Dưỡng Địch Vi Hoạn

Chương 98

CHƯƠNG 98: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN

Editor: Luna Huang
Dạ Mộc hừ một tiếng, “Ta là quang minh chính đại nghe, nói mau! Ngươi cũng không phải là muốn nhận giặc làm cha chứ? !”

Nàng vốn chỉ là chỉ đùa một chút, ai biết Mặc Lâm Uyên lại trầm mặc.

Không phải chứ, thật đúng là phải? !

Sau một lúc lâu, Mặc Lâm Uyên lôi kéo tay của Dạ Mộc, đi tẩm cung, bọn họ cũng không có mang theo người, cứ như vậy chậm rãi đi trên đường đến cung, giữa lúc Dạ Mộc cho rằng Mặc Lâm Uyên không muốn nói cho nàng biết, hắn lên tiếng.

“Trước, giữa tam đại thế gia và thái hoàng thái hậu có hiềm khích, nên rất khó hoàn toàn tin tưởng đối phương, cùng nhau liên thủ đối phó ta, nhưng lần trước bọn họ muốn đỡ Mặc Điệp thượng vị, diệt trừ ta, có thể nhìn ra, bọn họ lại một lần nữa có ý tứ đồng minh, chỉ là bị chúng ta đúng lúc phát hiện phá hủy.”

Dạ Mộc y hi minh bạch lo lắng của Mặc Lâm Uyên, “Nên, tuy rằng Mặc Điệp đã chết, chỉ khi nào thế gia và thái hoàng thái hậu liên thủ, ngươi vẫn là sẽ rất nguy hiểm đúng không?”

Mặc Lâm Uyên gật đầu, “Tuy rằng ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, nhưng nếu bọn hắn gắn bó một mạch, cuối cùng tuyệt đối sẽ lưỡng bại câu thương, nhưng con nối dòng của hoàng thất đã chết hết, thế gia quân lực đẩy đủ lại là kéo dài không ngừng, nên, ta rất nguy hiểm.”

Dạ Mộc nghĩ đến cái gì, mở to hai mắt nhìn!


“Nên ngươi tìm Văn Tắc là bởi vì ”

“Là bởi vì, ta muốn lợi dụng hắn.” Mặc Lâm Uyên không chút do dự thừa nhận, phượng mâu của hắn híp lại, nhúc nhích quang nguy hiểm bên trong, “Ta từ trong miệng Mặc Thế Văn, nghe được ân oán đời trước của bọn họ, ta liền biết cơ hội tới, Văn gia, là đứng đầu tam đại thế gia, hai nhà khác đối với hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu là có thể phân liệt nội bộ của bọn họ, đây là một cái cơ hội tốt vô cùng.”

Nói đến đây, hắn cười khổ, bình tĩnh nhìn Dạ Mộc.

“Ngươi sẽ không cảm thấy ta không từ thủ đoạn chứ? Vì tự bảo vệ mình, thậm chí ngay cả cố mẫu hậu đều lợi dụng.”

Dạ Mộc liền vội vàng lắc đầu, “Ngươi vốn chính là cảnh ngộ bộ bộ kinh tâm, nếu là nàng ở trên trời có linh, cũng nhất định hy vọng mình có thể được giúp ngươi.”

Dạ Mộc không chút do dự nói, để tâm tình của Mặc Lâm Uyên kiên định không ít, hắn thật sợ Dạ Mộc sẽ ghét hắn nhiều âm mưu.

“Nguyên bản, ta cũng không muốn làm như vậy, bốn năm trước bởi vì ngươi, ta nhân cơ hội hạ thủ, phân thế gia và thái hoàng thái hậu một lần, thế nhưng kinh qua bốn năm điều dưỡng sinh lợi, bọn họ lại có dị tượng hợp mưu lần thứ hai, mà ta, là địch nhân, là cái đinh trong mắt của tất cả bọn hắn. Nhưng nếu là ta có thể tạm thời mượn hơi người Văn gia, vậy bọn họ sẽ lần thứ hai phân liệt.”

Mặc Lâm Uyên nói đến đây, bên mép hiện lên vẻ tươi cười, đó là một loại dáng tươi cười thần bí, mang theo một tia tính toán, lại nắm chắc phần thắng.

“Trước ta chỉ nghĩ, dùng phương pháp phủng giết đánh vỡ quan hệ của tam đại thế gia, nhưng sợ bọn họ không trúng kế, nhưng là bây giờ, Văn gia có một đại uy hiếp ở trong tay ta.”


Tay hắn chậm rãi nắm thành quyền, đường nhìn nhìn mình chằm chằm tay của, thật giống như bắt được cái gì.

Vọng Thư Uyển.com
“Nếu như Văn Tắc nhận định ta là huyết mạch của hắn, như vậy ta túm gọn hắn, tất nhiên hắn sẽ không hoài nghi, chờ phát hiện mình trúng kế cũng đã muộn. Đến lúc đó, sẽ hắn giúp đỡ ta, mượn hơi người của hai nhà khác cùng nhau thuần phục, sẽ, hắn trở thành tâm phúc, đối phó hai nhà khác, đây là một cơ hội phi thường tốt, nên”

Nên nếu cần, hắn không ngại nhận giặc làm cha, tuy rằng, hắn còn chưa nghĩ ra nên làm như vậy hay không, nhưng từ trên tư duy lợi ích nhỏ, hắn cảm thấy, làm như vậy là lựa chọn chính xác nhất.

Dạ Mộc khẽ nhíu mày, dừng bước lại, cung đình to lớn trước mặt, hai người bọn họ nhìn qua thực sự nhỏ bé, nhưng luận năng lực mây mưa thất thường, năng lực kêu trời đất biến sắc, Mặc Lâm Uyên là bẩm sinh.

“Như vậy ở trong lòng ngươi, ngươi thực sự cảm thấy Văn Tắc là phụ thân ngươi sao?”

Dạ Mộc nhỏ giọng hỏi.

Mặc Lâm Uyên sửng sốt, lập tức sắc mặt âm trầm xuống.

Dạ Mộc nắm chặt tay hắn, “Không có việc gì, ngươi còn có ta ”


Lúc này sắc mặt của Mặc Lâm Uyên mới hơi bớt giận, hắn nhìn Dạ Mộc, long bào thật dài trắng thuần bị gió nhấc lên, mặt mày hắn như tranh vẽ, lúc này như tiên nhân, hơn giống hoàng đế.

“Dạ Mộc, kỳ thực ở trong lòng ta, loại vật huyết thống này, không đáng giá nhắc tới.”

Dạ Mộc không nghĩ tới hắn khai sáng như vậy, bất quá cũng có thể liên quan đến tao ngộ của hắn khi còn bé.

Mặc Lâm Uyên hơi mím môi, tiếp tục nói, “Ta có thể tiếp thu mình không phải là huyết mạch hoàng tộc, cũng có thể tiếp thu Mặc Thế Văn làm phụ thân ta, loại nào có lợi, ta sẽ chọn loại đó, thế nhưng ở trong lòng ta, ta chỉ là ta, ta không thuộc về bất luận kẻ nào, cũng sẽ không bị loại chuyện này ảnh hưởng tâm tình.”

Nói xong, hắn có chút khẩn trương nhìn Dạ Mộc, bởi vì hắn không thèm để ý, không có nghĩa là Dạ Mộc không thèm để ý, hắn rất lo lắng Dạ Mộc sẽ cảm thấy hắn vì thành công vứt bỏ tất cả, nhưng hắn chính là như vậy nghĩ.

Vọng Thư Uyển.com
Triều đình đánh cờ, người thắng làm vua, hắn dựa vào chính mình, dựa vào nàng, từng bước đi cho tới hôm nay, trung gian trải qua vô số gian nan, từ hai bàn tay trắng đến bây giờ, hắn đã tính kế nhiều người.

Thế nhưng hắn lại không muốn che giấu bản thân trước mặt nàng, nên toàn bộ hắn đều nói cho nàng biết, hoàn toàn nói cho nàng biết mình là một người thế nào, cũng hy vọng có được tiếp thu của nàng.

Dạ Mộc nguyên bản còn nghiêm túc nghe, cuối cùng lại cười, tóc này chải kiểu hoa bao, mặc cung váy phấn sắc, hễ cười rộ lên tựa như đóa hoa.

Nàng lôi kéo tay hắn tiếp tục đi, “Được rồi, ăn cái gì trước rồi hãy nói.”

Chưa có được hồi phục, Mặc Lâm Uyên có chút bất mãn, hắn lôi nàng một chút, có chút cố chấp hỏi, “Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”


Dạ Mộc ngẹo đầu ngoái đầu nhìn lại, trong mắt là tiếu ý sáng loáng, “Trả lời cái gì? Ta cảm thấy ngươi làm không tệ a, là ta trước đây nghĩ quá đơn giản.”

Một thái tử bốn bề thọ địch, cuối cùng nhất thống thiên hạ, hắn làm sao có thể không tính toán, nàng thiếu chút nữa đã quên, tranh đấu giành thiên hạ ngoại trừ cần tư thế hào hùng, chuyện trọng yếu hơn là cân nhắc lợi hại, cơ trí, cho tới bây giờ đều là thể hiện đang đánh cờ với người.

Mặt của Mặc Lâm Uyên có chút tái nhợt đột nhiên độ lên một tầng đỏ thật mỏng.
“Vậy ngươi” hắn bình tĩnh nhìn Dạ Mộc, “Vậy ngươi chán ghét ta chứ?”

Một người đến sinh mẫu đều có thể lợi dụng, nhất định sẽ làm cho người muốn tránh xa, ngay cả hắn có đôi khi, cũng sẽ có loại xung động chán ghét mình.

Dạ Mộc chưa bao giờ biết Mặc Lâm Uyên còn là một người để tâm vào chuyện vụn vặt?

Nàng không có biện pháp nói cái gì, chỉ là khiểng chân, đột nhiên ở gò má của hắn hôn một cái, xúc cảm mềm để Mặc Lâm Uyên sững sờ ở tại chỗ, sau đó chợt nghe Dạ Mộc cười hì hì nói.

“Như vậy có thể chứ? Như vậy ngươi đã biết, ta không ghét ngươi! Hơn nữa, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Ta nói, ta sẽ bồi ngươi, thẳng đến ngươi quân lâm thiên hạ!”

Nói xong, nàng cũng hiểu được có chút ngượng ngùng, bởi vì oạn lời này nghe thế nào đều giống như tỏ tình, vì vậy quay đầu bỏ chạy lên thang lầu.

Mà dưới bậc thang, Mặc Lâm Uyên ngơ ngác, nhìn bóng lưng sôi nổi của Dạ Mộc, một lúc lâu lộ ra một tia cười.

Quả nhiên là người hắn xem trọng, chính là không giống người thường như vậy! Nên để hắn thích như vậy.

Bình Luận (0)
Comment