câu biết ơn của cậu, tôi thật không dám nhận.”

La Tuấn ngờ ngợ nhìn hết anh hai hắn lại đưa mắt qua Dương Cửu. Vẻ mặt La Vinh Thận rất thành thật, quả đúng là loại người đứng đắn điển hình; còn Dương Cửu vốn mặt dày, ngoài cười hắc hắc ra thì tuyệt không nhìn ra biểu cảm nào khác ở hắn.

Ai ai cũng biết nếu không có “Đế vương sư” Dương Cửu giúp sức, Tiêu Trọng Giản không thể nào trong ba năm ngắn ngủi đã ngồi lên cái ghế ấy. Nhưng Tiêu Trọng Giản vừa nắm chắc được quyền hành trong tay, việc đầu tiên hắn làm là hạ lệnh giết Dương Cửu.

Nguyên nhân thật không biết nên khóc hay cười. Dương Cửu thì trăng hoa thành tính, ưa chòng ghẹo cả thiếu niên đến thiếu nữ xinh xắn; kết quả vị hôn thê Tiêu Trọng Giản vừa đính hôn tức thì, tiểu thư của gia tộc mới liên kết với Tiêu Gia, bị hắn cứ thế lôi ra “chòng ghẹo”.

Vị tiểu thư này không hề là nhân vật tầm thường, đối với sinh mệnh chính trị của Tiêu Trọng Giản trong tương lai, cô ta chính là quân cờ quan trọng nhất, quý giá nhất. Cũng bởi vậy mà Tiêu Trọng Giản nổi giận, ra lệnh tuyệt sát Dương Cửu, tuyên bố bất cứ kẻ nào bắt gặp đều có thể giết hắn ngay tại chỗ.

Dương Cửu can tội nổi hứng trăng hoa, bị đuổi giết đến thê thảm, phải chạy trối chết mấy vòng Hồng Kông, rốt cuộc gục ngã dưới gầm cầu trong một đêm mưa lớn. Vừa vặn lúc ấy xe của La Vinh Thận đi qua bắt gặp, hắn đột nhiên cười lớn: “Trời giúp La gia chúng ta! Người đâu, còn không mau mời cậu Cửu lên xe?!”

Tài xế lúc ấy quả thật hoảng hồn: “Cậu cả cậu điên rồi ư, Tiêu gia đã nói rành rành phải đòi mạng hắn, cậu lại định làm trái ý Tiêu gia…”

La Vinh Thận hất mặt: “Anh thì biết gì. Người này chính là Dương Cửu, bậc thầy huấn luyện. Tám chín phần mười số người kế thừa các tổ chức xã hội đen tại Hồng Kông, thậm chí cả Đông Nam Á đều từng được hắn dạy dỗ, người qua tay hắn rồi tuyệt đối không có chuyện vô dụng, nếu không anh tưởng cái danh “Đế vương sư” của hắn từ đâu ra?”

Tài xế nghe vậy liền vội vã xuống xe, vác Dương Cửu đã nhũn nhẹo như cá chết lên. Khi ấy sát thủ của Tiêu gia nghe tin đã đuổi tới nơi, nếu không có La Vinh Thận đỗ xe lại cứu về, tính mạng Dương Cửu có lẽ chỉ còn được chừng chục phút đồng hồ.

Nói La Vinh Thận cứu người vì bản tính hắn lương thiện thật thà, ấy đều là nói láo. Hắn cứu Dương Cửu, rồi sau sẽ là Dương Cửu bán mạng vì La gia của hắn.

Dương Cửu cũng tự hiểu điều ấy, hắn ngậm đầu cọng cỏ đuôi chồn, ngồi trên sập quý phi kê giữa hành lang bao*, lười biếng nhìn thiếu niên sau lưng La Vinh Thận: “Đây là cậu hai La a?”

La Vinh Thận đẩy La Tuấn lên, bộ dạng đúng như phụ huynh đưa học sinh vỡ lòng ra mắt thầy giáo: Thầy à, thằng nhỏ vô dụng nhà chúng tôi xin giao cho thầy~

“Đây là A Tuấn em tôi, sang năm mới làm lễ trưởng thành. Không dối cậu Cửu, tôi tự biết sức khỏe mình chẳng được bao lâu nữa, cùng lứa ở La gia chỉ có mình anh em chúng tôi, nếu tôi không còn, đứa nhỏ này lại chưa trưởng thành, gia tài này sớm muộn cũng rơi vào tay kẻ khác.”

Dương Cửu ngồi dậy, dùng ánh mắt bà nội trợ ngắm nghía lựa miếng thịt tươi nhìn chằm chằm La Tuấn, một hồi mới cười phá lên: “Chất lượng không tệ.”

Nếu không vì La Vinh Thận cản lại, La Tuấn mặt đỏ đến tận mang tai đã tông cửa xông ra khỏi phòng rồi.

Dương Cửu lười biếng vẫy tay gọi hắn. Trong trí nhớ của La Tuấn, hình như hắn vẫn luôn uể oải như vậy, như thể không có bất cứ chuyện gì có thể khiến tinh thần hắn bị kích động, luôn luôn chỉ một bộ dạng thờ ơ lơ đễnh, phơ phơ phất phất.

“La Tuấn.” Dương Cửu nói, chỉ chỉ sàn nhà bên chân mình, “Quỳ xuống, lạy thầy.”

Thiếu niên mười bảy tuổi La Tuấn, giỏi ăn giỏi chơi, giỏi gây gổ đánh lộn, tuyệt nhiên không có chuyện lạy trời đất cha mẹ thầy bà gì hết; phản ứng đầu tiên của hắn là vùng vằng bỏ đi, thế nhưng ngay lập tức đã bị La Vinh Thận ấn dúi lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt La Vinh Thận thâm trầm đến đáng sợ, mà kiên định vô cùng.

La Tuấn bị thái độ của hắn dọa giật mình, đành miễn cưỡng bước đến, cứng nhắc quỳ xuống bên chân Dương Cửu: “Thầy…”

Dương Cửu cười phá lên, giơ tay tính sờ sờ đầu La Tuấn: “Ai nha~ ngoan!”

La Tuấn bướng bỉnh nghiêng đầu tránh đi, bàn tay Dương Cửu thành ra vơ vào khoảng không. Tay hắn rất đẹp, năm ngón thon dài, mỗi đốt ngón tay đều ánh ánh muốt như ngọc thạch, thậm chí có thể thấy được mạch máu xanh nhàn nhạt ẩn hiện dưới da, thanh tao đến mức tưởng như chủ nhân hai bàn tay ấy chỉ biết đam mê phím dương cầm, chơi đồ cổ, lật giở sách vở mà thôi.

Nhưng ấy chỉ là ảo giác, La Vinh Thận thầm nhủ.

Còn La Tuấn chỉ là một thằng nhóc, hắn từng nghe qua vài… tai tiếng kinh dị nữa về gã Dương Cửu này. Dương Cửu thích tiêu xài, thích sưu tập súng có tiếng, thích chơi bời với thiếu niên, trên giường lại còn có vài ham mê biến thái khó tả. Mà điều đáng giận nhất là, hắn thường thường ăn no xong là phủi tay sạch sẽ, đổi bạn tình còn thản nhiên hơn người ta đánh răng rửa mặt.

Hắn đích thị là một thầy giáo rất tốt, những tổ chức xã hội đen tiếng tăm nhất đều từng mời hắn huấn luyện thế hệ kế thừa; thế nhưng không một ai trông mong hắn có được đạo đức nghề nghiệp.

Người đàn ông này thực sự đẹp, đẹp đến mức biết rõ ràng hắn bạc tình thế nào, vẫn có kẻ tình nguyện như con thiêu thân lao đến với hắn.

La Vinh Thận thở dài, bước tới giữ Dương Cửu lại: “Cậu Cửu.”

Vẻ trêu cợt lập tức biến mất trên mặt Dương Cửu: “Sao cơ?”

“La Tuấn nó còn chưa thực hiểu chuyện.”

“Nào ai mới sinh ra đã hiểu chuyện đâu~”

La Vinh Thận nhìn vẻ mặt vô tội của Dương Cửu, cắn răng nói tiếp, “Nó còn… xem ra chưa biết phục vụ cậu đâu.”

La Tuấn nghi hoặc nhìn bọn họ, trước tiên là nhìn anh hai, sau nhìn tới gã thầy bất lương; ánh mắt La Vinh Thận tràn ngập sự quyết liệt bất chấp ngượng ngùng, còn Dương Cửu, lại ngồi vô tội cắn cắn móng tay ra điều khó nghĩ lắm.

La Vinh Thận nhìn Dương Cửu chằm chằm, Dương Cửu cũng chằm chằm nhìn lại hắn; một hồi sau, Dương Cửu rốt cuộc nhịn hết nổi, bật cười phá lên, quất cọng cỏ đuôi chồn xuống đất, nghe sạt một tiếng: “Cậu cả La à, cậu coi tôi là loại người gì chứ? Ha ha ha…”



Mãi rất lâu sau đó, khi hắn thô bạo đè ép Dương Cửu dưới thân mình, Dương Cửu đột nhiên hỏi hắn một câu: “Cậu còn nhớ năm xưa La Vinh Thận rất sợ tôi làm gì cậu…”

La Tuấn thoáng sửng sốt, rồi cười sang sảng: “Thầy yêu quý à, khỏi cần thầy làm gì tôi, để học trò hầu hạ thầy được rồi.”



Chuyện ấy kể sau. Năm ấy nhận thầy xong, một thời gian dài sau đó La Tuấn không hề thấy Dương Cửu.

Vì người đó thực sự bị thương rất nặng, nghe nói có lúc thiếu chút nữa đã cứu không nổi. Khi hắn bỏ chạy khỏi Tiêu gia, Tiêu Trọng Giản bắn hắn một phát súng; viên đạn trúng phổi hắn, để lại cho hắn nỗi đau đớn suốt đời không thể bôi xóa được.

Đến khi nghe nói tình hình sức khỏe Dương Cửu đã khá ổn, có thể bắt đầu dạy được rồi thì lại xảy ra một chuyện, cũng vì nó mà cuộc đời La Tuấn ngoặt một bước vô cùng lớn lao. Từ một đứa con thứ nóng nảy bồng bột, hắn buộc phải chật vật lột xác trở thành nhân vật số một trong giới xã hội đen Hồng Kông.

… Đêm hôm đó tin dữ báo về, La Vinh Thận đã chết.

La Vinh Thận chết trên đường trở về sau khi gặp Tiêu Trọng Giản, một con dao găm cắm ngập ngay tim hắn; một ông già trong La gia nhận ra, con dao ấy là Tiêu Trọng Giản năm xưa bỏ tiền thuê người rèn riêng, đem ra soi giữa ánh sáng còn thấy được trên chuôi dao khắc một chữ “Tiêu” đã mờ nhạt.

Tiêu Trọng Giản giết La Vinh Thận.

Tất cả lập tức náo loạn, trong thời đại hỗn độn này, không một ai biết bước tiếp theo mình sẽ đi tới tận đâu; bọn họ chỉ biết khi nào phải nhận cho rõ ai mới là chủ nhân đích thực của mình, mà bọn họ cũng biết khi nào lòng trung thành phải thay đổi, để sẵn sàng cho ngày sau thêm giàu sang phú quý.

Đêm khuya hôm đó La Tuấn bị quản gia đánh thức. Nhóm người cuối cùng trung thành với La gia đang khốn đốn chống cự bên ngoài, vị quản gia già quỳ xuống cạnh giường hai mắt đầy lệ: “Cậu cả bị Tiêu Trọng Giản giết rồi, cậu hai, cậu chạy đi mau lên, người của Tiêu gia đã đánh đến nơi, tôi sẽ bảo vệ cậu rời khỏi La gia, chúng ta chạy đến đại lục…”

La Tuấn cứng đờ ngây người: anh hai chết rồi? Anh hai sao có thể chết được? Tiêu Trọng Giản vì sao lại muốn ra tay với bọn họ?!

Lão quản gia thấy hắn không hề phản ứng, liền nóng ruột run run kéo hắn dậy: “Cậu hai! Đừng ngây ra nữa! Chúng ta đi mau!”

Cửa phòng đột ngột bật mở sau lưng, một gã đàn ông trẻ tuổi vai khiêng khẩu súng trường tấn công M21, miệng ngậm thuốc lá khệnh khạng bước vào, tiện tay nã một phát đạn lên trần nhà.

Tiếng nổ chát tai khiến trong phòng lập tức im phăng phắc, hai người bọn họ nhìn nhau, rồi nhìn lại kẻ vừa xông vào. Lão quản gia nhận ra hắn trước tiên, hầu như đã run bần bật: “Cậu Dương… Dương Cửu? Cậu Cửu?”

Dương Cửu hình như bị thương một chút, băng vải quấn sơ sài trên người thấm lộ ra vết máu. Hắn miệng ngậm thuốc lá, một tay vác súng, tay kia trỏ trỏ lão quản gia: “Ông, ở lại.”

Lại trỏ La Tuấn: “Cậu, theo tôi.”

La Tuấn hốt hốt hoảng hoảng bị bàn tay như vuốt sắt của Dương Cửu lôi đi, chạy theo mật đạo ra cổng lớn La gia. Lên được chiếc Jaguar* đậu ngoài cửa rồi, Dương Cửu quẳng cho hắn một khẩu súng lục quân dụng: “Cầm đi.”

“Tôi, tôi không biết bắn!”

“Vậy tôi dạy cậu.”

La Tuấn ngồi ghế phụ xe, vội vàng cột dây an toàn, một tay nâng súng lên, động tác có chút loạng quạng: “Khẩu súng này nặng bao nhiêu?”

Dương Cửu khởi động máy: “Năm cân.”

Đây là lần đầu tiên La Tuấn cầm súng. Ô tô lao vun vút, bỏ lại tòa nhà chính đồ sộ nguy nga của La gia sau lưng. La Tuấn vẫn nghe những tiếng ầm ầm đổ vỡ vọng đến, hắn biết đó là người của Tiêu gia đang phá cổng lớn xông vào, bắt đầu trắng trợn tàn sát người già trẻ nhỏ tay không tấc sắt còn lại trong La gia.

La Tuấn nghiến răng, những ngón tay siết chặt nòng súng nhịn không được phát run lên. Dương Cửu liếc mắt sáng quắc nhìn hắn, thờ ơ nhắc: “Cẩn thận cướp cò.”

“Bọn chúng ở đây!”

“Cửa ngách hướng Tây Bắc!…”

Xe của Tiêu gia phóng theo như bay, ngay sau đó một chiếc xe dã chiến từ đâu vọt ra chặn trước đầu xe. La Tuấn giận sôi máu, hắn nhoài người qua cửa sổ xe, giơ súng nhắm chiếc xe dã chiến, bóp cò.

Đoàng một tiếng, chẳng có gì bất ngờ, hắn bắn trượt, nhưng lực giật quá lớn đã thúc hắn ngã ngửa ra sau.

Dương Cửu lập tức vơ lấy khẩu M21 tự động, xả đạn một tràng, khí thế gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ chớp mắt khiến số xe dã chiến nổ lốp hàng loạt. Chiếc Jaguar rú ga vút qua đống tàn tích, để lại đám xe truy đuổi rớt xa tít phía sau.

Xe lạng mạnh qua cửa ngách, La Tuấn còn đang hoa mắt choáng váng đã bị Dương Cửu bất thần ấn dúi đầu xuống: “Coi chừng!”

Hầu như cùng lúc, một viên đạn bắn tỉa cự li trên năm trăm mét vút đến xoáy thủng ô kính nơi trước đó còn là đầu hắn, để lại hai vết đạn song song trên hai bên cửa xe. La Tuấn bị Dương Cửu ghìm chặt trước ngực như kẹp cổ gà, rồi bị hắn kéo lăn xuống khỏi chiếc Jaguar đã mất lái, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất rồi ngã chúi vào bụi cỏ ven đường.

Sau lưng nghe Bùm! một tiếng, chiếc Jaguar nổ tung giữa đại lộ, tia lửa bắn tung lên bầu trời đêm, chiếu lập lòe trên gương mặt Dương Cửu, mỹ lệ ma quái đến kỳ dị.

Hắn nhỏm dậy, khoác súng lên vai, lôi La Tuấn dậy khỏi bụi cỏ: “Chạy mau!”

La Tuấn vừa cúi đầu nhìn đã thấy một bên bụng dưới Dương Cửu máu tươi thấm ra ướt đẫm.

“A, khỏi lo.” Dương Cửu vỗ vỗ một tay lên ngực, khom người làm một biểu cảm vô cùng lịch lãm với La Tuấn: “Đau đớn nhường nào, cũng không bằng nỗi thống khổ đau xót trong lòng…”

La Tuấn trợn mắt ngờ vực: “Mẹ nó anh thì đau cái gì?”

“Tiêu Trọng Giản tàn nhẫn sát hại người yêu tôi… anh cậu La Vinh Thận ấy, tôi quyết phải báo thù hắn.” Dương Cửu cúi đầu bắt gặp ánh mắt La Tuấn, liền nhanh miệng thêm một câu: “Đừng hỏi tôi quan hệ với anh cậu từ hồi nào, ái tình phiêu lưu đâu cần lý do!”

Bọn họ tiếp tục chạy men theo bờ sông dưới đập nước, đến khi trời sắp sáng thì tới một nhà trọ nhỏ trong khu dân nghèo. Chỗ này không có chế độ kiểm soát khách trọ nghiêm ngặt như trong cảng, chỉ cần trả đủ tiền là vô ở được.

“Không có tiền thật à?” Bà chủ to béo thất vọng đập đập bàn. Nếu không phải nhờ cái mặt đủ điên đảo chúng sinh của Dương Cửu không hề bị vụ trốn chạy hại cho tơi tả, không chừng bọn họ đã bị đá khỏi cửa rồi.

Dương Cửu gãi gãi đầu, cười hắc hắc một hồi, rồi liếc nhìn La Tuấn, ánh mắt lập tức sáng rực.

La Tuấn đánh hơi được nguy hiểm ngay tức khắc: “Anh anh anh…”

Một tràng răng rắc vang lên, tiếng bẻ ngón tay của Dương Cửu nghe mới chết khiếp, La Tuấn cuống cuồng ôm ngực lùi thẳng đến góc tường.

Dương Cửu sấn tới một bước, lôi hắn ra, bắt đầu ra tay ngược đãi tàn nhẫn chàng thiếu niên thơ ngây mười tám tuổi… hắn tuột sạch đồng hồ đeo tay, dây chuyền, điện thoại trên người La Tuấn, rồi thành khẩn hai tay dâng cho bà chủ nhà; nếu không phải La Tuấn xả thân giữ quần, không chừng cả cái thắt lưng da thật cũng bị hắn lột nốt.

“Có một số lúc, trinh tiết cực kỳ không đáng tiền… huống chi cậu đâu phải cúc hoa khuê nữ.” Dương Cửu nhìn bàn tay La Tuấn nơm nớp giữ quần, phán một câu như vậy rồi lôi La Tuấn theo, quẳng vào một gian phòng xập xệ dơ hầy, sau đó bỏ vào phòng tắm.

Tiếng nước xối ào ào liên tục nửa tiếng đồng hồ, La Tuấn thực tình lo hắn đã té xỉu trong phòng tắm rồi, vừa đẩy cửa nhìn vào thì thấy Dương Cửu đang khoác một chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm, ngồi cạnh vòi nước hút thuốc.

Lớp vải áo đã hầu như trong suốt dán chặt từ vai xuống xương quai xanh, thậm chí men cả theo những đường cong bên dưới, dáng vẻ chán chường, lãnh đạm mà gợi cảm lẫn vào khói thuốc trắng đục cuộn vòng lơ đễnh. Vết thương nơi bụng dưới băng bó tùy tiện, thậm chí còn trông thấy được những vệt máu đỏ thấm qua lần băng vải, mê hoặc đến nguy hiểm.

La Tuấn để ý thấy có mấy vết cào lằn qua đường cong duyên dáng trên cổ gã đàn ông này, hắn thầm nghĩ chắc hẳn là tác phẩm của đám bạn tình thay như thay áo để lại.

Dương Cửu này, nói chuyện “trinh tiết”, “giữ gìn”, “thủy chung” với hắn, chẳng qua thuần túy là nói nhảm.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” La Tuấn bước vào.

Dương Cửu rít một hơi thuốc, “Tôi đang nghĩ… chúng ta còn phải ở lại đây một thời gian, mà tiền bạc không còn xu nào…”

Hắn ngoảnh lại nhìn La Tuấn, bộ dạng rất thành thật: “… ta có nên đem tuổi xuân mười tám mơn mởn của cậu gán tạm cho bà chủ đàng hoàng phú quý kia coi như tiền thuê phòng không nhỉ?”

La Tuấn nhào đến hung hãn chộp cổ hắn: “Dương Cửu tôi nói cho anh biết, thích bán thân thì tự anh đi mà bán, đừng có bậy bạ với tôi a a a…”

Gã đàn ông phong lưu thành tật, lớt pha lớt phớt này, thân nhiệt thấp không tin nổi. Rõ ràng nước xối xuống là nước ấm, mạch máu cũng còn đang đập đây, vậy mà làn da cổ dưới tay La Tuấn lạnh lẽo đến đáng sợ.

La Tuấn sửng sốt, Dương Cửu gục đầu vào ngực hắn, đưa tay che kín mặt mình. La Tuấn nhìn không được vẻ mặt hắn, thế nhưng từ thân thể đang cứng đờ, cùng một chút biểu cảm len lỏi lộ qua khe hở, hắn nghĩ người này thực sự đang… đau đớn.

La Tuấn đẩy đẩy hắn, “Dương Cửu, Dương Cửu?”

Dương Cửu thấp giọng ra lệnh: “Đừng nhúc nhích.”

Bởi vậy La Tuấn thực sự không cử động. Phòng tắm nhỏ hẹp ốp thứ gạch men thứ cấp, bẩn thỉu bao năm đều cáu lại, phô bày trước mắt, tiếng nước xối ào ào vẫn không ngừng lại, giữa màn hơi nước cơ thể Dương Cửu dường như càng thêm lạnh giá, giống như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rút cạn máu rồi tắt hơi gục ngã.

“La Tuấn.” Dương Cửu khẽ hỏi, “Cậu tin giữa hai người đàn ông có tình yêu không?”

La Tuấn sửng sốt, đột nhiên nhớ lại lúc ở trong bụi cỏ, người đàn ông này tao nhã mà khoa trương cúi mình với hắn: anh hai cậu, là tình yêu đích thực của tôi, tôi sẽ giúp cậu trả thù cho cậu ấy…

Giờ hắn đang hỏi về tình yêu của bọn họ sao? Người đàn ông này và anh hai hắn… thực sự yêu nhau sao?

Đại khái hơi nước bốc dày quanh mình, thành ra tâm trí cũng mụ mị; La Tuấn ngơ ngẩn đáp: “Tôi tin…”

Tôi tin các người yêu nhau, bằng không cớ gì anh phải mạo hiểm tính mạng cứu tôi lành lặn thoát được làn mưa lửa đạn?

Dương Cửu đột ngột xô La Tuấn ra, nửa thân người hắn đã sũng nước, nhưng hắn chẳng buồn để tâm, bật cười phá lên: “Cậu tin à? Sao cậu tin được chứ?… Ha ha ha, cả tôi còn không dám tin, cậu lại đi tin tưởng ái tình…”

Tiếng cười của hắn gây nên một thứ ảo giác, như thể không chỉ cơ thể hắn, cả âm thanh hắn phát ra cũng nhuốm vẻ lụn bại xám trắng, chỉ cần khẽ thổi một hơi, tất cả đều dễ dàng tan thành tro vụn.

La Tuấn luống cuống lùi lại, Dương Cửu lại hung hăng sấn lên, chụp lấy tay hắn, ánh mắt mãnh liệt điên cuồng.

“La Tuấn, cậu nhớ lấy, Dương Cửu này cả đời chỉ yêu một người, tên người đó là La Vinh Thận.”

“Cậu nhớ lấy, Tiêu Trọng Giản giết La Vinh Thận, giết bao nhiêu mạng người La gia cậu, hắn hủy hoại gia đình cậu, hủy hoại tất cả của cậu. Đời này dù có tan xương nát thịt, cay đắng khốn khổ thế nào, cậu cũng phải giết chết Tiêu Trọng Giản, đòi đến cùng món nợ máu này!”

Bình Luận (0)
Comment